Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Quân Đào trở về điện, liền ngồi trước gương buồn bực hồi lâu.

Đám cung nhân từ nhị đẳng trở xuống thấy nàng như vậy, đều rất thức thời khóa chặt cái miệng, lui xuống một bên làm người vô hình.

Còn một đám Lệnh Ngọc, Lệnh Nguyệt, Lệnh Nghi cùng Lệnh Tây, Lệnh Nam, Lệnh Quần sau khi thì thầm một hồi, liền quyết định để đại công chúa cứ như vậy. Nàng buồn bực cái gì, không phải là nửa canh giờ sẽ hết sao?

Nhưng mà, đại công chúa của bọn họ ngồi liền hai khắc, mặt vẫn không vui vẻ lên.

Đám cung nhân thầm than một tiếng---Không ổn.

Thà để bọn họ bị đày vào thiên lao, còn hơn ở đây nhìn cái khuôn mặt của đại công chúa. Tìm không ra nửa điểm hỉ nộ, mới thực là nguy hiểm.

Lệnh Ngọc cũng thật bất đắc dĩ đâu. Nàng cầm một bát yến hấp đường phèn đem đến đặt lên bàn, nhẹ nhàng hỏi Vương Quân Đào:

“Điện hạ, người lo lắng chuyện của thái tử sao?”

Vương Quân Đào khó hiểu nhìn Lệnh Ngọc, mở miệng:

“Ngươi thực sự nghĩ hắn bị ủy khuất?”

Lệnh Ngọc há to miệng, nhất thời không biết nói cái gì.

Vương Quân Đào trầm mặc cúi đầu, cắn cắn môi một vẻ giống như có người khi dễ nàng.

“Ta có phải già đi không?”

Lệnh Ngọc mang theo tia nghi hoặc nhìn vào cái gương trước mặt. Nữ nhân trong gương mắt hạnh má đào, mặc tà khâm đoản quái màu xanh lục cùng váy nhũ hồng sắc thập nhị phúc hỉ thước đăng mai, dáng người thon thả, rất là mạn diệu, toát ra một cỗ hương vị kiều kiều nhược nhược.

Nàng già ở chỗ nào?

“Điện hạ, người khẳng định không già!”

Vương Quân Đào vẫn buồn bực, hỏi Lệnh Nghi.

“Vậy ngươi có thấy nhà nào tỷ tỷ (*) xuất giá sau khi đệ đệ thành thân chưa? Ta đã mười chín, đám thần tử dưới kia cũng đã dâng sớ đòi hắn nạp phi. Ta vì sao còn ở đây?”

Một đám cung nhân khóe miệng co rút.

Lệnh Nghi trấn an nàng:

“Điện hạ, Anh vương cư nhiên cũng muốn về, chỉ là tộc Vi Phương luôn dòm ngó vị trí Tây cương có mỏ vàng của chúng ta. Ngài ấy rảnh rỗi sao lại muốn ở đó đâu!”

Vương Quân Đào đương nhiên hiểu. Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn hung hăng thầm mắng đám người tộc Vy Phương cùng với cái đám Lăng quốc kia. Thái y đã nói cơ thể nàng không quá tốt, khó có thể sinh hài tử. Thái hậu liền để nàng thành hôn sớm một chút, cộng với phương thuốc điều dưỡng cơ thể của thái y, mới hi vọng nàng có thể sinh được. Bất quá, thời điểm đồ cưới của nàng đã đầy sân điện, thế nào lại nhận được tin biên cương cấp báo Lăng quốc đang chuẩn bị binh mã, lương thực để cho quân sang Yến quốc.

Mà vào lúc đó, võ quan trên triều đình không nhiều, tước vị cũng không quá cao. Anh vương đành phải ra trận. Mà thư về đã được ba trăm bức, hắn vẫn chưa về được.

Vương Quân Đào cười khổ một tiếng. Nàng cũng không thể giận chó đánh mèo đi. Phân phó Lệnh Tây đem mấy bức họa khuê nữ các quan viên đưa ra cho Vương Vân Khiêm đến cho nàng, Vương Quân Đào thuận tiện xem một chút.

Nàng giở bức họa đầu tiên, liền thấy một cô nương khoác váy tím phớt điểm xuyến bách tâm kết, diễm lệ mà quyến rũ. Tóc đen như mây, nhan sắc có thể sánh cùng Hán cung Phi Yến, Tây Chu Bao Tự. Có chút sửng sốt, cầm lên mà hỏi Lệnh Tây:

“Cô nương này là ai?”

“Hồi điện hạ, nàng là Sở Cảnh Thư, nữ nhi Sở đô đốc, cũng chính là bát muội của Sở tần.”

Vương Quân Đào hơi lắc đầu. Nữ nhân này chính là thực xinh đẹp, rất có khả năng tìm được một mối hôn sự tốt. Bất quá, hoàng thất không thể để nữ nhi của tam đại gia tộc gả cho thái tử, càng không thể để một trong các nàng ngồi lên cái phượng vị kia được.

Tiền triều một khi đã để gia tộc quá lớn mạnh, khi đó liền chuẩn bị ngăn chặn một âm mưu mưu phản đi.

Vương Quân Đào lại tùy tiện cầm lên vài bức. Sau cùng, nàng đưa bức họa của tứ cô nương nhà Minh Y bá cho Lệnh Tây.

“Đem đến cho thái hậu.”

Minh Y bá gia tộc cũng không quá lớn, cũng không tính là quá nhỏ. Có thể dùng để cân bằng thế lực trong triều cho Khiêm nhi. Nàng đoán thế nào thái hậu cũng tuyên triệu vị Thi cô nương này. Đến lúc đó, là khó che giấu mấy lão cáo già trong triều kia.

Vậy thì sao nào?

Giang sơn cũng không phải của bọn hắn!

Vương Quân Đào trong lòng lại âm thầm mưu tính một chút. Hiện tại nàng muốn lợi dụng mấy phi tần để đối phó Ninh Quý phi bên kia. Mà muốn để nàng ta khó có thể quá chú tâm cảnh giác, liền cần đem mấy phi tần thăng lên.

Muốn thăng thì thăng. Đại công chúa rất khác biệt, nàng không phải hoàng hậu, tấn vị phi tần không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến vị trí của bản thân. Càng không lo phe phái bản thân sẽ tổn thất.

Thứ mà nàng tranh giành không phải ân sủng của hoàng đế, không phải lo hắn đến chỗ mình mấy lần, có để ý mình không này nọ. Thứ nàng bây giờ ham muốn nắm lấy, là quyền lực cho hoàng đệ.

(*): Nữ nhân mười ba, mười bốn tuổi là đã có thể xuất giá, khác với nam nhân phải đợi đến khoảng mười chín, hai mươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK