Ở Thanh Liên Các.
Vân Hải Phong bước vào liền nhìn thấy nữ nhi bảo bối của hắn đang an nhàn nằm trên nhuyễn tháp, trên nệm là thánh chỉ sáng rực vô cùng nổi bật. Khóe mắt của Vân Hải Phong giật giật, ôi nữ nhi, cho dù con không hài lòng chuyện hoàng đế tứ hôn, nhưng đó tốt xấu gì cũng là thánh chỉ mà!
"Tướng gia." Nhiễm Tâm khom người hành lễ, biết điều rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, canh chừng ở bên ngoài.
"Sau này con có tính toán gì không?" Vân Hải Phong tùy ý ngồi xuống, trên người không còn sự khôn khéo khi lăn lộn nhiều năm trên quan trường nữa, nếu có, chỉ là sự quan tâm của phụ thân đối với nữ nhi mà thôi.
Vân gia là một gia tộc lớn ở Vương Triều Thiên Khải, ba đời đều giữ chức Thừa tướng, có sức .ảnh hưởng rất lớn đối cới Vương triều Thiên Khải. Đến đời của Vân Hải Phong, Vân gia đã là quyền thế vang dội, đương kim Thái Hậu xuất thâbn từ Vân gia, Hiền phi được hoàng đế cưng chiều nhất trong cung cũng xuất thân từ Vân gia, Vân Hải Phong rất hài lòng với thời trẻ của mình, giữ chức Thừa tướng hơn hai mươi năm. Nói như vậy, việc sắc phong Vân Liên Nhược trở thành Thái tử phi, không có vấn đề gì. Nhưng Vân Liên Nhược là loại người nào? Là nữ nhân quần là áo lượt đứng đầu ở Kinh thành, Thủy Nguyệt Hoa là ai? Là Thái tử tài hoa kinh người của Vương triều Thiên Khải được mọi người khen ngợi. Hoàng đế tứ hôn cho hai người này như vậy, người khác rất khó mà không nghi ngờ rằng hắn có ý đồ xấu.
"Tất nhiên là đóng cửa chờ gả đi." Vân Liên Nhược vô cùng bình tĩnh, nhưng nhiệt độ ở Thanh Liên Các trong mắt đã hã xuống rất nhiều.
"Con xú nha đầu này, đừng nói cho phụ thân biết là con không đoán được ý đồ của Hoàng đế nha. Nếu như con không hài lòng, dù có bỏ đi chức quan, phụ thân cũng sẽ không để cho con bị ủy khuất." Vân Hải Phong nhìn thấy bộ dạng cái gì cũng không để ý kia của Vân Liên Nhược, làm cho hắn bực bội! Nhưng mà, có cách gì khác. Ai bảo cả đời này của hắn, chỉ yêu duy nhất một nữ nhân, cũng chỉ có một nữ nhi này thôi. Nữ nhi của hắn, làm sao hắn không hiểu được, hành động kiêu ngạo quần là áo lượt của nó chẳng qua là vì muốn bảo vệ cho mình mà thôi.
"Con ủy khuất? Làm sao có thể, thái tử điện hạ phong hoa tuyệt đại, dung mạo khuynh thành, mà con thì lại có khuôn mặt giống như quỷ, người ủy khuất phải là hắn mới đúng." Nếu như không trốn được, cuộc sống lại nhàm chán như vậy, vui đùa một chút cũng không sao. Chỉ hy vọng lần vui đùa này đừng để cho nàng quá nhàm chán thì tốt hơn.
"Nhược Nhi, con biết phụ thân không phải nói cái này mà. Nữ nhi của ta, sao có thể bị mấy tên phàm phu tục tử ghét bỏ chứ." Vân Hải Phong trở nên nghiêm túc.
Vân Liên Nhược cũng ngồi thẳng dậy, trong giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Con đã có thể tạo nên tiếng tăm như bây giờ, hoàng đế sẽ không thể đánh chủ ý đó lên trên đầu con được đâu. Nếu như hắn đã xuất chiêu, con làm sao có thể lùi bước chứ. Địa vị của Vân gia, thân phận của con, đã định trước là con sẽ bị cuốn vào trong đó. Cho dù hôm nay tránh được, vậy ngày mai thì sao?"
"Ha ha, phụ thân không có nhìn nhầm con." Sắc mặt của Vân Hải Phong vui vẻ: "Muốn làm thế nào thì làm thế đấy, phụ thân luôn ủng hộ con."
"Phụ thân." Vân Liên Nhược đứng dậy đi đến bên cạnh của Vân Hải Phong, ôm lấy hắn làm nũng. Kiếp trước, nàng có của cải, quyền thế, khuôn mặt đẹp, nhưng lại cô đơn chưa từng hưởng thụ được tình thân. Sau khi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là nam nhân có chút anh tuấn này. Mười sáu năm qua, mặc dù không có mẫu thân, nhưng mà Vân Hải Phong đã cho tất cả tình thương của người phụ thân. Bảo vệ phần ấm áp này, vẫn luôn là mục tiêu của nàng.
Đế vương quá nhạy cảm, thấy Vân gia nhiều đời đều trung thành, nhưng mà Vân gia vẫn hưng thịnh, nên để cho vị đế cao cao tại thượng kia kiêng dè. Nghe đồn Thái tử Thủy Nguyệt Hoa tuyệt thế phong nhã tài hoa, được dân chúng yêu quý. Cuối cùng thì Hoàng đế không thích thái tử bao nhiêu, mới có thể tứ hôn mình người "Có tiếng xấu" nữ nhân quần là áo lượt cho Thái tử. Luôn nghe rằng, nhi tử mà hoàng đế sủng ái là Duệ Vương điện hạ do Thục phi nương nương sinh ra. Hoàng thất, vốn là bạc bẽo, tâm tư của Hoàng đế, thì người bình thường làm sao có thể nhìn ra được. Hơn nữa, nàng không đoán ra ý đồ thật sự việc hoàng đế tứ hôn lần này.
Sau khi Vân Hải Phong đi rồi, Nhiễm Tâm đi vào.
Vân Liên Nhược dặn dò: "Truyền lệnh đến Thiên Tuyết Cung, tỉ mĩ quan sá hướng đi cũa tất cả quan viên đại thần trong Kinh thành. Lại nói Mặc Kiếm lập tức chạy tới Kinh Thành."
"Vâng, tiểu thư." Nhiễm Tâm rời đi, truyền lại chỉ thị. Xem ra Kinh thành sẽ rất náo nhiệt. Chỉ là tiểu thư để cho Mặc Kiếm đến đây, Tiểu Vũ Nhi mà biết sợ là nàng ấy phải oán niệm một trận rồi.
Vân Liên Nhược nhìn sắc trời một chút, vẫn còn sớm, bò lên trên giường ngủ thật say, tối nay, sẽ không có thời gian ngủ.
Phủ Thái tử và Tướng phủ chỉ cách hai con đường, Vân Liên Nhược nhận được thánh chỉ thì Thủy Nguyệt Hoa cũng nhận được.
Bây giờ là giữa tháng tư, trong phủ Thái tử lại là cảnh xuân rực rỡ. Trong lúc đó đình đài và lầu các tràn đầy sức sống lại được thêm vào cây tre xanh và tảng đá hình thù kỳ quái, các tảng đá hình thù kì quái được xếp chồng lên nhau, đá lởm chởm cao ngất, khí thế bất phàm.
Ở trong hồ, đột nhiên nhô ra một tảng đá lớn, gọi là Thủy Nguyệt đình.
Chiếm cứ ở giữa, bên trong Thủy Nguyệt Hoa một mình pha trà. Khói trắng nhẹ nhàng lượn lờ, Trà Hương nhàn nhạt, lại phối với bộ dạng tuyệt thế kia, tình cảnh này, xa hoa. Nhưng mà, cảnh đẹp lúc nào cũng không thể giữ lâu.
Bên hồ, Giang Thủy Hàn điểm nhẹ mũi chân, phi thân vào Thủy Nguyệt đình, cả quá trình, đều lưu loát liền mạch. Phần công lực này, có thể nói là rất cao.
Giang Thủy Hàn ngồi xuống, liền đằng hắng cổ họng hỏi: "Nghe nói Lão Tử nhà ngươi tứ hôn cho ngươi, mà ngươi cũng đã tiếp chỉ." Trong mắt của Giang Thủy Hàn hiện lên vẻ Bát Quái, theo hắn, Thủy Nguyệt Hoa chính là một hòa thượng thanh tâm quả dục rồi, lần này vậy mà chấp nhận đễ lão Hoàng đế tứ hôn, chẳng lẽ đổi tính rồi sao.
"Ừ." Thủy Nguyệt Hoa thản nhiên đáp một câu.
"Phủ Thái tử này của ngươi cũng nên có một nữ nhân, chỉ là, mỹ nhân trong thiên hạ có rất nhiều, ngươi làm sao lại chọn một nữ nhân như vậy?" Sự tích của Vân Liên Nhược, hắn cũng đã nghe rất nhiều.
"Đây là do phụ hoàng tứ hôn."
"Gì chứ, chuyện mà ngươi không muốn làm, thì làm gì có ai có thể ép ngươi chứ, gần đây bổn trang chủ không có chuyện gì làm, sẽ ở lại đây." Giang Thủy Hàn nói lời này, vô cùng tự nhiên.
Thủy Nguyệt Hoa cử động tay một chút lập tức nói: "Nếu như không có chuyện gì làm, chỗ này của ta cũng có một vài chuyện nhỏ đấy, ngươi có thể làm giúp."
"Không cần." Giang Thủy Hàn quyết đoán cự tuyệt, hắn mới đến Kinh thành, không muốn bị bóc lột, Thủy Nguyệt Hoa chính là con hồ ly, chuyện nhỏ trong miệng của hắn, tuyệt đối không đơn giản.
"Long Ảnh." Thủy Nguyệt Hoa kêu lên.
"Chủ tử." Một người mặc hắc y đột nhiên xuất hiện trong đình. Trên mặt của hắn, mang theo khăn che mặt, lộ ra một đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
"Phủ Thái tử không nuôi người rảnh rỗi, đưa Giang trang chủ trở về sơn trang đệ nhất thiên hạ đi." Thủy Nguyệt Hoa thấp giọng phân phó, Giang Thủy Hàn nổi giận, Long Ảnh không nói lời nào.
Long Ảnh nhìn về phía Giang Thủy Hàn, vô cùng đồng cảm, Giang công tử à, lòng dạ của chủ tử rất hiểm ác, ngài vẫn là nên ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi. Bằng không, ngài khó chịu, thân làm thuộc hạ cũng sẽ không dễ chịu. Trong miệng của chủ tử nói là đưa, tuyệt đối sẽ không đơn giản đưa đi. Hắn đã từng thực hiện qua mệnh lệnh như vậy rồi, nghĩ đến khi đó, trong lòng của hắn vẫn còn sợ hãi. Tin tưởng Giang công tử có thể suy tính thật tốt.
"Thủy Nguyệt Hoa, kiếp trước bổn trang chủ chắc chắn thiếu ngươi mà, lại bị bóc lột như vậy."
"Ta có cho ngươi chọn mà." Thủy Nguyệt Hoa cười đến mức vân đạm phong khinh, dung nhan tuyệt thế, nhưng lại còn đẹp hơn hoa mùa xuân gấp mấy lần.
Nhìn thấy nét mặt tươi cười của Thủy Nguyệt Hoa, Giang Thủy Hàn rất muốn đánh hắn một trận. Đáng tiếc, hắn không đánh lại cái tên lòng dạ hiểm ác đó. Người đời đều truyền tai nhau Thái tử của Vương triều Thiên Khải có dung mạo như trích tiên, khí chất như U Lan, theo hắn thấy, người trong thiên hạ đều bị hắn che mắt rồi. Sau khi suy nghĩ kĩ, Giang Thủy Hàn ỉu xìu hỏi: "Muốn ta làm cái gì?"
Long Ảnh thấy không còn việc của mình nữa, liền biến mất. Môi mỏng của Thủy Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói: "Thật sự chỉ là một chút chuyện nhỏ. ngươi....."