Yến quốc-triều Càn Ngô năm thứ tám
Trong Thọ Khang cung, Lý thái hậu dựa vào sập, hai bên có cung nữ cầm quạt lông phe phẩy. Bà ta đã qua sáu mươi, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn là thời còn trẻ một giai nhân, trên người toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm bức người, khiến cung nữ đang quỳ giữa điện không khỏi run sợ.
“Thái hậu nương nương, lần này bệ hạ hồi kinh, chính là mang về một nữ nhân.”
Thái hậu một lúc sau liền mở miệng:
“Tư Tư, ngươi nhắc lại.”
“Nương nương, lần này hoàng thượng hồi kinh, mang theo cùng một kĩ nữ. Sau đó... sau đó phong nàng ta làm chiêu dung, ban Lưu Hoa cung.”
Thái hậu lập tức bật dậy, dùng sức quăng tất cả bộ tách chén gốm xuống.
“Bất hạnh, thật là bất hạnh! Sao ta có thể sinh ra một nhi tử như vậy chứ?! Hắn không lo chuyện triều chính thì thôi đi, lại suốt ngày nữ nhân nữ nhân! Hậu cung còn chưa đủ loạn sao?”
Cung nữ, thái giám trong Thọ Khang cung toàn bộ lập tức quỳ xuống, sợ hãi:
“Nương nương bớt giận!”
Thái hậu nhếch môi:
“Bớt giận? Nếu ai gia có thể bớt giận thì tốt rồi! Hắn không lo tới bá tánh, để ngự sử vạch tội liên tục, rốt cuộc là trao triều chính vào tay Khiêm nhi. Sau đó thì chỉ thấy xuất hiện ở hậu cung. Thật không hổ danh con trai của tiên đế!”
Thái hậu phất tay:
“Tư Tư, đem tin tức này truyền đi cho Đông cung. Ai gia muốn bản thân không cần ra tay, chỉ cần ngồi xem tôn tử của ai gia thể hiện khả năng làm đế vương của hắn.”
Trời nổi lên mưa phùn, gió thổi, ngoài trời thành một tầng sương mù ướt át. Vương Quân Đào ở bên trong điện. Nàng ngồi trên ghế quý phi, tay trái cầm thoại bản, tao nhã thanh lịch giống như tuyết. Được một lúc, nàng ta đặt thoại bản xuống, hỏi cung nữ bên cạnh:
“Lệnh Ngọc, chuyện ta phân phó ngươi sao rồi?”
Cung nữ tên Lệnh Ngọc cung kính trả lời:
“Điện hạ, nữ nhân đó tên Trương Tố Tố, hoa khôi của Hạnh Hoa lâu nổi danh. Lần này hoàng thượng đưa nàng ta về, phong chiêu dung và ban Lưu Hoa cung.”
Khóe miệng Vương Quân Đào hơi nhếch lên. Năm đó Dụ sung dung nhập cung cũng chưa từng được hưởng ưu đãi như vậy. Nàng thực sự muốn xem xem, nữ nhân chốn kỹ viện có khả năng đặc biệt gì.
Bên Lưu Hoa cung, cung nữ thái giám đều tất bật sửa soạn đón vị chủ tử mới. Trương chiêu dung nhàn nhã ngồi ngoài sân.
“Nương nương...”
Trương chiêu dung lười biếng quay đầu nhìn cung nữ vừa đi đến.
“Làm sao?”
“Nương nương, đại công chúa đến.”
Trương chiêu dung bày ra bộ dáng bổn cung lười biếng không muốn tiếp, ngang ngược nói.
“Bổn cung không muốn dậy, các ngươi ra đuổi nàng ta đi.”
Những cung nữ bên cạnh nàng ta lập tức sợ hãi.
“Nương nương, đó là đại công chúa.”
“Công chúa công chúa cái gì? Bổn cung chính là nữ nhân của hoàng thượng, nàng ta là cái thá gì chứ!”
Chỉ nghe đánh bộp, đám cung nữ thái giám toàn bộ quỳ xuống, hoảng sợ.
“Nương nương, công chúa điện hạ hiện tại đang quản lí hậu cung.”
Vẻ hoảng trương lan khắp gương mặt của Trương chiêu dung. Từ thuở khai thiên lập quốc làm sao có chuyện công chúa quản lí hậu cung? Đây là loại chuyện gì? Nàng ta tức giận hỏi:
“Nhưng còn hoàng hậu?”
“Nương nương, người trước kia có lẽ không quan tâm chuyện hoàng cung, chính là không biết, hoàng hậu nương nương đã mất năm năm nay, hoàng thượng không muốn để các phi tần khác quản lí, thái hậu thời gian đó bị bệnh, sau này cũng không đòi lại quyền chưởng quản lục cung, thêm việc thái tử nhiếp chính, phượng nghi rốt cuộc rơi vào tay đại công chúa.”
“Mau mời nàng ta vào.”
Trương chiêu dung sửa sang xiêm y, lúc bước đến chính viện, chỉ thấy đại công chúa đang chậm rãi thưởng thức trà, trong mắt không có lấy một tia không hài lòng về sự chậm trễ của nàng ta. Trương chiêu dung nhẹ nhàng thi lễ, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
Vương Quân Đào khách sáo phất tay, mị nhãn động lòng người quan sát nữ nhân trước mặt. Nàng ta thật sự là cổ mảnh khảnh tinh tế, sáng long lanh tuyết trắng, bộ quần áo màu vàng nhạt kia càng làm nổi bật, càng thêm sáng long lanh, giống như ngọc trai tỏa ra ánh sáng, xuống chút nữa, thì hai nhũ phong như ẩn như hiện.
Ngay cả Ninh chiêu hoa hay Dụ quý tần năm đó cũng khó có thể sánh với vẻ đẹp yêu cơ hại nước này.
“Công chúa, người hôm nay đến đây là?”
Trương chiêu dung e dè hỏi. Lại bị Vương Quân Đào không kiêng nể hỏi lại.
“Bản công chúa còn không được phép đến?”
Trương chiêu dung xua xua tay, vội vàng đáp.
“Thần thiếp không dám!”
Câu trước cố ý nhắm vào Trương chiêu dung, câu sau lại thể hiện tình cảm thân thiết. Nàng ta nắm tay Trương Tố Tố, cười nói.
“Đã nhập cung thì là người của phụ hoàng. Ngươi phải hầu hạ người thật tốt. Ta rất hi vọng ngươi chiếm được sủng ái của phụ hoàng, vượt qua tất cả các phi tử khác.”
Vương Quân Đào vừa nói, tay rút ra cặp trâm điệp ngọc cài lên cho nàng ta. Trương chiêu dung một vẻ kinh hỉ, dập đầu.
“Đa tạ kì vọng của điện hạ.”