• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: White Silk-Hazye

Vân Liên Nhược xoay người, chỉ thấy lý ra mỹ nam tắm rửa lúc nãy ngồi ở cái bàn bên cạnh ôn tuyền. Nam tử mặc áo choàng rộng thùng thình, cổ áo khẽ mở ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Vừa tắm rửa xong, tóc còn hơi ẩm, sắc mặt hồng hào, hơn nữa bộ dáng lười biếng này, thật sự..... thật sự hấp dẫn thị giác của người khác. Nhưng mấy cái này, cũng không bằng lúc Vân Liên Nhược kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Thì ra, tên hỗn đản đó chính là Thủy Nguyệt Hoa a.

"Nương tử, nàng hỏi như vậy, vi phu rất đau lòng đó!" Thủy Nguyệt Hoa giả bộ làm ra bộ dáng đau lòng.

Vân Liên Nhược trừng mắt, nhìn về phía hắn đang ngồi đối diện, lúc này mới mở miệng: "Bổn tiểu thư vẫn là cô nương, ngươi đừng gọi bậy."

"Nương tử, nàng nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao?" Thủy Nguyệt Hoa ủy khuất nói, giống như Vân Liên Nhược đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời vậy.

Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, Thủy Nguyệt nói thật trôi chảy nha, làm cho người ta suy nghĩ linh tinh. Vân Liên Nhược dường như đang suy nghĩ đến điều gì, hai gò má trắng nõn không tiếng động nổi lên một chút đỏ ửng. Thủy Nguyệt Hoa thấp giọng cười khẽ.

Vân Liên Nhược hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, làm bộ đùa giỡn: "Thái tử điện hạ, mỹ nam ở Kinh thành này hình như là có rất nhiều người bị ta đùa giỡn rồi nha, chẳng lẽ, ta đều phải chịu trách nhiệm hết sao?

Mặt của Thủy Nguyệt Hoa tối sầm, Vân Liên Nhược cao hứng. Nàng cũng không tin, mình sẽ mãi thua trên tay của tên yêu nghiệt này.

Thủy Nguyệt Hoa thấy phản ứng của Vân Liên Nhược, liền hiểu ra, nương tử nhà hắn thật đúng là không chịu thua ai mà!

"Nương tử, vi phu còn muốn xem thêm một chút, làm sao bây giờ?"

Vân Liên Nhược hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui, gầm lên nói: "Đừng có mơ." Nàng chỉ là gầm lên, thì kinh động người đang canh chừng ở bên ngoài. Ba huynh đệ của Dạ gia lại bắt đầu thảo luận.

Dạ Nhất: "Chủ tử yếu thật, đã lâu như vậy, còn chưa thu phục được chủ mẫu a."

Dạ Nhị: "Chủ mẫu quá khí phách."

Dạ Tam: Ông trời ơi, ngài có mắt không a, hắn xấu hổ khi là đồng bọn của họ mà.

"Mặc kệ, ta sẽ không ngừng đâu! Vẫn như cũ đi." Nói xong, Thủy Nguyệt Hoa ngồi vào chỗ bên cạnh của Vân Liên Nhược, ôm lấy nàng, giở trò ăn đậu hủ của nàng.

"Thủy Nguyệt Hoa, ngươi không biết xấu hổ." Tư tưởng của Vân Liên Nhược nàng khá cởi mở, nhưng lòng của nàng vẫn là bảo thủ nha, ngoại trừ Thủy Nguyệt Hoa không biết xấu hổ vô lại này, còn chưa có nam nhân nào chạm được vào nàng như vậy đâu.

"Nương tử, ba năm rồi, vi phu rất nhớ nàng đó." Đầu của Thủy Nguyệt Hoa để ở trên cổ của Vân Liên Nhược, rầu rĩ nói. Hơi thở ấm áp, chọc cho lòng của Vân Liên Nhược ngứa ngáy.

Ba năm. Cách thời gian lần trước nhìn thấy hắn là ba năm, nhớ lại cảnh tượng ba năm trước đây gặp nhau, cực kỳ giống với ngày hôm nay. Khi đó, nàng xông nhầm vào một tòa biệt viện, thấy được cảnh mỹ nam tắm rửa. Khi đó, nàng mới mười ba tuổi, đã bị hắn ta quấn quít lấy bắt nàng phải chịu trách nhiệm. Khi đó, tên hỗn đản đó còn chưa có yêu nghiệt như lúc này. Khi đó.....Chuyện ba năm trước, nàng vậy mà có thể còn nhớ rõ như vậy. Ngoại trừ một đêm kia, nàng cũng không còn gặp được hắn, sau ba năm không gặp lại, nàng chỉ liếc mắt một cái thì có thể nhận ra hắn. Dường như không bài xích hắn ôm, ba năm trước cũng giống như vậy, ba năm sau cũng là như vậy.

"Thủy Nguyệt Hoa, mỹ nhân trong thiên hạ nhiều lắm." Nhớ tới vết bớt màu đỏ trên mặt của mình, giọng điệu của Vân Liên Nhược có chút rầu rĩ. Cho tới giờ, nàng luôn xem nhẹ bề ngoài của mình, nhưng mà ̣ lần này, nàng không làm được như vậy.

Thủy Nguyệt Hoa giận, cắn lên trên vai của Vân Liên Nhược một cái, một mùi tanh ngọt tràn vào trong miệng, hắn mới đau lòng thả nàng ra.

"Thủy Nguyệt Hoa, ngươi là chó sao." Vân Liên Nhược bị đau, mắng to.

"Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều thật, nhưng không bằng một góc của nàng." Thủy Nguyệt Hoa thâm tình nói. Đúng vậy, mỹ nhân trong thiên hạ vô cùng nhiều, nhưng chỉ có nữ nhân này ba năm trước đây đã xông vào cuộc sống của hắn chiếm lấy trái tim của hắn.

Lòng của Vân Liên Nhược cảm thấy ấm áp, có vài thứ đột nhiên tan ra: "Thủy Nguyệt Hoa, ta không thích bị phản bội." Một khi đã lựa chọn, thì phải là hai người cùng dắt tay nhayu đến già.

"Ta cũng không thích." Hắn biết Vân Liên Nhược đang nói đến cái gì: "Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm." (*)

(*) Ba nghìn dòng chảy, chỉ múc một gáo nước; hoa tươi vạn đóa, chỉ bẻ một cành sen.

Vân Liên Nhược cười tươi, ôm lấy Thủy Nguyệt Hoa tuyên bố: "Từ nay về sau, ngươi chính là người của ta."

"Nương tử, ba năm trước nàng chính là phu nhân của ta." Thủy Nguyệt Hoa nói xong, hôn lên đôi môi ấm áp bị hơi nước làm cho ửng hồng của nàng. Vân Liên Nhược kinh hãi, nhất thời không biết nên làm như thế nào. Kiếp trước và kiếp này, nàng chưa từng hôn qua ai đâu.

"Ngoan! Nhắm mắt lại." Giọng nói của Thủy Nguyệt Hoa khàn khàn gần gũi đúng lúc này phát ra. Đầu óc của Vân Liên Nhược trống rỗng, lông mi đen dài khẽ chớp vài cái, sau đó nhu thuận nhắm lại.

Trái tim của Thủy Nguyệt Hoa vui vẻ, dần dần hôn sâu thêm. Nụ hôn của hắn vội vàng nhưng lại rất dịu dàng, giống như muốn nỗi nhớ trong ba năm qua, đều hòa tan vào trong nụ hôn này. Mãi đến khi Vân Liên Nhược không thở nổi nữa, sắc mặt càng trở nên đỏ hồng thì hắn mới thả nang ra. Môi mỏng khẽ hôn chóp mũi của Vân Liên Nhược, sau đó di chuyển sang vết bớt màu đỏ bên má trái của nàng: "Nhược Nhi, Nhược Nhi....."

Cảm nhận được sự thâm tình của Thủy Nguyệt Hoa, Vân Liên Nhược dùng sức ôm lấy hắn, người nam nhân này, nàng không bỏ xuống được. Có lẽ, ba năm trước nàng cũng đã không thể để xuống được rồi, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi. Vết bớt màu đỏ trên mặt của mình, có lẽ.....

Ở đây, hai người thổ lộ tình cảm, phía chân trời từ từ sáng lên, Vân Liên Nhược dựa vào trong lòng của Thủy Nguyệt Hoa lẩm bẩm một câu: "Trời đã sáng rồi." Nàng phải rời đi thôi.

"Nhược Nhi không muốn rời đi, nàng có thể ở lại Phủ Thái tử mà."

"Hừ, ai nói ta không muốn rời đi, tới lúc bổn tiểu thư cũng nên đi rồi." Vân Liên Nhược đứng dậy, đột nhiên, giống như là chạm phải thứ gì không nên chạm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Liên Nhược liền đỏ lên. Vừa phản ứng kịp thì chạy nhanh rời khỏi.

Nhìn thiên hạ biến mất, Thủy Nguyệt Hoa rống giận: "Vân Liên Nhược, bản cung nhất định phải lấy nàng về nhà." Nếu không. Ngày nào hôm đó nhóc con của hắn sẽ không chịu nổi.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, chính là nữ tử ba năm này mình vẫn luôn mong nhớ, hắn cũng chỉ là nam tử bình thường.

Ba huynh đệ Dạ gia nhìn thấy bóng dáng rời đi của Vân Liên Nhược, nghe thấy chủ tử nhà mình lần đầu tiên không có phong độ gào to, liền đối với chủ mẫu sinh ra vô hạn sùng bái.

Dạ Nhất: "Chủ mẫu quá lợi hại."

Dạ Nhị: "Chủ mẫu quá uy vũ."

Dạ Tam: "Chủ tử chưa có thỏa mãn dục vọng."

Thủy Nguyệt Hoa: "Ba người các ngươi, tháng này phải nộp lên một vạn lượng hoàng kim."

Ba huynh đệ Dạ gia khóc không ra nước mắt, làm sao bọn họ lại quên mất chủ tử lòng dạ hẹp hòi, tâm địa thâm hiểm chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK