• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm xong Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn đưa đến một cửa tiệm tên VS, đối với Tô Tiểu Mễ tiệm bida này dường như quá lớn. Vào trong Tô Tiểu Mễ phát hiện bên trong quả thật rất nhiều người, bàn bida xếp thẳng hàng, trên mỗi bàn bida đều có một chiếc đèn, phía sau là một quầy bar cực lớn bày biện đủ loại rượu, bên trong còn có năm người pha chế ăn mặt rất có phong cách, một bồi bàn nhận ra Nghiêm Ngôn liền dẫn bọn họ qua một lối khác, dừng lại tại căn phòng VIP, sau đó mới rời đi.

Mở cửa vào, bên trong là một gian phòng rất lớn, giữa phòng đặt một bàn bi-da, ghế salong, TV, quầy bar..v..v…cần gì đều có, ngoài ra còn có bốn cô gái ngồi trên ghế salong, ngực được phô diễn hết cỡ, bên cạnh bàn bida có hai người nam cầm gậy chuyên dùng để đánh bida, chiều cao kém Nghiêm Ngôn một chút, sắc đẹp cũng không bằng Nghiêm Ngôn, ít nhất Tô Tiểu Mễ cho là vậy, hai người nam kia cũng nhìn thấy Nghiêm Ngôn.

Hai cô gái trong số các cô ngồi trên salong tiến lại gần gạt Tô Tiểu Mễ qua một bên, dán lại gần dùng hai bộ ngực ma xát cánh tay Nghiêm Ngôn.

“Ngôn, sao lâu rồi không thấy anh đến đây, không nhớ người ta à.” Một cô gái trong đó nũng nịu hờn trách.

Nghiêm Ngôn mặt không biến sác tránh khỏi hai cô gái đang dính sát mình, đi tới bàn bida bên cạnh, mặt khác hai người nam như phát hiện ra đại lục mới nhìn chằm chằm ánh mắt dần đỏ ngầu của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ thì lom lom hai cô gái vừa rồi.

“Này, em trai, cậu háo sắc quá nha, sao cứ nhìn chằm chằm hai cô gái kia. Tôi là Dương Huy, người bên kia là Lưu Ứng Tinh, còn cậu tên gì ?” Đối với cậu nhóc được Nghiêm ngôn dẫn đến, không tránh khỏi khiến Dương Huy tò mò.

Thấy có người hỏi mình, Tô Tiểu Mễ hồi phục tinh thần, ngó chừng người nam mặt áo xanh trước mắt , người nam này miễn cưỡng coi là vừa mắt: “Tôi tên Tô Tiểu Mễ.”

“Cậu với Nghiêm Ngôn có quan hệ gì, hắn từ trước đến giờ chưa từng dẫn ai đến đây.” Dương Huy nhẹ nhàng đến gần nói vào tai Tô Tiểu Mễ lỗ sợ Nghiêm Ngôn nghe được.

“Tôi, tôi, anh ấy là niên trưởng của tôi.” Tô Tiểu Mễ ấp úng nhưng trong lòng nghe được lời kia thì hết sức cao hứng, cậu là người đầu tiên được Nghiêm Ngôn dẫn đến, cảm thấy người cứ như bay bỗng trên mây. Tô Tiểu Mễ đúng là không chịu được khi người khác khen.

“Ơ, niên trưởng sao!” Dương huy cảm thấy kỳ lạ, sau đó ác ý nhìn về phía Nghiêm Ngôn đang cùng Lưu Ứng Tinh chơi bóng nhưng không có tác dụng gì, sờ sờ lỗ mũi có chút mất hứng.

“Vậy các cậu là ai.” Tô Tiểu Mễ hỏi ngược lại.

“Chúng tôi?” Dương huy đi tới đặt tay lên vai Nghiêm Ngôn, bộ dạng thân mật nói : “Chúng ta là bạn học trung học đệ nhất đệ nhị cấp, đúng không, niên trưởng ~~~”

Tô Tiểu Mễ liền đỏ mắt, Nghiêm Ngôn nhíu mày, hất ra bàn tay Dương Huy: “Nếu cậu không chơi, ván này xem như cậu thua.”

Dương Huy mắng hai người kia quá gian trá. Lưu Ứng Tinh thừa dịp Dương Huy đang đánh bóng, đánh giá Tô Tiểu Mễ, sau đó nói: “Cậu muốn uống gì, qua quầy bar kia chọn.”“A, Được.” Tô Tiểu Mễ đi tới quầy bar, đến chỗ như vậy thật vất vã, nhìn rượu toàn loại cao cấp, vẻ mặt hâm mộ cứ như người nhà quê. Nói xong cao hứng chạy về phía quầy bar, Tô Tiểu Mễ không biết bộ dạng lúc này của mình thật khôi hài.

“A, tôi muốn cái kia, cái kia, cái kia. . .” Tô Tiểu Mễ ở quầy bar kêu lên.

“Cho cậu ấy một ly nước trái cây.” Lời nói Nghiêm Ngôn lời từ phía sau truyền đến, Tô Tiểu Mễ xoay người, vẻ mặt ủy khuất: “Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả.”

“Cậu dám uống một chút rượu thử xem?” Nghiêm Ngôn trợn mắt nhìn xuống, Tô Tiểu Mễ không thèm cãi nữa, hướng đến nam pha chế nói: “Vậy, tôi muốn lấy loại nước trái cây cao cấp nhất.”

Lưu Ứng Tinh ở bên cạnh trêu ghẹo nói: “Tại sao tiểu học đệ này không thể uống rượu?”

“Không phải không thể mà là không được phép uống.”

“Nghiêm Ngôn, cậu thật đáng ghét, sao lại bá đạo như vậy~~~” Dương Huy kỳ quái nói.

Tô Tiểu Mễ ở phía sau nghe, đưa ra kết luận Dương Huy kia bề ngoài giống như một kẻ biến thái. Tô Tiểu Mễ cầm ly nước trái cây ngồi lên salong gần màn hình xem tivi, trong lòng oán giận, tại sao Nghiêm Ngôn dẫn cậu đến đây, còn tưởng đến đây dạy cậu chơi nào ngờ hắn lại một mình vui vẻ ở bên kia, trong lòng vốn nghĩ đến tình tiết trên TV, hình ảnh Nghiêm Ngôn ở phía cầm tay mình hướng dẫn mình học cách chơi giờ đây tất cả hình ảnh này đều bị tan vỡ.

“Tô Tiểu Mễ, cậu ngồi cách xa tivi một chút” .

Tô Tiểu Mễ không cần quay đầu lại cũng biết là ai, ngoan ngoãn chuyển mông ra sau một chút, tiếp tục xem TV, xem một hồi cảm thấy nhàm chán, mí mắt càng ngày càng khép lại thoáng cái ngủ quên.

Qua thật lâu, cậu ấy nghe được có người gọi mình mà giọng nói này thật quen thuộc, chậm rãi mở mắt thấy được chủ nhân của giọng nói đang nhìn cậu, đằng sau chủ nhân này là những người vô cùng đáng ghét.

Tô Tiểu Mễ ngồi dậy, dụi mắt, thấy áo khoác của Nghiêm Ngôn trên người mình : “Đánh xong?”

“Ừm, đi thôi.” Tô Tiểu Mễ cứ như vậy đi theo sau Nghiêm Ngôn, Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh một trái một phải tiêu sái đi về phía cửa. Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười biến thái, Tô Tiểu Mễ than thở, bọn họn với mình đều là sinh viên đại học, sao lại kém họ như vậy, thật vô dụng! Còn nghĩ Nghiêm Ngôn cùng bọn hắn đều là bạn, có phải hay không lúc mình không có ở đây bộ dạng của hắn cũng giống những người kia, Tô Tiểu Mễ nghi ngờ đánh giá Nghiêm Ngôn bên cạnh.

Đến cửa, Lưu Ứng Tinh quay đầu lại hỏi Nghiêm Ngôn: “Đi ăn khuya không?”

“Không đi.” Nghiêm Ngôn lắc đầu, kéo Tô Tiểu Mễ vào trong xe của mình.

Sau khi trở về, Tô Tiểu Mễ tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ, Nghiêm Ngôn tắm rửa xong đi ra nhìn Tô Tiểu Mễ xem ra đã ngủ rồi, nằm xuống bên cạnh, ở phía sau ôm lấy Tô Tiểu Mễ cùng nhau ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêm Ngôn bị Tô Tiểu Mễ gào khóc thảm thiết đánh thức, hai tay dùng sức muốn đem Nghiêm Ngôn đẩy xuống giường.“Cậu làm gì thế.” Nghiêm Ngôn có chút tức giận.

“Ba mẹ tôi hôm nay về tới, anh đi mau, đi mau.”

“Gấp cái gì, trở về thì trở về.”Nghiêm Ngôn trở mình, tiếp tục ngủ.

“Anh không muốn sống nhưng tôi muốn, anh mau dậy đi.”

Nghiêm Ngôn bị Tô Tiểu Mễ ầm ĩ cũng không cách nào ngủ tiếp, không còn cách nào đành rời giường mặc quần áo vào, sau đó bị Tô Tiểu Mễ đuổi ra khỏi nhà.

Bố Tô, mẹ Tô trở về sau mười lăm phút, Tô Tiểu Mễ giả vờ vừa mới ngủ dậy: ” Bố mẹ về sớm vậy.”

“Là do không yên tâm để con ở nhà một mình? Cho nên sáng sớm liền trở về.” Mẹ Tô nói.

“Con không còn là con nít.” Tô Tiểu Mễ bắt đầu làm nũng với mẹ Tô, lúc này chuông cửa vang lên, Bố Tô đi mở cửa, thấy người đứng trước cửa rất dễ nhìn, có chút nghi ngờ: “Cậu tìm ai.”

“A, Chào chú dì, hai người trở về sớm vậy”. Nghiêm Ngôn giống như thay đổi trở nên lễ phép hơn, Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh mẹ Tô liền hóa đá, liếc nhìn mẹ Tô hai mắt sáng lên ngó chừng Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ mẹ cậu nhìn ra điều gì? Không thể nào, mẹ cậu bình thường rất chậm lụt mà.

Sau đó tức giận nhìn chằm chằm tên đanh gây họa kia, vẻ mặt hắn bình thản, ngó chừng Tô Tiểu Mễ: “Tô Tiểu Mễ, cậu đi tìm xem có phải hay không điện thoại của tôi để rơi trên giường cậu.” Lần này Tô Tiểu Mễ chỉ thiếu chút nữa nhào đến trước, đem Nghiêm Ngôn xé nát. Ma quỷ, ma quỷ! ! ! !

“Con mau đi tìm đi, còn đứng đờ đó làm gì.” Mẹ Tô thúc giục Tô Tiểu Mễ còn đang ngây ngốc đứng đó.

Tô Tiểu Mễ nhanh nhẹn vọt vào phòng, ở dưới gối nằm tìm được điện thoại của Nghiêm Ngôn, lại thật nhanh chạy xuống kính đáo đưa cho Nghiêm Ngôn, còn thừa dịp bố mẹ không chú ý dùng sức nhéo hông Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đau đến nhếch miệng. Sau đó quay đầu hướng về phía bố Tô, mẹ Tô nói: “Chào dì, cháu là niên trưởng của Tô Tiểu Mễ, tên là Nghiêm Ngôn, hôm qua Tô Tiểu Mễ nói môn tiếng Anh của cậu ta điểm thấp nên nhờ cháu đến giúp cậu ấy bổ túc, một lát sau thì ngủ quên, cháu lại để quên điện thoại nên mới quay lại đã phiền đến hai bác.”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chú dì còn phải cám ơn con.”

“Vậy cháu đi trước, chú dì, tạm biệt.” Lúc gần đi Nghiêm Ngôn còn biếu tặng Tô gia một nụ cười sáng lạn.

Ma quỷ, ma quỷ! ! ! Tuyệt đối là ma quỷ! ! ! ! ! ! Tô Tiểu Mễ ở trong lòng không ngừng gào thét.

Đợi Nghiêm Ngôn rời đi, trong căn phòng không khí dường như tích tụ lại, Tô Tiểu Mễ nghe thấy cả tiếng tim đập của mình. Cậu thật hối hận đã gọi tên khốn Nghiêm Ngôn đến đây. Hắn chủ tâm muốn hại chết cậu.

Ánh mắt sắc bén của Bố Tô từ sau quét tới: “Sao bố không nghe con nhắc đến môn Anh ngữ bị rớt nhỉ?” Tô Tiểu Mễ trong lòng cả kinh, những lời Nghiêm Ngôn nói đều là chuyện thật việc thật, học kỳ vừa rồi Anh ngữ của cậu rất tệ, vẫn chưa dám nói cùng bố mẹ.

“Con, con, không phải muốn bố vui vẻ mừng năm mới sao?” Tô Tiểu Mễ có chút chột dạ.

“Bố thấy con muốn bản thân vui vẻ mừng năm mới thì đúng hơn.” Bố Tô lạnh lùng nói, liếc mắt trừng Tô Tiểu Mễ: “Nếu không tốt nghiệp đại học, xem bố thế nào trị con.” Nói xong đi thẳng tới thư phòng.

Mẹ Tô lại bắt đầu lên tiếng: “Con trai, bạn học con có bạn gái chưa?”

“Gì nha?” Tô Tiểu Mễ cảnh giác hỏi.

“Thì con gái dì Lý, dì Trương của con vẫn chờ mẹ giới thiệu người cho con gái bọn họ?” Tô Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, xem ra bố mẹ không có phát hiện quan hệ giữa cậu cùng Nghiêm Ngôn. Thật ra Tô Tiểu Mễ quá đa tâm, nếu mỗi bậc cha mẹ đều hoài nghi con mình cùng bạn học về nhà, chẳng phải mệt chết sao. Hơn nữa con bọn họ là con trai chứ đâu phải con gái.

Tô Tiểu Mễ không phục phồng má nhìn sang mẹ Tô: “Vậy sao mẹ không giới thiệu con với người ta.”

Mẹ Tô ghét bỏ nhìn con trai mình: “Mẹ sợ thất bại con à.”

Lúc này đến phiên Tô Tiểu Mễ dậm chân: “Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy, con có điểm nào để chê hả.”

“Thế con cảm thấy mình đẹp trai hơn Nghiêm Ngôn sao?” Bị mẹ Tô xả đòn bất ngờ, Tô Tiểu Mễ biết thân biết phận cúi thấp đầu đi trở lại phòng nghỉ, rõ ràng trời mới vừa sáng thân thể cậu tại sao nặng trịch đến vậy, mẹ Tô vẫn còn ở phiá sau réo gọi: “Hỏi con đấy, nó có bạn gái chưa ?”

“Có!” Tô Tiểu Mễ quay đầu lại, cô đơn trong mắt liền chuyển thành đắc ý: “Bạn gái của hắn đẹp tuyệt trần, mái tóc óng ả mềm mại, vóc người mảnh khảnh, giọng nói ngọt lịm, cơ thể còn có mùi hương thơm ngát.”

Mẹ Tô trợn mắt nhìn Tô Tiểu Mễ giống như nhìn thấy kẻ biến thái, rồi lại tiếc nuối chậc chậc “Haizzz, mẹ cũng nghi rồi, người như cậu ta làm sao không có bạn gái.”

Tô Tiểu Mễ trở lại gian phòng nhìn thẳng vào gương, mái tóc mềm mại, vóc người mãnh khảnh, giọng nói ngọt lịm, ngửi ngửi mùi thơm trên cơ thể. Hài lòng nhìn tấm gương gật đầu, Tô Tiểu Mễ lại lấy ra điện thoại, múa tay vài cái viết ra một dòng.

“Anh là ma quỷ! ! !” Rồi gửi tin ngắn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK