Thái hậu cười cười, đầy hiền từ nói: “Miễn lễ. Đứa nhỏ này đúng là thiên chân khả ái tiếng tăm vang xa, ai gia lần thứ hai nhìn ngươi, xác thực càng thấy đúng.”
Thi Cẩm Nhi nhún gối, tao nhã mỉm cười: “Để thái hậu chê cười rồi. Cẩm Nhi tự cảm thấy hổ thẹn.”
Vương Quân Đào cười rộ lên.
“Thi cô nương không cần khiêm tốn như vậy. Ngươi mau mau ngồi xuống, đừng đứng đó quá lâu.”
Thái hậu quay sang nhìn nàng, có ý trách móc.
“Ngươi a, cái nha đầu này, còn Thi cô nương cái gì a? Còn một tiếng Cẩm muội muội ai gia xem nào.”
Vương Quân Đào thuận theo thái hậu, mở miệng nói một tiếng ‘Cẩm muội muội’, cũng không hề ngượng nghịu.
Thi Cẩm Nhi cười cười đáp lại, thi lễ tạ ơn, đi đến tú đôn ngồi xuống. Nhấc tách trà lên thanh lịch nhấp một ngụm, tấm tắc khen ngon, quay đầu hỏi: “Thứ cho tiểu nữ nhiều chuyện. Trà này có phải trà Long Tỉnh(*)?”
Thái hậu vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này quả thực không những am hiểu nhiều chuyện, còn rất biết thưởng thức trà.”
Thi Cẩm Nhi xấu hổ cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch.
“Là thái hậu quá lời. Trà Long Tỉnh có màu vàng nhạt ánh xanh, hương thơm sảng khoái dễ chịu, vị ngọt bùi bùi giống như hạt dẻ, hậu vị dịu ngọt ngưng đọng kéo dài, cũng không khó phân biệt. Cẩm Nhi đã múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Vương Quân Đào che miệng cười: “Múa rìu cái gì chứ? Cẩm muội muội tài giỏi am hiểu như vậy, nhất định sau này bao nhiêu quý công tử sẽ mong muội cho mà xem.”
Thái hậu trừng mắt: “Ngươi nói linh tinh gì vậy hả?”
Vương Quân Đào lại cười rộ lên: “Là ta nói sai rồi. Công tử nhà bình thường sao xứng lấy Cẩm muội muội chứ? Nàng phải gả cho hoàng phẩm quan lại mới đúng.”
Hoàng phẩm quan lại, nói là quan lại, thực ra chính là bao gồm cả thân vương, quốc công quận công cùng hầu gia bá gia. Tuy thái tử không phải hoàng phẩm, nhưng hắn trước kia là thân vương, hơn nữa Thi Cẩm Nhi cũng cho rằng đại công chúa cư nhiên sẽ không nói thẳng ra, vẫn đinh ninh mình sớm muộn gì cũng trở thành thái tử phi.
Ba người nói chuyện thật lâu, cho đến khi thái hậu có ý muốn để Thi Cẩm Nhi rời đi, gọi một cung nữ bưng ra một cái khay. Cái khay có lót da, mặt trên là một cây trâm giống thanh trường kiếm, vĩ bộ chuế thật dài với dây kết sợi tơ. Cây trâm nhìn sạch sẽ anh khí, quý giá như thế này chỉ có nữ nhân trong hoàng tộc mới có thể có.
Thi Cẩm Nhi càng thêm tin chắc.
Nàng ta nhất quyết không thể để lộ ra sai lầm vào lúc này, bước ra giữa điện, uyển chuyển hành lễ tạ ơn, giọng nói thập phần cảm kích, vô cùng dễ nghe.
Thi Cẩm Nhi không lâu sau rời khỏi, lúc đang bước xuống dãy thềm dài, nàng ta nhìn thấy một thân ảnh tiến về phía ngược hướng với mình. Nam tử thấp hơn Vương Vân Khiêm một chút, còn ở xa, bất quá toát lên phong thái hoàng tử tôn quý, lại không đánh mất cảm giác ôn nhuận như mỹ ngọc, mà Thi Cẩm Nhi cũng chưa bao giờ gặp được thái tử đương triều, chỉ có thể quan sát hắn qua tranh vẽ từ phụ thân, cho nên lầm tưởng, cúi đầu chuẩn bị hành lễ. Dù hắn càng lúc càng tiến gần, nàng ta vẫn cúi đầu, không thể phát hiện ra khuôn mặt này không phải Vương Vân Khiêm, mở miệng: “Tiểu nữ gặp qua thái tử điện hạ.”
Vương Vân Việt nhìn ý trung nhân mình thầm thương dịu dàng như vậy, lại không phải hành lễ với hắn, gương mặt có chút mờ mịt.
Hắn với hoàng huynh điểm tương đồng không nhiều, vì cái gì nàng lại nhầm?
Vương Vân Việt ho một tiếng, ngập ngừng: “Vị cô nương này-“
Thi Cẩm Nhi cũng nhận thấy có điểm không đúng, sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, trong phút chốc khuôn mặt đỏ bừng, nhưng rồi nàng chỉ bình tĩnh cúi đầu: “Là tiểu nữ quê mùa, nhận lầm ngài, mong vương gia thứ tội.”
Vương Vân Việt muốn gật đầu cho qua, bất quá hắn nhanh chóng nghĩ, hiếm lắm mới có dịp nói chuyện với ý trung nhân, ngươi cứ như thế mà bỏ đi sao?
Đương nhiên là không rồi.
Vì thế, Vương Vân Việt nở nụ cười: “Vị cô nương này hẳn là Thi cô nương hôm nay được hoàng tổ mẫu triệu kiến?”
Thi Cẩm Nhi không mặn mà gì với thân vương không phải thái tử, nhưng quy củ lễ nghĩa thì không thể quên, cho nên nhún gối một cái, vui vẻ đáp lại hắn: “Để ngài chê cười rồi.”
Vương Vân Việt mang theo vài phần hụt hẫng: “Cô nương biết thái tử hoàng huynh? Chẳng lẽ hai người đã gặp qua?”
Hắn biết, hoàng huynh hắn tài giỏi tuấn tú, lại quyền lực tuyệt đối, là niềm mơ ước của biết bao nữ nhân. Nhưng mà đứng trước ý trung nhân, nhìn nàng tỏ ra biết về Vương Vân Khiêm, hắn không thể coi đó là chuyện hiển nhiên nổi.
Thi Cẩm Nhi lắc đầu: “Một tiểu thư nhỏ bé mà thôi, sao có thể chứ? Bất quá là nghe nói thái tử điện hạ thân thiết nhất với đại công chúa, hôm nay vừa hay nhìn thấy ngài, cho nên hồ đồ thôi, vương gia đừng để trong lòng.”
Vương Vân Việt nhướn lông mày, treo lên một nụ cười, cảm giác thú vị càng lúc càng tăng: “Cô nương biết ta là vương gia?”
Thi Cẩm Nhi hướng hắn cười nhẹ: “Chỉ là trò vặt thôi, ngài đừng xem là thật. Tiểu nữ nhìn thấy ngài gọi thái tử điện hạ là hoàng huynh, trên người lại mặc trường bào thân vương, đi đứng, nói chuyện đều toát ra khí chất cao sang, đã to gan võ đoán rồi.”
Vương Vân Việt xua tay, liên tục lắc đầu: “Không phải võ đoán. Cô nương đoán giỏi như vậy, chắc chắn là người thông minh, gia giáo xác định không tồi. Minh Y bá có tiếng giỏi dạy con, nay bản vương chứng kiến, quả thực không ngoa.”
Thi cẩm Nhi chỉ khẽ cười: “Vương gia quá lời rồi.”
Nàng không quan tâm hắn là vị hoàng tử nào, nhưng trước mặt hắn thể hiện xuất sắc một chút, tới lúc hắn nói chuyện với thái tử điện hạ, biết đâu lại ngẫu nhiên nhắc tới nàng, liền có thể nói tốt về nàng trước mặt thái tử.
(*) Trà Long Tỉnh (龍井茶): Được mệnh danh là Đệ Nhất Thập Đại Danh Trà, được đặt theo tên một vùng trà nổi tiếng là thôn Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Loại trà này được chế biến từ cách đây khoảng 1500 năm, đến thời nhà Thanh thì trở thành “ngự trà” tiến cung và được vua Càn Long phong danh “hoàng trà”, nghĩa là loại trà biểu trưng cho hoàng đế.