Hải Nam nắm tay Ánh Dương, hai người di chuyển về hướng đông của hòn đảo rồi cùng ngồi buông thõng chân xuống dưới cầu.
Ánh Dương chỉ vào những đốm sáng phía xa:
“Những đốm sáng kia từ đâu mà có?”
Hải Nam làm bộ tiếc nuối:
“Là ánh sáng của mấy ngôi sao, tôi định hái cho cô nhưng lỡ tay làm rớt xuống đó”.
Ánh Dương nhìn Hải Nam bật cười thành tiếng: “ôi không nghĩ anh cũng có khiếu hài hước đó”, cô quay mặt nhìn vào những đốm sáng ở xa:
“Theo tôi đó là ánh sáng từ những tàu thuyền đánh cá”.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của Ánh Dương khiến Hải Nam không thể rời mắt.
Càng về khuya thời tiết càng trở lạnh. Ánh Dương thì mặc mỏng manh một chiếc đầm công chúa còn Hải Nam mặc bộ đồ vest rất lịch lãm.
Cơn gió vừa tạt qua, Ánh Dương xoa xoa cánh tay trần nhìn Hải Nam với ánh mắt đầy oán trách:
“Anh có phải đàn ông không đó?”
Giọng nói của Ánh Dương phát ra cũng run run vì lạnh.
Hải Nam nâng môi cười nửa miệng:
“Đàn ông hay đàn gì thì đều biết lạnh cả, nếu tôi nhường cho cô tôi cũng sẽ bị lạnh bởi vậy tôi không dại gì mà thể hiện ga lăng ở đây. Nhưng nếu cô cần sưởi ấm tôi có cách này hay hơn mà không khiến tôi hay cô bị thiệt.”
Dứt lời Hải Nam đứng dậy đi tới ngồi xuống phía sau Ánh Dương, hai chân của anh cũng buông thõng xuống chiếc cầu gỗ như cô. Anh dùng áo vest bọc cô vào lòng rồi ôm cô thật chặt:
“Ấm chưa?”
Ánh Dương còn chưa hết bất ngờ với hành động của Hải Nam lại nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên, hơn nữa hơi thở nóng rực của anh phả vào tai khiến cô có cảm giác ngứa ngáy khó chịu:
“Anh đang lợi dụng tôi đấy!”
Hải Nam ôm Ánh Dương chặt hơn, anh còn cọ cọ gương mặt của mình vào vành tai của cô:
“Tôi đã nói trước là cách này cả tôi và cô đều có lợi, không ai lợi dụng ai cả”.
Cảm giác được bao bọc ấm áp khiến Ánh Dương vô cùng dễ chịu. Cô cảm nhận được trái tim của Hải Nam đang đập vô cùng mạnh mẽ. Không hiểu sao cô rất thích cảm giác này.
Cô ngả đầu tựa vào vai anh nhìn lên bầu trời.
“Lần đầu tiên trong đời tôi ngồi ngắm trăng lại cùng một người lạ”.
Đó là lời nói thật lòng của Ánh Dương vì trước đây cô và Thanh Phong rất ít khi hẹn hò. Nếu hai người có hẹn hò thì anh thường dẫn cô đi ăn tại nhà hàng.
Hải Nam nhìn theo ánh mắt của Ánh Dương:
“Đây không phải lần đầu tiên tôi ngắm trăng nhưng tôi phát hiện thật ra trăng rất đẹp, có thể là cùng người đẹp ngắm trăng nên cảm giác có khác”.
Ánh Dương thúc nhẹ cùi tay vào ngực của Hải Nam nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng lên bầu trời:
“Tôi có người yêu rồi đấy”.
Hải Nam siết chặt vòng tay ôm Ánh Dương:
“Tôi không nói cô bỏ người người yêu của cô để theo tôi”.
Ánh Dương xấu hổ vì trí tưởng bở của mình bị Hải Nam vạch trần.
Nhìn cô gái xinh đẹp đang xấu hổ trong vòng tay mình, Hải Nam cảm thấy rất thú vị. Giây phút này anh cảm giác bình yên đến lạ. Không có những lo toan đấu đá trên thương trường.
Trong khung cảnh đêm trăng gió mát vô cùng lãng mạn, hai người nói chuyện với nhau như hai người bạn tri kỷ, anh một câu tôi một câu cho tới khi trời rạng sáng.
Nhìn thấy mặt trời từ từ nhô lên từ dưới biển Ánh Dương hét lớn:
“Anh thấy gì không, mặt trời mọc kìa”.
Ánh Dương sợ không nhìn thấy rõ còn vùng dậy khỏi vòng tay của Hải Nam rồi kéo anh cùng đứng dậy. Cô chỉ tay về phía mặt trời phấn khích nói:
“Hôm trước tôi có ngắm mặt trời mọc nhưng vì dậy muộn tôi đã không được nhìn thấy khoảnh khắc này. Thật tuyệt”.
Lúc này mặt trời đang từ từ nhô lên từ mặt biển, nhìn cảnh hình ảnh một nửa mặt trời nhô lên khỏi mặt biển Hải Nam cũng chỉ có thể thốt lên một câu:
“Đúng vậy, thật tuyệt”.
Đây cũng là lần đầu tiên Hải Nam được ngắm Mặt Trời mọc từ biển, quả thực rất đẹp.
Hải Nam lén lấy điện thoại chụp hình Ánh Dương, anh cũng tranh thủ chụp selfie cùng cô.
Khi mặt trời lên khá cao, Ánh Dương quay lại thì thấy Hải Nam đang đứng phía sau thất thần nhìn cô. Cô khó xử lên tiếng:
“Hợp đồng phục vụ anh của tôi đã xong, tôi muốn vào đất liền ngay bây giờ”.
Cô nhấn mạnh hai từ “phục vụ” khiến Hải Nam đen mặt vì sự thật anh chỉ có tiếng mà không có miếng.
Còn Ánh Dương muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô không muốn chạm mặt Thanh Phong . Vì theo quy định của đảo sáu giờ sáng mới có tàu vào đất liền nếu không cô đã rời khỏi đây ngay từ lúc ông Jay Đặng cho người hủy bản hợp đồng giữa bọn họ.
Hải Nam cũng không làm khó Ánh Dương vì cô đã góp công rất lớn giúp anh có được mảnh đất đẹp như mơ. Anh giúp cô lấy hành lý, vệ sĩ cũng trả lại điện thoại và máy chụp hình cho cô.
Lúc đưa cô lên tàu về đất liền anh ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô. Nếu gặp lại một lần tôi làm cô một lần, sẽ không có bất cứ thương lượng, không có bất kỳ thỏa thuận nào”.
Lời nói ngang ngược của Hải Nam khiến Ánh Dương đứng hình.
Cái gì mà gặp một lần làm một lần, anh ta nghĩ cô là búp bê tình dục hay sao?
Tới khi Ánh Dương phản ứng lại thì tàu đã chạy được một đoạn khá xa. Cô hướng ánh mắt oán hận nhìn về phía Hải Nam. Đón ánh mắt của cô anh còn không quên tặng cho cô một nụ hôn gió.
Ngoài cái tên Hải Nam cô hoàn toàn không biết bất cứ thông tin nào của anh, làm sao để cô trả món nợ mười hai tỷ đồng cho anh?
Hai người mãi nói chuyện mà Ánh Dương quên mất xin số tài khoản của Hải Nam hay cách thức liên lạc với anh để trả. Anh ta còn nói kiểu mình là bố của thiên hạ nếu gặp lại cô, thử hỏi cô có mười lá gan cô có dám tìm gặp anh để trả nợ?
***
Bốn người Ông Jay Đặng, Thu Trang, Thanh Phong và Minh Nguyệt đang ngồi ở căn chòi trước biệt thự chuẩn bị ăn sáng.
Nhìn thấy Hải Nam đi từ bên ngoài về ông Jay Đặng không quên trêu chọc:
“Có vẻ như bờ biển mới là địa điểm hành sự mà hai người yêu thích nhỉ?”
Hải Nam đi đến chỗ mọi người thản nhiên kéo ghế ngồi xuống vị trí gần Thanh Phong. Anh cười đáp lại lời của ông Jay Đặng:
“Mỗi người một sở thích, nếu như hai người thích có người khác chứng giám cho cuộc vui của mình thì chúng tôi muốn trời đất chứng giám cho cuộc vui của chúng tôi”.
Nghe Hải Nam thừa nhận chuyện quan hệ cùng với bạn gái của mình Thanh Phong như muốn phát điên, anh siết chặt nắm đấm khiến gân xanh trên mu bàn tay của anh nổi lên một tầng.
Hải Nam không để ý sắc mặt của Thanh Phong lúc này, anh còn giơ ngón tay cái trước mặt của anh ta thể hiện sự ngưỡng mộ của mình.
Ông Jay Đặng chuyển chủ đề:
“Ăn sáng xong chúng ta qua thành phố Quy Nhơn để làm thủ tục sang nhượng mảnh đất”, ông đặt tay lên đùi Thu Trang nhìn cô đầy tình tứ: “Bà xã của tôi bên Mỹ có vẻ đánh hơi được tôi ở bên này không ngoan nên hù dọa nếu tôi nếu ngày hôm nay tôi không xong việc bả sẽ bay về Việt Nam ngay và luôn”.
Hải Nam cười lớn:
“Hèn gì ông bỏ cuộc chơi sớm thế”.
Ông Jay Đặng tiếp lời Hải Nam:
“Tôi định cùng các cậu chơi thêm vài ngày nhưng thú thực tôi rất sợ vợ”.
Câu nói của ông Jay Đặng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Ông là một người thành đạt, giàu có. Nhưng quan điểm của ông vẫn là vui có chừng, dừng đúng lúc.
Mọi người cũng không quan tâm đến lý do Ánh Dương không có mặt để ăn sáng vì trong đầu họ nghĩ buổi tối Hải Nam vận động quá năng xuất khiến cô không thể dậy nổi, đặc biệt anh còn là người chiến thắng trung cuộc. Đêm đầu tiên tiếng rên rỉ vang ra từ biệt thự của hai người suốt đêm là một bằng chứng.
Khi tất cả mọi người cùng lên thuyền để vào đất liền, không nhìn thấy Ánh Dương ông Jay Đặng mới hỏi Hải Nam:
“Cậu còn quay lại đảo à?”
Hải Nam chỉ vào va li hành lý của mình lên lắc đầu:
“Không có”.
Sau khi đứng tên chủ sở hữu mảnh đất anh sẽ có cả tá việc cần phải làm: Lên ý tưởng thiết kế, thiết kế, xin giấy phép xây dựng, giấy phép khai thác mạch nước nóng ngầm, chọn nhà thầu xây dựng...
Ông Jay Đặng chỉ về phía đảo nói tiếp:
“Cô bạn đồng hành cùng cậu không về cùng sao?”
Câu hỏi này cũng là câu hỏi mà Thanh Phong và Thu Trang mong chờ nhất.
Lúc Hải Nam xuất hiện Thanh Phong không thấy Ánh Dương anh đã muốn hỏi câu hỏi này rồi nhưng anh lấy tư cách gì để hỏi. Mặc dù rất tức giận nhưng anh rất lo lắng khi không thấy cô.
Thu Trang so với Thanh Phong còn lo lắng cho Ánh Dương gấp vạn lần. Mặc dù những ngày ở trên đảo bọn họ có cơ hội giáp mặt nhau không ít nhưng theo hợp đồng đã ký không ai dám bắt chuyện với nhau. Thêm nữa lại vì cô mà Ánh Dương dấn thân vào công việc này, cô rất muốn gặp bạn của mình để xem bạn của mình có ổn hay không.
Hải Nam thành thật trả lời:
“Cô ấy lên chuyến tàu đầu tiên vào đất liền rồi, lúc ăn sáng chỉ có một mình tôi mọi người không để ý sao?”
Nghe Hải Nam nói Thanh Phong cười khẩy. Có lẽ cô không dám đối mặt với anh nên mới lên đường về trước.
Còn Thu Trang thì lo lắng nếu Ánh Dương về thẳng Hà Nội đồng nghĩa với Ánh Dương rất giận cô, nếu Ánh Dương ở lại Quy Nhơn đợi cô trở về đồng nghĩa với tình bạn của bọn họ vẫn còn. Đương nhiên cô không muốn mất đi tình bạn thân thiết giữa bọn họ.
Ông Jay Đặng đáp lại lời của Hải Nam:
“Không phải tôi không để ý mà tôi nghĩ buổi tối cậu làm việc nhiệt tình quá khiến cô ấy không dậy nổi”.
Nghe ông Jay Đặng nói Hải Nam chỉ còn biết lấy tay đỡ trán, mấy ngày qua hay nói cách khác từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ anh chưa biết mùi vị của phụ nữ thế nào, đến cả nụ hôn của anh với Ánh Dương cũng là nụ hôn đầu nhưng anh không có cách nào phản bác lời của ông nói.