Nghiêm Ngôn từ trên giường ngồi dậy: “Không biết còn xấu hổ cái gì.”
Mới ra khỏi cửa phát hiện phòng khách treo đầy ruy băng đủ màu, còn có bài nhạc 《Jingle Bells 》 , trong phòng bếp Tô Tiểu Mễ vừa bận rộn vừa ngâm nga. Nghiêm Ngôn chậm rãi đi tới phía sau Tô Tiểu Mễ : “Vui thế à?”
“Anh không vui sao? Không có ai buồn vào ngày lễ giáng sinh cả” Tô Tiểu Mễ biểu tình đương nhiên
“Logic quỷ quái gì thế?”
Tô Tiểu Mễ xoay người đăm chiêu nhìn Nghiêm Ngôn khuôn mặt không chút thay đổi mặt, nghiêng đầu nói: “Cười một cái đi”
“Em cảm thấy anh ngốc lắm hả?”
“Cười một cái đi.”
“Đã không làm anh vui còn bắt cười, làm sao mà cười”
“Anh nói gì vậy, chẳng lẽ em ở bên cạnh giúp đỡ anh còn không khiến anh vui sao?” Mới nói xong chữ cuối cùng liền đưa tay vòng qua cổ Nghiêm Ngôn.
Chuông cửa không biết điều lại vang lên, Tô Tiểu Mễ hăng hái bần bậc chạy đi mở cửa, người đến là Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh trên trán bọn họ đẫm mồ hôi, phía sau đeo theo một cây tùng cỡ nhỏ, hộp quà giống như trước đó Tô Tiểu Mễ mua cộng thêm nhiều túi quần áo nhãn hiệu nổi tiếng. Hai người lăng xăng chuyển hết vào rồi gục trên ghế sa lon thở hổn hển: “Ngôn, không có chuyện gì làm cũng đừng hành hạ bạn bè vậy chứ”
Tô Tiểu Mễ ngẩn người: “Này, này, đây là gì a?”
“Hôm qua không phải em mua nhiều lắm sao, cũng không biết là cái gì ?” Nghiêm Ngôn đi đến nói
Ở bên cạnh Lưu Ứng Tinh văng nước miếng thét lên: “Cây tùng cùng quần áo này do Nghiêm Ngôn nhờ chuẩn bị, về phần phần đại lễ kia thì của tôi cùng Dương Huy tặng hai người, được đặc chế theo yêu cầu của người ta. Tiểu Mễ, khi cậu nhìn thấy không nên quá cảm động nha”
Nghe Lưu Ứng Tinh nói đầy hùng hồn ánh mắt Tô Tiểu Mễ từ cây tùng chuyển qua món lễ vật trên cao nhất, không phải hai người bọn họ đặt chế tượng đồng cho cậu chứ, Tô Tiểu Mễ thầm nghĩ.
Dương Huy ngược lại bộ dạng vô lại xòe tay về hướng Nghiêm Ngôn: ” Quà của chúng tớ đâu?”
Nghiêm Ngôn từ túi lấy ra hai trăm đồng đã chuẩn bị từ trước, ném một trăm cho Dương Huy rồi đến Lưu Ứng Tinh: “Cầm đi mua đường ăn.”
Dương Huy nhìn 100 đồng trong tay : “Mẹ nó, cậu tính cho ăn mày hả?”
“Nhìn phía sau có mã số điện thoại, cực phẩm đấy, cup E” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, ngồi trên ghế sa lon dùng cách ngắn nhọn nhất nói điểm trọng tâm. Lưu Ứng Tinh và Dương Huy sửng sốt một lát mới ngộ ra, khóe miệng cười toe toét, cầm 100 đồng thuộc về mình: “Ngôn, cậu thật rất biết quan tâm bạn bè”
Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, oán hận quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm Ngôn: ”Anh tìm ở đâu vậy? Tại sao em không biết.”
“Thế nào em cũng muốn sao?” Nghiêm Ngôn quay sang hỏi
“Không muốn” Tô Tiểu Mễ dùng sức lắc đầu
Ngay sau đó Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh đồng loạt đứng lên: “Bọn tớ không quấy rầy các cậu nữa, chúng tớ đi lấy quà giáng sinh.” Cười nói còn quơ quơ 100 đồng trong tay: “Giáng sinh vui vẻ.” rồi thật nhanh biến mất khỏi phòng.
Không phẩm chất, hạ lưu, bọn họ đã làm bẩn thuần khiết tốt đẹp của ngày lễ giáng sinh, Tô Tiểu Mễ ở trong lòng không ngừng phỉ nhổ
Chờ bọn họ rời khỏi Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu loay hoay chung quang cây tùng, một lát sau lại bất chợt quay đầu lại cùng Nghiêm Ngôn nói chuyện: “Sớm biết dễ dàng có như vậy trước đó em sẽ không làm mấy chuyện phiền toái kia”
Nghiêm Ngôn không phản ứng tiếp tục xem kênh tin tức của mình, không lâu sau chuông cửa lại vang lên. Tô Tiểu Mễ lẩm bẩm cằn nhằn: “Giờ này còn ai tới nữa đây”
Cửa mới vừa hé ra cậu liền có vọng động muốn đóng cửa bởi vì Lô Y Y đang đứng ở cửa cười khanh khách.
“Chị tới đây làm gì”
“Không phải noel à, nên tôi tới thăm Nghiêm Ngôn một chút?” Dứt lời liền nghênh ngang đi vào phòng, đem gói quà nhét vào trong ngực Tô Tiểu Mễ: “Quà này cho cậu”
Tô Tiểu Mễ ôm gói quà trong tay, hoài nghi ngó chừng Lô Y Y: “Chị mà tốt vậy? Không phải bên trong có bom hẹn giờ đấy chứ?”
Lô Y Y liếc Tô Tiểu Mễ một cái liền chạy về phía Nghiêm Ngôn: “Ngôn, em không có quà gì để tặng anh chỉ có duy nhất tấm thân này, em sẽ đem nó tặng cho anh” Định ôm lấy Nghiêm Ngôn lại bị Tô Tiểu Mễ kéo ra ngăn cản: “Quá không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ”
“Ngôn, quà của em đâu?” Lô Y Y kéo ra Tô Tiểu Mễ hỏi thẳng mục đích chính.
“Nơi đó, tất cả lấy hết đi” Nghiêm Ngôn hất mặt về phía dưới cây tùng xếp đầy các túi hàng hiệu, thật ra Lô Y Y đã giúp hắn không ít, lần trước có thể hòa hảo với Tô Tiểu Mễ cũng nhờ cô ta. Bởi vậy Nghiêm Ngôn đã sớm đem vị trí Lô Y Y xếp chung với nhóm Dương Huy, Lưu Ứng Tinh .
Tô Tiểu Mễ nhìn thấy không hài lòng không hài lòng chút nào hết, hét lên: “Em còn nghĩ anh tặng cho em, tại sao lại đưa chị ta.”
Lô Y Y đắc ý lắc lắc chiếc túi đi tới: “Ngôn, em yêu anh, em đây trở về sẽ lập tức mang đồ này mặc lên người xem như anh đang ôm em” Đi đến cửa còn ngừng lại tặng một nụ hôn gió: “Giáng sinh vui vẻ.”
Nhưng Tô Tiểu Mễ không vui vẻ nổi cậu đang giận đến phát điên, định mở miệng lý luận, Nghiêm Ngôn nhanh hơn một bước ngăn lại miệng cậu: “Không phải em rất muốn anh cảm tạ mấy người giúp đỡ em lúc anh không có ở đây sao? Lô Y Y cũng coi như bạn cùng lớn lên với em.”
Tô Tiểu Mễ không thể nào phản bác, nếu phản bác người ta sẽ cho rằng cậu hẹp hòi, chỉ có thể hung hăng mở ra gói quà Lô Y Y tặng: “Chị ta sẽ không tốt đến nổi mua quà bình thường tặng em đâu”
Chờ mở ra toàn bộ Tô Tiểu Mễ mặt mũi đã trắng bệch, phẫn uất chạy đến trước mặt Nghiêm Ngôn tố cáo: “Anh nhìn đi, Ngôn, anh nhìn đi, em biết thứ cô tặng sẽ không phải đồ tốt lành mà”
Trong hộp chứa một con búp bê nguyền rủa rách nát, chung quanh còn đang rỉ máu. Tô Tiểu Mễ một chút sẽ đem nó ném vào thùng rác: “Ngôn, anh nói Lô Y Y có phải rất xấu xa hay không.” Thấy bả vai Nghiêm Ngôn lay động, nhích tới nhìn khuôn mặt bên kia của Nghiêm Ngôn, cậu lập tức phát hỏa: “Anh còn cười, cái này có gì buồn cười, anh nói xem nó tốt chỗ nào, đừng có cười nữa.”
Nghiêm Ngôn hắng giọng một cái, thật vất vả mới ngừng được cơn cười như điên: “Chỉ một bữa ăn sáng làm đến tận trưa, còn không mau chuẩn bị? Muốn anh chết đói à?”
Bị Nghiêm Ngôn nhắc nhở, Tô Tiểu Mễ mới nghĩ đến bữa ăn sáng trong phòng bếp, hét lên một tiếng quái dị liền xông ào vào phòng bếp. Chờ hai người dùng xong điểm tâm đã là buổi trưa, Tô Tiểu Mễ kéo Nghiêm Ngôn đi dạo phố cảm nhận không khí giáng sinh. Trên đường rất nhộn nhịp Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ hòa vào trong dòng người ngắm các khung cảnh chung quanh, đi mệt rồi thì tìm chỗ vắng người ngồi xuống. Tô Tiểu Mễ như phát hiện đại lục mới giật nhẹ áo Nghiêm Ngôn: “Tháp đồng hồ kia kìa, lúc sinh nhật em đã đến ấy, không ngờ ở đây cũng có thể thấy.”
“Đúng” Nghiêm Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn theo
“Thời gian trôi qua thật nhanh, qua chừng vài tháng nữa là đến tết rồi, cứ ngỡ như ngày hôm qua em mới chạy đến thành phố A mừng sinh nhật cho anh, không ngờ mới đây đã trôi qua một năm.”
“Đúng”
“Ngôn, anh và em rồi cũng sẽ trưởng thành”
“Hình như em lớn hơn anh thì phải”
“Em không phải ý đó”
“Ý em là bản thân sẽ thông minh?”
“Hình như cũng không đúng.”
“Ngay cả bản thân muốn nói gì cũng không biết, em còn nói bọn anh cái gì” Nghiêm Ngôn cười cười đưa tay vuốt vuốt tócTô Tiểu Mễ: “Không sao, em đần mới tôn lên sự thông minh của anh”
Lần này Tô Tiểu Mễ không có cãi lại, vì những lời này lọt vào tai cậu đều trở nên ngọt ngào khó tả, cậu đem tay đút vào trong túi quần Nghiêm Ngôn, áp vào bàn tay lạnh lẽo của hắn. Trên mặt ngập tràn hạnh phúc như đóa hoa lúc nở rộ.
Hai người ở bên ngoài ăn cơm đến khi về nhà đã tám giờ đêm, Tô Tiểu Mễ vừa đặt chân vô nhà liền chạy vào trong phòng ngủ , lấy ra hai bộ quần áo phía trên in hai trái tim đỏ thẩm. Nghiêm Ngôn nhìn thấy thứ Tô Tiểu Mễ cầm trong tay liền đen mặt.
“Ngôn, đây là quà giáng sinh em mua cho anh, có thích không? Em thật hối hận đáng lý nên lấy sớm ra, sáng nay chúng ta đã có thể mặc nó ra ngoài dạo chơi”
Đường đường hai người đàn ông lại mặc bộ đồ này như kẻ ngốc đi dạo phố quả thực đang đùa. Trong lòng Nghiêm Ngôn nghĩ như vậy nhưng không nói ra.
“Em không thể mua đồ thực dụng hơn sao?”
“Mua quần áo mà không thực dụng, vậy đồ gì mới thực dụng, anh không thích nó đúng không?”
“Em cảm thấy anh sẽ thích hả?”
“Anh thật khó hầu hạ, mặc cho em xem thử chút đi, kết quả sẽ rất lý tưởng mà”
“Đừng mơ”
“Đây là quà giáng sinh em tặng anh a”
“Anh sẽ không ném, còn cho phép em treo nó vào tủ áo, vậy được chưa” Nghiêm Ngôn cuối cùng cũng lui bước.
Tô Tiểu Mễ cắn môi không có biện pháp thuyết phục Nghiêm Ngôn, đột nhiên nhìn thấy món quà bọn người Dương Huy còn chưa mở ra, trong lòng tuy tò mò vẫn đinh ninh rằng đó là tượng đồng, một mặt tháo quà một mặt lại xem xét nên đặt nó ở đâu, phòng ngủ? Phòng khách? cửa ra vào.
Kết quả sau khi mở ra mặt Tô Tiểu Mễ hết hồng rồi trắng cuối cùng đỏ như sắp rỉ máu. Đây, đây, đây là cái gì, thật khổng lồ, thì ra là thuốc bôi trơn đã được tăng thêm liều lượng, trong đầu liền hiện lên lời nói ban nãy của Lưu Ứng Tinh: “Đây là thứ bọn tớ đặc biệt chế tạo theo yêu cầu” Hai cầm thú kia làm theo yêu câu ai a.
Đang muốn quay đầu oán trách Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn lại thảnh thơi hút thuốc đánh giá hủ thuốc bôi trơn siêu cực đại: “Xem đi, Tô Tiểu Mễ, đó mới là thứ thực dụng”
Nghe đến đây mặt Tô Tiểu Mễ càng đỏ hơn, nhẹ giọng lí nhí: ” Thế phải dùng đến bao giờ mới hết”
Nghiêm Ngôn đem thuốc lá ngậm vào trong miệng đi đến ôm ngang cả người Tô Tiểu Mễ nhấc lên cao: “Bởi vậy chúng ta phải nắm chặc thời gian dùng cho hết, không thể phụ lòng quà giáng sinh của người khác được” Dứt lời liền ôm Tô Tiểu Mễ đi thẳng về phía phòng ngủ.
Đặt Tô Tiểu Mễ ngã lên giường, Nghiêm Ngôn ném đi tàn thuốc, nói: “Tự mình cỡi”
Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn cởi lớp áo ngoài, Nghiêm Ngôn thì đi sang bên cạnh mở lên bài nhạc mừng giáng sinh, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc trách người không hiểu phong tình: “Đang ở hoàn cảnh nào anh còn mở bài kia”
“Trước đó không phải em rất muốn đón giáng sinh?” Dứt lời liền nhào đến ôm Tô Tiểu Mễ hai người cùng nhau ngã xuống giường, Nghiêm Ngôn hôn khắp cả người Tô Tiểu Mễ khiến cậu run lên bần bậc, hai tay ngượng ngùng giúp đối phương cởi đi quần áo trên người, khi ngón tay chạm vào làn da nóng cháy y như mình, cậu không nhịn được kêu lên: “A, Ngôn, Ngôn..a…” phân thân phía dưới cũng từ từ thức tỉnh, hai tay nắm rồi lại thả ra, Tô Tiểu Mễ cuồng nhiệt ôm lấy cổ Nghiêm Ngôn hôn hít, mũi ngửi được mùi thơm đặc biệt trên người Nghiêm Ngôn.
Một lát sau Tô Tiểu Mễ cảm giác bản thân chịu không nổi nữa.
“A, a, a, nói, em sắp không được a, mau vào, em muốn cùng anh”
Lúc này Nghiêm Ngôn mới dùng tay quết lấy đồ bôi trơn thăm dò phía sau Tô Tiểu Mễ, ngoài ý muốn phát hiện nơi đó đã sớm chuẩn bị xong, khi hắn vói tay vào thì nơi đó nhẹ nhàng kẹp lấy hút ngón tay vào thật sâu: “Ngôn, Ngôn…a…” Tô Tiểu Mễ nâng cái mông lên cao đòi hỏi nhiều hơn, Nghiêm Ngôn rút ra ngón tay, kéo khóa thả ra phân thân của mình, Tô Tiểu Mễ tự động đẩy vào đung đưa vòng eo, hai tay Nghiêm Ngôn xoa lấy khuôn mặt Tô Tiểu Mễ, cổ, bả vai, nơi nào được hắn ghé thăm nơi đó sẽ run lên nhè nhẹ, Tô Tiểu Mễ tai nghe bài nhạc giáng sinh bắt đầu mơ mơ màng màng, cảm giác như đang phiêu đãng giữa không trung.
Một lát sau, Nghiêm Ngôn cầm lấy ngón tay Tô Tiểu Mễ nâng cao hôn hít, cảm giác có vật lành lạnh khóa lại ngón tay mình, Tô Tiểu Mễ mở mắt liền nhìn thấy trên ngón vô danh có thêm một chiếc nhẫn, Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ ý loạn tình mê không có phản ứng, thở ra khe khẽ nuông chiều nói: “Đây là quà giáng sinh anh tặng em”
Ngón áp út Tô Tiểu Mễ trở nên nóng rực đốt cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, người này, người này tại sao lại đưa ở khung cảnh này a, định mở miệng trách cứ thì Nghiêm Ngôn động thân một cái đẩy thẳng vào, Tô Tiểu Mễ bất đắc dĩ phải ôm chặt vòng eo Nghiêm Ngôn. Chung quanh gian phòng vẫn còn vang lên điệu nhạc mừng giáng sinh, Nghiêm Ngôn cúi người tiến tới bên tai Tô Tiểu Mễ nỉ non tâm tình: “Tô Tiểu Mễ, giáng sinh vui vẻ.”