“Tiểu tử này mắt nhìn người quả nhiên tốt. Trong đám nữ nhân này, lại chọn trúng Lục Nhu.”
Lệnh Nam đi đằng sau, không nhịn được hỏi: “Điện hạ, ngài thứ nô tài ngu dốt, Lục Nhu tuy là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, bất quá ngài ấy cũng sắp trí sĩ (*), liệu sẽ có lợi cho thái tử điện hạ chứ?”
Vương Quân Đào chậm rãi bước đi, cười nhạt: “Lệnh Nam, không phải ngươi ngu dốt, là do ngươi không biết thôi. Tuy là Lục thượng thư sắp trí sĩ, ngoại trừ đại nhi tử của hắn hiện tại là Lễ bộ thị lang, nhị nhi tử mới hai mươi mốt tuổi đã là Hàn lâm học sĩ, hắn mười chín tuổi đỗ trạng nguyên, tương lai chắc chắn phong quang vô hạn.”
Lệnh Nam lén lút nhìn Lệnh Nguyệt cùng Lệnh Nghi, còn có chuyện này?
“Hơn nữa,” Vương Quân Đào tiếp tục tính toán, “Lục phu nhân trước kia là Phúc Đoan huyện chủ nổi tiếng một thời, ngươi không biết sao?”
Lệnh Nam vò đầu, cái này hắn đương nhiên biết. Phúc Đoan huyện chủ là nữ nhi không được yêu thương của một vị ngự sử đại phu, sau đó lão ta vứt nữ nhi cùng thân mẫu nàng lên rừng, tự sinh tự diệt. Trong lúc bị đưa đi, mẫu thân nàng hi sinh tính mạng để nàng trốn thoát, bỏ trốn đến Hoài thành gặp cữu cữu nàng, đổi tên đổi họ trở thành dưỡng nữ của nhà cữu cữu, đợi đến sáu năm sau đến kinh thành cáo trạng. Cũng là thời điểm đó, nàng cứu được nữ nhi một đại thần, hoàng thượng bởi vì cái này cùng thương xót nàng chuyện cũ, cho nàng một chức vị huyện chủ cùng phong hào.
Lệnh Nam vẫn mải mê suy nghĩ cho đến khi về đến điện, chức vị huyện chủ này ngoại trừ được ban thái ấp cùng hưởng bổng lộc, hình như cũng không được gì khác, tại sao công chúa điện hạ lại coi trọng bà ấy?
Cho đến khi hắn đặt lưng xuống chiếc giường thô cứng, đầu Lệnh Nam mới như lóe lên một tia sáng.
Cữu cữu Lục phu nhân là nhà thương gia, có tiền, lại không thuộc đám người quan lại triều đình, nếu sau này có gì ngoài ý muốn, chính là có thể nhờ vả, cũng không sợ bọn họ bị lôi kéo.
Đại công chúa quả thật nhìn xa trông rộng, thâm sâu khó lường, lại còn tính đến những việc nhiều người không dám nghĩ.
Trong thượng lâm uyển, sắc hè kiều diễm như thơ như tranh. Biết bao cặp nam nữ đứng ríu rít nói chuyện. Hôm nay là Hạ Uyển hội, do cố hoàng hậu đích thân khởi xướng và được tiếp tục đến bây giờ. Đây vốn là hội thưởng hoa se duyên cho các cặp đôi. Một nam một nữ sẽ bốc thăm chọn đội và tham gia các nhiệm vụ được đề ra. Nam nữ nhân tham gia Hạ Uyển hội liền không cần câu nệ các loại nam nữ thụ thụ bất thân quy tắc.
Bả vai màu lam của Thi Cẩm Nhi không khỏi hơi run lên vì vui sướng. Nàng ta nhận được tin qua phụ thân, đã nghe nói năm nay thái hậu chủ trì, đổi cách xếp đội một chút. Lấy cớ nhiều nam nữ nhân đã có hôn phu hôn thê còn tham gia hội thưởng hoa, nên tất cả mọi người đều phải báo danh và chính tay thân phúc thái hậu sẽ ngẫu nhiên sắp xếp.
Nói là ngẫu nhiên sắp xếp, triệu tiến cung cũng đã được triệu rồi, nàng ta không tin mình không được chung đội với hoàng thái tử.
Trong lúc Thi Cẩm Nhi đang vui vẻ với những suy tư của riêng mình, Lục Nhu lại trầm lặng đứng cạnh một cây hoa đào gần đó, cẩn thận suy nghĩ về hành động của thái hậu lần này.
Không phải tất cả nhưng hầu hết các quan viên có tai mắt đều biết được chuyện thái hậu triệu Thi Cẩm Nhi tiến cung, lần này bà ta lại hành động lộ liễu như vậy, Lục Nhu liền nghi ngờ Lý thái hậu có mục đích khác.
Quả nhiên, chung đội với Thi Cẩm Nhi là Lục hoàng tử, còn chung đội với thái tử, lại là Lục Nhu.
Trên người Vương Vân Khiêm mặc chiếc kỵ trang màu trắng ưu nhã, một lượt đánh giá Lục Nhu. Gương mặt nàng đẹp tựa phù dung, có đến bảy tám phần giống như Thư Mục Lộc Ỷ Nguyệt, bởi vì mới mười bốn tuổi, chỉ thoa thêm một lớp phấn mỏng, so với trong tranh càng tươi đẹp xán lạn.
Điểm khác biệt giữa nàng và Thư Mục Lộc đế cơ, chính là ánh mắt Lục Nhu vô cùng sắc bén lạnh lùng, trong khi Thư Mục Lộc Ỷ Nguyệt lại luôn mang vẻ dịu dàng dễ gần.
“Nhiệm vụ đầu tiên là truy tìm kho báu trong rừng, ngươi không bó chân sao?”
Lục Nhu lúc này mới phản ứng, nàng đã thay một thân hồng nhạt kỵ trang sạch sẽ mộc mạc, trên đầu búi sơ sơ song nha kế, chỉ là bởi vì không cưỡi ngựa thật, vẫn chưa bó chân, nếu như vào trong rừng, di chuyển có thể sẽ có chút vướng víu.
Vương Vân Khiêm lại nhanh hơn nàng, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng: “Đừng di chuyển, ta giúp ngươi bó chân.”
Tuy rằng ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì, Vương Vân Khiêm lại nhớ năm đó, hắn phụng mệnh đích thân đi sứ sang Đại Lê, hôm ấy đến bãi tập, cũng là gặp Thư Mục Lộc Ỷ Nguyệt đang loay hoay bó chân để cưỡi ngựa, không biết ma xui quỷ khiến cái gì, hắn chính là chủ động đề nghị giúp nàng.
Có lẽ là nàng năm đó có phần ngại ngùng, hơi nghiêng đầu một chút, cho nên khi hắn ngước lên, ngay lập tức thấy rõ sườn mặt hơi hơi hồng nhạt rất đẹp của nàng. Đảo mắt một cái, ánh mắt hắn liền dừng ở búi tóc trên đầu nàng, mái tóc nàng được buộc cao hòa hợp với kỵ trang trắng như tuyết, càng làm nổi bật nàng giữa đám đông.
Chỉ đơn giản như vậy, hắn đã lần đầu tiên rung động.
(*) Trí sĩ (致仕): Từ quan để nghỉ hưu