Hai vợ chồng, cùng đứa bé trai khoảng 4 tuổi bước đi trên con đường đất đỏ đầy bụi mờ mịt, trồng những cây cao su cao to, trải dài thẳng tắp. Đến trước cửa một ngôi nhà 2 tầng khang trang. Đặt chiếc túi vải và đống đồ lỉnh kỉnh trên vai xuống phía trước mặt, tay lau nhanh vệt mồ hôi trên trán, ông Luận người đàn ông gầy ốm, da đen nhẻm, dáng nhỏ thó, nhưng trong có vẻ rắn rỏi, cẩn thận lấy mảnh giấy nhỏ trong túi áo ra xem, tấm card visit màu trắng nhỏ trên đó in dòng chữ màu xanh lá‘ Nông trường cao su Đông Phương- Chuyên kinh doanh mặt hàng nông sản- Xuân Hưng- Xuân Lộc- Đồng Nai “Phía dưới là Giám Đốc: Trần Văn Lai- SĐT: 0909777xxx. Quay sang người vợ ông nói:
- Đúng là nơi này, bà và con đứng đây, để tôi vào xem có ai ko?
Ông bước vội đến trước cửa đưa tay bấm chuông, một người đàn bà lớn tuổi hình như là người làm công nhanh chóng bước ra nói lớn:
- Có chuyện gì không anh chị…?
Ông Luận cười mỉm, gật đầu chào:
- Dạ... xin hỏi có phải là nhà của giám đốc Lai không ah??
Người đàn bà liếc mắt nhìn sơ qua hai vợ chồng nói:
- Đúng rồi anh...Anh có phải anh chị Luận Hồng không? Giám đốc Lai đang đợi bên trong.
Hai vợ chồng gật đầu nói:
- Dạ vâng ah...Tôi cũng vừa điện thoại cho anh Lai xong.
- Thôi anh chị vào đi...đi theo tôi.
Nhanh tay mở cánh cổng sắt lớn, bà ta mời hai vợ chồng vào sân. Người vợ của ông Luận tên Hồng người đàn bà gương mặt phúc hậu như có phần già hơn trước tuổi, cùng người con trai nhỏ tên Tâm hơn 4 tuổi mắc chứng bệnh tự kỷ, quê tận Tây Bắc. Hai vợ chồng ông Luận Hồng cuộc sống quá vất vả nơi vùng núi Tây Bắc, đầu tất mặt tối làm lụng siêng năng vẫn không đủ cái ăn, lại thêm chạy chữa thuốc thang bệnh tình cho đứa con trai duy nhất cứ vài tháng phải ra tận Hà Nội tiêm thuốc nên bao nhiêu tiền của, vừa làm ra bao nhiêu cũng thường xuyên rơi vào cảnh thiếu thốn quanh năm. Thông qua một người em vợ vào lập nghiệp tại Miền Nam nhiều năm giới thiệu, nghe nói có một nông trường cao su cần người làm, nên hai vợ chồng suy nghĩ bàn tính rồi thu xếp rời xa cố hương vào Nam tìm kế sinh nhai. Giám đốc Lai được một người em vợ ông Luận giới thiệu và cam kết là ông Luận là một người nông dân trồng cây lâu năm nên rất am hiểu về cây cao su với lại tính tình hiền lành, chịu khó lại thêm gia cảnh có phần khó khăn nên giám đốc Lai gật đầu đồng ý, nhận luôn hai vợ chồng cùng vào công ty cao su làm việc. Đặt đồ phía bên ngoài cửa, hai vợ chồng Luận bước vào trong, trước mặt một người đàn ông độ khoảng tứ tuần ăn vận lịch sự ngồi trên ghế sofa, giám đốc Lai vừa nhìn thấy vợ chồng ông Luận vội đứng lên gật đầu bắt tay ông Luận cười nói:
- Chào anh chị...mời anh chị ngồi...Tháng trước tôi có nghe chú Vinh giới thiệu về anh chị hôm nay mới được gặp mặt.
Ông Luận đưa tay gãi đầu cười hiền:
- Vâng ah...Vinh là phía bên vợ tôi. Nghe chú ấy giới thiệu công việc, vợ chồng tôi phải sắp xếp mọi việc ngoài đấy cho xong.... hjhj...chẳng có gì ngoài trồng một ít cây đinh lăng ấy mà, để đấy vài năm sau thu hoạch. Nên hôm nay mới vào được trong đây gặp anh.
Giọng ông Lai hòa nhã:
- Không sao đâu anh chị. Lo xong mọi việc ngoài đấy cho yên tâm…thôi thì tôi nói luôn, công việc cạo mủ cao su thì anh chị biết đấy hơi vất vả, nhưng bù lại lương bổng và chế độ dành cho công nhân cũng tương xứng với công sức anh chị bỏ ra, tôi cũng giao nhiệm vụ cho chú Vinh về anh chị hết rồi. Chổ ở thì tạm thời anh chị ở tạm khu tập thể công nhân, cơm nước ngày 2 bữa...anh chị đồng ý chứ?
Giọng bà Hồng tỏ ra vui vẻ tiếp lời:
- Vâng vậy thì còn gì bằng nữa bác...Vợ chồng tôi chỉ lo cho thằng bé con tôi. giờ làm việc thì 2 vợ chồng có được mang nó theo không?
Nhìn đứa bé trai bụ bẫm dễ thương ngồi dưới đất, tay mân mê chơi riêng với những ngón tay của mình, ông Lai hỏi:
- Thế nó bị gì anh chị? Không gởi nhà giữ trẻ được sao?
Giọng buồn bà Hồng nói:
- Nó bị chứng bệnh tự kỷ... nên phải học trường riêng biệt dành cho trẻ chậm phát triển mới được. Không ai chăm được nó. Cứ hễ không để ý là nó chạy đi chơi khắp nơi mà không biết đường về. Hôm trước, do tôi sơ ý nó chạy đi mất, tôi hốt hoảng tìm khắp nơi, đến tối mịt thì thấy nó nằm ngủ bên bụi chuối, ngay bờ ao nuôi cá Vồ hàng xóm, may là không rơi xuống ao, không thì….
Nói đến đây bà Hồng im lặng cúi mặt xuống nhìn đứa con, vẻ mặt đượm buồn thương thay cho kiếp sống của đứa con, phải gánh chịu sự thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác. Ông Lai thấy vậy nói:
- Nhìn nó cũng bình thường mà lại bị như vậy, thật tội quá...Thôi không sao đâu chị, làm nghề cạo mủ cao su này anh chị vừa làm việc vừa mang nó theo mà trông nom. Cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến năng suất. Mai này tôi sẽ hỗ trợ thêm cho cháu ít tiền… gọi là giúp sức cho anh chị. An tâm mà làm việc.
Hai vợ chồng nắm tay nhau, nhìn ông Lai cảm động nói:
- Vậy thì tốt quá anh ah… Vợ chồng tôi xem anh như là ân nhân, ngày đầu tiên vào trong nam mà gặp được người tốt như thế này thì...nguyện dốc lòng làm việc hết sức ah...Cảm ơn giám đốc.
Từ lúc đó 2 vợ chồng ông bà Luận Hồng bước chân vào công việc mới. Sau lớp đào tạo kỹ thuật cạo mủ cao su gần 1 tháng, hai vợ chồng đã thành thục với công việc. Nhưng xem ra thì cũng không quá khó khăn với những người chuyên làm nông như vợ chồng ông, tuy vất vả, như so với công việc ngoài quê kia thì xem như an nhàn hơn, cuộc sống cũng dần đi vào ổn định. Sáng, hai vợ chồng, đi làm đèo theo thằng Tâm cạo mủ cao su, vừa làm vừa thay nhau trông chừng nó.
Những người thợ cạo mủ thường truyền tai một câu rằng “Con phu thì lại làm phu, con thợ cạo mủ lại như cha mình”...Người đời, ai cũng mong muốn con mình được thành công trong cuộc sống, như ước mơ của ông bà thì nhỏ nhoi lắm, chỉ mong sao thằng Tâm sinh hoạt bình thường như bao đứa trẻ khác là cũng mãn nguyện rồi. Vậy mà bao năm chạy chữa vẫn như thế, vẫn lầm lũi chơi một mình với mấy ngón tay lại còn chưa biết nói, khi cần gì thì nó cứ “Bi...Bi...Bi...Bi”
Nhiều đêm hai vợ chồng ngủ say, không để ý nó, y như rằng nó lại leo xuống giường nằm dưới đất, sở thích là nằm dưới đất từ lúc nhỏ, giờ đã hơn 4 tuổi mà nó vẫn mang theo cái sở thích làm đau lòng mẹ cha của nó như vậy. Nhiều lần thức dậy nửa đêm, thấy nó nằm co ro dưới nền đất lạnh, ông bà Luận nước mắt tuôn dài vì thương con, người ta thường nói” Con gái nhờ đức Cha. Con trai nhờ đức Mẹ”bà Hồng càng tủi thân, ôm con lên mà nức nở:
- Con ah!...mẹ xin lỗi con...Là mẹ không tốt, nên sanh con ra không được như bao người...hic...mẹ xin lỗi con...
Ông Luận cố cũng kìm nén nỗi buồn, an ủi vợ:
- Thôi bà ah!...Tất cả là do số phận...có khóc thì cũng không giải quyết vấn đề gì được, tôi và bà cùng cố gắng làm việc, mai này có thêm tiền chạy chữa cho con thì hy vọng bệnh tình sẽ khả quan hơn.
Nên ban đêm bà Hồng thường lấy một sợi dây buộc vào chân thằng con, đầu còn lại buộc vào chân mình cho chắc để cho thằng Tâm không đi lung tung vào ban đêm.