• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trốn đi, tiểu thư của tướng phủ lại đi ra khỏi phủ rồi......" Trên đường cái của Kinh thành, không biết là người nào đã hét to lên một tiếng. Đường cái vốn dĩ đang nào nhiệt nhất thời cô cùng yên lặng.

Vân Liên Nhược chân trước đá vào mấy cái sọt đựng rau và trứng, vẻ mặt đau lòng: "Bổn tiểu thư không có duyên với ai sao?" Âm thanh ủy khuất kia, thật sự làm cho người khác nghe thấy mà đau lòng. Nhìn lại người một chút, hơi cúi đầu, lộ ra môt nửa mặt trắng nõn, một nửa mặt đỏ như mây, làn da giống như ngọc, thật đẹp!

Lúc nay, mỹ nhân ngẩng đầu, cả khuôn mặt cứ như vậy mà lọt vào trong mắt của mọi người. Quỷ a........Nửa mặt là mỹ nhân, nửa mặt là quỷ, người được nói chính là Vân Liên Nhược.

Má phải của Vân Liên Nhược trắng nõn, nhưng mà má trái lại có một cái bớt màu đỏ dài dữ tợn có từ khi sinh ra. Dung nhan này của nàng, không biết đã hù dọa bao nhiêu người. Người khácmà có khuôn mặt xấu như vậy, chắc chắn sẽ trốn tron khuê phòng. Thế nhưng, Vân Liên Nhược là một quái thai, mỗi ngày đều mang khuôn mặt quỷ đó ra khỏi phủ, trà trộn vào Kinh thành.

Nói đến sự tích huy hoàng của Vân Liên Nhược tiểu thư của Tướng phủ, thì có nói đến mười ngày mười đêm cũng nói không hết. Năm tuổi Vân Liên Nhược ở trên đường đùa giỡn mỹ nam, bảy tuổi chơi đùa khắp kinh thành, trà lâu, tửu quán, ca uyển (nơi nghe ca hát), đổ phường, thậm chí ngay cả thanh lâu cũng có dấu chân của nàng, Là nữ nhân quần là áo lượt đầu tiên của Kinh thành, người được nói đến chính là nàng.

Nhiễm Tâm đứng ở bên cạnh, mãnh liệt trợn trắng mắt, tiểu thư, ngài làm chuyện như vậy, người trong Kinh thành nếu như nhìn thấy ngài mà không trốn, thì đó mới là kì quái đó.

Giống như là cảm thấy hành động trợn trắng mắt của Nhiễm Tâm, Vân Liên Nhược nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy, không nói lời nào, cứ nhìn nàng ấy cười như vậy.

Nhiễm Tâm đột nhiên thấy lạnh run, có chút chân chó nói: "Tiểu thư, hôm nay thời tiết tốt, rất thích hợp để đi dạo." Ông trời, cho sét đánh nàng đi, trước kia, làm sao nàng lại có thể đi theo một người chủ tử như vậy chứ, số của nàng thật khổ mà, ai có thể tới cứu nàng không.

"Tiểu Tâm Nhi, so vơi việc đi dạo chơi, lúc này bổn tiểu thư muốn dạy dỗ ngươi hơn." Âm thanh của vân Liên Nhược mềm mại, dịu dàng, rất là dễ nghe. Nhưng âm thanh như vậy truyền vào trong tai của Nhiễm Tâm, tuyệt đối chính là âm thanh của ma quỷ.

"Tiểu thư, người ta biết sai rồi, sẽ sửa mà. Không cần dạy dỗ a" Có trời mới biết, dạy dỗ ở trong miệng của Vân Liên Nhược là ngang ngửa với tra tấn thế nào.

Vân Liên Nhược bị hành động chân chó của Nhiễm Tâm làm mắc cười, tâm tình tốt "Tha" cho nàng ấy. Chắp tay sau lưng, ngâm một bài hát ngắn đi tiếp.

Nhiễm Tâm thấy vậy, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, may mà tiểu thư không có tiếp tục truy cứu.

"Bánh bao, bánh bao đây, bánh bao thơm ngon hấp dẫn vừa mới lấy ra khỏi lòng hấp đây.." Thúc bán bánh bao hét lớn

Hơi nước nồng đậm, mùi vị thơm phưng phức của bánh bao, làm cho đầu luwoix của người ta chuyển qua chuyển lại. Vân Liên Nhược đi tới, kéo một cái băng ghế ngồi xuống: "Thúc bán bánh bao, cho ta một lồng bánh bao đi"

"Đến đây, khách quan muốn ăn...nhân...gì? Nhìn thấy rõ người đến là Vân Liên Nhược thì thúc bán bánh bao lập tức nói cà lăm.

"Thúc bán bánh bao, cho tới bây giờ tiểu thư nhà ta chỉ ăn nhân thịt, lấy đến đây một chút đi" Nhiễm Tâm lấy bạc ra đưa cho hắn.

Nhận bạc, thúc bán bánh bao cười khổ, hôm nay lại phải về nhà sớm rồi. Một ngày buôn bán, cứ như vậy...mà bay mất. Chỉ là, Vân tiểu thư trả tiền thù lao, cũng đủ tiền mà hắn buôn bán lời trong một ngày, Ở kinh thành, Vân Liên Nhược mặc dù được gọi là nữ nhân kiêu ngạo quần là áo lượt đầu tiên, nhưng so với những kẻ ăn chơi trác táng khác, thì Vân Liên Nhược quả thật không tính là gì. Nàng ấy ăn cái gì đều sẽ trả tiền thù lao, mua đồ cũng trả tiền thù lao, nhưng mà, chỉ cần nàng ấy xuất hiện ở quầy hàng nào, thì ngươi cũng chỉ có thể về nhà trước thời gian thôi.

"Vân tiểu thư, bánh bao của ngài." Thúc bán bánh bao đưa lên một lồng bánh bao nhân thịt bò.

"Thơm quá, thơm quá, ở trong Kinh thành cũng chỉ có bánh bao ở chỗ của thúc là bán hợp với khẩu vị của ta thôi" Vân Liên Nhược ăn say sưa nhưng vẫn không quên đánh giá một phen.

Thúc bán bánh bao cười khổ, tay nghề của mình được người khác khen, hắn phải vui vẻ chứ, có lẽ là vì người nọ là Vân Liên Nhược, cho nên hắn mới không cách nào vui vẻ được.

Vân Liên Nhược không nhìn cũng biết nét mặt già nua của thúc bán bánh bao chính là đang than khóc, mỗi lần nàng đến, thúc bán bánh bao đều có bộ dạng này, nhìn hoài cũng thành thói quen. Cẩn thận tính toán, Vân Liên Nhược cũng là khách hàng lâu năm của chỗ này.

"Thúc bán bánh bao, thúc cười lên một cái đi, bộ dạng này của thúc giống như ta thiếu nợ thúc mười năm chưa trả vậy, hôm nay bánh bao của thúc bổn tiểu thư sẽ mua hết toàn bộ. Một lát nữa đưa đến Tướng phủ cho ta nha" Trước khi rời đi, Vân Liên Nhược mua hết toàn bộ bánh bao, tất nhiên, người trả tiền vẫn là Nhiễm Tâm.

Nhìn thấy Vân Liên Nhược đi khỏi, thúc bánh bao lộ ra một nụ cười, mặc dù Vân tiểu thư lúc nào cũng làm một số chuyện kinh thế hãi tục, nhưng mà nàng rất tốt bụng. Bởi vì, Vân Liên Nhược đã dặn hắn đưa bánh bao đến Tướng phủ, nhưng sau đó chỗ bánh bao này, chắc chắn không phải đến Tướng phủ. Nếu như Nhiễm Tâm mà nghe thấy hắn nói như vậy, nhất định sẽ nhảy dựng lên mà mắng to, người già rồi mắt mờ sao, tính tình của tiểu thư thiện lương, trên thế giới vốn không có người xấu. Trên đời này, tâm tư đen tối nhất chính là tiểu tỳ của nàng.

Tiếp tục đi từ từ trên đường cái của Kinh Thành, Vân Liên Nhược nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng trêu đùa mấy người bán hàng một chút.

Đột nhiên, Vân Liên Nhược ngừng bước, ngơ ngác đứng trên đường cái. Nhiễm Tâm không có để ý tới Vân Liên Nhược đã ngừng lại, nên đụng một cái.

"Đau quá a, lổ mũi của ta." Nhiễm Tâm ôm cái mũi kêu to. Sau đó, chợt nghe thấy một tiếng rống còn to hơn, Kinh thành sắp loạn.

"Thật buồn chán mà! Vân Liên Nhược ngửa mặt lên trời thở dài, nàng nhớ đến cuộc sống điện thoại di động và máy vi tính. Buồn chán, có thể chơi game, lên mạng nói chuyện phím với bạn bè. Mua sắm, du lịch, đi chơi... Cuộc sống hiện đại mười sáu năm xa cách ơi, người đang ở đâu? Ở đâu?

So với chuyện Vân Liên Nhược đang thở dài, những người khác cũng không còn bình tĩnh. Dọn quá, đóng cửa nghỉ bán, về nhà đóng cửa lại không dám đi ra ngoài, đây là ý nghĩ duy nhất của bọn hắn. Vân Liên Nhược buồn chán, thì bọn họ cũng sẽ không có may mắn gì. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chuồn mất.

Nhiễm Tâm vừa định vì một cuộc sống sau này của mình mà mặc niệm, đột nhiên hai mắt sáng lên, hưng phấn nói:" Tiểu thư, là Tề thúc" Tề thúc là quản gia của Tướng phủ, không có chuyện gì, hắn nhất định sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt của tiểu thư. Một khi hắn chủ động tới gặp tiểu thư, thì tuyệt đối là đã xảy ra chuyện lớn.

Khi nói chuyện, Tề thúc đi tới trước mặt Vân Liên Nhược, thở hổn hển: "Tiểu thư...Tiểu thư, thánh... Thánh chỉ, tướng gia kêu ngài lập tức trở về nhà."

Vân Liên Nhược nhíu mày, thánh chỉ, thánh chỉ là gì thế? Cho dù có thánh chỉ, phụ thân của nàng khong phải đang ở nhà sao? Tìm nàng làm cái gì?

"Tề thúc, có chuyện lớn gì xảy ra sao"

"Chuyện lớn, là một chuyện vô cùng lớn. Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho tiểu thư, cho..." Tề thúc còn chưa nói hết câu quay lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Vân Liên Nhược đâu cả, tốc độ đó, một chữ cũng không thể nào hình dung nổi hiếm khi thấy tiểu thư để tâm như vậy.

Mẹ nó! Vân Liên Nhược có thể không để tam sao? Hôn sự đó chính là chuyện lớn cả đời đó, đặc biệt là nàng chỉ sâu sắc chấp nhận được chế độ một vợ một chồng đã được dạy thôi, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận nam nhân có năm thê bảy thiếp. Lúc trước nghĩ rằng, lấy tiếng tăm và khuôn mặt như quỷ này, sẽ khong có người đén cầu hôn. Làm sao mà Hoàng đế có thể bất ngờ hạ chỉ tứ hôn chứ? Còn có, cái tên trứng thúi đáng ghét tứ hôn cho nàng là ai?

Sau một chén trà nhỏ, Vân Liên Nhược đã chạy tới trước cửa của tướng phủ, ở bên ngoài Tướng phủ đang có nhiều người vây quanh. Không biết là ai hô lên một câu: "Vân tiểu thư đã trở lại" Người đang vây xem, lập tức tách ra nhường đường cho nàng.

Công công truyền chỉ nhìn thấy Vân Liên Nhược, lập tức lấy ra thánh chỉ: "Thánh chỉ đến, Vân Liên Nhược tiểu thư của Tướng phủ tiếp chỉ"

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Vân Liên Nhược vẫn còn đứng ở chỗ đó như cũ. Công công truyền chỉ thấy vậy, không có nghĩ nhiều, mở thánh chỉ ra đọc: "Phụng thiên thừa vận , hoàng đế chiếu viết: Vân Liên Nhược đích nữ của Tướng phủ, tài đức vẹn toàn, nay tứ hôn cho Thái tử, phong làm Thái tử phi, mấy ngày tới sẽ thành hôn. Khâm thử"

"Thái tử phi nương nương, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn?"

Vân Liên Nhược nghiến răng nói: "Tạ hoàng thượng long ân." Sau đó đi vào Tướng phủ. Nhiễm Tâm thay Vân Liên Nhược cầm thánh chỉ đi theo vào.

Đứng ngoài cửa, Phẩm thúc lặng lẽ nhét ngân phiếu vào tay của công công truyền chỉ. Vân tướng khuôn mặt tươi cười nghênh đón người:" Công công vất vả rồi, vào trong phủ uống chút trà đi, mời"

Lý công công từ chối:" Đây là việc mà Tạp gia phải làm, Tạp gia còn phải mau chóng trở về phục mệnh. Chúc mừng tướng gia." Nói xong, ngồi lên xe ngựa trở về Hoàng Cung.

Vân tướng đi vào phủ, trong nháy mắt tuoi cười ở trên mặt liền biến mất, chạy đến Thanh Liên các của Vân Liên Nhược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang