Căn bản họ cũng là những người văn minh, không bắt ép các cô phải ký hợp đồng. Anh chàng vệ sĩ kia cũng giống như cô xem nhiều phim trưởng quá nên ra vẻ đàn anh một chút, không ngờ cô lại tin vào vai diễn của anh ta.
Nhưng nếu cô biết vai trò thực sự của mình những ngày tới thì cái giá một trăm tỷ mà cô phải đền nếu vi phạm hợp đồng vẫn chưa bằng một phần giá trị thật của mảnh đất.
“Cậu không muốn làm, sao cậu lại ký vào hợp đồng?” Thu Trang đi tới ghé sát tai Ánh Dương hỏi nhỏ.
Ánh Dương không biết giải thích với Thu Trang thế nào đành cùng mọi người đi theo anh đội trưởng đội vệ sĩ đi đến khu biệt thự đơn lập của resort trên đảo Love.
Thu Trang cũng không cần liên lạc với cô sinh viên kia nữa vì đã có Ánh Dương.
Nổi sợ hãi khi biết công việc thực sự mình phải làm trong những ngày tới còn chưa nguôi, Ánh Dương lại gặp một bất ngờ lớn hơn. Nói đúng hơn là thất vọng vì người luôn miệng nói yêu cô lại là một trong những khách hàng các cô phải phục vụ.
Nếu như cô vô tình trở thành gái gọi thì Thanh Phong của cô cố tình hay vô tình trở thành khách làng chơi. Những chuyến công tác, những buổi xã giao của anh trước đây cũng diễn ra bên cạnh những người đẹp như thế này sao?
Ánh mắt của Thanh Phong nhìn Ánh Dương cũng u ám không kém. Cô gái mà anh nghĩ ngây thơ nhất trong những cô gái ngây thơ, trong sáng nhất trong các cô gái trong sáng. Đến cả nụ hôn dành cho anh cô cũng e ngại. Tại sao bỗng chốc cô trở thành gái gọi rồi?
Ánh Dương đường đường là con gái cưng của tỷ phú đô la, cô muốn gì mà không được. Thanh Phong bỏ qua khả năng Ánh Dương đi làm gái gọi vì tiền.
Có khi nào cô đi làm để thỏa mãn nhu cầu sinh lý? Nhưng trước đây mỗi lần anh gần gũi cô, muốn cùng cô vượt quá giới hạn cô đều từ chối. Cô nói rằng muốn để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn.
“Các cậu làm quen với bạn đồng hành của mình trước đi, khi nào bắt đầu tôi sẽ thông báo”, giọng của ông Jay Đặng cắt đứt màn suy nghĩ về đối phương của Ánh Dương và Thanh Phong.
Ông Jay Đặng ôm Thu Trang đi về căn biệt thự bên cạnh.
Thanh Phong quyết định không bỏ cuộc, anh không có cơ hội cặp đôi với Ánh Dương vì vậy anh cũng đứng dậy đi về căn biệt thự khác bên cạnh căn biệt thự này. Minh Nguyệt bám theo anh không rời.
Chỉ còn Ánh Dương và Hải Nam ở lại, hai người vẫn giữ nguyên vị trí không ai nói với ai lời nào. Hải Nam thì sợ không dám gần phụ nữ. Bản thân anh cũng không có hứng thú với những cô gái chuyên bán thân mua vui cho khách nên anh cũng không nói chuyện. Còn Ánh Dương thì vẫn mải mê suy nghĩ về Thanh Phong. Cho đến khi có người đưa va li đồ tới cho Ánh Dương thì cô mới đứng dậy khỏi vị trí.
Ánh Dương kiểm tra hành lý của mình thì chỉ thiếu điện thoại và máy chụp hình. Cô thầm nghĩ chắc họ không muốn các cô xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng hoặc liên lạc với người khác vì trong hợp đồng còn ghi rõ cấm tiếp xúc và nói chuyện với người thứ ba. Tức là cô chỉ được tiếp xúc và nói chuyện với Hải Nam vì lý do này mà cô không dám lên tiếng nhận quen Thanh Phong, nếu không cô không biết lấy tiền đâu để đền hợp đồng.
Ánh Dương nhìn Hải Nam đang chăm chú vào màn hình máy tính đánh giá, người đàn ông này cũng tầm tuổi Thanh Phong của cô. Nghĩ tới chuyện phải phục vụ anh trong thời gian tới cả người cô nổi một tầng gai ốc. Loại chuyện này ngay cả với người cô yêu là Thanh Phong cô cũng chưa từng, bây giờ cô lại phải phục vụ người đàn ông xa lạ này làm sao có thể.
Nghĩ tới đây cô vội lấy cớ đi tắm để lánh mặt anh.
Vào phòng tắm cô còn cố ý khóa cửa thật kỹ phòng Hải Nam dở trò biến thái. Không những vậy cô còn cố ý tắm thật lâu.
Tiếng gõ của làn Ánh Dương giật mình tỉnh giấc, cô chỉ muốn tắm lâu một chút để tránh mặt Hải Nam không ngờ nằm trong bồn tắm cô ngủ quên lúc nào không hay.
“Chờ một chút, tôi ra ngay”.
Lúc Ánh Dương đi từ phòng tắm ra ngoài nhìn thấy gương mặt tức giận của Hải Nam cả người cô bỗng run lên.
“Tôi tưởng cô chết trong đó rồi”, Hải Nam quát vào mặt Ánh Dương rồi vội đi vào phòng tắm, anh còn cố ý đóng cửa thật mạnh.
Tiếng đóng cửa làm Ánh Dương giật mình. Cô không nghĩ mình đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ trong bồn tắm, hèn gì anh ta nổi giận với cô như vậy.
Ánh Dương dạo quanh căn biệt thự một vòng, có thể nói mọi thứ ở đây đều được lắp đặt bằng những vật liệu cao cấp. Từ gạch ốp lát cho đến các vật trang trí đều được nhập từ Italy. Căn biệt thự này có view hướng ra biển. Cửa sổ trong suốt có thể nhìn thấy hai căn biệt thự ở hai bên, trước biệt thự còn có hồ bơi lộ thiên. Đây là địa điểm nghỉ dưỡng vô cùng lý tưởng dành cho những người có tiền.
Ánh Dương sợ Hải Nam tới mức không dám ở gần anh trong phạm vi ba mét.
Chuyện ăn uống bọn họ được nhân viên của resort phục vụ tận nơi. Bữa trưa cũng như bữa tối hai người như mặt trăng với mặt trời, Hải Nam ăn xong rồi Ánh Dương mới ăn.
Buổi tối đang ngồi xem TV nhớ tới lời ông Jay Đặng nói bọn họ sẽ chơi trò chơi kết hợp với người phụ nữ của mình Hải Nam mới gọi Ánh Dương đang ngồi cách anh khá xa để làm quen với cô.
“Lại đây!”
Tuy mạnh miệng nhưng Hải Nam lúc này đang vô cùng lo lắng, mồ hôi của anh bắt đầu tuôn như mưa, nhanh chóng làm ướt đẫm cả chiếc áo thun mà anh đang mặc. Trên trán, khắp mặt mũi của anh cũng nổi lên một tầng mồ hôi.
Anh căng thẳng tới mức hai bàn tay của anh siết chặt làm cho gân xanh trên mu bàn tay nổi lên một tầng. Anh sợ nếu Ánh Dương tới gần anh sẽ không kiểm soát được căn bệnh sợ phụ nữ của mình mà nôn ói trước mặt cô.
Còn Ánh Dương lúc này đang cười với nội dung trên phim, nụ cười trên môi Ánh Dương bỗng cứng đờ khi nghe Hải Nam nói.
Xong rồi, cả ngày nay anh ta bỏ qua cho cô không có nghĩa là buổi tối anh ta cũng bỏ qua cho cô. Đời con gái của cô không lẽ phải kết thúc tại đây sao?
Hải Nam vội lấy giấy lau qua mồ hôi trên mặt mình rồi cao giọng nhắc lại: “Tôi bảo cô lại đây!”
Giọng nói của anh phát ra cũng khá run.
Ánh Dương nghe ra lại nghĩ Hải Nam đang tức giận cô tới mức run người, cô tưởng tượng nếu cô không nghe lời anh có thể ra tay với cô ngay lập tức vì vậy mà cô run rẩy đi tới ngồi xuống gần anh.
Cả ngày nay Hải Nam không quan tâm tới sự có mặt của Ánh Dương, hiện tại anh mới nhìn rõ. Cô đẹp tới mức anh không thể rời mắt. Từng đường nét trên gương mặt cô đều rất tinh xảo. Cặp lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú cao thẳng, gương mặt thon gọn, làn da trắng mịn, đến cặp môi gợi cảm kia tất cả đều rất hoàn mỹ.
Trông cô như một nàng tiên giáng trần, xinh đẹp, tinh khiết, thoát tục không giống như những cô gái làng chơi hầu hạ khách hàng anh từng gặp qua.
Hải Nam bị vẻ đẹp của Ánh Dương hấp dẫn mà quên đi chứng sợ hãi phụ nữ của mình, anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ý muốn cô ngồi gần anh hơn.
Ánh Dương rón rén xích tới ngồi gần Hải Nam, cô có cảm giác mình đang ngồi cạnh hầm băng, cả người cô run rẩy, không dám thở mạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của Hải Nam vẫn dán trên người Ánh Dương:
“Cô tên gì?”
Ánh Dương cố lấy lại bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy của cô phát ra lại tố cô đang rất hoảng sợ:
“Tôi tên tên Ánh Dương”.
“Cô là sinh viên?”
Ánh Dương vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn Hải Nam đáp:
“Vâng, sinh viên năm cuối”.
Nhìn cặp lông mày cong vút đang không ngừng run rẩy của Ánh Dương, Hải Nam cảm thấy cô rất thú vị, anh áp sát mặt mình với gương mặt của cô. Điều bất ngờ là anh không có cảm giác buồn nôn như những lần anh tiếp xúc với phụ nữ trước đây.
Thấy Hải Nam áp sát mình, Ánh Dương lui ra sau né tránh:
“Anh muốn làm gì?”
Có nằm mơ Hải Nam cũng không dám nghĩ anh có thể gần gũi với phụ nữ như thế này, vậy nên Hải Nam mạnh miệng trả lời :
“Cô đoán xem tôi muốn làm gì?”
“Đừng!” hai tay của Ánh Dương chống lên ngực của Hải Nam để giữ khoảng cách.
Hành động tiếp xúc cơ thể Hải Nam của Ánh Dương không hề khiến anh khó chịu, nếu như trước đây anh đã nôn ói lên người cô rồi. Cảm giác vô cùng phấn khích, anh tiến thêm một bước. Anh nâng hai tay bưng lấy mặt của cô rồi áp sát mặt của mình vào mặt của cô:
“Nhiệm vụ của cô khi tới đây là gì?”
Môi của Hải Nam chỉ còn cách môi của Ánh Dương vài centimet, hơi thở nam tính của anh phả vào mặt của cô khiến cô càng hoảng loạn, cô nghiêng đầu né tránh nhưng bị anh giữ chặt cằm khiến cô không còn cách nào là phải đối mặt với anh, cô nói giọng lắp bắp:
“Để để phục vụ anh”.
Nhìn đôi mắt trong veo đang hoảng loạn của Ánh Dương Hải Nam càng muốn trêu chọc cô thêm một chút. Anh buông cô ra rồi ngồi dựa lưng vào ghế sô pha hờ hững lên tiếng:
“Phục vụ tôi đi”.