• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệnh bài trong tay của Vân Liên Nhược, chính là “Thiên Tuyết lệnh“. Người nắm giữ Thiên Tuyết lệnh, có thể có được tửu quán trà lâu dưới danh nghĩa của Thiên Tuyết cung, được ca uyển cao nhất ở thanh lâu phục vụ. Có lời đồn rằng, bây giờ kinh thành được hoan nghênh nhất, mấy nơi kiếm tiền được nhất chính là sản nghiệp của Thiên Tuyết cung. Còn nghe nói, Liên Thành Bích chính là chủ nhân của Thiên Tuyết, tửu quán trà lâu của Thiên Tuyết cung.

“Ngươi và Liên Thành Bích có quan hệ gì?” Mặc dù Liên Thành Bích xuất hiện bí ẩn, nhưng mật thám trong tay của Thủy Nguyệt Hoa nhất định có thể tìm được một chút dấu vết. Liên Thành Bích là chủ nhân của Thiên Tuyết cung, bọn họ đã sớm biết.

“Lãnh Dịch Hi, mới vừa khen ngươi thông minh, sao thời gian mới chỉ một chun trà, sao lại trở thành ngốc rồi.” Vân Liên Nhược vô cùng khinh bỉ hắn, quay đầu nhìn sang Thủy Nguyệt Hoa, không tiếng động hỏi: Sao chàng lại làm bạn với người như thế? Không sợ bị ảnh hưởng, trở thành ngốc giống hắn sao?

Nhược Nhi, lúc ta quen biết với hắn, không nghĩ tới hắn sẽ trở nên ngốc như thế.

“Ngươi chính là Liên Thành Bích?” Lãnh Dịch Hi hỏi lại.

“Chính xác trăm phần trăm. Mang linh chi tím ngàn năm ra cho ta, ta sẽ cho ngươi mượn Thiên Tuyết lện chơi mấy ngày.” Lãnh Dịch Hi ở trên mặt buôn bán rất có thủ đoạn, để cho hắn tự do ra vào mấy nơi Túy Thanh Phong và Túy Nguyệt Lâu, hắn sẽ học được rất nhiều.

“Ha ha, ngươi đã rộng lượng như vậy, ta còn có thể nói cái gì.” Thu Thiên Tuyết lệnh, Lãnh Dịch Hi trở nên mù mịt, nhìn Vân Liên Nhược, lại giống như nhìn thấy núi vàng. Tửu quán và trà lâu dưới danh nghĩa của Thiên Tuyết cung, mỗi ngày đều kiếm được toàn là bạc trắng, vàng sáng lấp lánh: “Chỉ là, ngươi muốn linh chi tím ngàn năm để làm gì?”

“Ngươi chỉ cần đưa ta linh chi tím ngàn năm là được, còn chuyện ta dùng để làm cái gì, ta không cần thiết phải nói với ngươi.”

“Ta chỉ là hiếu kỳ nên hỏi một chút, vậ để ta trở về lấy linh chi tím ngàn năm cho ngươi.” Lãnh Dịch Hi xoay người rời đi. Sắp đi khỏi, đột nhiên Lãnh Dịch Hi quay đầu lại nói: “Ngưng Tuyết là muội muội của ta, hi vọng ngươi có thể hạ thủ lưu tình.”

“Chỉ cần nàng không tìm đến ta gây phiền phức, bản tiểu thư sẽ không đi trêu chọc nàng ta.” Vân Liên Nhược nói: “Còn nữa, từ nay về sau Thủy Nguyệt Hoa chính là người của bản tiểu thư, không muốn muội muội ngươi có chuyện gì, thì trông coi nàng ta cho kỹ.” Lãnh Ngưng Tuyết thích Thủy Nguyệt Hoa, nếu như nàng ta vẫn chưa hết hi vọng, còn muốn Thủy Nguyệt Hoa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì nàng không biết có còn khống chế được hay không đâu.

“Ngươi yên tâm, trước khi các ngươi đại hôn xong, nàng sẽ không xuất hiện.” Lãnh Dịch Hi trầm giọng nói. Điều hắn có thể làm chỉ có như vậy, tương lai làm thế nào, thì phải do muội muội kia của hắn có thể tỉnh ngộ ra hay không thôi.

“Linh chi tím ngàn năm, Tuyết Liên ngàn năm đã có, cỏ Vong Ưu trăm năm thì ở Vong Ưu các, máu của cóc ta sẽ phái người đi tìm, nhìn một chút, thì có thể ở trước khi đại hôn tìm đủ rồi.” Thủy Nguyệt Hoa nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Vân Liên Nhược gò má, vẻ mặt vô cùng cao hứng, có một chút phiền muộn.

“Vong Ưu các, không muốn đi chút nào.” Vân Liên Nhược ngẩng đầu đầu, đau khổ nói. Cỏ Vong Ưu trăm năm không cùng Tuyết Liên ngàn năm và linh chi tím ngàn năm đều quý giá, nhưng nó chỉ có ở Vong Ưu các.

Vong Ưu các nằm sâu trong núi Thanh La, quanh năm luôn có độc bao quanh, muốn đi vào Vong Ưu các, không phải là khó khăn bình thường. Nhưng Vân Liên Nhược là người nào, những chất độc kia căn bản không làm khó được nàng. Các chủ đương nhiệm của Vong Ưu các trên giang hồ có tiếng đại mỹ nhân, năm đó, nàng dịch dung thành Liên Thành Bích, không cẩn thận đi vào Vong Ưu các, lại không cẩn thận gặp chút rắc rối. Việc sau đó mà nói, nhưng người phụ nữ kia, không phải mạnh mẽ bình thường. Nàng trốn còn không kịp, làm sao có thể tự động đưa tới cửa chứ.

“Không muốn đi, ta không muốn đến đó nhìn chút nào, trên giang hồ, người người đều biết Tử Sa Các chủ của Vong Ưu các ái mộ Liên Thành Bích.” Thủy Nguyệt Hoa nói lời này, lời vô cùng chua. Giờ phút này hắn càng khẳng định, sau Nhược Nhi giải Lệ hồng nhan xong, hắn có thể bán giấm mà sống.

“Thái tử điện hạ làm khuynh đảo trái tim của nữ nhân khắp thiên hạ lòn, cần gì tính toán kỹ vậy nha?” So với ý chiếm hữu, Vân Liên Nhược không hề kém hơn so với Thủy Nguyệt Hoa. Nghĩ đến Thủy Nguyệt Hoa ngày ngày bị vô số nữ nhân nhớ nhung, nàng cũng siêu cấp khó chịu.

“Nhược Nhi, ta chỉ cần tâm của nàng là được rồi.” Tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa đã tốt lên rất nhiều, “Vong Ưu các, ta đi với nàng.” Ra ngoài cùng với Nhược Nhi, như vậy thì có nhiều thời gian dính với nhau. Từ kinh thành đến Vong Ưu các, vừa đi vừa về cần bảy ngày, chờ khi trở về, cũng gần tới ngày thành thân, chỉ tưởng tượng thôi, liền cảm thấy ngày tháng thật tốt!

“Chàng có thể rời khỏi kinh thành sao?” Triều cục trước mắt, Thủy Nguyệt Hoa có thể rời đi sao.

“Giang sơn, cũng không bằng một phần của Nhược Nhi.” Trước đây, hắn không nghĩ đến. Ba năm trước gặp nàng, thứ mà hắn muốn cũng chỉ có nàng. Thái tử, ngôi vị hoàng đế, chỉ là trò tiêu khiển tẻ nhạt trong đời, hiện tại có nàng làm bạn, hắn làm sao sẽ không quan tâm đây!

Vân Liên Nhược khiếp sợ, ở thời đại này, nam nhân không phải đều yêu quyền thế, yêu thích cảm giác trở thành người nắm giữ quyền sinh sát trong tay sao?

“Vị trí cao thì luôn vô cùng lạnh lẽo, ta chỉ cần Nhược Nhi bồi bên cạnh ta là được rồi. Cho ta một chút thời gian, sau khi mọi thứ kết thúc, chúng ta sẽ đi tiêu dao giang hồ.” Hoàng Cung, là một cái lồng vàng hoa lệ, Nhược Nhi của hắn, không thích hợp với nơi này.

“Được!” Vân Liên Nhược đáp ứng, mặc kệ triều đình có cao bao nhiêu, vẫn là giang hồ rộng lớn hơn, chỉ cần có hắn, đã đủ rồi.

Hai người, hai trái tim, đang đến gần từng chút một. Vừa gặp đã yêu, tạm boet65 hoa thơm cỏ lạ, trên thế gian chỉ yêu duy nhất một người, lưu luyến cả một đời.

Thanh Trúc chập chờn, bông hoa màu tím bay tán loạn: Hồng y và bạch y, tóc đen bay bay. Hai người, đạt thành hứa hẹn một đời.

Vân Liên Nhược nghĩ, đây chính là hạnh phúc đi. Có một loại người, khi ta xoay người, thì đã có hắn ở bên cạnh chờ.

Bên trong Thanh Liên các, hai người Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa nàng ta ta chàng bàn bạc làm sao có thể lấy được cỏ Vong Ưu. Tử Sa đang ở núi Thanh La cách xa, mạnh mẽ hắt xì mấy cái.

“A... *rướn người lên*....” Tử Sa sờ sờ mũi, trong lòng nghi ngờ. Nàng không có sinh bệnh nha, làm sao nhảy mũi chứ, không lẽ là “Tướng công” (“Tướng công mà Sa tỷ đang nói là Nhược tỷ tỷ đó mọi người) nhà nàng đang nhớ nàng? Tử sa ở trong lòng YY. Kỳ thực, Tử Đại tiểu thư nàng luận khuôn mặt hay vóc người, thân phận hay địa vị, trong chốn giang hồ không phải là không có ai ái mộ nàng. Đáng tiếc, Tử Đại tiểu thư chung tình với Liên Thành Bích.

Tử Sa mỹ nhân đoán không có sai, xác thực là “Tướng công” nhà nàng đang nhớ tới nàng, chỉ là lúc Vân Liên Nhược xuất hiện thì nàng không thể nào mà cao hứng nổi. Cỏ Vong Ưu trăm năm đó, Vân Liên Nhược nàng ấy còn dám trộm một ít đi nữa mới ghê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK