Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Vương Vân Việt bước vào trong, hắn đã không còn thấy đại hoàng tỷ cùng hoàng tổ mẫu hắn nữa rồi. Vương Vân Việt đi đến chính điện, vòng ra sau bức bình phong vạn thọ vạn phúc, vén rèm thản nhiên bước vào tẩm điện thái hậu, chỉ thấy Vương Quân Đào cùng Lý thái hậu đang ung dung thưởng trà.

“Hoàng tỷ, hoàng tổ mẫu a, hai người không có chờ ta sao?”

Vương Quân Đào nhàn nhạt nhấp ngụm trà, mỉa mai cười nhạt: “Chờ ngươi? Chờ ngươi nói chuyện với Thi tứ cô nương xong, ta liền muốn đi ngủ.”

Vương Vân Việt cũng không biết đáp lại như thế nào, bước đến, xoay người ngồi xuống. Một cung nữ lập tức đến rót trà cho hắn.

“Hoàng tổ mẫu, người tính toán khi nào đem nàng gả cho ta?”

“Ngươi gấp như vậy làm gì? Thánh chỉ còn đợi nói với phụ thân ngươi.”

Thái hậu lo không phải lo cái này. Bà ta cùng Vương Quân Đào không muốn Minh Y bá ra tay trước, giải quyết những tiểu thư có khả năng được làm thái tử phi kia, cho nên mới lừa gạt Thi Cẩm Nhi. Mà bây giờ Thi Cẩm Nhi đã mắc mưu, không để mấy tiểu thư kia vào mắt, cư nhiên sẽ không xem các nàng là đối thủ. Đại sự của lão lục rất nhanh sẽ thành, bất quá thấy hắn gấp gáp chuyện nữ nhi tình trường như vậy, thái hậu không tránh khỏi mắng hắn vài câu.

Buổi tối, Vương Vân Khiêm xử lí trong mớ tấu chương, mệt mỏi vươn vai một cái, vốn muốn đi nghỉ ngơi, lại nghe Tiểu Đường Tử nhắc một câu: “Thái tử điện hạ, buổi chiều đại công chúa đã đưa tranh vẽ đến cho ngài, ngài xem thử một chút.”

Vương Vân Khiêm có chút uể oải, hỏi hắn: “Xem thì có ích gì? Chẳng bằng chọn đại một cô nương có xuất thân tốt.”

Tiểu Đường Tử cật lực lắc đầu: “Không dược đâu, thái tử của ta ơi, công chúa điện hạ còn định sắp xếp cho ngài gặp vị cô nương đó trước hôn sự nữa.”

Vương Vân Khiêm day ấn đường: “Vậy thì để tỷ ấy chọn rồi đem đến cho ta cũng được. Đám cô nương này ngoại trừ không phải cô nương con của mấy lão đại thần kia, có gì khác biệt? Đều tâm cơ, đều tham vọng, ai cũng như nhau cả thôi.”

Tiểu Đường Tử vội nói: “Thực sự là có khác biệt mà. Thái tử điện hạ, ngài bằng lòng xem một chút đi, để khi đại công chúa hỏi đến, bọn nô tài còn có cái để giải thích với ngài ấy nữa.”

“Vậy ngươi tùy tiện nói ta đã xem nghe, vẫn còn đang xem xét lựa chọn là được.”

Tiểu Đường Tử muốn nói lời này của hắn rất mâu thuẫn với câu nói trước đó, một giọng nói đã vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của chủ tớ Đông cung: “Thê tử tương lai cùng ngươi đầu gối tay ấp, là phượng hoàng tôn quý, thể diện của hoàng thất, nói tùy tiện là có thể tùy tiện sao?”

Vương Quân Đào đối với thái hậu cùng tam đệ đôi khi không nghiêm túc, đối với người khác luôn tỏ ra ôn hòa dễ gần, bất quá lúc này đôi môi nàng mím chặt, mày hơi cau lại, khuôn mặt trắng như tuyết mang theo vài phần thanh lãnh, khắp thân là khí chất bức người, khiến người ta thực sự hoảng hốt.

Vương Vân Khiêm nhìn thấy nàng, biết nàng có phần tức giận, môi mỏng khẽ cười: “Hoàng tỷ, đêm hôm khuya khoắt, tỷ đến chỗ đệ làm gì?”

Vương Quân Đào cười lạnh.

“Ngươi còn hỏi sao? Tỷ tỷ ngươi sợ ngươi làm việc không ra sao, mới phải chạy đến đây giúp ngươi chọn ra thái tử phi đây.”

Hắn chưa kịp giải thích, Vương Quân Đào đã phân phó Tiểu Đường Tử cầm lên một đống bức họa. Vương Vân Khiêm nhìn những bức họa này, tâm tình phức tạp, một lúc sau hắn mới mở miệng: “Tỷ tỷ, thật ra, ta vẫn hi vọng mình có thể sớm quên nàng.”

Phải. Hắn luôn luôn hi vọng bản thân có thể quên, quên đi càng tốt, quên rồi sẽ không còn đau khổ nữa. Hắn lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm đến nữ nhi tình trường, một lòng vì chuyện triều chính, vui vui vẻ vẻ làm đúng trách nhiệm của một thái tử, chuyện hôn sự chỉ giống như vật lót đường. Kỳ thực, ý trung nhân của hắn đã sớm không còn.

Bàn tay cầm bức họa của Vương Quân Đào bất chợt dừng lại. Nhưng rồi nàng vẫn lặng lẽ nói: “Ngươi có thể không quên nàng, nhưng cũng đừng quên, nhưng là Thái tử, là kỳ vọng của Yến quốc này. Chọn một thái tử phi có ích, sau này ngươi trở thành hoàng đế, bao nhiêu nữ nhân không thành vấn đề, có thể tìm ra hàng trăm nữ nhân có nét tương đồng với nàng ta. Chỉ cần không đối xử tệ với chính thê của ngươi, không có gì thẹn với lương tâm cả.”

Lời này Vương Quân Đào nói ra, sắc mặt không đổi, ánh mắt vô tình.

Vương Vân Khiêm nghe nàn nói, không biết có tiếp thu hay không, rốt cuộc vẫn nhấc lên một bức họa qua loa xem. Nhưng đến bức họa thứ bảy, biểu cảm hắn đột nhiên biến đổi lớn.

Nữ nhân trong tranh sắc mặt phấn nhuận thủy nộn, trên đầu đeo hai cái quyên hoa đính hạt châu bích ngọc. Đầu tóc chia một nửa tóc vấn lên, một nửa thả xuống, y phục thêu hoa văn mẫu đơn, khóe miệng so với những nữ tử trong mấy bức họa trước đó là khác biệt, không có cười, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lùng.

Vương Vân Khiêm mắt từ từ nhắm lại, trong đầu hiện ra năm đó ở trong Ngự Hoa viên Đại Lê quốc, dưới tán cây hợp hoan xanh tươi, mấy đóa hoa theo gió đáp xuống, rơi tán loạn trên đường đá xanh dưới chân một đôi uyên ương, đôi hài hoa mai của nữ nhân dẫm qua, trên mặt đường lưu lại vệt đỏ.

Thư Mục Lộc Ỷ Nguyệt năm đó đã nói với hắn, nàng không có cảm giác với hắn, chỉ vì mối giao hảo hai nước mới tận lực bảo trì quan hệ. Nàng cũng nói với hắn, ý trung nhân nàng là hoàng đế cao cao tại thượng nàng sắp gả đi hòa thân làm Quý phi, căn bản hắn không xứng.

Cũng là năm đó, nàng cãi lời phụ hoàng mẫu hậu không chịu gả đi xa, đem Hạc Đỉnh Hồng một hơi uống cạn. Trăng lưỡi liềm treo cao, cô độc nhìn xuống hai người, nàng nằm trong lòng hắn nhếch miệng cười, dùng chút sức lực còn lại nói với hắn: “Hẹn nếu có kiếp sau, chúng ta liền kết thành đôi phu thê, vĩnh viễn không rời.”

Khí lạnh ban đêm tràn vào trong đế cơ điện, gió đêm quất vào người hắn, vẫn chưa lạnh lẽo bằng trái tim hắn, cũng không thể lạnh lẽo bằng thân xác ý trung nhân. Từng khắc, từng khắc trôi qua trong im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK