Hải Nam ngồi ở vị trí chủ tọa. Anh mặc chiếc áo sơ mi tối màu, hai nút áo trên cùng mở ra, lại thêm nét mặt của anh thâm trầm một cách đáng sợ khiến không khí của phòng họp càng trở nên căng thẳng.
Mọi người tham gia cuộc họp như đang tham gia một trận chiến bởi từ sáng tới giờ Hải Nam không khác gì một quả bom hẹn giờ.
Vừa bay từ Quy Nhơn ra Hà Nội, Hải Nam đã tổ chức cuộc họp ban lãnh đạo của chi nhánh. Mặc dù Phạm Hưng đã thành lập một hội đồng ban giám khảo cho cuộc thi thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình do đích thân anh làm trưởng ban và bọn họ đã lựa chọn được hai mươi hồ sơ xuất sắc nhất trình lên tổng giám đốc.
Nhưng sau khi xem xét hai mươi hồ sơ mà ban giám khảo chọn, Hải Nam không hài lòng với hồ sơ nào vì vậy cả ngày ngay anh bắt mọi người cùng xét lại tất cả hơn ba trăm hồ sơ dự thi. Hiện tại đã gần tám giờ tối nhưng vẫn chưa xem hết các hồ sơ.
Hải Nam nhìn đồng hồ trên tay rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Vấn đề này dừng tại đây, ngày mai chúng ta tiếp tục”.
Hải Nam dứt lời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Riêng Phạm Hưng như vừa thoát được kiếp nạn vì từ sáng tới giờ Hải Nam không hề nhắc tới chuyện giải tỏa mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình với anh. Anh kích động thiếu chút nữa đập tay xuống bàn ăn mừng.
Tuy nhiên mọi người không vui vẻ được lâu khi Hải Nam không tuyên bố kết thúc cuộc họp mà chuyển sang nội dung khác.
“Anh Vũ, các sản phẩm bên dự án khu đô thị mới Đông Anh thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên tên Lê Triều Vũ, giám đốc khu đô thị mới Đông Anh của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát khép nép đứng dậy nhìn Hải Nam trả lời:
“Thưa Tổng Giám đốc, Cho đến thời điểm hiện tại dự án khu đô thị mới Đông Anh còn hai mươi tư biệt thự đơn lập, ba mươi hai biệt thự liền kề và một trăm lẻ năm căn hộ có diện tích trên tám mươi mét vuông ạ!”
Hải Nam lập tức chất vấn ông Vũ:
“Con số này không xê dịch so với báo cáo của anh hồi tháng trước, nếu tôi nhớ không nhầm trong một tháng qua anh chỉ bán được năm căn hộ và một căn biệt thự đơn lập?”
Bị Hải Nam chất vấn ông Vũ cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng vào anh:
“Dạ Tổng Giám đốc nhớ không sai ạ!”
Hải Nam mất bình tĩnh đập mạnh tay xuống bàn:
“Các anh không thể ngồi một chỗ mà chờ các đại lý bán hàng cho các anh được. Các anh phải tự thân vận động. Phòng truyền thông các anh sinh ra để làm gì? Chúng ta đang sống trong thời đại công nghệ 4.0, các anh phải biết vận dụng nó vào trong kinh doanh, phải nghĩ cách làm sao để tiếp cận lượng khách hàng lớn trong thời gian ngắn nhất. Anh hiểu ý của tôi nói không?”
Ông Vũ gật đầu:
“Dạ hiểu thưa tổng giám đốc!”
Hải Nam không buông tha cho ông Vũ:
“Ông hiểu ý tôi thế nào?”
“Tôi tôi ...”, ông Vũ ậm ờ nửa ngày không nói lên được ý của mình.
Hải Nam phất tay ra hiệu cho ông ngồi xuống. Anh tiếp tục lên tiếng:
“Phòng truyền thông lập cho tôi một trang web bán hàng trực tuyến, fanpage trên các trang mạng xã hội và một kênh youtube. Mọi người được học bên lĩnh vực Pr chắc không cần tôi phải hướng dẫn cụ thể phải viết và đăng bài như thế nào chứ?”
Một người trong phòng họp lên tiếng:
“Dạ không cần thưa tổng giám đốc!”
“Giám đốc kinh doanh Phạm Hưng”.
Phạm Hưng giật nảy mình khi nghe Hải Nam gọi, anh có giác như thiên tào vừa gọi tên mình. Anh lập tức đứng dậy đáp:
“Vâng, thưa tổng giám đốc”.
“Chuyện giải phóng mặt bằng khu dân cư Mỹ Đình sao rồi?”
Điều Phạm Hưng lo lắng nhất cũng đã tới. Anh không còn cách nào khác là phải đối diện với vị tổng giám đốc khó tính này:
“Dạ còn một hộ dân nữa ạ!”
“Câu này tôi nhớ không nhầm là anh đã nói với tôi hai lần rồi”.
Giọng của Hải Nam nhàn nhạt nhưng khiến Phạm Hưng run lên bần bật:
“Tôi hứa”,
Phạm Hưng còn chưa nói hết câu đã bị Hải Nam cướp lời:
“Anh không cần hứa nữa. Đảm nhiệm chức vụ giám đốc kinh doanh mà để cho sự phát triển của tập đoàn trong tháng qua ở mức âm, thử hỏi tôi trả tiền cho anh để anh làm gì? Trong khi đích thân anh đảm nhiệm công việc giải phóng mặt bằng tại Mỹ Đình cũng không xong, anh còn hứa? Ngày mai anh bàn giao lại toàn bộ công việc và sổ sách cho tôi rồi vào Quy Nhơn giám sát công trình đang thi công, đích thân tôi sẽ ở đây điều hành công việc”, anh quay sang người đàn ông trung niên ngồi gần mình, trước mặt ông có bảng hiệu thư ký : “Anh Bình, thông báo ngay cho giám đốc nhân sự tuyển vị trí giám đốc kinh doanh cho tập đoàn”.
Thư ký Bình đưa tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần chín giờ đêm Hải Nam còn ra lệnh cho ông báo với giám đốc nhân sự để tuyển người. Nhưng trước một Hải Nam đang nổi giận ông cũng không dám trì hoãn mà lấy điện thoại gọi ngay cho giám đốc nhân sự.
Từ khi Hải Nam tiếp quản chức vụ tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Thịnh Phát từ tay của ba mình, tập đoàn càng ngày càng đi xuống. Một phần do nhân viên trong tập đoàn xem thường sự lãnh đạo của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này nên lơ là trong công việc.
Nhận thấy tình trạng của tập đoàn đang ở mức báo động, gần đây Hải Nam đã rà soát lại bộ máy quản lý của tập đoàn và giao nhiệm vụ đến từng cá nhân nếu ai không hoàn thành sẽ bị kỷ luật ngay lập tức.
Trước Phạm Hưng còn có rất nhiều lãnh đạo kỳ cựu của tập đoàn bị anh thanh trừng thay mới như giám đốc truyền thông, giám đốc kỹ thuật và rất nhiều trưởng phòng ban khác làm việc trong trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Phát ở thành phố Hồ Chí Minh và rất nhiều các chi nhánh của tập đoàn trên cả nước.
Ngoài giám sát chặt chẽ, đích thân anh chỉ đạo và tham gia những dự án quan trọng.
Như dự án khu đô thị Mỹ Đình, mặc dù chưa giải phóng xong mặt bằng nhưng anh đã cho phòng thiết kế lên ý tưởng cho dự án này. Tuy nhiên không có ý tưởng nào khiến cho anh hài lòng, đó là lý do tại sao anh tổ chức cuộc thi thiết kế cho khu đô thị Mỹ Đình.
Hay dự án trên mảnh đất mà anh vừa giành được tại Quy Nhơn, đích thân anh đã tham gia vào đội thiết kế. Cùng đội thiết kế làm việc ngày đêm trong vòng hơn một tháng đã hoàn thành xong bản vẽ cho dự án. Trong quá trình chờ xét duyệt giấy phép xây dựng, anh đã cho công nhân khai thác quy hoạch nguồn nước nóng đi qua mảnh đất trước. Anh trực tiếp chỉ đạo đội công nhân đi làm theo đúng bản quy hoạch ban đầu. Khi công việc đi vào khuôn khổ anh mới bay ra Hà Nội.
Đó cũng là lý do anh sẵn sàng cách chức giám đốc kinh doanh của Phạm Hưng khi anh làm việc không hiệu quả và đích thân anh ở lại Hà Nội để trực tiếp điều hành công việc.
“Tan họp”.
Câu nói của Hải Nam như một lời ân xá đối với toàn bộ những người có mặt tại phòng họp. Ai nấy như vừa trút bỏ được tảng đá trên người mình xuống.
Riêng Phạm Hưng ngồi xụi lơ ngay tại vị trí của mình. Lúc Hải Nam hỏi anh chuyện giải phóng mặt bằng anh còn định gọi cho Ánh Dương để hỏi cô xem tiến triển tới đâu, nhưng nhớ lại túi xách, điện thoại, máy tính của cô đều để trên xe nên anh đành thú nhận sự thật với Hải Nam nhưng Hải Nam đã không cho anh cơ hội.