“Là ta.” Vân Liên Nhược đi vào, không chút suy nghĩ liền ôm lấy Vũ Y.” Vất vả cho ngươi rồi, chút nữa ta mời ngươi ăn kẹo.”
“Tiểu thư, ngài còn là nhanh đổi về nữ trang, để cho ta được giải thoát nha, mấy ngày qua, thật không phải là cuộc sống của người mà.” Chìa ra một tờ giấy trước mặt của Vân Liên Nhược, mấy ngày nay, nàng sắp bị phiền chết rồi.
“Ha hả, ta mới rời khỏi có mấy ngày nha.”
“Tiểu thư, ngài cũng không suy nghĩ một chút đi, ngài của bây giờ còn có thể so sánh với ngài lúc trước sao. Mới nãy thôi, ta vừa mới đuổi đi một lời mời đó, sau đó, lại có thêm một tiểu thư tới tìm ngài nói chuyện, mấy ngày nay, tai ta muốn mọc rễ luôn rồi, không có thanh tịnh được chút nào. Còn phải những đồ cần dùng trong đại hôn nữa, phải nói là khiến người ta buồn bực nha.” Vũ Y oán trách.
Vân Liên Nhược có chút xin lỗi sờ sờ chóp mũi, nói một chút thì những thứ kia vốn dĩ là mình phải đi nhìn, chỉ là, nàng có chuyện khác phải làm nha.
“Chờ đến khi ngươi thành thân thì ta hứa ta sẽ tự mình tổ chức cho ngươi.” Vân Liên Nhược suy nghĩ một chút, nói.
“Coi như xong, hôm nay chỉ cần ngài nhanh một chút trở về vị trí cũ thì đã là an ủi lớn nhất đối với ta rồi.” Nói xong, Vũ Y đi vào sau tấm bình phong, thay y phục, quay lại trở về là chính mình.
Chỉ trong chốc lát, Vũ Y đã thay một bộ váy màu xanh lam, đi từ sau tấm bình phong ra ngoài. Dáng vẻ Vũ Y xinh đẹp, không kém gì Mai Lan Trúc Cúc. Cũng có thể nói, người đi theo bên cạnh Vân Liên Nhược, đều là mỹ nhân.
Vân Liên Nhược vĩnh viễn mặc bộ váy màu đỏ. Vũ Y không khỏi cảm khái, màu đỏ quả nhiên không phải là người nào cũng có thể mặc, mà còn mặc ra được phong vận như vậy nữa thì càng ít. Cho dù mình dịch dung thành dáng vẻ của tiểu thư, mặc một vài bộ màu đỏ, cũng đều cảm giác kém xa. Tự nhiên, tùy ý, tự do mà sống, những thứ này, là nàng vĩnh viễn cũng không bắt chước được.
“Còn chưa giải được độc Lệ Hồng Nhan mà đã quyến rũ câu người như vậy rồi. Nếu như giải xong độc của Lệ Hồng Nhan, sợ là Thái tử điện hạ cũng phải mất hồn.” Vân Liên Nhược là mỹ nhân trời sinh, chẳng qua là do độc Lệ Hồng Nhan kia che mất đi dung mạo khuynh thành kia mà thôi.
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Vân Liên Nhược cũng không ngoại lệ. Lấy ra đồ cần thiết để giải độc Lệ Hồng nhan, bắt đầu nghiên cứu chế thuốc giải. Gỉai độc Lệ Hồng Nhan, phân làm hai bước. Đầu tiên là phối thuốc giải rồi uống vào, sau mười hai canh giờ, thì thoa thuốc mỡ đặc chế lên trên vết bớt màu đỏ kia. Như thế tính ra, vừa vặn có thể khôi phục lại dáng vẻ sau 15 ngày.
Sau một lúc lâu, Vân Liên Nhược phối tốt thuốc mỡ xong. Lúc này, Lý công công bên cạnh Hoàng Đế đi vào.
“Lão nô xin thỉnh an Liên Nhược tiểu thư.”
Vân Liên Nhược “Ừ” một tiếng, chờ câu sau của Lý công công.
“Hoàng thượng tuyên Liên Nhược tiểu thư mau vào cung.” Trong giọng nói của Lý công công có chút gì đó khác với lúc trước.
“Công công có biết hoàng thượng tuyên ta vào cung là có chuyện gì hay không?” Vân Liên Nhược hỏi, trực giác nói cho nàng biết, lúc này Hoàng đế tìm nàng, cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Cái này, lão nô không biết. Liên Nhược tiểu thư vào cung thì sẽ biết thôi.” Hôm nay chuyện kia hắn cũng không dám nói lung tung.
“Không biết sao? Nghĩ đến Hoàng thượng muốn gặp ta chắc cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, mấy ngày nay Bản tiểu thư phải chuẩn bị cho ngày đại hôn, không tiến cung đâu.” Vân Liên Nhược không thèm để ý nói. Lý công công vừa nghe, trong lòng than khóc, sao Liên Nhược tiểu thư lại khiến cho người khác đau đầu như vậy chứ.
“Liên Nhược tiểu thư, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ngày hôm nay ngài nhất định phải vào cung một chuyến.” Lý công công lại nói.
“Ý chỉ? Chẳng lẽ mấy năm nay ở trong cung Công Công sống thụt lùi rồi à. Bản tiểu thư làm việc gì thì luôn luôn nhìn tâm tình, ở chỗ của ta, không có chuyện nhất định phải làm, chỉ có ta muốn hay không muốn mà thôi. Hiện tại ta không muốn vào cung, ngươi cứ như vậy mà trở về phục mệnh đi.” Mặt của Vân Liên Nhược âm trầm, tức giận nói. Đối với vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia, nàng không thể nào bày ra được sắc mặt tốt.
“Liên Nhược tiểu thư à, tạp gia (White: Thường là cách xưng hô của công công đối với người ngoài) sợ ngài rồi.” Lý công công là một người thông minh, biết nếu hắn không nói chuyện kia ra, nàng nhất định sẽ không vào cung, lập tức rất thức thời nói hết những gì mình biết ra: “Nhã Quận chúa hồi kinh rồi đi đến Ngự Thư Phòng xin hoàng thượng tứ hôn cho nàng ấy. Liên Nhược tiểu thư cũng biết, Nhã Quận chúa là hậu nhân duy nhất của Tô gia, Tô tướng quân cả đời vì nước, mất sớm. Hoàng thượng có một chút sủng ái đối với Nhã Quận chúa, hơn nữa, Nhã Quận chúa còn được Thái hậu yêu thích, đối với thỉnh cầu của Nhã Quận chúa, chỉ cần không quá phận, Hoàng thượng cũng sẽ đồng ý.”
Tô Hinh Nhã, nàng ta thật đúng là không biết tốt xấu mà, không có biện pháp mà, có người trời sinh ngứa da, muốn tìm đánh.
“Tứ hôn? Đây là chuyện tốt nha! Nhã Quận chúa coi trọng công tử nhà nào vậy, lúc nào thì thành thân, Bản tiểu thư sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho nàng ấy.”
Công tử nhà nào? Liên Nhược tiểu thư, ngài xác định ngài không phải là đang giả ngu đó chứ. Người ở trong Kinh thành, ai mà không biết Nhã Quận chúa ái mộ Thái tử điện hạ, đã từng nói qua, không phải là Thái tử điện hạ thì sẽ không lấy phu quân. Lúc ấy bởi vì Nhã Quận chúa còn nhỏ, Hoàng thượng cũng không có vì vậy mà tứ hôn, chuyện này, năm đó rất chấn động đó.
“Liên Nhược tiểu thư, đối tượng Nhã Quận chúa xin chỉ tứ hôn, chính là Thái tử điện hạ.” Lý công công cẩn thận nói xong. Tận mắt nhìn thấy cảnh ở chung của Thái tử điện hạ và Liên Nhược, hắn nhìn rõ hơn so với bất kỳ ai.
“Thì ra là nàng ta thích làm thiếp cho người ta à!” Vân Liên Nhược giống như bừng tỉnh đại ngộ. Dĩ nhiên đây là do nàng cố ý. Thái tử đã có chính phi, Tô Hinh Nhã lại xin chỉ tứ hôn, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trắc phi của thái tử, nói cho cùng, vẫn là thiếp. Nếu như đúng là như vậy, tuyệt đối sẽ không cần thiết phải tuyên mình vào cung.
Trong lòng Lý công công nói, Liên Nhược tiểu thư nói chuyện, thật có thể tức chết người mà. Làm sao Nhã Quận chúa có thể gả đi làm thiếp người ta chứ, nếu như thật sự là như vậy thì hôm nay Hoàng thượng cũng sẽ không đau đầu như vậy.
“Liên Nhược tiểu thư, Nhã Quận chúa muốn vị trí Thái tử phi.” Đã nói nhiều như vậy rồi, nói thêm một chút nữa cũng không có gì đáng ngại, như vậy, còn có thể để Liên Nhược tiểu thư có thời gian chuẩn bị tâm lý.
“Cái gì? Hoàng thượng đồng ý rồi à?” Trên mặt của Vân Liên Nhược lộ ra vẻ giật mình, diễn y như thật.
“Hoàng thượng vẫn chưa có hạ chỉ, bây giờ đang chờ Liên Nhược tiểu thư tiến cung.”
“Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, thánh chỉ không thể tùy ý mà thay đổi được, cho nên, muốn bản tiểu thư vào cung, tự mình xin chỉ, không gả cho Thái tử sao? Hay là, nhường ra vị trí Thái tử phi, tự nguyện làm thiếp.” Vân Liên Nhược hỏi.
“Việc này, lão nô thật sự không biết rồi.” Lý công công run rẩy, khí tức trên người của Liên Nhược tiểu thư quá kinh khủng.
“Hừ! Bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không tiến cung, nếu như Hoàng thượng quả thật tứ hôn cho Tô Hinh Nhã, Bản tiểu thư sẽ nhảy từ trên cửa thành xuống, để cho người trong thiên hạ nhìn một chút vị Hoàng đế anh minh thần võ của bọn họ khi dễ một nữ tử yếu đuối ra sao. Bản tiểu thư không muốn sống nữa!” Vân Liên Nhược giả bộ khóc rời đi, dáng vẻ rất là thương tâm. Lý công công sợ hãi, nếu như Liên Nhược tiểu thư thật sự không muốn sống nữa, vậy hôm nay không thể thay đổi được rồi.
Không được, hắn phải mau chóng hồi cung, nói cho Hoàng thượng biết. Liên Nhược tiểu thư làm việc luôn luôn chỉ bằng tâm tình, nếu như nàng ta thật sự làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa thì hắn có thể không cần nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.
Trong Ngự Thư Phòng, Lý công công truyền lại lời mà Vân Liên Nhược lời nói. Thủy Nhai Thiến một chưởng vỗ lên trên bàn: “Nàng ta thật sự nói như vậy?”
Không chờ Lý công công trả lời, Vân Hải Phong đang đứng ở trong Ngự Thư Phòng đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói: “Cựu thần chỉ có một nữ nhi này thôi, nếu như nó có chuyện gì, Hoàng thượng là muốn mạng của cựu thần nha!”
Vân Hải Phong vừa mở miệng, sắc mặt của mấy vị đại thần ở trong Ngự Thư Phòng đều thay đổi. Thủy Nhai Thiến cũng đen mặt, hai cha con bọn họ, vậy mà lại tới uy hiếp hắn.