Anh chạy xe trên đường đi làm mà tâm trạng đan xen những suy nghĩ mông lung, mấy lần suýt va chạm vào người đi đường. “Ma hay Người?” Đầu óc miên man không làm được việc gì. Anh viết đơn, xin phép công ty nghỉ vài hôm vì nhà có việc. Tay anh luôn lăm lăm chiếc điện thoại chỉ chực chờ sự hồi âm từ người lạ kia. Nhưng đã hơn 3 ngày trôi qua mà không nhận một sự hồi đáp. Chưa bao giờ anh có cảm giác bất an như thế này, cảm giác sợ những âm thanh cho dù là nhỏ nhất khi về đêm, giấc ngủ chập chờn lo sợ. Chừng ấy thời gian chờ đợi như kéo dài ra như vô tận, đã thức trắng hai đêm nay rồi, nếu kéo dài mãi như thế này chắc anh phát điên mất thôi. Suy nghĩ mãi, mệt mỏi anh ngủ thiếp trên ghế sofa lúc nào không hay.
- Reng...Reng...!!!
Tiếng chuông reo lớn làm anh giật mình quấn quít anh đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Vội vàng nhặt lên thấy số điện thoại lạ, những con số 4 kéo dài giống nhau, giọng hơi rung anh hỏi gấp gáp:
- Alô...xin lỗi ai bên kia ah?
Đầu dây bên kia im lặng, thoáng nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách đã 11h đêm. Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Anh thở dài thất vọng, khi nghĩ một ai đó phá rối mình vào ban đêm. Thì giọng nói của một người đàn bà lớn tuổi vang lên:
- Chào cậu... rất vui được gặp lại...?
- Vâng...vâng xin hỏi có phải là...??
Không đợi anh suy nghĩ thêm người đàn bà bí hiểm kia nói ngay:
- Bông Sen máu?
Giọng anh như reo lên vừa mừng vừa lo:
- Vâng ah...Đúng vậy. Tại sao bà lại làm được như vậy?
- Hahaha...tôi không làm như vậy sao cậu tin. Cậu vốn là người theo chủ nghĩa Duy Tâm không tin vào hiện tượng kỳ bí, chỉ tin vào khoa học mà?
- Nhưng...??
Giọng anh dự tính những câu hỏi tiếp theo. Thì giọng bà ta nói :
- Nếu cần lời giải đáp. Cậu gặp tôi ngay bây giờ. Tại địa chỉ Nông trường cao su Đông Phương...xã Xuân Hưng...huyện Xuân Lộc...QL1A…...
Nghe xong địa chỉ Nam King nói tỏ vẻ ái ngại:
- Nhưng bây giờ đã hơn 11h giờ đêm, chạy đến đó hơn 30km, có thể sáng mai tôi có thể gặp bà được không...?
Giọng trở nên buồn bã người đàn bà nói:
- Xem như tôi nhìn lầm người...Tôi tin cậu sẽ giúp được tôi...vậy mà?... thôi... nếu cậu không muốn gặp, thì thôi vậy... tôi chào?
Giống như có cảm giác hụt hẫng một điều gì đó làm Nam quyết định ngay, anh nói:
- Hãy khoan... ah vậy...Khoảng 40 phút nữa...tôi...tôi sẽ lên gặp bà ngay.
Mặc vội chiếc áo khoác bằng vải jean đen, đeo chiếc ba lô tác nghiệp quen thuộc trên vai, anh chạy chiếc xe phân khối lớn mà anh thường gọi là” Ngựa Chiến” đã theo anh nhiều năm, ra đường phóng vội đến địa chỉ người bí hiểm kia. Đã nhiều sự việc xảy ra khi anh bước chân vào con đường mình đã chọn, gặp biết bao nhiêu sự nguy hiểm và khó khăn, có khi chỉ cô độc một mình giữa rừng hoang núi sâu, anh không bao giờ chùn bước. Riêng chuyện này làm anh phải suy nghĩ và lo lắng nhất, cảm giác nếu như anh không giải thắc mắc này, thì anh không sống bình an được, nghĩ đến đây không khí trong lồng ngực co siết lại, làm anh khó thở. Anh phải giải quyết chuyện này cho ra nhẽ. Ở cái tuổi này cuộc sống ban cho anh một kỹ năng để phân biệt đúng sai, trong từng lời nói của người đối phương, người đàn bà bí hiểm kia đã cho anh cảm giác rất thật, không qua lời nói mà còn hành động bí ẩn, thôi thúc anh quên đi bao sự hiểm nguy phía trước. Những suy nghĩ miên man đã làm cho con đường hình như ngắn lại, chẳng mấy chốc xe đã đến địa điểm trên. Trời đã khuya, trên con đường Ql A hai bên đường trồng cây cao su trải dài như bất tận, ánh đèn đường hiu hắt soi không đủ sáng, gió nhè nhẹ cộng với sương đêm, làm anh thêm cảm giác cô đơn lạ thường. Anh bấm điện thoại tìm lại số người đàn bà kia, nhưng chưa kịp gọi thì tiếng chuông reo:
- Tôi thấy cậu rồi, chạy lên khoảng trên này một tí. Có cái miếu nhỏ màu vàng, nhìn sang đường đối diện thì thấy nhà tôi.
Chạy xe lên phía trên, đúng như lời bà ta. Cái miếu nhỏ vài cây nhang còn nghi ngút khói, nhìn phía đối diện thấy ngôi nhà nhỏ bằng gỗ liêu xiêu. Anh chạy xe vào, cánh cửa đã mở sẵn như đón khách, chiếc đèn neon nhỏ màu trắng nhạt bên trong căn nhà hắt ra, mờ ảo, xem chừng như làn sương trắng đục. Tắt máy xe, anh bước vào trong nhà. Dáng một người đang ngồi trên chiếc ghế tựa, quay lưng lại phía anh cất tiếng:
- Rất vui khi cậu đã đến đây... Nam King...Mời cậu ngồi.
Vừa nói, người bí ẩn kia vừa quay người lại từ từ nhìn cậu. Nam như sút ngất đi, tay chân cứng đờ như khúc gỗ, khi nhìn lại người bí ẩn kia không phải là đàn bà bí ẩn mà là… một người đàn ông. Nụ cười trên hàm răng xiêu vẹo còn vài cái như những chiếc răng nanh của ông ta thật kinh sợ. Bỗng từ đâu cơn gió mạnh thoáng qua, giật cánh cửa sau lưng anh đóng sầm lại, nụ cười...cùng giọng đàn bà vang lên từ người đàn ông:
- Hahaha...hóa ra. Lời nói, không sợ bất cứ điều gì của cậu là giả dối ah?
Lùi người lại sát cánh cửa, tay nắm chặt lại, miệng lắp bắp, cố thốt ra từng lời của Nam:
- Vậy...Vậy là sao? Tại sao? Ông…. Không phải … Bà…mà bà là ai? Ma hay người sống?
Tiếng bà ta đứt đoạn:
- Cậu nghĩ Người thì là Người… Xem là Ma thì đích thị đó là Ma… hahaha!!
Vừa nói dứt lời bà ta lướt đến bên anh như cơn gió, lạnh đến thấu xương, Đôi chân anh như chôn cứng tại chỗ, nhìn lại dưới chân thì kinh hãi hơn nữa. Một cậu bé khoảng 4- 5 tuổi từ đâu xuất hiện, gương mặt vô cảm, ôm chặt chân anh, ánh mắt như cầu cứu van xin. Nam bỗng thấy người như bay bổng giữa không trung, cơ thể không còn là của mình điều khiển được nữa.
Câu chuyện dần hiện ra trước mắt anh như một cuốn phim mà anh là người trực tiếp xem nó.