Ban đêm, Phủ Thái tử đèn đuốc sáng trưng. Vân Liên Nhược dừng ở phía trên một cây đại thụ ở ngoài Phủ Thái tử, trong lòng mắng Thủy Nguyệt Hoa mấy lần, Hơn nửa đêm, khắp nơi đều trở nên sáng trưng, cố tình không để người ta sống mà.
Trong lòng của Vân Liên Nhược tràn đầy oán giận thì đột nhiên Phủ Thái tử liền biến thành tối thui. Lồng đèn treo lên để chiếu sáng dần dần được tắt đi. Vân Liên Nhược bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là vì nàng đến sớm quá, còn chưa tới giờ Phủ Thái tử tắt đèn.
Cứ ở trên cây chờ khoảng một khắc đồng hồ (15 phút), thì Vân Liên Nhược lẻn vào Phủ Thái tử. Đi vào trong phủ Thái tử, nàng có một cảm giác kỳ quái, giống như đang bị ai đó tính kế vậy. Đi trong phủ Thái tử, Vân Liên Nhược tránh né thị vệ đi tuần tra, nhưng từ đầu đến cuối luôn cảm thấy hôm nay Phủ Thái tử có chút kỳ lạ.
Lại đi thêm vài bước, cuối cùng Vân Liên Nhược phát hiện ra chỗ nào không đúng. Là thủ vệ, thủ vệ của Phủ Thái tử quá yếu, vừa rồi nàng không có cảm giác được sự tồn tại của ám vệ, đây không phải rất kỳ quái sao? Chuyện xảy ra khác thường thì chắc hẳn là có bẫy. Phủ Thái tử lớn như vậy, không thể nào không có ám vệ.
Ở nơi Vân Liên Nhược không nhìn thấy, có mấy người dùng ánh mắt trao đổi.
Dạ Nhất: Chủ mẫu tương lai hình như đã phát hiện ra vấn đề?
Dạ Nhị: Ngươi ngu ngốc. Chủ mẫu tương lai như vậy, thể hiện rõ là đã phát hiện ra chỗ bất thường rồi.
Dạ Nhất: Ngươi nói ai ngu ngốc?
Dạ Nhị: Ai trả lời thì là người đó.
Dạ Tam: Chủ mẫu tương lai đã phát hiện ra chúng ta.
Kháo, ba hắc y nhân sáu con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người trước mặt. Lúc nào mà nàng phát hiện ra vậy?
Dạ Nhất vừa nhìn thấy Vân Liên Nhược, hô lên: "Tặc nhân (Ăn trộm =_= anh này chết chắc rồi) phương nào? Dám cả gan tự tiện xông vào Phủ Thái tử."
"Ta tin rằng có nhóm người như các ngươi vậy, thì Phủ Thái tử sẽ sớm bị kẻ khác xông vào đi lòng vòng không biết bao nhiêu lần." Vân Liên Nhược tốt bụng nhắc nhở. Lúc đi vào Phủ Thái tử nàng cũng cảm giác là lạ, thì ra là có vài người theo dõi nàng. Chỉ là, nàng tự nhận lá cảnh giác của nàng rất chính xác, làm sao lại không có phát hiện ra ba người này? Trừ phi, võ công của ba người này cao hơn mình rất nhiều. Nghĩ như vậy, Vân Liên Nhược càng thêm chú ý.
Cảm nhận được Vân Liên Nhược đang gia tăng đề phòng, ba huynh đệ Dạ gia đồng thời than khóc:Chủ mẫu tương lai à, bọn họ không có địch ý gì mà.
Đột nhiên, Dạ Nhất hô to: "Có thích khách, Thái tử đang ở Vọng Nguyệt Hiên, bảo vệ thái tử."
Vân Liên Nhược không còn gì để nói, Phủ Thái tử làm sao có thể có ám vệ như vậy, rõ ràng là nói rõ cho ngươi biết, thái tử ở đâu, còn để cho người khác dẫn đường cho ngươi. Ba người này, có phải là đần độn hay không vậy?
Tội nghiệp cho ba huynh đệ Dạ gia, cứ như vậy bị Vân Liên Nhược chụp lên đầu danh hiệu đần độn.
Dạ Nhất hô hồi lâu, cũng không có bóng người nào xuất hiện, Vân Liên Nhược và Dạ Nhất đánh với nhau, từng chút một đi đến gần Vọng Nguyệt Hiên.
Chuyện kỳ lạ lúc nào cũng có, hôm nay Phủ Thái tử lại đặc biệt nhiều. Đầu tiên là thủ vệ không chịu được một kích, rồi sau đó là ba huynh đệ đần độn, sau nữa là, thích khách xông vào Phủ Thái tử, cư nhiên ngươi lại được người ta dẫn đến tận chỗ của Thái tử. Kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Võ công của Vân Liên Nhược không kém, Dạ Nhất dần dần không địch lại: "Đến giúp đi, ta không chống đỡ được nữa a." Dạ Nhị và Dạ Tam nghe vậy, lập tức tham gia chiến đấu. Chỉ là, có bọn họ tham gia vào, Vân Liên Nhược chưa từng có đối thủ, ba huynh đệ đó bị mình đánh nằm thành một đống. Chưởng phong mạnh mẽ và sắc bén, đồ vật trong Phủ Thái tử bị hủy không ít.
Vân Liên Nhược mặc kệ bọn họ, nhẹ nhàng đi vào Vọng Nguyệt Hiên. Sau khi Vân Liên Nhược đi vào, ba huynh đệ lưỡng lự. Sáu con mắt ngoắc ngoắc tập trung vào Vọng Nguyệt Hiên,
Dạ Nhất: "Chủ mẫu tương lai thật sự nhanh nhẹn dũng mãnh a, chủ tử chống đỡ được không đây?"
Dạ Nhị không khách khí đả kích: "Chủ tử không có vô dụng giống ngươi đâu."
Dạ Nhất ủy khuất: "Nhị Nhị, người ta tốt xấu gì cũng là đại ca của ngươi, ngươi không thể chừa lại cho người ta chút mặt mũi sao?" (Nghe mùi JQ ak ai cảm thấy giơ tay ak)
Nghe thấy cái kiểu xưng hô Nhị Nhị này, Dạ Nhị nổi giận: "Không được gọi ta như vậy."
Dạ Nhất chớp mắt vô tội, vẻ mặt vô hại nói: "Là chủ tử phân phó nha."
Chỉ một câu đã gây ra bất hòa, Dạ Nhất và Dạ Nhị trực tiếp động thủ. Dạ Tam lạnh lùng nói vọng ra: "Các người phá hủy hoa mà chủ tử yêu thích kìa."
Dạ Nhất và Dạ Nhị nhìn Hoa Viên bừa bãi, liếc nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: "Là do chủ mẫu phá hủy mà." Dạ Nhát và Dạ Nhị vì lợi ích của bản thân, sau này chủ mẫu tương lai cũng chuyển qua đây, không phải cường đại bình thường nha.
Đi vào Vọng Nguyệt Hiên, Vân Liên Nhược có một loại cảm giác thất bại, Thủy Nguyệt Hoa làm sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ. Mỗi một đồ trang trí trong phòng, đều cực kì xa hoa, nhưng lại không hề thô tục. Chủ yếu là, mấy thứ này đều có giá trị liên thành nha, Dạ Minh Châu dùng làm đèn chiếu sáng, ôn ngọc cực phẩm thì làm giường ngọc, vải gấm tơ tằm trắng như tuyết dùng làm rèm che. Hắn làm sao lại bày biện nhiều như vậy, ăn trộm mà đến Phủ Thái tử của hắn là có thể nói là ăn trộm đúng chỗ nha,
Ào ào, là tiếng nước chảy. Cho đến lúc này, Vân Liên Nhược mới phát hiện, sau tầng tầng màn che làm bằng gấm tơ tằm trắng như tuyết, là một ôn tuyền.( suối nước nóng )
Trên ôn tuyền bao phủ hơi nước mỏng manh, trong hồ, Thủy Nguyệt Hoa đang lẳng lặng thoải mái hưởng thụ trong ôn tuyền, giống như việc Vân Liên Nhược đột nhiên xông vào, cũng không có ảnh hưởng đối với hắn. Chẳng qua là môi mỏng khẽ nhếch lên, cho thấy tâm tình lúc này của hắn rất tốt.
Vân Liên Nhược nhìn bóng dáng mỹ nam lộ ra trong ôn tuyền, kỳ tích là nàng lại nhìn say mê giống như một hoa si. Dáng người tỉ lệ hoàng kim. Da thịt giống như ngọc, tóc dài tùy tiện trôi trên mặt nước, không có nhìn thấy chính diện, Vân Liên Nhược đã ngây ngốc.
Đưa tay sờ sờ dưới mũi, may mắn, không có chảy máu mũi, bằng không thì, nó đã chảy rất nhiều. Vân Liên Nhược nói với mỹ nam trong ôn tuyền: "Thủy Nguyệt Hoa, ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" Thủy Nguyệt Hoa không nhúc nhích, chỉ là hỏi lại. Giọng nói khàn khàn, hơn nữa trước một bức tranh mỹ nam đang tắm rửa như vậy, Vân Liên Nhược cảm thấy, Thủy Nguyệt Hoa này chính là người ông trời phái tới để khảo nghiệm nàng đây mà.
"Ngươi đi ra đây trước đi, rồi chúng ta nói chuyện." Vân Liên Nhược kiên trì nói.
"Nàng xác định muốn ta đi ra đó nói chuyện?" Thủy Nguyệt Hoa hỏi lại.
"Tất nhiên." Nàng cũng không muốn đến nhìn một mỹ nam mà là để nói chuyện, xem sơ một chút, nhưng chẳng qua đó chỉ là một bóng lưng mà thôi.
Rào rào ——tiếng động của nước ôn tuyền truyền tới. Vân Liên Nhược mãnh liệt xoay người, mắng to: "Thủy Nguyệt Hoa, ngươi vô sỉ."
"Là nàng muốn ta đi ra mà, ta cũng đã có hỏi lại nàng để xác định nha." Âm thanh của Thủy Nguyệt Hoa có chút vô tội, chỉ là khuôn mặt tinh xảo kia, tràn ngập ý cười.
Vân Liên Nhược nghẹn lời, đúng là Thủy Nguyệt Hoa có hỏi lại nàng, có phải là muốn hắn đi ra để nói chuyện không, nàng cũng đáp lại là đúng, nhưng mà, làm sao nàng nghĩ đến, tên hỗn đản đó lại cứ như vậy mà đi ra chứ, còn xoay người lại nữa chứ, cái gì không nên thấy nàng đều thấy cả. Lúc này trong lòng của Vân Liên Nhược ý muốn chết cũng có.
"Mặc quần áo tử tế chút đi, rồi chúng ta chính thức nói chuyện." Cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, Vân Liên Nhược xụ mặt nói.
"Ta đã mặc quần áo tử tế rồi, muốn nói cái gì, thì lại đây ngồi xuống rồi nói."
Vân Liên Nhược quay đầu, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thủy Nguyệt Hoa thì Phủ Thái tử lại truyền ra tiếng sư tử hà đông rống lên: "Tại sao lại là ngươi?"