Buổi chiều, cái ngày âm lịch tháng 7 đã đến, tiếng chuông ĐT của Giang reo vang:
- Alo...xin hỏi phải nhà xe Du Lịch Trường Giang không ah?
Giang bắt máy nhanh trả lời:
- Vâng... Đúng rồi anh có chuyện gì không...anh muốn thuê xe ah?
Giọng người đàn ông bên kia nói:
- Uhm...tôi chỉ muốn vận chuyển đơn hàng thôi mà...chỉ là một món hàng nhỏ, kích thước cỡ thùng mì gói thôi mà.
Giọng gã cười như chế giễu:
- Hàng nhỏ mà... thuê xe lớn chi anh...a gửi grad là được mà?
Giọng nghiêm nghị người kia nói:
- Hàng rất quan trọng...vả lại có người giới thiệu với tôi về anh, nên tôi mới nhờ đến anh.
Giang suy nghĩ thoáng qua, đã thường xuyên ôm nhiều chuyến hàng quốc cấm, vì đối với gã hàng càng quý giá và vi phạm pháp luật thì càng nhiều tiền, nên là chuyện không quá lạ, vốn không sợ trời không sợ đất cứ có tiền là làm thôi...gã cười nham nhở nói:
- Hàng gì ông anh cứ nói...giá bao nhiêu ra luôn cho thằng em xem thử, được thì chơi?
- Ah...Chẳng có gì đáng đâu chỉ là một món hàng đồ cổ thôi mà...từ Biên Hòa giao lên Xuân Lộc là được… 5 chai...anh thấy sao. ??
Hắn lại cười thầm trong bụng, phen này gặp ngay kèo thơm từ Biên Hòa lên Xuân Lộc chạy xe, chậm lắm thì khoảng 40 phút là xong, có ngay 5 tr, bằng chạy cả tuần hắn nói:
- Hjhj...Vậy. Gặp anh ở đâu?
- Cây xăng Vườn Mít, phía trước quảng trường tỉnh...Đúng 8h tối nay, tôi mặc áo thun trắng dòng chữ CK đen...
Hắn vui vẻ nói:
- Ok...Tối nay gặp.
Đúng 8h Giang đến điểm hẹn, Cây xăng Vườn Mít trước quảng trường tỉnh Đồng Nai hôm nay đông người qua lại, như được chỉ điểm sẵn, hắn nhìn thấy bên đường có người đàn ông đội nón kết đen nhìn không rõ mặt, mặc chiếc áo thun trắng, trước ngực in dòng CK đen, biết đúng người, hắn đánh xe qua đường gặp người kia, mở cửa xe người đàn ông bước vào trong đưa vội chiếc hộp vuông bọc nilon đen cho hắn kèm theo bì thư, có số tiền trong ấy.
Người đàn ông có tên Nam Kinh cười nói:
- Tiền đầy đủ, địa chỉ tôi cũng viết trong bao thư...anh cứ đến địa chỉ này đúng 10 h. Sẽ có người đứng đợi sẵn lấy hàng.
Nói xong, người đàn ông mở cửa xe bước ra, rồi bước đi thật nhanh trên lề đường, không đợi cậu nói thêm nào từ tên Giang. Hắn cầm chiếc túi nilon có chứa món hàng đặt ngay ngắn phía ghế ngồi sau xe, lấy xấp tiền ra đếm, hắn nhếch mép cười, nói trong miệng:
- Thật đúng dân làm ăn...Đâu ra đó...hjhj...Hôm nay mình gặp kèo thơm rồi.
Rồi nhanh tay đề máy xe phóng nhanh về hướng Xuân Lộc. Gã nghĩ, chạy gần đến thì sẽ tấp vào đâu đó tự thưởng cho mình vài chai bia và tô phở thơm phức rồi xem địa chỉ sau cũng không vấn đề. Chạy đến Xuân Lộc gã ghé vào một tiệm phở đông đúc người ăn, tấp xe vào bên đường kêu một tô phở và 2 lon bia ra ăn, lúc này hắn lấy trong túi áo ra xem lại địa chỉ trên bì thư” Nông trường cao su Đông Phương- xã Xuân Hưng- huyện Xuân Lộc...QL1A”. Chợt gã khựng lại như suy nghĩ điều gì đó:
” Sao nhìn địa chỉ này có gì đó khá quen thuộc vậy ta”
Hắn thoáng giật mình, nhưng suy nghĩ một chút, rồi tự trấn an mình hắn ta lại cười, cái điệu cười nhếch mép quen thuộc đã theo hắn từ lâu:
- Con mẹ nó... Lại chỗ đó ah?... Trùng hợp nhỉ?... Ai sợ...chứ bố đây là éo sợ nhé...Quỷ còn éo sợ nói chi Ma...hahaha.
Ăn xong hắn chạy đến nơi giao hàng.
Đúng là rằm tháng 7, ánh trăng vầng vặc sáng xanh như soi sáng con đường cao su ven QL1A cho thêm phần lạnh lẽo hoang vắng. Đang chạy xe ngon trớn, chợt hắn nghe tiếng gõ “Cộc... cộc...Cộc” cứ 2 lần liên tục rất lớn và rõ ràng phát ra từ chiếc bọc nilon sau lưng, hắn chạy xe chậm lại quay đầu ra hàng ghế sau lưng nghe ngóng xem âm thanh phát, rồi nhìn chiếc hộp chửi:
” Mẹ...tưởng chở đồ cổ...hóa ra là chở động vật hoang dã ah...Chắc trong này có con gì là động vật quý hiếm đây, nên người đàn ông kia muốn giao cho khách hàng đây mà...làm ông giật cả mình... mẹ nó”
Quay sang tay lái chạy tiếp, thì hắn ta chợt giật hết cả người khi thấy phía xa kia thấp thoáng trong làn sương mù một toán người đứng im xếp thành 2 hàng thẳng tắp như đang duyệt nhà binh, chớp mắt thì biến mất, hắn nghĩ “Mới uống có 2 lon bia mà hoa cả mắt ah...” Chợt xe tắt máy, một làn gió lạnh thấu xương lướt ngan người hắn, không khí trong xe như cô đặt lại ngột ngạt đến khó thở, một giọng nói vang lên.
“Lâu quá không gặp...mày còn nhớ mẹ con tao không...hjhj” Giang quay sang nhìn ghế bên cạnh thì thấy bóng dáng người mẹ ôm đứa con trai, hai người mặt xanh xao, mặc trên người bộ đồ đầy máu tươi, phần phía dưới hai người nát tương, máu ra chảy lênh láng trong ca bin xe, ánh mắt đứa trẻ nhìn Giang chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống gã, kinh hãi tột độ tay chân cuốn cuồn, chợt như phát hiện ra điều gì đó hắn nhanh tay mở cửa nhảy phất xuống đứng trước mũi xe, cưỡi tung chiếc áo đang mặc trên người ra đưa tay cắn máu vào ngón tay trỏ, rồi phệt vào sau gáy nơi có hình xăm, đưa hai bàn tay lên bắt ấn, nhắm mắt đọc thần chú:
- Ra cha... ri pa thu...Ra cha... ri pa thu...(Thần Ma Đạo...Hộ pháp)
Lúc mở mắt ra, thì thấy xung quanh hắn bu đen kịt người chết không toàn thây, quân lính dù chế độ cũ, người tai nạn giao thông, kéo 2 tay hắn dang ra, quây hắn vào giữa. Hai mẹ con bà Hồng thì ôm nhau ngồi trên đầu xe nhìn hắn nói:
- Gọi Thần Ma Đạo để hộ giá cho mày ah?... hahaha...mấy lần trước mày có hộ pháp Thần Ma thì tao không giết mày được giờ thì không còn may mắn nữa đâu. Giờ thì đến lúc phải đền tội...không ai giúp mãi một người đầy ác tâm như mày đâu...
Gã Giang tay chân bị mấy âm hồn đang cười nhốn nháo kia đè hắn xuống mặt đường, cố hết sức vùng vẫy như thân thể hắn như có hàng tấn đá đè lên không thể cựa mình...Chiếc xe từ từ lùi lại. Tiếng xe nổ máy gầm rú như con mãnh thú chực chờ nhảy tới ngay đầu hắn, bánh xe nghiến trên mặt đường bốc khói nghi ngút chạy nhanh tới ngay đầu của hắn thì dừng lại...rồi lại lùi lại chạy tới tiếp, như thế 2 lần, hắn tè ướt hết cả quần vì sự kinh sợ.
” Xin đừng giết tôi...tôi biết lỗi rồi. xin các người”...Giọt nước mắt van xin, như những gương mặt âm hồn kia thì hình như không nghe thấy lời hắn nói, vẫn lạnh lùng nhìn hắn như thưởng thức trò tiêu khiển, mà cách đây 2 năm về trước cũng tại nơi này, hắn cũng vô cảm như vậy trước cái chết của mẹ con bà Hồng.
Á...á aaaaaaaa!!
Tiếng la thất thanh đầy đau đớn khi hắn nhìn xuống phía dưới đôi bàn chân mình bị đứt rời máu tuôn lênh láng khắp mặt đường nhựa. cơ thể rung lên bần bật, co giật vì những cơn đau, rồi xe chạy cán tiếp lên trên đến đùi hắn, đau đến chết đi sống lại mấy lần rồi, hắn ngất đi … không còn biết gì nữa…
Nam Kinh đến thăm nhà ông Luận, nhìn ông vẫn ôm trái bóng cao su, cười... cười ngồi trong ngôi nhà, anh mua cho ông Luận ít bánh trái rồi Nam bước ra bên miếu miếu 2 oan hồn thắp nén nhang rồi quỳ xuống nói:
- Giờ sự báo oán đã xong, ai tạo nghiệp thì phải gặp quả báo. Tôi cũng đã làm những gì cô mong muốn. 2 mẹ con cô có thể an nghỉ và siêu thoát…
Còn phần gã Giang, khi hắn bị như vậy, thì một lúc sau có xe chạy ngan qua, nhìn thấy hắn bị tai nạn nằm bất tỉnh bên đường thì gọi cấp cứu chuyển vào bệnh viện. Theo điều tra của CSĐT của cơ quan Xuân Lộc dấu vết cho thấy Giang cho xe chạy đến địa điểm trên thì xe hư hỏng, trong lúc xuống gầm xe xem để sửa chữa thì xe bỗng tự khởi động máy rồi cán qua đôi chân Giang, kết luận… không có dấu vết hình sự. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, hắn đã trở thành người tàn tật, hai đôi chân bị tháo đến khớp háng. Lại thêm bị chứng hoang tưởng, nên gia đình đã đưa hắn vào Bệnh Viện Tâm Thần Trung Ương hắn khi thì ngồi im lặng, quay mặt vào tường, ngồi chơi với mấy ngón tay, khi thì liên tục nói câu” CÁN CHO TỚI CHẾT...CÁN CHO KHI NÀO MÀY CHẾT MỚI THÔI...HAHAHAHA”…