• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì lo lắng cho sức khỏe của Thanh Phong mà Ánh Dương quên mất những điều trong hợp đồng mà cô đã ký. Trong đó có điều không được tiếp xúc với người trong đội của đối phương.

Thanh Phong mặc dù đã uống khá nhiều nhưng anh vẫn còn nhận thức được nói chuyện với Ánh Dương đồng nghĩa với anh chấp nhận thua cuộc vì vậy anh lên tiếng, giọng nói của anh còn mang vẻ châm biếm:

“Tôi quen cô sao?”

Lời nói vô tình của Thanh Phong như một nhát dao đâm vào tim Ánh Dương khiến cô vô cùng đau đớn. Cô nghĩ anh tức giận vì mình có mặt ở đây với thận phận là gái bao nên anh mới nói như vậy. Cô bỏ qua lời nói của anh cố tình cầm lấy bàn tay bị băng bó của anh để xem xét.

Tay của cô vừa chạm vào tay của Thanh Phong thì bị anh đẩy mạnh khiến cô loạng choạng va vào người Hải Nam đang đi phía trước.

Bị đụng mạnh Hải Nam xoay người lại mới nhìn thấy Ánh Dương, anh lên tiếng giọng của anh cũng nhịu đi vì rượu:

“Cô đi tìm tôi à?”

Ánh Dương bất đắc dĩ gật đầu nhưng ánh mắt của cô lại dán trên người Thanh Phong đang đứng bên cạnh Hải Nam:

“Vâng, do muộn rồi không thấy anh về nên tôi chạy ra xem một chút”.

Hải Nam đẩy nhân viên của quầy bar ra rồi ôm chặt lấy Ánh Dương. Anh tiếp tục lên tiếng, giọng của anh lè nhè:

“Cô biết không, môi của cô rất ngọt nhìn thấy là muốn hôn rồi”.

Nét mặt khó coi của Thanh Phong bỗng nhiên trở nên khó coi, Ánh Dương run sợ vội đẩy Hải Nam ra:

“Anh say rồi, vào trong thôi”.

Rất may là Hải Nam nghe lời Ánh Dương đi vào bên trong biệt thự, Thanh Phong cũng được nhân viên quầy bar dìu về biệt thự của mình.

Lúc Ánh Dương dìu Hải Nam lên giường, anh mắt nhắm mắt mở ôm chặt lấy cô lẩm bẩm:

“Tôi không say rượu mà say cô, cô có hiểu không?”

“Tôi hiểu rồi, anh ngủ đi ngày mai còn thi đấu nữa”, Ánh Dương vừa nói vừa vỗ về Hải Nam, còn Hải Nam như một đứa trẻ đang làm nũng mẹ, sau một hồi Ánh Dương dỗ dành anh mới chịu ngủ.

Sáng sớm thức dậy không thấy Ánh Dương, Hải Nam vội vàng chạy khắp biệt thự tìm kiếm, nhưng không có bóng dáng của cô. Anh chỉ sợ nếu lúc này không có cô giúp đỡ anh sẽ bị xử thua. Anh vắt óc suy nghĩ lại xem tối hôm qua có phải do mình uống say làm chuyện gì quá đáng với cô không nhưng nghĩ nát óc anh vẫn không nghĩ ra được anh đã làm gì vì vậy sau khi vệ sinh cá nhân anh chạy ra ngoài tìm cô.

Sau một hồi tìm kiếm quanh hòn đảo Hải Nam cũng thấy Ánh Dương tại một bãi đá ven biển. Bãi đá này có những hòn đá rất lớn hình trái tim, có lẽ đó là lý do hòn đảo này có tên là đảo Love. Cô đứng một mình trên mỏm đá ngắm mặt trời mọc, hình ảnh đẹp như một bức tranh. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

“Sao cô không gọi tôi dậy?”

Ánh Dương giật nảy mình vì hành động thân mật của Hải Nam. Cô chỉ sợ có người nhìn thấy đặc biệt là Thanh Phong. Vì vậy cô xoay người đứng đối diện để tránh vòng tay của anh:

“Tôi nghĩ anh mệt nên không dám đánh thức anh dậy”.

Hải Nam nhìn đôi mắt thâm quầng của Ánh Dương cảm thấy có chút chua xót. Anh vươn tay chạm tay vào đôi mắt của cô:

“Tối qua tôi uống say quậy cô mất ngủ hay sao?”

Ánh Dương lắc đầu phủ nhận:

“Không có”.

Sự thật Ánh Dương mất ngủ liên quan đến hành động và lời nói của Thanh Phong với mình, không liên quan gì đến Hải Nam cả. Tối qua Hải Nam có uống say nhưng anh ngủ ngoan như một chú cún con.

Cảm nhận được sự mệt mỏi của Ánh Dương, Hải Nam hôn nhẹ lên môi của cô rồi rời đi ngay:

“Hôm nay chúng ta sẽ thi bơi tiếp sức”.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”, Ánh Dương thật lòng nói.

Hải Nam gật đầu:

“Về phòng ăn sáng thôi”.

Ánh Dương ngoan ngoãn nghe lời Hải Nam đi về biệt thự.

“A....!”

Tiếng hét thất thanh của Ánh Dương. Vì bước hụt chân mà cô bị rơi xuống khe của hai tảng đá lớn.

Hải Nam đi sau nhanh tay bắt lấy cô, nhưng anh chỉ nắm được vào vạt váy.

Ánh Dương nhanh chóng rơi xuống khe khá sâu, phía dưới là đá lởm chởm. Hải Nam không buông tay vì thế váy của cô nhanh chóng bị anh cởi ra.

Lúc này một đầu Hải Nam nắm vạt váy, đầu kia Ánh Dương nhanh tay nắm được tay một tay của váy.

“Xẹcccccc”.

Tiếng của tay váy bị rách do chịu một lực lớn khiến Ánh Dương hoảng loạn la lên:

“Cứu tôi”.

Biết Ánh Dương đang sợ hãi, Hải Nam hướng dẫn cho cô:

“Cô đừng cử động, nắm chiếc váy bằng tay kia. Nắm càng nhiều càng tốt”.

Vì phần tay của chiếc váy phía Ánh Dương nắm bị rách nên Hải Nam không dám kéo cô lên.

Lúc Ánh Dương đưa tay kia lên nắm lấy chiếc váy thì phần tay lại bị rách thêm một chút nữa.

“Không”, Ánh Dương hét lớn, động tác đưa tay kia lên cầm váy của cô cũng khựng lại.

“Cô có một giây để lựa chọn sống hay chết”.

Hải Nam nói không ngoa. Nếu Ánh Dương ngã xuống đá lởm chởm kia nhẹ thì gãy tay gãy chân, chấn thương sọ não, nặng thì chết ngay tại chỗ.

Nghe Hải Nam nói Ánh Dương vội vươn tay còn lại nắm vào phần thân váy.

“Giỏi lắm. Giữ chặt tay, tôi sẽ kéo cô lên”, Hải Nam đứng dạng chân giữa hai tảng đá rồi từ từ kéo Ánh Dương lên để người cô không bị va vào thành vách đá.

Vừa kéo lên cô đã lao vào ôm anh thật chặt. Cả người cô run rẩy.

Hải Nam bưng lấy khuôn mặt đang tái nhợt của cô an ủi.

“Không sao rồi”.

Ánh Dương thoát khỏi nguy hiểm bỗng khóc lớn như một đứa trẻ. Cô không biết hậu quả của mình sẽ như thế nào nếu không có Hải Nam ở đây? Không biết sẽ như thế nào nếu anh không nắm được váy của cô.

“Cảm ơn”, Ánh Dương nói theo bản năng trong run rẩy.

“Tôi mới là người phải nói lời cảm ơn vì cô không sao. Nếu cô bị vấn đề gì tôi sẽ là người bị tình nghi số một”.

Nghe anh nói cô càng khóc lớn.

Thấy Ánh Dương khóc, Hải Nam không biết làm thế nào để an ủi chỉ biết ôm cô thật chặt.

Một lát sau Ánh Dương đẩy Hải Nam ra:

“Mình về thôi”.

“Cô ổn rồi chứ?”

Ánh Dương gật đầu nhưng khi nhìn xuống người mình không mặc váy cô mới bừng tỉnh, cô bối rối né tránh ánh mắt của Hải Nam đang nhìn mình:

“Váy của tôi đâu rồi”.

Hải Nam chỉ xuống khe đá phía dưới.

“Xem như mình vừa đi tắm biển về”.

Ánh Dương nắm chiếc áo thun Hải Nam đang mặc, giọng nói của cô phát ra vô cùng nhỏ như sợ anh sẽ phật lòng:

“Cho tôi mượn áo của anh được không?”

Hải Nam không ngần ngại cởi áo của mình đưa cho Ánh Dương. Chiếc áo rất dài và rộng đủ để che vòng ba của cô lại.

“Có cần quần nữa không?” Hải Nam vừa hỏi vừa đưa hai tay lên làm động tác cởi chiếc quần thể thao mình đang mặc.

Ánh Dương nhanh tay cản anh lại.

“Không cần”.

Hải Nam bật cười với phản ứng của Ánh Dương, anh khom người bế cô kiểu công chúa đi về biệt thự.

“Tôi có thể đi được”.

Hải Nam nhìn khuôn mặt đỏ như mặt trời của Ánh Dương cười nói:

“Tôi chỉ sợ nếu cô sẩy chân lần nữa thì sẽ không có ai làm đồng đội chơi với tôi thôi”.

Ánh Dương chỉ còn cách ôm chặt lấy cổ của Hải Nam.

“Hai người đổi địa điểm vận động hèn gì hồi tối tôi ngủ rất ngon”.

Giọng nói của ông Jay Đặng làm Ánh Dương giật mình.

Hải Nam cười đáp lại ông Jay Đặng:

“Rút kinh nghiệm tối hôm trước làm ảnh hưởng tới mọi người nên chúng tôi ra ngoài tiện thể tìm cảm giác mới mẻ”.

Nghe ông Jay Đặng nói Ánh Dương còn chưa hiểu nhưng nghe Hải Nam giải thích cô đã hiểu.

Cái gì mà ngủ ngon?

Cái gì mà sợ làm ảnh hưởng tới mọi người?

Cái gì mà tìm cảm giác mới mẻ?

Bọn họ quan hệ với nhau khi nào mà làm ảnh hưởng tới mọi người?

Bị mọi người hiểu lầm Ánh Dương chỉ còn cách giấu gương mặt đỏ bừng của mình vào ngực của Hải Nam.

Gương mặt xinh đẹp của cô không ngừng cọ cọ vào ngực trần của anh, lại thêm hơi thở nóng bừng của cô phả vào khiến anh vô cùng khó chịu. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ:

“Nếu cô còn ngọ nguậy thì tôi không tiếc số tiền lớn của cô mà phá vỡ thỏa thuận đâu đấy”.

Nghe Hải Nam nói Ánh Dương nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích nhưng câu nói tiếp theo của ông Jay Đặng lại khiến Ánh Dương chết lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK