• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: White Silk-Hazye

"Tiểu thư, ngài cũng không thể nghĩ không thông nha." Giang Thủy Hàn đi tới Thanh Liên Các, nghe được lời này. Khóe miệng đột nhiên co quắp, mặc dù còn không có chân chính tiếp xúc với Vân Liên Nhược, nhưng từ những lời mà ba huynh đệ Dạ gia nói mà xem, thì nàng ấy chính là loại người đùa chết người không đền mạng. Người như vậy, không muốn sống, muốn nhảy cửa thành, có quỷ mới tin lời nàng ấy nói. Trên đời này dù cho tất cả mọi người đều chết, Vân Liên Nhược nàng ấy cũng có thể sống khỏe mạnh.

"Ôi, Vân đại tiểu thư đây là đang diễn trò phải không?" Giang Thủy Hàn rất trực tiếp, không thông truyền, trực tiếp đi vào bên trong, tìm một chỗ ngồi xuống.

"Ai?" Trúc Y hỏi. Trước kia chưa từng thấy qua vị công tử trẻ tuổi này, sao hắn lại đến nội viện.

Giang Thủy Hàn không để ý tới nàng ta, trực tiếp nhìn Vân Liên Nhược. Vân Liên Nhược hào phóng để mặc hắn nhìn, đồng thời, cũng đang nhìn người đột nhiên xông vào này.

Ngũ quan trên khuôn mặt giống như điêu khắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vô cùng tuấn mỹ. Mặc cẩm bào màu đỏ sậm, trong tay cầm ngọc phiến (Quạt có chuôi bằng ngọc), vẻ ngoài thoạt nhìn giống như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra ánh sáng khiến cho người ta không dám xem thường. Mái tóc đen nhánh, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt hoa đào hẹp dài, vô cùng đa tình, khiến cho người ta không cẩn thận sẽ hãm sâu vào. Mũi cao thẳng, lúc này đôi môi đỏ mọng có độ dày mỏng vừa phải lại đang nở nụ cười khiến người ta hoa mắt, lại là một mỹ nam tử. Hắn không có khí chất cao quý như trên người Thủy Nguyệt Hoa, khiến cho người ta nhìn mãi không dừng được, nhưng lại có một loại tiêu sái không kềm chế được.

Giang Thủy Hàn tiếp nhận tầm mắt của Vân Liên Nhược, mở cây quạt ra, phe phẩy vài cái, nhíu mày hỏi thăm: "Ngươi cứ nhìn chằm chằm một nam tử xa lạ như vậy sao?"

"Ngươi còn không phải như vậy." Ngươi không có nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi.

"Sao có thể giống nhau chứ?"

"Sao lại không giống nhau, đều là hai con mắt mở to mà nhìn nha."

"Ngươi là nữ nhân."

"Vậy ngươi còn ngẩn người ở chỗ này làm cái gì?" Biết nàng là nữ nhân, biết nơi này là nội viện, một đại nam nhân như ngươi còn xông vào nơi này?

"Bản trang chủ, đương nhiên là có chuyện." Giang Thủy Hàn quét mắt nhìn năm nha hoàn ở trong phòng.

Vân Liên Nhược hiểu ý, phân phó các nàng lui xuống, nhưng mà Nhiễm Tâm lại được lưu lại.

Lúc Trúc Y rời đi, thuận tay đóng cửa lại. Tiểu thư nhà mình luôn luôn cổ quái thần bí, có một số việc không phải là các nàng nên biết.

"Nàng ta thì sao?" Giang Thủy Hàn thấy Vân Liên Nhược lưu lại Nhiễm Tâm, cau mày.

"Giang Thủy Hàn, nếu ngươi tới nơi này, thì phải biết thân phận của Nhiễm Tâm." Nhiễm Tâm không chỉ là tỳ nữ giống với Trúc Y các nàng. Chuyện của nàng, không cần thiết phải lừa gạt nàng ấy.

"Như vậy, vẫn là ta nhiều chuyện rồi. Ngươi có thể đoán được thân phận của Bản trang chủ, vậy ngươi có thể đoán được vì chuyện gì  mà Bản trang chủ tới đây không?" Nữ nhân này, giống y như Thủy Nguyệt Hoa, mình ở trước mặt nàng ấy, có loại cảm giác bị nhìn thấu.

"Giang Đại trang chủ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, thời gian của bản tiểu thư rất quý báu."

"Sau này phải gọi đại ca." Giang Thủy Hàn sửa chữa lại cách gọi của Vân Liên Nhược.

"Tại sao?" Vân Liên Nhược chớp mắt hỏi.

"Tại sao? Đương nhiên là vì sau này để cho ngươi có thể càng thêm phách lối, có Thiên Hạ Đệ Nhất Trang chống sau lưng, ngươi càng có lời hơn." Giang Thủy Hàn nói ra lời này thì khóe miệng kéo một độ cong vô cùng lớn. Vốn dĩ, đối với yêu cầu của Thủy Nguyệt Hoa, hắn còn có chút oán hận, nhưng sau khi nhìn thấy Vân Liên Nhược, đột nhiên cảm thấy, nhiều thêm một người muội muội cũng vô cùng tốt.

"Gọi ngươi đại ca thì có ích lợi gì? Ngươi phải biết, không có Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, bản tiểu thư cũng có thể phách lối mà sống." Thiên Tuyết Cung của nàng, phát triển rất tốt nha.

Người Thủy Nguyệt Hoa nhìn trúng, suy nghĩ đúng là không giống với người khác. Người bình thường, gặp phải chuyện như vậy, sợ là đã sớm đồng ý. Thiên Hạ Đệ Nhất Trang cực kỳ giàu có, biết bao nhiêu người muốn bám víu quan hệ nha! Nhưng mà, cũng bởi vì nàng không giống người bình thường như vậy, mới có thể được Thủy Nguyệt Hoa nhìn trúng đi.

"Nhược Nhược, tài phú ngàn vạn của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, ngươi có muốn đi đếm một chút hay không?" Đối với Vân Liên Nhược yêu tiền thì loại chuyện như vậy có sức hấp dẫn không nhỏ.

Vân Liên Nhược rối rắm một chút, quyết đoán cự tuyệt: "Không muốn."

Giang Thủy Hàn nhíu mày hỏi: "Vì sao?"

"Không phải là bạc của mình, đếm khó chịu. Huống chi, có người đã mời ta đến quốc khố đếm qua rồi." Nàng ngay cả quốc khố cũng đã đi đếm qua rồi, bạc của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, cũng không còn có sức hút như vậy rồi.

"Ai có bản lãnh như vậy, để cho ngươi đến quốc khố đếm bạc. Đừng nói cho ta là Thủy Nguyệt Hoa nha."

"Nếu như Nguyệt để cho ta đi, quốc khố đã sớm thay đổi rồi." Giang Thủy Hàn suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, lấy độ cưng chiều của Thủy Nguyệt Hoa đối với nàng ấy, bản thân nàng ấy tham tiền, hai người này mà vào quốc khố, kết quả có thể tưởng tượng đến. Trừ Thủy Nguyệt Hoa ra, người nào có bản lãnh cao như vậy, để cho nàng ấy vào quốc khố đếm bạc?

Nhiễm Tâm ở một bên cười trộm, đúng là có người đã mời tiểu thư đi quốc khố đếm bạc, nhưng mà người đó lại là người khác, thật sự đủ oan.

Biết Giang Thủy Hàn đang nghi ngờ cái gì, Vân Liên Nhược giải thích cho hắn: "Hoàng đế rất hào phóng, ổ khóa của quốc khố, chỉ là một cục sắt vụn, không cần tốn nhiều sức, bản tiểu thư đã đi vào được. Nói cho cùng, chính là Hoàng đế để cho ta đi vào quốc khố đếm bạc." Vân Liên Nhược nói ra lời này, không đỏ mặt một chút nào. Hình như, quên mất một năm trước, nàng cạy khóa như thế nào rồi.

Lần này, Giang Thủy Hàn quyết định, không muốn nói chuyện về bạc với nàng ấy nữa, nàng ấy có bản lĩnh tức chết không đền mạng mà, vì tốt cho mình, một chuyện, đừng truy hỏi đến cùng thì tốt hơn.

"Không muốn đếm bạc cũng có thể, nhưng người đại ca này là ta nhất định phải làm, lát nữa ta sẽ vào cung vơi ngươi, chống lưng cho ngươi. Gọi một tiếng đại ca nghe một chút nào."

"Đại ca." Vân Liên Nhược ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó vươn tay ra, lại nói: "Cho ta lễ ra mắt." Có đại ca có nhiều tiền như vậy cũng không tồi, trước mắt mà nói, Thiên Tuyết Cung của nàng chưa phải lúc có thể bại lộ. Mà Giang Thủy Hàn, người rất tốt. Dĩ nhiên, sau này Giang Thủy Hàn cũng chính là người của mình, nàng sẽ che chở. Những người tìm Thiên Hạ Đệ Nhất Trang kiếm chuyện phải giáo huấn như thế nào đây?

"Ừ." Giang Thủy Hàn mừng rỡ đáp một tiếng, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một cái khuyên tai ngọc, ném cho Vân Liên Nhược, "Giữ cho kỹ đó, thứ Thủy Nguyệt Hoa luôn tâm niệm muốn tính toán, chính là nó."

"Đây là cái gì?" Sờ lên rất ấm áp, giống như không tệ.

"Trở về hỏi nam nhân của ngươi đi." Giang Thủy Hàn không muốn nhiều lời: "Nhược Nhược, nghe nói có một nữ nhân không có mắt  muốn giành nam nhân với ngươi à, nếu không, chúng ta đi vào cung đi dạo một chút đi."

"Mình chủ động đi rất không có ý nghĩa, chờ bọn họ tới cầu xin, đến lúc đó sẽ suy nghĩ lại xem xem có muốn đi hay không. Nhiễm Tâm, đi lấy chút đồ ăn ra đi."

Nhiễm Tâm nghe vậy, đi phòng bếp. Vân Liên Nhược và Giang Thủy Hàn chưa kịp ăn thì đã chờ tới hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang