• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm như gió, giống như một cái bóng, tay áo bay bay, nhanh như gió. Lãnh Dịch Hi ở trong viện múa kiếm, làm hoa rơi tại chỗ.

Trong gió, một chút gợn sóng, trong mắt của Lãnh Dịch Hi hiện tia vui mừng, rót đầy nội lực vào cây kiếm trong tay.

“Lãnh công tử.” Dạ Tam mới bay vào trong viện, kiếm của Lãnh Dịch Hi lập tức quét qua.

“Tiểu Tam, luyện với ta một chút.” Một mình luyện kiếm rất chán, bây giờLãnh Dịch Hi rất muốm tìm một người để thử bộ kiếm pháp mà hắn mới học được.

“Lãnh công tử, tại hạ là đến truyền lời.” Dạ Tam tránh kiếm chiêu của Lãnh Dịch Hi, mặt không cảm xúc nói.

“Thôi đi, lần này các ngươi chủ động xuất hiện ở trước mặt của bản công tử cũng không phải là vì truyền lời, có chuyện gì, đánh một trận với ta đã rồi hãy nói tiếp.” Kiếm chiêu của Lãnh Dịch Hi càng thêm ác liệt, Dạ Tam dần dần không địch lại nổi.

“Tiểu Tam, nếu như người cứ tiếp tục phòng ngự mà không chịu tấn công như vậy, đến lúc không có mặt mũi để gặp người cũng đừng có trách ta.”

“Lãnh công tử, tại hạ xuất chiêu đây.” Dạ Tam cầm kiếm của mình, nâng tay lên, kiếm rơi xuống. Hai người rất nhanh triền đấu cùng với nhau, hoa và cây trong viện bị hủy không ít.

Sau một nén hương, hai người đồng thời thu kiếm lại. Lãnh Dịch Hi quay lại chắp tay với Dạ Tam, nói: “Cảm ơn.” So chiêu với cao thủ, sẽ có thể nắm giữ kiếm pháp tốt hơn.

“Lãnh công tử, chủ nhân bảo tại hạ đưa cho An Bình Hầu gia một lá thư, lại để cho ta tới cho truyền lại một câu với công tử.” Dạ Tam vô cùng đồng tình liếc nhìn Lãnh Dịch Hi một cái. Cái nhìn này, khiến cho Lãnh Dịch Hi có một dự cảm xấu.

“Chủ nhân nói, người của ngài ấy, không thể bị người khác bắt nạt, công tử nhìn mà làm đi!” Dạ Tam thuật lại lời Thủy Nguyệt Hoa nói.

Người của hắn, không thể bị người khác bắt nạt. Chuyện cười, đến cùng là ai bắt nạt ai đây. Bây giờ Thủy Nguyệt Hoa lại tìm hắn, nhất định là vì Vân Liên Nhược. Chuyện hôm qua, ai ai cũng đều biết, người bị bắt nạt thật sự là ai.

“Hắn ở đâu?”

“Tướng phủ, chờ người của phủ An Bình Hầu đưa tiền đến, Lãnh công tử tốt nhất là nên đi nhanh một chút.” Không cần nói rõ, Dạ Tam cũng hiểu người mà Lãnh Dịch Hi hỏi chính là người nào. Không chờ Lãnh Dịch Hi có phản ứng, vận khinh công, phi thân rời đi.

“Mẹ kiếp, hắn còn có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa hay không.” Mặc dù ngoài miệng bất mãn với Thủy Nguyệt Hoa, nhưng lại chuẩn bị đi đến Tướng phủ một chuyến. Lãnh Dịch Hi hiểu rõ tính tình của Thủy Nguyệt Hoa, nếu như chuyện này không có giải quyết thỏa đáng, hắn ta sẽ không dừng tay. Hắn ngược lại muốn xem xem, Vân Liên Nhược cái người “có tiền” kia có cái gì khác lạ.

Lãnh Dịch Hi đến rất nhanh, khi hắn đi tới Tướng phủ thì quản gia trực tiếp dẫn hắn đến Thanh Liên các.

“Nguyệt Hoa.” Lãnh Dịch Hi kêu lên. Từ xưng hô, có thể thấy được giao tình của hắn và Thủy Nguyệt Hoa không bình thường.

“Mười vạn hai ở đâu?” Vân Liên Nhược trực tiếp hỏi.

Lãnh Dịch Hi đột nhiên trợn to mắt, giống như nhìn quái vật mà nhìn Vân Liên Nhược, trên đời này, tại sao có thể có người thẳng thắn trực tiếp như vậy chứ! Bình thường một chút chính là cuối cùng Vân đại tiểu thư có biết cái gì gọi là “Lễ độ” hay không.

“Vân tiểu thư, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?” Không mời ngồi, cũng không dâng trà.

“Lãnh công tử, khách thì ta sẽ săn sóc phải khác biệt, mà ngươi, ngay cả khách cũng không phải, nên cần gì phải chiêu đãi.” Vân Liên Nhược có lòng tốt giải thích, không phải nàng không có đạo đãi khách, mà là nơi này căn bản không có cái gọi là khách mời.

“Thỉnh cầu tiểu thư chỉ giáo, bản công tử đi tới tướng phủ, làm sao lại không phải là khách mời?” Lãnh Dịch Hi không ngại học hỏi kẻ dưới, thuận tiện đang quan sát Vân Liên Nhược. Chỉ thấy nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, tóc đen dùng một cây trâm ngọc búi lên, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn người khác. Cho dù trên mặt bên trái có vết bớt màu đó, làm hủy đi vẻ đẹp của nàng, nhưng không thể phủ nhận, nàng rất thích hợp ở bên cạnh Thủy Nguyệt Hoa. Thủy Nguyệt Hoa có nàng ở bên cạnh, trên người phát ra một chút nhân khí, hắn cũng sẽ không giống trước nữa.

“Ngươi đến tướng phủ, là trả nợ, cao nhất chính là người trả nợ.”

“Vân đại tiểu thư, thủ đoạn vơ vét của cải của ngươi có phải là quá cao minh rồi hay không?” Chỉ là phí làm yên lòng lại tới mười vạn hai, chẳng trách ngày hôm qua Lãnh Ngưng Tuyết đập phá rất nhiều thứ ở phòng của mình.

“Đa tạ khích lệ.” Nàng chính là vơ vét của cải đấy, hắn ta có thể làm sao, ai bảo Lãnh Ngưng Tuyết muốn hại nàng.

“Lãnh Dịch Hi, để lại tiền thì ngươi có thể lăn.” Thủy Nguyệt Hoa dùng chính là từ lăn, giờ phút này hắn nhìn Lãnh Dịch Hi đặc biệt không vừa mắt. Thủy Nguyệt Hoa mà ghen tuông thì không phải lớn bình thường.

“Ngươi...” Lãnh Dịch Hi nhìn Thủy Nguyệt Hoa, nhất thời không tìm được từ để hình dung hắn. Vân Liên Nhược không phải chỉ nói với hắn có mấy câu thôi sao, có cần phải vậy không? Hả?

“Mười vạn hai của ta.” Vân Liên Nhược nhắc nhở.

Lãnh Dịch Hi bị hai người bọn họ đả kích, từ trong ngực lấy ra mười vạn hai ngân phiếu đưa cho Vân Liên Nhược. Trước khi tới, phụ thân của hắn đặc biệt giao phó cho hắn, dùng tiền để giải trừ tai họa. Không cần nghĩ cũng biết, Dạ Tam đưa tin đi nhất định không phải chỉ đơn giản có như vậy.

Vân Liên Nhược cầm lấy ngân phiếu, đếm một chút, trị giá mười vạn lượng bạc, có điều, con số mà nàng muốn không phải nhiêu đây nha.

“Nguyệt, có phải là lời của ta nói làm cho người ta rất khó hiểu hay không?” Vân Liên Nhược cau mày hỏi, bộ dáng kia, rất phiền não.

“Bọn họ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, không phải là nàng sai, muốn trách thì trách những người kia quá ngu.” Thủy Nguyệt Hoa có thâm ý nhìn Lãnh Dịch Hi một cái.

“Ồ, thì ra là như vậy, không phải lỗi của ta, sau này ta sẽ rút kinh nghiệm nói chi tiết một chút, dù sao mười vạn lượng bạc với mười vạn lượng vàng, cách biệt rất lớn.”

“Lần sau nhớ kỹ là được rồi.”

Nghe Thủy Nguyệt Hoa và Vân Liên Nhược kẻ xướng người họa, Lãnh Dịch Hi ngây ngẩn. Cuối cùng hắn cũng coi như nhìn thấy được bộ dạng yêu tiền tham bạc của Vân Liên Nhược. Mười vạn lượng vàng, chính xác là “Mười vạn hai” nha.

“Vân đại tiểu thư, làm người không thể tham lam như vậy.” Lãnh Dịch Hi nhắc nhở.

“Nguyệt, ta rất tham sao?” Vân Liên Nhược oan ức hỏi, dưới cái nhìn của nàng, mười vạn hai, không nhiều.

“Mới mười vạn hai mà, nàng muốn đâu có nhiều mấy đâu.” Thủy Nguyệt Hoa an ủi.

Ở chỗ tối, ba huynh đệ Dạ gia mặc niệm vì chính mình. Chủ mẫu và chủ nhân lòng dạ đen tối như vậy, cuộc sống tương lai làm sao mà qua nổi đây, tháng này, bọn họ lại bị yêu cầu giao nhiều hơn mười vạn lượng vàng.

Mười vạn lượng vàng, đến trong miệng của Thủy Nguyệt Hoa lại là “Mới mười vạn hai mà thôi”, thái tử điện hạ à, người là người có tiền, mười vạn lượng vàng không là bao nhiêu, nhưng mà, hắn ta là người nghèo nha, mười vạn lượng bạc, hắn ta đã rất đau lòng, chứ nói chi là mười vạn lượng vàng.

“Lãnh Dịch Hi, còn thiếu, lúc nào thì ngươi đưa tới?”

“Mười vạn lượng bạc đã đưa đến.” Lại muốn nữa, không có cửa đâu.

“Bổn tiểu thư đây là thiệt thòi a... Aiz... Aiz.” Vân Liên Nhược thở dài.

Nghe Vân Liên Nhược thở dài, Thủy Nguyệt Hoa mạnh mẽ trừng Lãnh Dịch Hi một cái, bộ dạng kia, giống như là nói: Nếu như ngươi không để cho nàng thoả mãn, ta liền khiến ngươi không vừa ý.

Lãnh Dịch Hi sợ hai người này, bất đắc dĩ mở miệng hỏi: “Ngươi muốn cái gì, nói thẳng đi?” Hắn nhìn ra được, thứ Vân Liên Nhược muốn căn bản không phải tiền, bây giờ lại quanh đi quẩn lại nói nhiều như vậy, chính là đang chờ hắn mở miệng trước.

“Cuối cùng cũng có lúc thông minh nha, nghe nói phủ An Bình Hầu có cây linh chi tím ngàn năm.”

“Ngươi muốn nó!” Âm lượng của Lãnh Dịch Hi tăng thêm mấy dB.

Vân Liên Nhược phóng khoáng gật đầu, nàng chính là muốn linh chi tím ngàn năm. Mặc dù lúc vừa bắt đầu muốn phí an ủi tinh thần là vì muốn chọc tức Lãnh Ngưng Tuyết, nhưng sau khi biết linh chi tím ngàn năm ở phủ An Bình Hầu, mục đích của nàng đã thay đổi.

“Linh chi tím ngàn năm, ta không có quyền có thể đồng ý ngươi.”

“Lãnh Dịch Hi, đừng có coi bổn tiểu thư là kẻ ngốc, phủ An Bình Hầu là ở trong tay ngươi.” Vân Liên Nhược thay đổi bộ dạng lười nhác lúc nãy, ánh mắt sắc lạnh khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi.

Nàng ta làm sao biết, chẳng lẽ là Thủy Nguyệt Hoa nói, Lãnh Dịch Hi nhìn về phía Thủy Nguyệt Hoa.

“Không phải ta nói.” Thủy Nguyệt Hoa trả lời.

“Lãnh Dịch Hi, linh chi tím ngàn năm ta nhất định phải có, yên tâm, ngươi lấy linh chi tím ngàn năm ra cũng sẽ không chịu thiệt đâu.” Vân Liên Nhược từ trên người lấy ra một cá lệnh bài.

Trong nháy mắt hai mắt của Lãnh Dịch Hi trợn to lên, sao Vân Liên Nhược lại có được nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK