Đôi khi Nghiêm Ngôn rất không muốn xuất hiện một nơi cùng Tô Tiểu Mễ, thằng nhóc này cứ thích huênh hoang, người trong công ty đã quen với Tô Tiểu Mễ thế này, vì thế xem cậu như không khí không thèm quan tâm, cậu ta là hạng người có người bệ đỡ thì tác oai tác oái, lúc có Nghiêm Ngôn đi cùng thì như cẩu hùng gặp ai cũng muốn cắn, còn lúc không có Nghiêm Ngôn thì lại biến thành gấu mèo gặm lá trúc.
Tuy nhiên cậu ta có thể đắc ý, ai biểu có ông chủ đứng phía sau chống lưng. Tô Tiểu Mễ chọn mấy món Nghiêm Ngôn thích ăn, rồi hí hửng ngồi xuống bên cạnh hắn, cắn chiếc đũa: “Ngôn ~~ anh nói xem em có nên đổi tên không nha.” Rồi, rồi lại tới nữa.
Chết cũng không trả lời.
“Em cảm thấy tên hiện tại của em hơi có chút keo kiệt, đâu giống cái cô tên Tiền Đa Đa, cái tên này thật tốt, tiền vô ào ạt, lúc nào cũng đầy túi, nhìn thôi đã thấy là người trí thức. Còn cái tên Tô Tiểu Mễ, làm như em suốt ngày ăn gạo ấy, dĩ nhiên cái tên Mạch Đinh cũng không được, cả đời chỉ có thể ăn lúa mạch.”
Tô Tiểu Mễ lầm bầm lầu bầu than thở khiến Nghiêm Ngôn muốn cười không được khóc cũng không xong.
“Trong đầu em rốt cuộc chứa thứ gì vậy ha ha.”
“Không được cười, em thật lòng đó, họ này chẳng dễ đặt tên chút nào, Tô Đa Đa? Thua nhiều nhiều? Ôi, cái tên gì mà xui quá, hay em dùng ké họ anh được không.”
“Đừng, ngàn vạn đừng, em đó không được hạ thấp thông minh Nghiêm gia nhà anh.”
“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả. Nghiêm Tiểu Mễ? Nghiêm Kim Tử [–vàng ] ? Nghiêm Châu Bảo [ –aka Châu báu ]? Nghiêm Bảo Tàng?” Mọi người đều có tên thật tốt, nhiều quý khí, nếu đổi tên nói không chừng còn có tướng vượng phu nha.
“Mau ăn cơm, không được lắm mồm, cơm nước xong em muốn chờ anh hay tự về nhà trước.”
“Đương nhiên phải chờ anh rồi, một mình về nhà thật tẻ nhạt.”
Nghiêm Ngôn gắp khối thịt nhét vào trong miệng Tô Tiểu Mễ: “Không có thứ gì ngăn được miệng em cả, không cho kén chọn lựa thức ăn, ăn hết cho anh.”
“Dạ dày em bé xíu như con chim sẻ ăn thế nào hết được.”
“Được lắm, anh thì thấy dạ dày của em chứa được cả 100 con chim ấy.”
Chủ nhật, Tô Tiểu Mễ cùng Nghiêm Ngôn đều được nghỉ ở nhà, Nghiêm Ngôn ngồi bên ngoài xem tin tức, bỗng nhiên nghe thấy bên trong phòng truyền đến tiếng hư hư kỳ quái, bất giác chau lại đôi mày, đi vào liền thấy Tô Tiểu Mễ đau đớn giãy giụa trên giường, hai chân con như con tôm, lông mày vắt chặt, tay vặn lấy chăn đơn.
Nghiêm Ngôn chạy vội đến, nóng ruột hỏi: “Nè, em thấy chỗ nào không thoải mái?”
Nhìn thấy Nghiêm Ngôn đi vào, khuôn mặt vốn vặn vẹo của Tô Tiểu Mễ lập tức khôi phục biểu tình ngày thường: “Như thế nào? Như thế nào? Em diễn thế nào.”
Nghiêm Ngôn siết chặt rãnh tay, hắn tại sao lại ngu xuẩn tin Tiểu Mễ ngu ngốc đáng chết này, nén xuống lửa giận, lạnh lùng hỏi: “Em đang diễn cái gì?”
“Em muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, chỉ có diễn hành động là chưa từng diễn qua, không thì mấy vai yêu cầu phụ nữ diễn, đã là một diễn viên tốt thì phải can đảm thử đủ loại vai, anh xem em diễn có giống không?” Tô Tiểu Mễ lại vờ thật đau đớn, đem chân mở rộng, thống khổ kêu to: “A ~~ đau quá ~~ sắp sinh, sắp sinh rồi ~~ a ~~ ông xã ~~ nắm tay của em~~ đau quá ~~ đau ~~~”
Không chịu nỗi nữa, Nghiêm Ngôn đi đến túm lấy bàn tay Tô Tiểu Mễ, nhéo má cậu, xách từ trên giường đứng lên: “Em đứng đắn lại cho anh, mau đi nấu cơm.”
“Đau, đau, đừng nhéo, 25 tuổi quá trình trao đổi chất rất chậm, anh còn nhéo nữa, em thật sự phải đến Hàn Quốc một chuyến.” Không biết hối cải này, Nghiêm Ngôn tăng thêm sức tay: “Đúng, thật xin lỗi, Ngôn~~ là em không tốt, em lập tức đi nấu cơm.”
“Biết đau? Vậy cái này đau hay sinh con đau?”
“Cái này, cái này.”
“Sinh xong chưa?”
“Không sinh nữa”
Lúc này Nghiêm Ngôn mới chịu buông ra Tô Tiểu Mễ, biết nói thêm cũng không có tác dụng, thằng nhóc Tô Tiểu Mễ kia xoay người cái sẽ quên không còn một móng, căn bệnh thâm căn này ngay cả Nghiêm Ngôn cũng phải bó tay. Thật ra Tô Tiểu Mễ rất nghe lời Nghiêm Ngôn, tuy nhiên Nghiêm Ngôn lại không có cách giữ cậu khỏi nghịch ngợm, đôi này đúng là khắc tinh của nhau.
Buổi tối, dùng xong cơm nước, Tô Tiểu Mễ len lén ra ngoài, chỉ cần nhìn khuôn mặt tỏ vẻ thần bí kia, Nghiêm Ngôn biết nhất định không có chuyện tốt. Vẻ mặt đó cũng không phải lần đầu nhìn thấy, lần đó cũng có vẻ mặt này, sau đó cậu ta lại chạy đi chặt cây thông của người ta muốn đem về nhà trang trí giáng sinh; Một lần khác, là ngày tiết thanh minh, đúng rồi, cậu ta ôm cả đống bánh chưng trở lại. Lần này nói không chừng lại gom cả đống đồ bỏ chứ không vừa, căn phòng vốn rất lớn bây giờ lại chất đầy đồ Tô Tiểu Mễ, còn có cả đống quần áo đủ màu sắc.
Không bao lâu Tô Tiểu Mễ trở lại, lần này hai tay trống trơn, không hề có mấy thứ linh tinh.
“Ngũ a ca, chàng đoán xem ta ra ngoài làm gì nha?” Hai ngày qua không có gì xem lại lôi ‘Hoàn Châu Cách Cách’ ra xem thêm một lần, không chỉ mỗi Tô Tiểu Mễ thay đổi vai diễn, ngay cả Nghiêm Ngôn cũng bị buộc thay vai.
Nghiêm Ngôn chẳng buồn chỉnh đúng cậu, hậm hực: “Đoán, đoán cái đầu nhà em.”
Lại qua một hồi, chuông cửa vang lên, tiếp theo mấy công nhân vận chuyển đi vào, Tô Tiểu Mễ bận rộn chỉ huy khiêng một chiếc ghế lớn vào phòng, Tô Tiểu Mễ chọn mua mặt hàng vẫn có vấn đề, màu sắc chiếc ghế này hoàn toàn không hợp màu sắc căn phòng chút nào. Sau khi tất cả đâu vào đấy, Tô Tiểu Mễ ký nhận, đám công nhân nhanh chóng rời đi.
Nghiêm Ngôn tựa vào trên bệ cửa sổ hút thuốc lá, Tô Tiểu Mễ đi tới dập tắt điếu thuốc trong tay hắn, tiếp theo kéo hắn cùng ngồi xuống ghế salong, mở chốt mở, sau đó đứng trước mặt Nghiêm Ngôn, gục người trên đùi hắn: “Thoải mái không? Chiếc ghế này là em dùng tiền xài vặt của mình để mua đấy, em biết anh mỗi ngày đi làm về đều mệt chết đi, hơn nữa chiếc ghế này rất tốt, họ quảng cáo chỉ cần ngồi nửa tiếng sẽ không còn mệt mỏi, cả ngày sảng khoái.”
Nghiêm Ngôn cười khẽ, ngón tay lướt qua lỗ mũi Tô Tiểu: “Ai nói anh mệt mỏi.”
“Ngôn~~ việc học hành là do em không chuyên tâm, đại đa số thời gian đương nhiên là rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng có hơi ngốc. Hơn nữa tối ngày gây phiền phức cho anh, cái gì cũng làm không tốt, suốt ngày hết ăn lại nằm, tiêu tiền như nước, trừ yêu anh, rất rất yêu anh ra, em không biết bản thân còn có thể làm gì, ở cùng em nhất định anh rất cực khổ, vậy mà anh không chê em phiền, chê em ầm ĩ. Ngôn, anh là toàn bộ thế giới của em.”
Nghiêm Ngôn khom người đem Tô Tiểu Mễ ôm lấy, để cậu ngồi trên chân mình, nắm lấy bàn tay Tô Tiểu Mễ đặt lên môi, khẽ hôn vào đầu ngón tay một chút: “Em yêu anh, anh nuôi em, rất công bằng. Anh đã là người đàn ông của em có cái gì mà cực khổ với không cực khổ. Tô Tiểu Mễ, em phải biết rằng em cũng là toàn bộ thế giới của anh.”
Lần đầu tiên gặp em có lẽ anh đã đợi, đợi em đến trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh, lúc đó anh sẽ nói: “Tô Tiểu Mễ, anh chỉ muốn làm người đàn ông của em.”
[END]