Nam tắt máy xe, đảo mắt nhìn xung quanh hai bên đường dày đặc cây cao su to lớn, gió hiu hắt thổi qua làm những giọt sương đọng trên lá cây lạnh buốt, rơi xuống vai áo. Nam vội đưa tay vào túi áo khoác, lấy chiếc điện thoại ra xem lại bản đồ google, nơi mình đến đã chính xác chưa. Giờ đã quá nửa đêm, cái giờ mà hầu như mọi người dân xung quanh đã ngủ vùi trong giấc ngủ say, điều gì đã khiến anh, một người đàn ông ở cái tuổi 40 phải lặn lội đến một nơi hoang vắng lạnh lẽo chỉ có tiếng côn trùng rả rít nỉ non như gọi tên nhau...thế này?...
Tuổi 40 anh trở thành người tự do, khi cách đây 3 năm hôn nhân tưởng chừng đang êm ấm, hạnh phúc, hóa ra lại vỡ tan trong phút chốc, trong cơn suy sụp không nói nên lời, anh buông thả vào cảm giác cô độc bằng những cơn say không lối thoát. Trong những lúc cô quạnh, tình cờ lang thang trên mạng anh biết đến Phật pháp qua những video trên youtube của những vị giảng sư như Tiến Phước, Hòa Pháp, Trang Lệ, Pháp Diệu...anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, rồi ngộ ra nhiều điều quý giá trong cuộc sống mà anh luôn tìm kiếm. Anh thầm cảm ơn kiếp nhân sinh này đã không bỏ rơi anh những lúc kiệt quệ, đau thương, cho anh cơ hội tìm lại được mục đích sống của đời mình.
Sự việc dần thay đổi, khi những lúc nhàn rỗi anh phát hiện ra mình cũng có tài viết lách và quyết định tạo cho mình một kênh riêng trên mạng xã hội để kể những truyện Ma với bạn bè, những ý kiến khen chê anh không bận tâm, anh xem những truyện Ma mà anh kể là những dòng hồi ức từ thuở thơ bé được người thân trong gia đình mình kể lại và xem đó như cái kho lưu trữ những ký ức vui vẻ của gia đình sau những toan tính của cuộc sống. Anh tin rằng sự thật thì là sự thật, giả dối dù có giỏi che đậy thế nào rồi cũng sẽ phơi bày nên những câu chuyện anh kể ra điều dựa trên những sự việc có thật, mang lại cảm xúc thật cho người xem, nên fanclub của kênh anh ngày một nhiều lên. Ngoài kể chuyện anh còn tạo những video thực tế, tìm hiểu về thế giới tâm linh, nghe thiên hạ đồn ở đâu có hiện tượng Ma Quái anh điều tìm đến.
Do có fan đông đảo nên anh thường xuyên mở điện thoại ra xem comment của những thành viên của anh xem bình luận mới của họ. Chợt hôm nay một dòng tin nhắn với nội dung khác lạ được gửi đến, hình đại diện là một màu đen phía dưới là một cái tên nặc danh với những dấu chấm than liên tiếp, không định hình là tên gì:
“Nếu Nam King có gan dạ như lời anh nói, thì xin mời gặp tôi...tôi sẽ cho anh một sự thật mà anh luôn tìm kiếm bấy lâu nay...”
Với những dòng tin nhắn như vậy, trong hàng trăm, hàng ngàn xuất hiện, thường xuyên trên kênh của anh, thì anh suy ra cũng bình thường, như bao lời bình luận khác mà anh nhận được hàng ngày từ những người hâm mộ mà thôi. Nên anh chỉ đọc lướt qua, anh cười mỉm:
- Lại trêu đùa nữa ah, cái dạng tin như thế này, chỉ làm mình tốn thời gian và công sức mà thôi...
Tiếng chuông báo thức vang lên, mặt trời vừa ló dạng, báo hiệu một ngày mới tràn đầy sức sống, Nam mở mắt vơ cái tay, lấy cái điện thoại tắt tiếng chuông, sẵn như một thói quen, tiện thể anh mở luôn trang Youtube cá nhân ra xem:
“Nam King... hôm qua anh ngủ ngon không?... Một bông hoa sen tôi tặng anh sau gáy, là một minh chứng…anh còn cho tôi là đùa giỡn nữa hay chăng...?”
Nam ngạc nhiên, khi đọc được tin nhắn của cái hình đại diện màu đen có dấu chấm than lạnh lùng kia. Anh khẽ đưa tay luồn qua sau, sờ vào gáy, anh có cảm giác đau rát và như có những dấu vết xước nhẹ. Anh chạy vội vào nhà vệ sinh nhìn qua tấm gương soi. Miệng anh há hốc kinh ngạc, khi phía sau gáy anh còn in hằn dấu vết như một vật thật nhọn khéo vẽ lên sau gáy anh một bông hoa sen nhỏ bằng kích cỡ một đồng xu, vết thương đỏ tấy còn rớm máu, bông hoa sen đỏ nhờ máu của anh làm thêm phần sinh động. Kéo chiếc rèm trong căn phòng, cho ánh sáng tinh mơ soi vào. Anh ngồi xuống nệm, ôm lấy đầu cố hình dung nhớ lại xem tối hôm qua mình đã làm gì. Anh tự nói với mình:
“Không thể như thế được, hôm qua sau khi tan ca, mình chạy vội về nhà, viết cho xong câu chuyện còn đang dang dở. Sau hơn 1h đêm mới ngủ. Căn nhà lại chỉ có một mình, lại cửa đóng then cài cẩn thận, có cả chuông báo động Không thể nào có ai vào làm chuyện này được, dù mình có ngủ say như thế nào, với vết thương như thế này thì tại sao mình không có cảm giác được chứ? Nếu do vô tình trầy xước thì cũng không thể nào hình hoa sen lại rõ ràng như vậy...Là ai?... Tại sao?
Tâm trí rối bời, những thắc mắc không có lời giải đáp. Cố giữ bình tĩnh, anh phải trả lời lại tin nhắn kia, xem là ai:
- Xin lỗi...Bạn là ai?... Nếu cần thì liên hệ với tôi gấp. SĐT: 081915XXXX… Cảm ơn...Mong gặp lại!!