Tôn Dệu ở bên cạnh đẩy đẩy Tô Tiểu Mễ đang ngẩn người: “Cậu đang nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Tô Tiểu Mễ lắc đầu thu hồi suy nghĩ
Hiện tại Tô Tiểu Mễ cùng Tôn Diệu còn có những bạn học đang đứng trước khu công trường kiến trúc khu vực ngoại thành, bố Tôn Diệu làm việc tại nơi này, Tôn Diệu mới kéo mấy bạn học đến hiện trường tham quan tìm hiểu, chỉ mới thi công mấy ngày nên công trường tương đối gập ghềnh, Tô Tiểu Mễ đưa cánh tay sờ sờ đám cỏ dại, quả thật rậm rạp, lúc ấy quay xúc xắc chọn phải ngành kiến trúc, hiện tại Tô Tiểu Mễ hối hận lúc đó cậu tại sao không chọn hệ quảng cáo.
Giữ nón bảo hộ cả đám dưới sự hướng dẫn của bố Tôn quan sát hoàn cảnh chung quanh, trên đường đi bố Tôn giải thích một số vấn đề kỹ thuật, Tô Tiểu Mễ một chữ cũng không nghe lọt, thẩn thờ theo một nhóm người đi vào trong núi.
Trở về phòng ngủ, bỗng nhiên Tô Tiểu Mễ hét một tiếng sau đó lao khỏi nhà tắm, quét qua đám bạn cùng phòng hỏi: “Có ai thấy 100 nguyên của tớ không?” Ba người đồng thời lắc đầu.
Tô Tiểu Mễ cởi bỏ mấy thứ vướn víu trên người tìm chung quanh phòng, từ lục tung giường Chu Cương đến mò mẫm gầm giường Cung Gia Hoa, thiếu điều lật tung cả gian phòng, sau đó lại lao khỏi phòng ngủ, cúi đầu dọc theo đường trở về nhà tìm thêm một lần. Gần đến cửa trường học mới bị một người kéo lại, Tô Tiểu Mễ hất ra: “Không thấy đại gia đang tìm đồ sao?”
“Cậu mặc quần bốn góc chạy lung tung trong trường học làm gì?” Giọng nói không vui gằng lên.
Tô Tiểu Mễ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Nghiêm Ngôn, bắt lấy tay hắn, gấp gáp nói: “Không thấy, vật kia không thấy, 100 nguyên anh tặng em, không biết bị em ném chỗ nào rồi.”
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ biểu tình như sắp khóc tức giận gì cũng không còn. Ban nãy trong giờ học nghe Lô Y Y nói cậu mặc quần bốn góc chạy lung khắp nơi không biết đang nổi điên chuyện gì.
Nhìn đám người nhoi nhoi xem chuyện vui, Nghiêm Ngôn cỡi ra áo khoác choàng lên người Tô Tiểu Mễ : “Đến chỗ khác rồi nói.” Kéo Tô Tiểu Mễ đến một nơi yên lặng.
“Không thấy thì thôi, em muốn anh đưa em 100 nguyên nữa là được.” Nghiêm Ngôn nói
Tô Tiểu Mễ lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Cái đó không giống, nhất định đánh rơi tại công trường.”
“Nơi nào?”
“Bắc khu, công trường nằm ngay ngã tư con đường mới, không được, để em tới đó tìm.”
“Đừng làm càn, em đang có tiết học vả lại nơi đó lại xa như vậy, anh thật không hiểu nổi em, 100 nguyên đó đáng giá lắm sao?”
Đôi mắt Tô Tiểu Mễ đã đỏ hoe, cậu mất 100 nguyên đã đủ nóng lòng, Nghiêm Ngôn còn không hiểu tâm tình của cậu còn ở bên cạnh nói mát. Thật ra Tô Tiểu Mễ đã đem 100 nguyên kia trở thành vật định tình, không có 100 nguyên đó nói không chừng cậu và Nghiêm Ngôn hiện tại chỉ là người xa lạ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ủy khuất, cậu mắng một câu rồi tức giận bỏ chạy: “Anh cái gì cũng không hiểu.”
Chạy trở lại phòng ngủ liền nhào lên giường, đám bạn cùng phòng biết cậu đánh mất 100 nguyên cũng không dám quấy rầy, sắp đến giờ lên lớp Tô Tiểu Mễ thét lên một tiếng. Tô Tiểu Mễ cắn môi nghĩ thầm: Nếu anh ta không quan tâm đến tình cảm của mình, mình để ý 100 nguyên kia làm gì, thở phì phì ôm sách đi theo đám người Chu Cương.
Giữa trưa ngày thứ hai, những người khác đều đi ăn cơm, Tô Tiểu Mễ không nuốt nổi, thẩn thờ nhìn ngoài cửa sổ nghĩ đến 100 nguyên, không được, chiều nay phải xin phép để đi tìm. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Tiểu Mễ đi đến mở cửa, nhìn thấy Nghiêm Ngôn liền lập tức đóng cửa, ai ngờ bị hắn chen tay tới đẩy ra.
“Anh tới đây làm gì?” Tô Tiểu Mễ hùng hổ chất vấn.
Nghiêm Phương biểu tình mệt mỏi đem 100 nguyên xếp thành hình tam giác ném tới trước mặt Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ mất đi khí thế, mở to miệng nhìn 100 nguyên trong tay, 100 nguyên đáng yêu lại trở về với cậu rồi, sương mù trong lòng thoáng cái bị quét sạch, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Ngôn: “Anh nhặt được ? Nhặt được sao không nói?”
Nghiêm Ngôn bị chất vất, xụ mặt: “Anh hơi mệt, về ngủ đây.”
Nhìn Nghiêm Ngôn không để ý đến cậu, Tô Tiểu Mễ vốn muốn tức giận lại thấy khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ một mỏi không khỏi xót xa. Lúc Nghiêm Ngôn sắp xoay người, Tô Tiểu Mễ chợt thấy trên cổ Nghiêm Ngôn mấy dấu đỏ, mới bắt đầu cũng không chú ý nhiều đến khi Nghiêm Ngôn rời đi. Tô Tiểu Mễ ngồi trên giường hồi tưởng, cái đó trên cổ là gì nhỉ? Một ý nghĩ từ từ hình thành trong đầu: Dấu hôn?
Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mễ nhảy dựng khỏi giường, qua lại trong phòng ngủ, đỏ đỏ lại nằm ở chỗ đó không phải dấu hôn thì là cái gì . Mẹ nó, cậu hôm qua chỉ hung dữ một chút mà hắn lại chạy đi tìm phụ nữ? Đồ không biết tiết tháo, không phẩm chất. Tô Tiểu Mễ càng nghĩ càng rối mù, bàn tay bất giác siết chặc 100 nguyên, trái tim co rút đau nhói, đau đến Tô Tiểu Mễ rơi nước mắt .
Cậu muốn trả thù! Trả thù! Trả thù! Trả thù!
Thế là một phương án trả thù hoang đường chỉ có Tô Tiểu Mễ mới nghĩ ra từ từ hình thành.
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu đem bả vai nhích tới vị trí gần miệng, một tay khác lạnh nhéo lên cánh tay còn lại, hết gặm rồi mút, một lúc lâu mới tạo ra mấy dấu đỏ, nhìn thấy mấy dấu này không có vẻ giống dấu đỏ trên cổ Nghiêm Ngôn, nghĩ bản thân kỷ xảo không đủ lại mút mút gặm gặm. Cuối cùng cũng hài lòng nhả ra tạo thành hình thù rất kỳ quái nằm trên cánh tay cùng đầu vai. Đành vậy, đó đã là giới hạn cong người lớn nhất của Tô Tiểu Mễ.
Buổi chiều, Tô Tiểu Mễ đến tìm Lô Y Y.
“Chuyện gì?”
“A, mẹ chị gọi điện nói tôi nhắc chị nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Chỉ có chút chuyện này mà cậu đến tìm tôi?” Lô Y Y tức giận đốp lại, hiển nhiên không hài lòng với lý do rách nát không thể rách nát hơn nhưng cảnh tiếp theo mới khiến cô á khẩu.
Tô Tiểu Mễ làm bộ nói trời nóng quá kéo cổ áo, quần áo bị Tô Tiểu Mễ kéo đến biến hình trễ xuống lộ ra đầu vai.
“Tô Tiểu Mễ, cậu động dục hả.” Nói xong câu này, Lô Y Y liền thấy được dấu hôn trên vai Tô Tiểu Mễ, nhìn chằm chằm biểu tình Tô Tiểu Mễ liền biết đồ con lợn này đánh chủ ý gì, biểu hiện khoa trương quá rồi. Nhưng vẫn quyết định giúp cậu một tay, Lô Y Y hét lên ngay cả cách vách cũng nghe được: “Tô Tiểu Mễ, ở đâu cậu có dấu hôn này?”
Tô Tiểu Mễ lập tức kéo lại áo, đỏ mặt nói: “Cậu đừng đừng có hét như vậy.”
“Được rồi, tôi cũng phải trở về học, không có chuyện gì đừng đến phiền chị đây.”
Nhìn Lô Y Y uốn éo cái mông trở về phòng học, Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn đã nghe thấy, khoái cảm trả thù rất nhanh chiến thắng cảnh lúng túng vừa rồi, huýt sáo chậm rãi trở lại phòng học của mình. Nhưng trả thù rồi tiếp theo phải làm gì? Tô Tiểu Mễ chưa hề nghĩ tới.
Buổi trưa Nghiêm Ngôn không đến rũ cậu ăn cơm, buổi tối cũng không gửi tin ngắn cho cậu, nhiều lần đi ngang qua Nghiêm Ngôn thậm chí không thèm liếc lấy cậu một cái. Tim Tô Tiểu Mễ trật đi một nhịp, rõ ràng hắn sai trước còn tỏ thái độ đó với cậu, muốn chiến tranh lạnh đúng không, để xem tôi và anh ai chịu đựng hơn ai.
Chủ nhật ở trong nhà rất nhàm chán và khổ sở, Tô Tiểu Mễ tính ra ngoài lại đụng phải Tôn Diệu ngay cửa phòng. Tô Tiểu Mễ ngay cả chào hỏi cũng lười, ngược lại Tôn Diệu rất sôi nổi.
“Tô Tiểu Mễ, cậu có sợ quỷ không?”
“Cái gì?”
“Tớ mới từ chỗ bố tớ về, nghe bố tớ nói ngày đó sau khi chúng ta trở về, có người thấy buổi tối có một cái bóng xuất hiện trên núi, người đó bị dọa đến ngay cả nhà cầu cũng không dám đi, ngày hôm sau bố tớ còn mời đại sư đến trừ tà.”
“Thấy có người trên chân núi, nói không chừng ở đó có người. . . . . .” Tô Tiểu Mễ còn chưa dứt lời trong đầu đã lóe đến một ý tưởng, đem tất cả từ đầu đến cuối liên lạc cùng một chỗ, sờ sờ 100 nguyên nhỏ trong lòng, không biết cảm giác gì, một lát sau mới hỏi.
“Cậu nếu ở một đêm trên núi sẽ có cảm giác gì?”
“Cậu có quyền đi thử một chút? Buổi tối nơi đó có rất côn trùng, tối hôm qua tớ đến toilet còn bị chúng nó cắn một cái.” Tôn Diệu chỉ vào mấy dấu đỏ trên tay cùng trên người Nghiêm Ngôn giống nhau như đúc.
Lúc này Tô Tiểu Mễ chỉ muốn đi tìm Nghiêm Ngôn nói xin lỗi, thật nhanh vòng qua Tôn Diệu còn đang lải nhải bị cắn ngứa thế nào, một mạch chạy đến phòng ngủ Nghiêm Ngôn, trong phòng ngủ chỉ có một người, người nọ còn nói bạn bọn họ hôm nay không có lớp nên rất nhiều người ngày mai mới đến. Tô Tiểu Mễ không thể ngồi yên, bảo cậu chờ một ngày so với chết còn khó chịu hơn, tất cả đều tại cậu, không tra rõ đã đi gây chuyện.
Lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Ngôn, vừa reng đã bị cắt máy gọi nửa lại bị cắt, sau 10 lần gọi, trong điện thoại truyện tới một giọng nữ: Chào bạn, chủ nhân của số mày hiện tại không liên lạc được.
Cậu chợt nhớ đến Lô Y Y, gọi điện qua Lô Y Y còn đang ngủ: “Bà đây hôm nay không có tiết học, đừng đến đây phá rối, cút .”
“Chị yêu quý, chị biết địa chỉ nhà Nghiêm Ngôn đâu không?”
“Ơ, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?” Lô Y Y mơ mơ màng màng nghe thanh âm liền tinh thần tỉnh táo.
“Chị yêu quý ~”
“Hừ, đương nhiên biết, nhớ ngày đó chị theo đuổi Tiểu Ngôn đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu…” Đầu bên truyền đến giọng nói đắc ý của Lô Y Y.
“Vậy chị nhanh nói cho tôi biết đi.”
“Cậu cho rằng chỉ một câu chị yêu quý, chị mày sẽ dễ dàng đem tài liệu cực khổ giao ra chắc?”
“Vậy ý chị thế nào?”
“Đồng ý với tôi hai chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Còn chưa nghĩ ra.”
“Không thèm, tôi thà đi hỏi người khác.” Tô Tiểu Mễ tức giận nghĩ lại không nghĩ ra phải hỏi người nào
“Ba điều.”
“Không được.”
“Bốn điều.”
“Không được”
. . . . . .
Ngồi trên xe Tô Tiểu Mễ hối hận muốn chết quách cho xong, ban đầu không cãi với cô ta chỉ có hai điều kiện, hiện tại trở thành mười điều quả thực tự chuốc khổ nhưng vì Nghiêm Ngôn,Tô Tiểu Mễ cậu sẽ nhịn.