• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa hôm sau, lúc Tô Tiểu Mễ đi tìm Nghiêm Ngôn lại đụng phải Âu Dương Giai ngay cửa phòng làm việc, Tô Tiểu Mễ không hài lòng lẩm bẩm: “Buổi trưa không lo ăn cơm cứ đến nơi này làm gì”

Âu Dương Giai ôm tay: “Lời này hẳn do tôi hỏi cậu mới phải”

“Trước mặt tôi mà anh dám tỏ thái độ đó, coi chừng tôi nói Ngôn khai trừ anh” Trải qua buổi tối hôm qua được Nghiêm Ngôn tận tình giải thích, giờ đây Tô Tiểu Mễ khí thế so với người bình thường lại lớn hơn một phần.

“Cậu ta mới không làm vậy ? Đúng không, Ngôn”

Hiện tại ánh mắt hai người đồng thời phóng về phía Nghiêm Ngôn, dù Nghiêm Ngôn muốn tránh cũng tránh không khỏi, trong đầu nhanh chóng tự hỏi: Nếu đắc tội Âu Dương Giai, lấy tính cách ngông cuồng của thằng nhóc kia sau này nhất định ở trước mặt Tô Tiểu Mễ kể ra mấy chuyện bất lợi cho mình, về nhà Tô Tiểu Mễ lại náo loạn một trận; còn nếu đắc tội Tô Tiểu Mễ đoán chừng cả ngày sẽ nháo bênh cạnh mình, mình còn phải hao tâm tổn trí dụ dỗ cậu ta.

Sau một hồi cân nhắc, Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ kéo vào trọng lòng ngực của mình: “Âu Dương, cậu cũng vậy, đừng cứ mãi khi dễ em ấy”

Tô Tiểu Mễ hài lòng hướng Âu Dương Giai nhướng mày thị uy, Âu Dương Giai tức trợn mắt trắng: “Hay cho tên bạch nhãn lang kia, ông đây cùng cậu làm bạn bè bao nhiêu năm, cậu lại giúp tên ngu ngốc này”

Nghiêm Ngôn nhún vai: “Trọng sắc khinh bạn, quy tắc tự nhiên thôi”

Ngay lập tức, Âu Dương Giai bị những lời này chặn họng nói không nên lời, khuôn mặt dễ nhìn tức đến đỏ bừng. Tô Tiểu Mễ nhìn thấy thiếu điều nhào ra nhảy điệu múa Ấn Độ.

“Tốt, đồ không có lương tâm, nhớ kỹ cho tớ, tớ sẽ đem chuyện hư hỏng của cậu lúc còn bé, bao gồm cậu phong lưu thế nào toàn bộ nói quỵt toẹt ra”

Quả nhiên đã đến, Nghiêm Ngôn đương nhiên biết hắn sẽ dùng chiêu cũ rích này nhưng lại không ngờ dùng nhanh đến vậy. Hắn tuyệt đối không để Tô Tiểu Mễ nghe mấy việc trước kia mình làm, vội vàng hắng giọng: “Tô Tiểu Mễ, em đi làm đi”

“Tại sao?” Tô Tiểu Mễ định ở lại thêm một lát lại bị Nghiêm Ngôn đuổi ra ngoài, cậu lại không dám ngỗ nghịch Nghiêm Ngôn, đành phải biêt điều ra ngoài, lúc gần rời khỏi còn hướng Âu Dương Giai làm quỷ mặt. Nếu không phải Tô Tiểu Mễ chạy trốn mau đoán chừng đã sớm bị Âu Dương Giai đá một cước. Trên đường trở về, Tô Tiểu Mễ hừ, bộ dạng bình thường cứ như hồ ly, xử sự thành thục, không ngờ ngây thơ như vậy. (T/g: Cậu không có tư cách nói người khác đâu) Bất quá mình rất muốn nghe chuyện trước kia của Nghiêm Ngôn, mới có thể giúp mình thăng bằng tâm trạng.

Đầu bên kia trong phòng làm việc Nghiêm Ngôn người nọ vẫn còn đang ầm ĩ: “Đã lâu không gặp, không ngờ cậu còn độc hơn trước kia, ngay cả tớ cũng không nhận”

“Sao, à, vậy cũng hết cách, ai bảo cậu cứ khăng khăng phải so đo với Tô Tiểu Mễ, tớ nhất định sẽ đứng về phía em ấy. Nếu cậu muốn so cùng Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh, tớ nhất định về phía cậu” Nghiêm Ngôn an ủi

“Ai muốn so sánh với bọn họ, mà cậu thực sự thích tên ngu ngốc kia?” Âu Dương Giai ngồi trên ghế salong, nghiêm túc hỏi.

“Trong lòng cậu không phải đã rõ, đúng rồi, có phải bố tôi bảo cậu đến” Nghiêm Ngôn cắt ngang nhanh chóng vào vấn đề chính.

“Xem ra cậu vẫn còn thông minh còn chưa bị ngu ngốc kia đồng hóa, đúng vậy, chú ấy bảo tớ đến khuyên nhủ đưa cậu trở về quỹ đạo”

“Không ngờ ông già chết tiệt kia còn không chịu buông tha”

“Cách nhau đã lâu, cậu thực sự không muốn gặp tớ”

“Cậu có cái gì tốt để gặp, bộ dạng cứ như đàn bà”

Âu Dương Giai trừng Nghiêm Ngôn một cái: ‘Dáng vẻ đàn bà thì thế nào, so với cái mặt ngu ngốc nhà cậu vẫn tốt chán”

“Được rồi, tớ sẽ hẹn Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh ra ngoài, chúng ta cùng nhau dùng một bữa”

Lúc tan việc Tô Tiểu Mễ phải đi tàu điện ngầm về nhà, vì Nghiêm Ngôn có cuộc hẹn với ba người bạn nên không thể đến đón cậu, Tô Tiểu Mễ rất muốn đi cùng nhưng Nghiêm Ngôn nói: “Chuyện đàn ông em đến phá rối làm gì, về nhà nấu cơm, chờ anh trở lại” Tô Tiểu Mễ đành phải từ bỏ, phẫn nộ về nhà, trước kia còn chưa gặp được Nghiêm Ngôn cậu từng tưởng tượng những lời đó là cậu nói với vợ, bây giờ không ngờ người lẳng lặng lắng nghe lại là mình.

Đợi Nghiêm Ngôn trở về Tô Tiểu Mễ thiếu chút nữa ngủ gục trên ghế salong. Lúc ăn cơm, Nghiêm Ngôn hỏi Tô Tiểu Mễ: “Ngày mai không cần đi làm sao?”

“Đúng vậy, ngày mai chủ nhật, a, anh hỏi như vậy có phải ngày mai muốn dẫn em đi chơi?” Tô Tiểu Mễ hăng hái tăng lên ngùn ngụt.

“Xem thế đi”

“Đi nơi nào, đi nơi nào hả?”

“Đến nhà em, gần đây em cũng rất ít về nhà đúng không” Lời Nghiêm Ngôn vừa thốt ra liền khiến Tô Tiểu Mễ sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần: “Đi, đi nhà em? Anh muốn thẳng thắn chuyện của chúng ta? Tại sao đột nhiên như vậy, em chưa có chuẩn bị tâm lý”

“Thẳng thắn cái rắm, đơn thuần đến nhà em chơi thôi” Nghiêm Ngôn liếc Tô Tiểu Mễ một cái.

Bởi lời đề nghị của Nghiêm Ngôn mà Tô Tiểu Mễ cả đêm đều không có ngủ ngon giấc, cảm thấy có chút lo lắng hãi hùng. Sáng hôm sau bị Nghiêm Ngôn kéo dài tới nhà mình, Tô Tiểu Mễ vì ngủ không đủ giấc mà tinh thần uể oải.

Còn Nghiêm Ngôn lại khác, vừa đến nhà Tô Tiểu Mễ liền biến hóa nhanh chóng, thành một người vô cùng lễ phép hơn nữa còn rất thân thiết. Có đôi khi Tô Tiểu Mễ thật hoài nghi Nghiêm Ngôn có phải là người hai mặt.

“Tô Tiểu Mễ, con còn nhớ rõ cái nhà này hay sao? Bình thường gọi điện thoại cho con lúc nào cũng nói đang bận, nếu không phải ngày hôm qua gọi điện cho Nghiêm Ngôn bảo nó đưa con về nhà chơi, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thấy mặt, sao con lại bám dính Nghiêm Ngôn hoài vậy hả” Mới vừa vào cửa Tô Tiểu Mễ đã bị mẹ Tô chỉ trích xối xả.

“Mẹ, con đâu có vô tình như mẹ nói”

“Ta phi, gặp con đã thấy phiền, trước đó mẹ nghe Y Y nói con tìm được một công việc, không có tiền mướn phòng thì mặt dày đến ở nhà Nghiêm Ngôn, con, con đó , ném hết mặt mũi nhà họ Tô chúng ta”

Con của mẹ phải dùng thân thể để trả tiền thuê nhà đó, Tô Tiểu Mễ trong đầu nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.

“Dì à, dì quá khách khí rồi, có Tô Tiểu Mễ ở chung rất vui dù sao phòng ốc cũng lớn, một mình cháu ở đó thật không quen. Dì à, ngày nào đó dì cũng tới quan sát thử xem, con sẽ lái xe tới đón dì” Giọng nói vô cùng lễ phép kèm theo nụ cười sáng lạn.

Mẹ Tô dù sao cũng là phụ nữ, vừa thấy Nghiêm Ngôn cười tươi rói thế căn bản chống đỡ không được: “Thế thì phiền cháu vậy, Tô Tiểu Mễ nhà chúng ta luôn làm phiền cháu, dì còn chưa chính thức cám ơn cháu đây”

“Dì quá khách khí rồi, nói vậy chẳng khác nào xem con là người ngoài”

“Bản thân dì thì muốn xem cháu như con trai cơ, nhưng dì không có phúc khí đó nên sinh ra Tô Tiểu Mễ.” Nói xong chán ghét lườm Tô Tiểu Mễ.

Nghiêm Ngôn nói tiếp: “Dì, trông dì còn rất trẻ làm chị cháu còn được”

Phụ nữ đặc biệt là phụ nữ trung niên nghe khen ngợi tâm hồn sẽ bay phơi phới, dĩ nhiên mẹ Tô cũng không ngoại lệ, chỉ tội Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh sắp nôn ọe, không ngờ Nghiêm Ngôn cũng có lúc nói ra những lời này, cậu sắp không nhận ra Nghiêm Ngôn nữa rồi, người hai mặt.

“Ngôn, cháu cứ ngồi đây chơi, dì ra ngoài mua thức ăn” Nói xong cười híp mắt rời đi

Nghiêm Ngôn đi tới phòng khách nhanh chóng đánh giá đồ vật bên trong, Tô Tiểu Mễ đang muốn làm nũng nào ngờ bố Tô từ thư phòng đi ra, lạnh lùng lườm Tô Tiểu Mễ.

“Bố, bố ở đây sao a ha ha ” Tô Tiểu Mễ cười nói

“Mày là ai, tao không nhận ra mày” Việc đứa con trai hoàn toàn không quan tâm gia đình này bố Tô vô cùng tức giận, quay mặt sang chào hỏi Nghiêm Ngôn: “Nghiêm Ngôn, đã lâu không gặp cháu, bác cũng hay nghe Y Y kể chuyện công ty cháu đấy”

Tô Tiểu Mễ bị bố mẹ lạnh nhạt thì bị đả kích nghiêm trọng tạm thời chưa gượng dậy nổi.

“Bác trai, bác thích chơi cờ tướng sao?” Nghiêm Ngôn nhìn chằm chằm bộ cờ tướng bày trên bàn trà phòng khách liền cười quay sang nói cùng bố Tô.

“Đúng vậy, bất quá không tìm được ai chới với bác”

“Thật trùng hợp, cháu lại rất thích chơi cờ, bác muốn cùng cháu chơi một ván hay không?”

Cái gì, đây là cái gì, tại sao cậu chưa bao nhờ nghe Nghiêm Ngôn nói thích môn này, trong nhà đừng nói cờ tướng ngay cả bóng dáng quốc kỳ cũng không có.

“Thật sao?” Bố Tô nén xuống phấn khởi trong lòng, nói thật bình tĩnh.

Tiếp theo hai người bắt đầu hăng say chơi cờ, Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh cảm giác bản thân như người tàng hình, Nghiêm Ngôn cùng bố Tô vừa đánh cờ vừa nói nói chuyện quốc gia, cổ phiếu.v..v…tất cả mấy thứ này Tô Tiểu Mễ đều không hiểu muốn xen mồm cũng chen vào không lọt. Không thể làm gì khác hơn ở bên cạnh xem TV, thỉnh thoảng trưng bộ dạng ủy khuất nhìn hai người nói chuyện ngày càng hợp ý.

Mẹ Tô vừa trở lại liền gọi bố Tô vào bếp phụ giúp, nhìn thấy bố Tô cuối cùng đã đi, Tô Tiểu Mễ liền dịch chuyển cái mông từ từ hướng gần chỗ Nghiêm Ngôn, hỏi: “Ngôn, anh thích chơi cờ tướng hả?”

“Không thích” Khuôn mặt Nghiêm Ngôn khôi phục nét lạnh lùng như bình thường

“Vậy sao anh chơi với bố vui vẻ như thế, chẳng lẽ, chẳng lẽ ….Ngôn… ” Tô Tiểu Mễ khẩn trương che mặt: “Anh có phải thích bố em không, chẳng lẽ đây chính là phụ tử luyến trong truyền thuyết BL, xin anh đừng nói với em những lời đó, em chịu không được sự đả kích đó đâu”

Nghe vậy, Nghiêm Ngôn một cước hung hăng đá tới: “Nếu phụ tử luyến thì cũng là em cùng bố em á”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK