Đáp xuống sân bay Phù Cát Ánh Dương được cô bạn thân Thu Trang đón bằng chiếc siêu xe mui trần Lamborghini Huracan màu hồng vô cùng cá tính. (Gía lăn bánh của chiếc xe này tại Việt Nam khoảng mười lăm tỷ đồng)
“Tớ không biết khi nào mới làm ra được số tiền lớn để mua chiếc siêu xe như của cậu đây”, Ánh Dương ngồi bên ghế phụ tỏ vẻ phấn khích.
Thu Trang vừa lái xe vừa trả lời:
“Cậu là con gái rượu của tỷ phú đô la, cậu muốn gì mà không được”.
Ánh Dương “xì” một tiếng tỏ vẻ mất hứng:
“Ý của tớ là tự mình kiếm được kìa”.
Lúc xe của Thu Trang chạy từ đường Tây Sơn rẽ sang đường An Dương Vương, Ánh Dương đứng dậy hét lớn: “Oa, biển kìa”, cô giang hai tay để cảm nhận hương vị của biển.
“Đẹp không?”
“Sao có một thành phố biển đẹp như vậy mà bây giờ tớ mới biết, cậu cũng thật ích kỷ không nói cho tớ biết sớm”, Ánh Dương oán trách.
Trước đây Ánh Dương không biết Thu Trang làm việc ở Quy Nhơn, dịp Tết Nguyên đán vừa rồi lớp 12 các cô tổ chức họp lớp hai người gặp nhau truyện trò cô mới biết.
Nhìn thấy khắp người Thu Trang đều trưng đồ hiệu đắt tiền, Ánh Dương biết bạn của mình có thu nhập rất cao mới có thể sắm được chúng. Vì vậy mà cô hứa khi nào được nghỉ dài ngày cô sẽ vào Quy Nhơn thăm Thu Trang, hôm nay cô mới có cơ hội.
Thu Trang chở Ánh Dương vào một ngôi nhà năm tầng trên đường Hoàng Diệu. Ngôi nhà có view hướng ra biển vô cùng đẹp.
Ánh Dương ngây người nhìn ngôi nhà đẹp của Thu Trang không muốn xuống xe:
“Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu đó”.
Thu Trang mở cửa xe cho Ánh Dương:
“Cậu không muốn xuống thật sao?”
Ánh Dương ngồi ngắm xung quanh một hồi mới xuống xe. Để mặc Thu Trang mang hành lý vào cho mình, cô như một đứa trẻ liền chạy cầu thang bộ lên tầng cao nhất của tòa nhà ngắm cảnh.
Sau khi thăm thú một vòng Ánh Dương quay lại phòng khách bằng thang máy.
Nhìn vẻ mặt phấn khích của Ánh Dương, Thu Trang đưa cho cô ly nước:
“Cậu không mệt sao? Tớ mà rớt xuống máy bay phải nằm ngủ một buổi mới khỏe lại được đó”.
Câu hỏi tiếp theo của Ánh Dương trực trả lời câu hỏi của bạn mình:
“Tớ muốn ra biển tắm”.
Thu Trang đứng dậy ấn Ánh Dương ngồi xuống ghế sô pha rồi cô ngồi xuống bên cạnh thở dài:
“Nàng tăng động vừa thôi, tắm biển lúc này cậu muốn da của cậu đổi màu hay sao?”
Hiện tại đang chín giờ sáng, vào thời điểm này ở Quy Nhơn đã rất nắng.
Ánh Dương ôm lấy cánh tay của Thu Trang nhõng nhẽo:
“Cậu sống ở đây có một mình, hay cậu cho tớ ở đây với cậu đi. Khi nào thực tập tớ sẽ về”.
Ánh Dương thực sự đã bị vẻ đẹp của thành phố biển này gây mê rồi.
Thu Trang liếc Ánh Dương một cái:
“Cậu ở đây thêm vài ngày nữa bạn trai của cậu không réo cậu về mới lạ đó”.
“Thi xong là tớ bí mật chuồn vào đây, anh ấy không hề biết”, Ánh Dương thật thà thú nhận.
Thu Trang nghe Ánh Dương nói thì làm bộ sợ hãi:
“Tớ chỉ sợ anh ta vào san bằng ngôi nhà này của tớ để tìm cậu thôi”.
Ánh Dương ngắt chóp mũi Thu Trang:
“Cậu chưa biết mặt anh ấy, lúc đó còn không phải dịp tốt sao?”
Tiếng chuông điện thoại của Thu Trang cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Thu Trang vẫn ngồi nguyên tại chỗ bắt máy, giọng của cô không dấu sự bất ngờ:
“Anh Jay, anh đang ở Việt Nam sao?”
Đầu bên kia vang lên giọng của người đàn ông:
“Cưng còn lưu số của anh à?”
Thu Trang cố gắng nói chuyện nghiêm túc:
“Anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia lại vang lên giọng của ông Jay Đặng:
“Anh đang ở đảo Love, em kiếm cho anh hai người trong đó có một là sinh viên qua đây chơi với anh vài ngày”.
Thu Trang nhìn Ánh Dương đang dựa vào mình:
“Ngay bây giờ hay sao ạ?”
Ông Jay Đặng nói ngắn gọn:
“Ngay bây giờ”.
Cúp máy, Thu Trang nhìn Ánh Dương tỏ vẻ ngại ngùng.
“Tớ phải đi làm rồi”.
Ánh Dương nghe Thu Trang nói thì ngồi thẳng người:
“Còn tớ phải làm sao?”
Thu Trang gật đầu rồi vỗ vỗ vai Ánh Dương:
“Ngại quá, cậu mới vào chơi tớ đã phải đi làm rồi. Tớ sẽ gọi đứa em tới đây ở với cậu rồi cậu muốn đi đâu, muốn ăn gì cứ nói với nó nó sẽ chở cậu đi”.
Mắt của Ánh Dương bỗng sáng rực:
“Hay cậu cho tớ đi cùng với, tớ cũng muốn biết công việc của cậu thế nào?”
Thu Trang cười khổ:
“Không được đâu”.
Công việc hèn mọn mà Thu Trang đang làm sợ rằng nếu nói thật Ánh Dương sẽ nghỉ chơi với cô cũng nên.
Ánh Dương tỏ vẻ thất vọng khi bị từ chối:
“Cậu đi lâu không?”
“Tớ chưa biết, có thể cả tuần”, Thu Trang thật thà nói.
Nếu Thu Trang đi làm cả tuần đồng nghĩa với chuyến đi chơi Quy Nhơn của Ánh Dương chỉ có một mình, nghĩ tới đây cô bỗng ôm chặt lấy cánh tay Thu Trang:
“Cậu bỏ mặc tớ như vậy là không được, phải cho tớ đi theo”.
Thu Trang cười khó xử:
“Công việc của tớ cậu không thể đi theo được. Sau đợt này tớ sẽ kể cho cậu biết”.
Ánh Dương vẫn ôm chặt cánh tay của Thu Trang quyết không chịu nhường bước:
“Tớ không cần cậu kể, tớ muốn đi theo, tớ tự tìm hiểu”.
Thu Trang nhìn vào đồng hồ trên tay mình rồi nói:
“Không đùa với cậu nữa tớ phải đi chuẩn bị đồ rồi”, nói xong cô đứng dậy đi về phòng, vừa đi cô vừa thực hiện một cuộc gọi.
Ánh Dương vẫn bán theo Thu Trang phụ cô xếp đồ vào va li.
Thu Trang vừa kéo va li ra khỏi phòng vừa nói với Ánh Dương:
“Cậu muốn ở phòng nào cũng được, ở phòng tớ cũng được”.
Ánh Dương lẽo đẽo đi theo sau Thu Trang như một đứa trẻ ương bướng nếu không được đáp ứng món đồ chơi yêu thích thì cô quyết không buông tha:
“Tớ quyết định rồi. Tớ sẽ đi theo cậu”.
Thu Trang chắp tay lạy Ánh Dương:
“Tớ chỉ sợ cho cậu đi theo cậu sẽ hận tớ thôi”.
Ánh Dương tỏ vẻ quyết tâm, ánh mắt mong chờ của cô vẫn đặt trên người Thu Trang:
“Tớ hứa sẽ không hận mà còn yêu cậu hơn”.
Thu Trang không có thời gian đôi co với Ánh Dương, cô nhìn Ánh Dương nghiêm túc nói:
“Taxi tới rồi tớ phải đi đây. Nhà cửa, xe cộ tớ giao cho cậu, lát nữa em của tớ tới ngay”.
Thu Trang chỉ chỗ để chìa khóa cho Ánh Dương rồi xách ba lô đồ đi ra khỏi nhà, trước khi lên xe taxi cô ôm gương mặt đang ỉu xìu của Ánh Dương hôn chụt một cái:
“Xin lỗi cậu nhé, nếu được về sớm tớ nhất định sẽ đền bù cho cậu”.
Ánh Dương làm bộ ngoan ngoãn nghe lời Thu Trang ở nhà nhưng khi Thu Trang vừa lên xe taxi cô nhanh chóng khóa cửa rồi xách đồ của mình rồi đón một chiếc taxi khác bám theo sau xe taxi của Thu Trang.
Ngồi trong khoang lái, một người đàn ông nói vọng ra ngoài. Giọng nói của ông phát ra khá khó chịu:
“Xuất phát được chưa? Hai cô bắt tôi đợi cả tiếng rồi đó”.
Thu Trang đưa tay lên nhìn đồng hồ với vẻ sốt ruột. Ông Jay Đặng nói cô gọi cho ông hai cô gái trong đó có một là sinh viên nhưng đợi một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cô sinh viên tới, cô cũng không thể bắt lái tàu đợi thêm nữa nên lên tiếng:
“Xuất phát được rồi ạ”.
Tàu vừa rời cảng Quy Nhơn được một lúc, Ánh Dương lặng lẽ đi đến sau lưng Thu Trang rồi đặt tay lên vai cô:
“Hù”.
Thu Trang giật nảy mình, cô xoay người lại thì thấy Ánh Dương giơ chùm chìa khóa trước mặt mình:
“Tớ đã khóa của cẩn thận cho cậu”.
“Cậu, cậu, cậu…”, Thu Trang mở miệng nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh khi thấy Ánh Dương lén đi theo mình.
Ánh Dương ngồi xuống bên cạnh Thu Trang tỏ vẻ hờn giận:
“Cậu cũng thật ích kỷ, đi ra đảo mà không cho tớ đi theo”.
Thu Trang thở dài:
“Ra đó tớ phải đi làm, cậu tự lo cho bản thân mình đó nhé! Chừng nào chán cậu tự ra đón tàu vào đất liền”.
Ánh Dương tỏ vẻ phấn khích:
“OK cậu. Tớ từng đi du lịch một mình rất nhiều nơi, cậu yên tâm đi”.
“Chị là Minh Nguyệt phải không?” Ánh Dương tò mò hỏi cô gái ngồi gần Thu Trang.
Minh Nguyệt tỏ vẻ xa cách gật đầu.
Ánh Dương không dấu sự bất ngờ:
“Nhìn ngoài đời chị đẹp hơn trên phim nhiều ạ”.
Được đi cùng bạn thân, lại được gặp diễn viên nổi tiếng Ánh Dương cười nói líu lo suốt chặng đường.
Sau hơn ba mươi phút đi tàu bọn họ đã có mặt trên đảo Love.
Ánh Dương xách chiếc va li chạy tung tăng nhìn quanh hòn đảo:
“Hòn đảo này đẹp quá, sao tớ có cảm giác nơi đây giống như là thiên đường vậy”.
Nói chính xác nơi đây là địa điểm lý tưởng để cô chụp hình rồi đăng lên trang cá nhân trên mạng xã hội.
Thu Trang lắc đầu trước sự phấn khích của bạn mình, cô hy vọng sau chuyến đi này tình bạn của bọn họ vẫn còn tốt đẹp khi Ánh Dương biết công việc thực sự của cô.
Tiếp đón bọn họ là một đội quân vệ sĩ mặc đồng phục màu trắng. Trong đám vệ sĩ có một anh to cao nhất có bộ râu quai nón trông rất dữ tợn, anh ta còn cố tình xắn tay áo của mình lên để lộ hình xăm chằng chịt, khu vực quanh cổ cũng cũng xăm kín. Trên tay của anh ta còn lăm le cây súng khá to. Ánh Dương đi gần anh ta run lẩy bẩy đến bước đi cũng khó khăn, cô lại càng không dám nói chuyện với Thu Trang.
Ánh Dương có cảm giác các cô đang bị bắt cóc bởi một nhóm xã hội đen. Giống như những bộ phim hành động Mỹ cô thường xem, các cô đang bị áp giải lên một hòn đảo hoang vắng.
Nhưng trong phim các cô gái sẽ được anh hùng cứu, còn các cô thì sao có ai cứu không? Nghĩ tới đây cô càng run sợ.
Sau khi đi vào sảnh chính của resort, anh vệ sĩ có bộ dâu quai nón gõ mạnh súng lên bàn lễ tân quát lớn:
“Bỏ hết đồ cá nhân của các cô lên đây”.
Thấy Thu Trang và Minh Nguyệt để va li hành lý và cả điện thoại di động lên đó Ánh Dương cũng làm theo, cánh tay của cô không dấu được sự run rẩy.
Thu Trang nhìn Ánh Dương lắc đầu: “Cậu không cần để đồ của mình lên đâu, cậu đi thuê phòng ở đi”, Thu Trang nói với nam lễ tân đứng bên trong quầy: “Cho bạn tôi một phòng”.
Nam lễ tân nghiêm túc đáp:
“Xin lỗi cô những ngày này resort chúng tôi không phục vụ phòng do ông Jay Đặng đã bao trọn rồi ạ!”
Thu Trang không nghĩ ông Jay Đặng lại bao luôn cả đảo nên nói với Ánh Dương:
“Cậu đón tàu vào đất liền chơi đi”.
Ánh Dương nhanh chóng phân tích, có người bỏ tiền ra thuê nguyên hòn đảo đồng nghĩa với những ngày này trên đảo sẽ không có khách du lịch. Cô sợ lúc này nếu một mình cô đi về đất liền chưa chắc trên đường về đã an toàn, cô cũng không đành lòng bỏ mặc bạn thân của mình lúc này. Dù sao có Thu Trang và cô diễn viên xinh đẹp kia đang cùng chiến tuyến với cô, vì vậy cô nháy mắt với Thu Trang ý muốn nói với Thu Trang cô rất ổn.
Ba cô gái được anh vệ sĩ đưa cho mỗi người một tờ giấy, nói chính xác là bản hợp đồng.
Đọc một vài mục đầu Ánh Dương lờ mờ hiểu được công việc thực sự của bạn mình. Cô run rẩy tới mức không cầm chắc khiến tờ giấy rơi xuống đất. Cô nhìn về phía Thu Trang, lúc này Thu Trang và Minh Nguyệt đang bình tĩnh ký vào bản hợp đồng.
Anh vệ sĩ kia cầm súng gõ mạnh lên bàn cao giọng:
“Nhanh nào”.
Ánh Dương sợ hãi vô thức cầm bút lên ký, nhưng vừa ký xong cô liền hối hận:
“Tôi không muốn làm việc này”, giọng cô run run.
Anh vệ sĩ nhìn cô quát lớn:
“Không muốn làm còn cô ở đây làm gì? Cô gái kia nói cô về đất liền cô cũng không chịu?”
Ánh Dương sợ tới nói lắp:
“Tôi, tôi...”
Anh vệ sĩ giật tờ hợp đồng trên tay của Ánh Dương. Sau khi xem qua anh thở dài: “Không muốn làm sao cô còn ký vào đây?” Anh trả lại tờ hợp đồng cho Ánh Dương nói: “Trong này đều ghi rất rõ, nếu đơn phương hủy hợp đồng hoặc vi phạm điều lệ trong hợp đồng sẽ phải đền tiền. Tùy cô lựa chọn”.
Nhìn số tiền phải đền nếu đơn phương hủy hợp đồng Ánh Dương hét lớn:
“Một trăm tỷ đồng?”
Một anh vệ sĩ khác đi ngang qua nghe Ánh Dương hét lớn thì dừng lại hỏi anh vệ sĩ cầm súng:
“Có chuyện gì?”
Anh vệ sĩ cầm súng chỉ vào Ánh Dương nói:
“Thưa đội trưởng, cô gái này đã ký vào bản hợp đồng ông Jay Đặng đưa nhưng không muốn làm nữa”.
Anh đội trưởng giật cây súng từ tay anh vệ sĩ rồi hét vào mặt anh ta:
“Sử dụng đồ của khách bỏ quên mỗi món bị trừ năm trăm ngàn, cậu nói xem hôm nay cậu bị trừ bao nhiêu tiền?”
Anh vệ sĩ mếu máo giải trình: “Thưa đội trưởng oan cho tôi quá. Cây súng này là của một cậu bé, cậu ấy bảo súng hư bắn không ra nước nữa ném đi tôi nhặt được”, anh ta cởi áo đồng phục vệ sĩ ra rồi cởi chiếc áo mỏng có hình xăm chằng chịt bên trong ra, đồng thời gỡ bộ râu giả xuống. Anh ta giơ trước mặt đội trưởng đội vệ sĩ, giọng lắp bắp: “Còn còn cái áo và bộ râu này là của một ông khách tặng cho em, không phải khách bỏ quên”.
Nhìn khí thế của anh vệ sĩ lúc này với hồi nãy như hai người khác nhau Ánh Dương chỉ biết đỡ trán.
Súng, hình xăm và cả bộ râu của anh đều là giả vậy mà cô lại nghĩ đó là thật, lại còn sợ anh ta tới mức khiến cô không kịp đọc kỹ mà ký vào một hợp đồng sai lầm này.