Sau khi xem xét, vị chủ tọa phiên tòa lên tiếng:
- Đại diện VKSND thành phố Biên Hòa, pháp luật nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Tôi xin tuyên bố bị cáo Nguyễn Trường Giang - Về ý thức chủ quan của người phạm tội và đây cũng là dấu hiệu đặc trưng để phân biệt giữa tội vô ý làm chết người với tội giết người. Đó là lỗi của người phạm tội, người phạm tội vô ý làm chết người, thực hiện hành vi của mình dưới hình thức lỗi vô ý, do vô ý bao gồm cả vô ý vì cẩu thả và vô ý vì quá tự tin. Theo quy định tại điều 128 Bộ luật hình sự 2015, sửa đổi bổ sung năm 2017” Điều 128. tội vô ý làm chết người 1. Người nào vô ý làm chết người, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 01 năm đến 05 năm…2. Phạm tội làm chết 02 người trở lên, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm. " Xét thấy bị cáo đã ăn năn thành khẩn khai báo và đền bù số tiền là 72. 056. 000 nghìn đồng, nên tòa tuyên án bị cáo 2 năm tù giam.
- Còn đối với bị cáo Trương Văn Vương do lúc xảy ra tai nạn, đang ngủ say trên xe nên không liên quan, tòa tuyên án cải tạo không giam giữ 3 tháng tại địa phương...
Phía dưới dòng người chứng kiến có vài tiếng thở dài ngao ngán, có người quá bức xúc lấy chiếc dép ném mạnh về phía hai gã kia”Hai mạng người mà chỉ đền bù và bị án có bao nhiêu đó... thật là mạng người ta sao rẻ rúng quá”...Nhưng pháp luật đã tuyên ra, thì theo đó mà thực hiện.
Ở đời quy luật luôn là thế, có những việc luôn bất công với người này thì là điều may mắn với kẻ khác.
Thấm thoát đã hơn 1 năm trôi qua, kẻ phạm tội do cải tạo tốt và có mối quan hệ rộng nên Giang đã ra tù sớm trước thời hạn. Cũng bằng quãng thời gian đó ông Luận được đưa vào trại tâm thần điều trị với hai triệu chứng rối loạn đa nhân cách và rối loạn nhân cách phân liệt, nhiều khi ông vui vẻ, rồi lại ngồi buồn thừ người ra chui vào góc nhà chơi với mấy ngón tay, sau nhiều tháng ngày chạy chữa, thì ông Luận cũng được cho là bệnh đã thuyên giảm và được cho về nhà, lâu lâu thì lên viện lấy thuốc. Hôm về nhà, ông Vinh phải tạm thời ở chung với ông Luận một thời gian cho đỡ cô quạnh và tránh sự việc đáng tiếc xảy ra. Hàng ngày ông Vinh nấu cơm rồi mang ra chăm sóc thuốc men cho người anh rễ đáng thương. Thời gian dần trôi thì ông Luận bệnh tình đỡ hơn trước, nhưng sức khỏe thì suy giảm nhiều qua bao biến cố, cuộc sống của ông gắn liền với thuốc an thần, cty chỉ cho ông làm việc nhẹ, để có thể tự nuôi sống bản thân mình.
Từ sau khi xảy ra tai nạn, chỗ trước nhà ông Luận người dân dựng lên cái miếu thờ nhỏ cho hai mẹ con, vì người ta đồn rằng đêm khuya thanh vắng thường nhiều người nhìn thấy bóng hai mẹ con bà Hồng ngồi ôm nhau mà khóc lóc. Người ta đặt cho tên là miếu hai hồn từ đó. Từ khi ông Luận về ở thì đêm nào, ông ta cũng ra miều thắp nhang và ngồi nói chuyện với ai đó, rồi vào nhà cứ lẩm bẩm chỉ một câu “Hãy tìm sự công bằng...Hãy tìm sự công bằng” ông Vinh thấy vậy cũng nhiều lần sợ nhưng riết rồi cũng quen dần, nghĩ chắc vì thương nhớ vợ con mà ông Luận ra vậy. Cái tên ông già" Luận khùng" cũng được đặt cho người đàn ông đáng thương đó.
Còn riêng tên Vương sau vụ việc đó đã nghỉ luôn hẳn việc lơ xe mà về nhà mở quán nhậu. Phần tên Giang khi mãn hạn tù cũng trở lại làm việc tài xế nhưng không còn chạy tuyến đường dài, hắn bán chiếc xe tải gây tai nạn mà mua cho mình chiếc xe 7 chỗ chạy chở khách thuê, chạy hợp đồng ai thuê thì hắn chạy. Nói là tài xế là vậy chứ gia đình bên vợ Giang là con nhà giàu có tại mỏ đá Hóa An, vợ thì buôn bán mỹ phẩm ăn nên làm ra, nên việc chạy xe chỉ là cái cớ để hắn ra ngoài có thời gian hút chích, về mặt kinh tế nuôi 2 đứa con thì vợ hắn đã lo hết. Nhớ lúc trước khi quen Hoa vợ hắn, gia đình bên vợ đã nhiều lần ngăn cấm khi biết được thành tích ăn chơi quậy phá của Giang, bà Hà mẹ Hoa khuyên nhủ đứa con gái út duy nhất:
- Cá không ăn muối thì cá ươn... Mày dại vừa thôi...biết bao nhiêu người đàng hoàng không muốn, lại dính chặt thằng nghiện đó. Theo tao biết nhà nó trước khá giả nhưng do nó ăn chơi, nên phải bán cả nhà. Mày lấy phải nó chỉ có khổ. Mai này có khi nó bán luôn cả mày...con ah!
Hoa ôm mẹ nói đỡ:
- Mẹ lo gì cái quá khứ của anh ấy. Ai mà trẻ không một lần dại dột. Anh ấy bây giờ chí thú làm ăn. Con tin và yêu anh ấy lắm...con không thể lấy người khác được.
Cái này thì Hoa nói thật, cái thai trong bụng đã lớn dần, gia đình bên Hoa cũng đành nhắm mắt mà gả con cho Giang. Trong đám cưới lớn nhất tại xã Hóa An khi ấy, ai nhìn cũng xót thương cho một cô gái nhỏ nhắn đẹp người lại giỏi giang như Hoa lấy phải thằng chồng mang đầy tai tiếng, mà không ai dám lên tiếng vì sợ cái tính ngang tàng của Giang. Hôm kia chỉ vì nghi bác Bảy hay đánh cờ, nói xấu hắn với bố Hoa, hắn chặn đường ông già đáng tuổi cha chú mà giáng cho mấy cú đấm vào mặt làm ông già nằm bệnh liệt giường mấy ngày.
Thôi thì mọi chuyện cũng đã đến nước này không thể dừng lại, hy vọng may thì nhờ, xui rủi thì chịu..."Con gái nhờ đức cha"
. Ông bà Hà xây cho Hoa cái nhà thật lớn sát bên, nói là để gần gũi qua lại, nhưng đó là ý của bà Hà vì sợ con mình sẽ khổ cực khi lấy Giang có gì thì can thiệp...Đúng là cái may chẳng tày gang, không biết cái đức của bố Hoa lớn ra sao mà khi Hoa mang bầu đứa con thứ 2 thì mọi việc mới lộ rõ bản chất, Giang thường xuyên đi sớm về khuya chạy xe có khi cả tháng về nhà một lần, làm vậy mà chả khi nào cho vợ con được một xu, Hoa nhiều lần nhắc nhẹ :
- Anh phụ thêm em tiền mua sữa cho con, dạo này em kinh doanh không được tốt, nên tiền học và sữa của hai đứa nhỏ nhiều chi phí quá”.
Chỉ nhận từ Giang cái trợn mắt và vài cái bạt tay tóe lửa:
- Con mẹ mày, tưởng tao không biết chắc, hôm trước ông già mày bán đất cho mấy trăm triệu, mày còn giấu tao ah...tiền nhiều vậy mày không đủ sống còn muốn lấy tiền của tao?.
Hoa bị đánh cũng không dám la lớn sợ bố mẹ biết được mà buồn lòng, có khi thằng con Hoa chạy sang báo bà Ngoại vì thấy mẹ nằm xỉu, nên gia đình đưa Hoa vào bệnh viện. Vì bà Hà có tiền sử bệnh tim, nên Hoa cứ ấm ức chịu đựng mà thôi. Nhiều lần thấy Hoa mắt bầm, mặt sưng húp, ông bà qua nói chuyện phải trái thì hắn lại âm thầm đánh vợ nhiều hơn. Hắn trói Hoa lại trong phòng lấy gối bịt miệng mà đấm đá vào mặt vào bụng, mà không dám lên tiếng.