• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: White Silk-Hazye

"Kéo hắn ra ngoài." Hoa ma ma đã không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện với một tên say rượu. Trực tiếp phân phó đuổi người.

Trên lầu ba Tuyết Mai xuất hiện, nói với Hoa ma ma: "Ma ma, để cho hắn lên đi."

Một câu của Mai cô nương, làm cho mọi người bị hù sợ. Một tên điên say rượu ở Túy Thanh Phong giở trò, lại có thể đi lên lầu ba, hắn quá may mắn mà.

Hoa ma ma sợ run lên, để cho người thả tay của Ninh Khang Uẩn ra. Quần áo của Ninh Khang Uẩn vì bị lôi kéo mà trở nên xốc xếch, hắn từ từ đi lên lầu ba.

"Mai cô nương, Trúc Nhi đâu?" Ninh Khang Uẩn không nhìn thấy Thấm Trúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.

"Ninh Khang Uẩn, nếu như ngươi thật sự yêu Thấm Trúc, thì đây có lẽ chính là cơ hội của ngươi." Tuyết Mai tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.

"Mai cô nương nói như vậy là có ý gì?" Chuyện liên quan đến Thấm Trúc, Ninh Khang Uẩn không thể không cẩn thận mà hỏi kỹ. Bây giờ Ninh Khang Uẩn làm gì còn có  bộ dáng của người uống rượu say chứ.

"Lát nữa sẽ biết." Tuyết Mai dẫn Ninh Khang Uẩn đến chỗ của Vân Liên Nhược.

Trong phòng, Vân Liên Nhược đang nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, dáng vẻ lười biếng và tà mị, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nhìn thấy người muốn gặp hắn là Liên Thành Bích, Ninh Khang Uẩn tràn ngập địch ý. Theo như hắn nhìn thấy, Liên Thành Bích chính là tình địch số một của hắn.

"Nghe nói, ngươi thích Tiểu Trúc Nhi nhà ta sao." Giọng nói của Vân Liên Nhược vô cùng bình thản, dáng vẻ tùy ý.

"Đúng ta yêu Thấm Trúc đấy thì sao, Liên công tử muốn thế nào?" Nhớ tới tình trạng lúc này của Liên Thành Bích và Thấm Trúc, Ninh Khang Uẩn lại đau lòng một trận.

"Bản công tử không muốn gì, chỉ muốn hỏi một câu thôi, Tam công tử lấy tư cách gì để yêu nàng ấy, Tiểu Trúc Nhi sẽ không làm thiếp cho người ta.

"Ta muốn lấy nàng ấy làm thê tử." Ninh Khang Uẩn tỏ rõ thái độ của mình.

"Ha ha, ngươi cảm thấy, phủ Ninh Viễn Hầu sẽ chấp nhận Tiểu Trúc Nhi sao?" Ninh Khang Uẩn này nhìn rất vừa mắt.

"Ta có thể mang nàng ấy rời đi." Phủ Ninh Viễn Hầu, nơi đó hắn không có nhiều cảm tình cho lắm.

"Rời đi? Ngươi nghĩ cũng đơn giản quá nhỉ. Ninh Viễn hầu sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra đâu, chẳng lẽ, ngươi muốn mang Tiểu Trúc Nhi nhà ta rời đi sống lén lút như vậy sao?"

"Liên công tử, Thấm Trúc chỉ là của chính nàng ấy." Cho nên không cần một câu lại một câu Tiểu Trúc Nhi nhà ta như thế, hắn nghe thấy trong lòng cảm thấy ghen ghét.

"Cả Túy Thanh Phong này đều là của bản công tử, ngươi nói Tiểu Trúc Nhi có phải là của ta hay không." Lúc này Vân Liên Nhược khá giống nhạc mẫu chọn phu quân cho con mình.

"Cho dù Túy Thanh Phong là của ngươi thì sao, Thấm Trúc cũng....." Ninh Khang Uẩn cũng đã loáng thoáng phát hiện ra điểm quan trọng, hai mắt không thể tin được mà nhìn chằm chằm Vân Liên Nhược, hắn nói Túy Thanh Phong là của hắn, vậy.....

"Ninh Khang Uẩn, cơ hội chỉ có một lần, nghĩ cho kỹ rồi trả lời câu hỏi của ta. Ngươi lấy tư cách gì mà thích nàng?" Người của nàng, nàng che chở. Mấy loại giốn như chuyện tình cảm này nàng không hề thích nhúng tay vào, nhưng mà nhất định phải kiểm tra, nếu như thích hợp thì nàng sẽ tạo một chút cơ hội cho hai người họ thì vẫn có thể.

Ninh Khang Uẩn lâm vào trầm tư, hắn lấy tư cách gì mà thích Thấm Trúc sao? Tiếp xúc với Thấm Trúc mấy lần, hắn có cảm giác rằng nàng không phải là nữ tử thanh lâu bình thường, mà hắn, cũng không có xem nàng là nữ tử thanh lâu. Cũng có thể nói, Thấm Trúc ở lại thanh lâu cũng chỉ là để che giấu tung tích.

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Ninh Khan Uẩn cũng có quyết định.

"Liên công tử, tại hạ nguyện trung thành cống hiến sức lực cho ngài." Liên Thành Bích này, vừa nhìn cũng không phải là người đơn giản.

"Không sợ sau này sẽ hối hận sao?"

"Ta tin tưởng vào Thấm Trúc." Chủ tử mà Thấm Trúc đã nhận định, khẳng định có chỗ bất phàm.

"Ninh Khang Uẩn, hoan nghênh ngươi gia nhập Thiên Tuyết Cung. Quy củ của Thiên Tuyết Cung không nhiều lắm, chỉ cần nhớ kỹ một cái là được, kẻ nào phản bội sẽ sống không bằng chết." Vân Liên Nhược thu hồi vẻ lười biếng trên người lại, lạnh lùng nói. Lúc này nàng hoàn toàn để lộ ra khí phách Cung chủ Thiên Tuyết Cung,

"Thuộc hạ ra mắt chủ tử." Ninh Khang Uẩn quỳ một gối xuống.

Vân Liên Nhược cười khẽ nhìn Ninh Khang Uẩn một cái, người này, không tệ.

"Đinh Lan." Vân Liên Nhược hô một tiếng về phía cửa.

Đinh Lan đi vào, cầm trong tay mấy quyển sách.

"Trong nửa năm, ta muốn nhìn thấy thành quả." Ninh khang Uẩn cầm lấy lật đi lật lại, mấy cái này, chính là sổ sách của mấy cửa hàng ở phố phía Tây. Vẻ mặt của Ninh Khang Uẩn hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn tự nhận mình làm việc rất bí mật, không nghĩ tới hắn ta lại biết.

"Ngươi cũng không cần phải kinh ngạc như vậy, chút việc nhỏ như vậy mà không tra ra được, thì Thiên Tuyết Cung của ta làm sao có thể lăn lộn được chứ. Có cái này, còn có vốn trong tay của ngươi nữa, nửa năm sau, ta ta muốn nhìn thấy một phố Tây khác với bây giờ.

"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ có thể làm được."

"Ta tin ngươi, tìm một cái cớ mà không để cho người có tâm hoài nghi, rời khỏi Túy Thanh Phong đi."

"Thuộc hạ đã hiểu, chỉ là, ta.... ..." Có thể gặp Thấm Trúc hay không.

Vân Liên Nhược đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của hắn: "Đinh Lan, dẫn hắn đến chỗ của Tiểu Trúc Nhi."

Qua một lúc sau, ba người Đinh Lan, Tuyết Mai, Sương Cúc đi vào.

"Công tử, từ khi nào mà ngài lại đổi thành làm bà mối vậy?" Trong lời nói củaTuyết Mai có chút chế giễu.

"Tiểu Mai Nhi, nếu như nàng có người trong lòng, công tử ta không ngại làm bà mối thêm lần nữa. Đương nhiên, hai người các ngươi cũng như vậy."

"Công tử, người mà người ta thích không phải là ngài nha, khi nào thì công tử để cho ta chuộc thân đây." Tuyết Mai theo xu thế dựa vào người Vân Liên Nhược. Y phục của Vân Liên Nhược bị kéo mạnh, đúng lúc này trên ngực trắng noãn lộ ra một cái ấn ký màu đỏ rất rõ ràng.

Trong nháy mắt ánh mắt của Đinh Lan đột nhiên trở nên mập mờ: "Công tử, ngài vồ ăn Thái tử gia luôn rồi sao?"

Vân Liên Nhược nhận thấy ánh mắt mập mờ của ba người họ, nhớ tới hành động khi Thủy Nguyệt Hoa rời đi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nóng rực. Bây giờ nàng vô cùng may mắn là trên mặt của mình đang đeo mặt nạ da người.

"Tiểu Lan Nhi, ba ngày bỏ mặc, liền muốn leo lên nóc ngồi rồi không. Có phải là ta đã đối xử với nàng quá nhân từ rồi phải không?"

"Công từ, người ta nào dám." Ngoài miệng thì Đinh Lan nói là không dám, nhưng trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, chủ tử cũng có lúc kinh ngạc thì thật sự là quá sung sướng rồi.

"Ta thấy là nàng vô cùng dám nha, ngay cả ta cũng dám trêu ghẹo."

"Hì hì, công tử, người ta đây là ăn ngay nói thật nha, Thái tử gia tuyệt sắc vô song, không gục thì sẽ không giống với phong cách của ngài. Dù sao người nào đó chính là năm tuổi đã ở trên đường đùa giỡn mỹ nam nha." Trong lời nói của Đinh Lan, tràn đầy mùi vị dụ dỗ.

Vân Liên Nhược đen mặt, nhưng mà nàng là ai chứ. Cho tới bây giờ chỉ có nàng trêu chọc người khác, sao có thể bị người ta trêu chọc như vậy.

"Tiểu Lan Nhi, công tử không phải là người có mới quên cũ nha, tối nay, ta nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho nàng." Nói xong, giơ tay ra muốn ôm nàng.

"Chủ tử, ta là một người rộng lượng, sẽ không chấp nhất đâu." Đinh Lan nhanh chóng né ra. Tuyết Mai và Sương Cúc thấy vậy cười khẽ.

Ở trong Túy Thanh Phong ngây người một lúc lâu, Vân Liên Nhược mới rời khỏi. Sau lưng nàng, có một hắc y nhân vẫn luôn theo sát nàng.

Vân Liên Nhược dẫn người tới một nơi vắng vẻ, dừng lại, nói với tên hắc y nhân: "Các hạ đi theo bản công tử là có ý đồ gì?"

Hắc y nhân biết mình đã bị lộ hành tung, đi ra nói: "Chủ thượng cho mời ngài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK