“Mục đích đưa em đến đây không phải để ngày ngày gây sức ép cho anh, trở về đọc sách ngay.” Nghiêm Ngôn đứng phía sau kéo Tô Tiểu Mễ, người này sống chết ôm chặt cái TV, TV màn hình phẳng treo trên tường thiếu chút nữa bị rơi xuống vậy mà cậu vẫn níu kéo không buông.
“Ít nhất phải cho em xem xong tập cuối đã chứ.” Nhượng bộ, nhượng bộ
“Hứa này hứa nọ thì không ai bằng em, hôm qua anh giả vờ không nhìn thấy em xem TV để em có chút thời gian nghỉ ngơi, kết quả em xem suốt cả đêm.”
Tô Tiểu Mễ lần nữa ôm TV cầu xin: “Chờ một chút, hai người bọn họ còn chưa đến với nhau a.”
“Là em ép anh đấy.” Nghiêm Ngôn buông ra Tô Tiểu Mễ lạnh lùng nói.
Lời vừa dứt tay cũng đưa đến phần eo Tô Tiểu Mễ cù lét, Tô Tiểu Mễ bị cù cười sặc sụa, thân thể nghiêng trái ngã phải, cuối cùng đành phải buông tha cái TV : “Đừng gãi, ngứa quá, ha ha, ha ha ha.”
Nghiêm Ngôn khẽ cong thắt lưng ôm ngang Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu đảo qua trên người Nghiêm Ngôn, tiếp theo thét chói tai giãy dụa: “Lão gia, đừng bán ta vào kỹ viện, ta đã không còn lần đầu tiên bán cũng không có giá đâu, lão gia, buông tha ta đi, nơi đó thật đáng sợ, ta sợ tối lắm.”
“Chết đến nơi còn diễn kịch!”
Nghiêm Ngôn rốt cục thông suốt Tô Tiểu Mễ vừa xem phim thể loại gì, nhìn sang quyển sách trên bàn vẫn nằm ngay trang số mười, ba ngày trước hắn cũng đã từng thấy con số này. Lần này nhất định phải giáo Tô Tiểu Mễ một chút, quả thực không biết tốt xấu, tính tình ngày càng quá quắt không để ai vào mắt. Hắn một lòng muốn giúp cậu ta tu bổ bài vở, người này lại không lĩnh tình một lát kính chiếu yêu, một hồi khiêu vũ, một chút thì giảm cân, hoàn toàn không nhận thấy ý tốt của hắn.
Đem Tô Tiểu Mễ ném xuống ghế trong thư phòng, Tô Tiểu Mễ nắm vạt áo của mình, bẽn lẽn nói: “Viên ngoại, không nên, để phu nhân nhìn thấy sẽ không tốt.”
Bây giờ thì lửa cháy đổ thêm dầu còn bốc cao hừng hực.
“Xem ra khoảng thời gian trước anh đã quá cưng chìu em!”
Nghiêm Ngôn vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ của mình, Tô Tiểu Mễ lại nghĩ tới hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt tim đập, không phải trở về phòng lấy ‘Tiểu Nhuận’ đây là tên mới Tô Tiểu Mễ đặt cho bôi trơn cục cưng. Thật là, lần trước ở phòng khách, hiện tại lại ở thư phòng, lần sau nói không chừng ở phòng bếp, Nghiêm Ngôn thật háo sắc.Rơi vào trong tưởng tượng nhục sắc, đến khi người nọ trở về lúc nào cũng không hay.
Từ phòng ngủ trở lại, trong tay Nghiêm Ngôn không phải cầm ‘Tiểu Nhuận’ như Tô Tiểu Mễ tưởng tượng mà là bốn sợi cà vạt. Kéo Tô Tiểu Mễ ngồi trên ghế xoay người đưa lưng về phía mình, rồi lại đem tay cùng chân Tô Tiểu Mễ còn đang sững sờ chia ra cột vào tay cầm cùng chân ghế.
Lúc này Tô Tiểu Mễ mới có phản ứng, luống cuống muốn quay đầu lại: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm gì, anh muốn làm gì a.” Tô Tiểu Mễ có tật mỗi khi căng thẳng sẽ không ngừng lặp lại từ.
Nghiêm Ngôn không quan tâm đến phản ứng của cậu, đưa tay cởi quần Tô Tiểu Mễ, dây lưng được nới lỏng, quần vì sức hút của trái đất rơi xuống mặt đất lộ ra cái mông trắng noãn của Tô Tiểu Mễ.
“Em lập tức đọc sách, thật đó, tin tưởng em đi, sau này em không dám nữa.” Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn không phải muốn cùng cậu làm chuyện sắc sắc, giờ khắc này cậu mới cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Em cảm thấy anh sẽ tin lời em nói?” Nghiêm Ngôn vỗ mạnh một cái vào trên mông Tô Tiểu Mễ.
“Đau, lần này anh nhất định phải tin tưởng em.” Tô Tiểu Mễ oa oa kêu to giãy dụa cái mông.
“Anh bảo em đọc sách là vì muốn tốt cho ai?” Thêm một cái tát trên mông.
“Em, tất cả đều vì em không tốt.”
“Em đã biết mình không tốt thế đáng đánh hay không?” Một cái tát nữa rơi xuống.
“A, a, anh là người đọc sách chẳng lẽ không hiểu bạo lực không thể giải quyết vấn đề.”
Mông Tô Tiểu Mễ đã ửng đỏ nhưng lần này Nghiêm Ngôn tuyệt đối không nương tay.
“Anh đánh em như vậy, em có phục hay không?” Một cái tát.
“Không phục, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả.” Lại thêm một cái.
“Phục, em phục rồi, anh làm gì em cũng phục.”
“Tâm phục hay khẩu phục?” Vỗ thêm một cái
Tô Tiểu Mễ ngẩng cổ hét lên: “Cái mông phục nhất.”
“Sau này có ngoan ngoãn nghe lời anh hay không?” Vỗ một cái
“Muốn, muốn, xin anh tin tưởng sự chân thành của em, ai u.”
Vùng vẫy một hồi, Tô Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy bụng hơi khác thường, có chút đau, từ từ đau vặn xoắn.
“Ngôn, em đau bụng.” Nói xong cắn chặc môi dưới.
Nghiêm Ngôn đi tới trước mặt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ liền ngẩng đầu trong lòng cũng hối hận ngày thường cậu thích diễn trò. Trong thời điểm mấu chốt thế này Nghiêm Ngôn nhất định cho rằng cậu nói dối để tránh bị đánh, cậu phải làm sao bây giờ, đau quá, đau quá. Nhưng Tô Tiểu Mễ nghĩ đã nghĩ quá nhiều cũng quá khinh thường hoả nhãn kim tinh của Nghiêm Ngôn vô cùng hiểu rõ cậu. Nghiêm Ngôn nhanh chóng mở ra gút thắt cà vạt ở cổ tay cùng Tô Tiểu Mễ: ” Sao rồi ?”
Tô Tiểu Mễ nắm chặt lấy cổ áo Nghiêm Ngôn, trán toát mồ hôi lạnh: “Bụng, bụng đau quá.”
Nghiêm Ngôn giúp Tô Tiểu Mễ tròng lại quần, ôm ngang Tô Tiểu Mễ chạy về hướng cửa.
Người mang mắt kiếng nhìn một chút tờ danh sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ đã tiêm thuốc giảm đau, hỏi: “Cậu đã ăn những gì.”
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu nghĩ: “Không có, tôi vẫn ăn cơm như bình thường.”
“Ăn sô cô la đến nỗi người thường cũng không chống đỡ kịp.” Nghiêm Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Khó trách lại như vậy, cậu trai trẻ, thứ kia ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tiêu hóa, giả như đau bụng, bụng trướng, đi tả hoặc táo bón.”
“Còn cứu được không?” Tô Tiểu Mễ đáng thương hỏi.
“Uống thuốc sẽ không sao”
Nghiêm Ngôn lấy thuốc xong đỡ Tô Tiểu Mễ trở về nhà. Nằm ở trên giường Tô Tiểu Mễ hết kêu khổ lại than mệt: “Ai u, em bây giờ bị anh đánh thành người tàn tật rồi.”
Nghiêm Ngôn ngồi ở bên cạnh đưa ly nước cho cậu: “Em cho rằng anh điếc hay sao mà không nghe em nói?”
“Anh còn hung dữ quát mắt người tàn tật.” Tô Tiểu Mễ ôm bụng ồn ào.
Nghiêm Ngôn trừng mắt liếc cậu một cái: “Chờ em khỏe hẳn anh sẽ tìm em tính sổ, hôm nay tạm tha cho em.”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy vui vẻ hẳn lên, nằm ở trên giường làm mặt quỷ, le lưỡi, dùng cái mông hướng về phía Nghiêm Ngôn, lại dùng tay tự vỗ vào mông mình: “Tới đánh em đi, đánh em đi, đánh em đi.” Tô Tiểu Mễ đắc ý vênh váo như một vị quốc vương, bây giờ đang bệnh Nghiêm Ngôn sẽ không đánh cậu, hiện tại thân thể cậu đáng được nâng niu nhất.
Nghiêm Ngôn siết tay thành quả đấm, bề trên nổi đầy gân xanh.
Tô Tiểu Mễ vẫn còn đùa dai vỗ vỗ vào mộng: “Sao không đánh em như vừa rồi nửa đi, tới đây, hiện tại cho anh đánh anh lại không dám đánh.” Cậu hoàn toàn không chú đến người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
“Không phải vừa rồi đánh em đến kêu bành bạch sao, không phải anh muốn em cầu xin tha thứ sao, thế nào, hiện tại bất lực rồi?” Tô Tiểu Mễ càng nói càng hăng say, nước miếng tung bay đầy trời.
Nghiêm Ngôn chậm rãi đi đến gần, từng câu từng chữ như nặng từ kẽ răng mà ra: “Ông đây thấy cậu đã không còn đau nữa rồi đúng không.” Nói xong liền nhào lên trên giường đè lại Tô Tiểu Mễ, một tay đem hai tay Tô Tiểu Mễ giữ chặt ra phía sau, tay còn lại hướng về cái mông đang vễnh cao hung hăng vỗ mạnh xuống.
Tô Tiểu Mễ đau đến oa oa thét to: “Mẹ nó, anh không phải là người, ngay cả người tàn tật cũng đánh.”