Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ phi lời nói mang theo tiếu ý (*): “Công công xin chậm chút, bổn cung liệu có thể biết lần thăng phân vị này có những ai?”

Tên thái giám nhớ tới cái hà bao nặng trịch ban nãy, không hề do dự mở miệng nói: “Nương nương, cái này nô tài chỉ tiết lộ cho mỗi mình ngài thôi nha. Lần này ngoại trừ Dụ phi ngài, còn có Ngưng quý nhân thăng lên phương nghi, Bán thục cơ thăng lên thục nghi, ban phong hào. La phi thăng lên Thục phi.”

Cung nữ đứng bên cạnh Dụ phi cúi đầu xuống, đáy mắt hiện lên lãnh ý. Không có Ninh Quý phi cùng Nguyên tần, lần thăng phân vị này xem ra là chiêu trò của Vương Quân Đào. Đã như vậy, hẳn không có chỗ tốt, nàng bây giờ nhất định phải khuyên nương nương bình tâm tĩnh lặng, mặc kệ hoàng cung chuyện gì cũng không được dính đến.

***

Âm thanh loảng xoảng vang lên liên tục khiến cho đám cung nhân trong Thanh Nguyệt cung sợ hãi. Bất quá, một đám cung nữ thái giám lại không dám lùi ra phía sau, sợ sẽ chọc giận thêm Ninh quý phi.

“Tại sao lại không có bổn cung chứ?”

Nàng ta thời điểm nghe ngóng được chiếu chỉ đã đến mấy cung bên Tây hậu cung kia, cho rằng mình ít nhất sẽ được sắc phong lên tường phượng phẩm hoàng quý phi, sau đó liền không cần đi một bước phải cúi đầu hành lễ, phải nhìn sắc mặt Vương Quân Đào nữa. Hơn nữa, lên hoàng quý phi, khả năng cao sẽ lấy được quyền quản lí lục cung từ nàng ta. Vậy mà rốt cuộc gần đến chiều rồi, còn chưa xảy ra cái gì.

Trầm Nhụy cô cô đem từ phòng bếp nhỏ ra một món cuốn đậu hủ chay, bày biện lên bàn, lại quay sang an ủi Ninh quý phi: “Nương nương, sau bữa sáng ngài vẫn chưa ăn thêm cái gì. Liền ăn một chút món đơn giản này, đừng để bản thân bị đói.”

Thật giống như lời của người làm mẫu thân căn dặn nữ nhi mới lên năm tuổi.

Ninh quý phi tức giận đã vơi đi một chút, lại nhìn món cuốn được trang trí kỳ công kia, thực muốn ăn. Sợi rong biển thắt thành nơ bướm trên lớp đậu hủ trắng nõn, còn dùng nấm hương phủ lên làm thành hình tiểu hài tử, thập phần thu hút.

Ninh quý phi nhìn nấm hương kia, tiếc nuối nói: “Nếu bản cung có thể chính mình sinh ra một tiểu hoàng tử, hay chỉ cần một tiểu công chúa thôi, địa vị chắc chắn sẽ hơn bây giờ rất nhiều.”

Trầm Nhụy cô cô nhìn Ninh quý phi như vậy, thực muốn khuyên nàng ta hãy chú ý quan tâm lục hoàng tử một chút, miễn cho hắn sau này không những không giúp củng cố địa vị, còn quay sang cắn ngược lại mẫu phi hắn, bất quá lại thôi. Ninh quý phi nếu như nghe không thuận tai, đừng nói cung nữ thiếp thân, mẫu thân ruột nàng ta còn sinh lòng hận thù được. Trầm Nhụy cô cô cũng không rảnh rỗi đến mức biết sẽ hại đến mình mà vẫn nói. Bà ta làm mọi thứ, là để mưu cầu chính mình cùng người nhà.

***

Thi Cẩm Nhi vui vẻ đứng trước gương, tự ngắm nghía bản thân, sau đó lại quay sang nha hoàn, hỏi: “Phấn Đại, ta nhìn có xinh đẹp không?”

Nha hoàn Phấn Đại đứng bên cạnh, liên tục gật đầu. Y phục hồng nhạt tôn thêm dáng người thướt tha, ngón tay tinh tế trắng nõn giấu vào trong tay áo thêu hoa thạch lựu đỏ thẫm, trên đầu đặt một cái bách hợp sai, phía sau tóc cũng chỉ vấn lên một phần, phần còn lại thì để buông, dài đến phần eo, mang theo vài phần thoát tục. Tứ cô nương nhà nàng như vậy, nàng nhìn còn mê mẩn, đừng nói tới nam nhân.

“Phụ thân nói không sai, ta quả là có khả năng lớn được thái tử điện hạ lựa chọn. Nhìn xem, không phải là bây giờ thái hậu đã triệu ta tiến cung rồi sao?”

Trong cung thái hậu mang theo một mùi hương ấm áp, thật sự là thấm vào ruột gan. Thi Cẩm Nhi lần đầu nhìn thấy thái hậu cùng đại công chúa, đều là mấy vị quyền lực của hoàng thất, rất là căng thẳng. Tuy là tiểu thư khuê các, nàng xác thực cũng am hiểu chút ít về triều đình. Hoàng đế hoang dâm vô độ, giao mọi quyền hành cho con gái trưởng, đại công chúa buông rèm nhiếp chính được một năm thì ra chiếu xét thấy tam đệ đã lớn, đem quyền hành giao vào tay hắn.

Thái tử bây giờ nắm đến bảy phần quyền lực, đại công chúa hai phần, trong đó có một ít là của thái hậu, một phần còn lại thuộc về một bộ phận đại gia tộc, hầu hết là về tay tam đại gia tộc.

“Thái hậu nương nương, đại công chúa điện hạ thiên tuế.”

Vương Quân Đào hôm nay áo ngắn tà khâm màu đinh hương, đánh giá Thi Cẩm Nhi một chút, ngay lập tức bắt được ánh mắt của nàng ta. Đôi mắt mang theo ý cười, nhìn sơ qua cũng có chút chân thành. Bất quá, Vương Quân Đào lăn lộn đối mặt quan trường từ nhỏ, một đôi mắt toát ra tham vọng, nàng rất dễ dàng nhận thấy.

Tham vọng đối với Vương Quân Đào không phải gì ghê gớm, chính bản thân nàng còn là tham vọng ngút trời đâu. Bất quá, đáng tiếc cho một Thi tiểu thư, vị trí thái tử phi vốn không thuộc về nàng ta. Nàng ta chỉ biết tranh vẽ của mình đã được đưa vào một trong số các ứng cử viên vị trí thái tử phi, lại không biết mình bị lục hoàng tử nhìn trúng.

Nói chung là bị Vương Quân Đào lợi dụng. Còn nếu muốn nói thẳng, thì chính là bị nàng tính kế, bị nàng lừa đem thành công cụ che mắt tam đại gia tộc.

Vương Quân Đào giới hạn lớn nhất chính là sát hại người vô tội. Bất quá, những cái khác, nàng đều có thể làm để trải đường cho đệ đệ, bao gồm cả lợi dụng người khác và giết những kẻ ngáng đường hắn.

(*) Ý cười

Lời của tác giả: Làm tui nhớ đến Dụ phi thời Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK