Người pha rượu nhìn thấy Tô Tiểu Mễ lóng ngóng, cười cười với cậu: “Muốn uống một ly không?”
“Không, không cần, tôi chỉ muốn xem một chút” Dứt lời Tô Tiểu Mễ lúng túng xoay người mang tâm tình kỳ diệu ra cửa vừa lúc bị đám đàn ông đứng ven đường hút thuốc lá nhìn thấy, bọn họ đánh giá toàn thân Tô Tiểu Mễ trong mắt đầy vẻ chán ghét. Tô Tiểu Mễ rất ghét ánh mắt thế này chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này. Nhưng bị mấy gã đó chặn lại, một người trong đó còn rít hơi thuốc phun lên mặt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ quay mặt sang nơi khác tránh mùi cay của thuốc: “Có chuyện gì, cút ngay cho tôi”
“Ai u, thằng nhóc này tính tình cũng nóng nảy thật, đàn ông của mày không thể thỏa mãn mày đúng không” Khi cười người nọ lộ ra hàm răng do hút thuốc lâu ngày mà ngã vàng: “Hay không dùng bôi trơn”
Câu nói vừa thốt ra lập tức một trận cười khả ố của đám đàn ông, Tô Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt, cắn chặc môi dưới: “Tránh ra” Vừa nói vừa đẩy ra người cản đường cậu.
Tô Tiểu Mễ chưa kịp đi đã bị một gã túm đầu tóc, bị buộc quay đầu đối diện người vừa nói, gã kia tiếp tục nhục mạ Tô Tiểu Mễ: “Ông đây ghét nhất cái bọn đồng tính như tụi bây, nhìn thấy đã muốn nôn”
“Mẹ nó, buông tôi ra” Đầu tóc Tô Tiểu Mễ bị kéo đau điếng, sau đó còn bị bọn họ kéo đập đầu vào tường, Tô Tiểu Mễ nhịn xuống không mở miệng hô đâu, liều mạng vùng vẩy muốn chạy.
“Có đau không?” Gã nọ miệng ngậm điếu thuốc tiến gần: “Không đau? Cũng đúng, tụi tao đâu phải bọn đàn ông chơi 囧囧 đau mày, bọn mày có thấy buồn nôn không vậy, tao vừa nghĩ đến, mẹ nó, cơm cũng không nuốt nổi”
“Ông đây 囧囧 bố, 囧囧 mẹ, 囧囧 em gái mày á” Tô Tiểu Mễ hung dữ ngó chừng gã
Gã nọ bị Tô Tiểu Mễ chọc giận: “Mẹ nó, đồng tính chết tiệt, muốn chết có phải không, bình thường để cho tụi bây thoải mái hiện tại để ông ra tay dạy dỗ tụi bây, coi như thay trời hành đạo để thế giới này trở nên sạch sẽ” Dứt lời liền ném mạnh Tô Tiểu Mễ ngã trên mặt đất.
“Mẹ kiếp, thả tôi ra, ông đây thấy thế giới có tụi bây mới không sạch sẽ” Tô Tiểu Mễ mạnh miệng muốn từ trên mặt đất bò dậy lại bị hai gã đàn ông một cước dẫm lên người khiến cậu không thể trở người.
“Xem bộ dạng của mày đi, đồng tính chết tiệt, tụi bây là sỉ nhục của đàn ông. Hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ mày, coi như thay bố mẹ mày dạy cái đồ đê tiện chỉ biết cho đàn ông chơi”
Ba gã đàn ông hùng hổ xông tới, Tô Tiểu Mễ cảm thấy toàn thân bị đá bị đấm đau đến phát khóc, cuối cùng ngay cả ý thức cũng mơ hồ. Bên trong gay bar có người nghe thấy động tĩnh, chạy ra thấy màn trước mắt thì oa oa kêu to hăm dọa báo cảnh sát mấy người nọ mới chịu buông tha, trước khi đi người nọ còn tung thêm một cước, mắng: “Nhớ kỹ, tao tên Phan Giang. Nếu còn để ông đây gặp mày lãng vãng ở đây, thấy một lần tao đánh một lần”
Tô Tiểu Mễ nén xuống đau đớn, cắn môi từ kẽ răng thốt ra một câu: “Ông đây thì thấy mày giống Phan Trường Giang” Câu nói kia lại đưa tới một cước, Phan Giang nhổ nước bọt xuống đất mới rời đi.
Người trong gay bar đỡ Tô Tiểu Mễ đứng lên, quan tâm hỏi: “Có sao không? Cần tôi đưa cậu đến bệnh viện”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu, đứng dậy phủ bụi bặm trên người, khập khiễng rời đi. Đã không còn sớm, Nghiêm Ngôn nhất định đang ở nhà chờ cậu, cậu phải về nhanh nếu không hắn lo lắng, chúng ta mới không buồn nôn, chúng ta ngoài trừ yêu vẫn là yêu, đúng không, Nghiêm Ngôn.
Trên đường về nhà Tô Tiểu Mễ không hề khóc, thế giới này trừ Nghiêm Ngôn có thể khiến cậu rơi nước mắt ngoài ra không có kẻ nào có thể.
Sau khi về đến nhà, Tô Tiểu Mễ vọt thẳng vào phòng ngủ khóa cửa, quấn chăn quanh người , không muốn để Nghiêm Ngôn phát hiện cậu ra ngoài gây họa. Nghiêm Ngôn nhìn bộ dáng hấp tấp của Tô Tiểu Mễ thì biết có chuyện khác thường, đi tới gõ cửa phòng ngủ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì hết, em mệt muốn ngủ”
“Mở cửa!”
“Anh, anh hôm nay ngủ bên ngoài đi, em gần đây giới sắc.”
“Tô Tiểu Mễ, nghe lời”
Tô Tiểu Mễ biết bản thân làm cái gì cũng không thể giấu được Nghiêm Ngôn, không thể làm gì khác hơn mở cửa cho Nghiêm Ngôn nhưng đầu cúi thật thấp. Nghiêm Ngôn nắm cằm Tô Tiểu Mễ giơ cao, sau khi nhìn thấy mặt cậu liền chau mày, tiếp theo bới ra quần áo Tô Tiểu Mễ, quả nhiên người có rất nhiều vết máu ứ đọng, cắn răng: “Ai làm?”
“Em, em không biết”
“Bị đánh thành như vậy em không biết?” Nghiêm Ngôn nén xuống lửa giận trào dâng, nhẹ giọng hỏi.
“Không có, vết thương này nhỏ thôi mà”
“Em vẫn muốn tiếp tục gạt anh?”
Nhìn ánh mắt quan tâm của Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ cảm thấy thật ấm áp, lại nghĩ đến hẹn ước giữa bọn họ ai cũng không được nói dối đối phương. Nên chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc, Nghiêm Ngôn ở bên cạnh càng nghe càng nổi hỏa, hai tay xiết thật chặt, xoay người đi lấy khăn lông lau mặt cho Tô Tiểu Mễ: “Còn đau không?”
“Không đau như vừa rồi, nghỉ ngơi mấy ngày hẳn sẽ tốt thôi. Ngôn, anh không trách em chứ?”
“Trách em cái gì?”
“Trách em gây họa”
Nghiêm Ngôn kéo tới cái ghế ngồi xuống, châm một điếu thuốc: “Lần này em không làm sai, ngoan, nhanh ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh em”
Nhưng Tô Tiểu Mễ chỉ nằm trên giường mở to đôi mắt, Nghiêm Ngôn chuyển sang ngồi bên giường hôn hít vần trán Tô Tiểu Mễ : “Sợ không?”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu nắm lấy bàn tay Nghiêm Ngôn bỏ vào trong chăn.
“Ủy khuất?”
Lần này Tô Tiểu Mễ lắc đầu lợi hại hơn: “Không ủy khuất, không khó chịu, trên người chỉ đau một chút” Sau đó ôm lấy Nghiêm Ngôn: “Bọn họ hâm mộ chúng ta, bọn họ không biết mới nói vậy, có đúng không, Ngôn.”
Nghiêm Ngôn nheo lại ánh mắt nguy hiểm: “Bọn họ chỉ có một việc không biết.”
“Không biết cái gì?”
“Không biết đàn ông của em là ai”