“Ngôn ~ hôm nay em muốn mời khách” Người chưa tới giọng đã tới trước, Tô Tiểu Mễ mở ra phòng làm việc liền phát hiện không một bóng người, hỏi thư ký bên cạnh: “Người đi chỗ nào rồi?”
“Đang thương thảo ở phòng họp, cậu ngồi đây đợi một chút”
Nghe vậy Tô Tiểu Mễ đành phải biết điều ngồi trong phòng làm việc chờ Nghiêm Ngôn, muốn đem tin vui nói hắn biết. Dù sao đàn ông cũng phải lấy sự nghiệp làm trọng không nên ngăn cản bước tiến của hắn, về điểm này Tô Tiểu Mễ suy nghĩ vô cùng cặn kẽ. Mới bắt đầu cậu còn ngồi nghiêm chỉnh thẳng thóm, không lâu sau lại ngã trái ngã phải nằm trên ghế sô pha, thật sự quá nhàm chán, không biết làm gì cậu lại đem tiền ra đếm ( T/g: Dù cậu đếm thế nào cũng không lòi thêm một tờ đâu)
Đếm tổng cộng ba lần số tiền lương, Tô Tiểu Mễ nhìn đồng hồ, đã quá thời gian nghỉ ngơi, cậu còn phải đi làm. Trong lòng buồn bực đứng dậy định rời đi, vừa vặn đụng phải Nghiêm Ngôn ở bên ngoài, bên cạnh có một người đàn ông lạ mặt, hắn đang giới thiệu tên đó với bốn người kia.
“Vị này là Âu Dương Giai do tổng công ty điều tới, sau này sẽ quản lý ngành của mọi người”
Nghe Nghiêm Ngôn giới thiệu rành rõi, ánh mắt Tô Tiểu Mễ vòng vo chuyển sang trên người Âu Dương Giai, người này thấp hơn Nghiêm Ngôn nửa cái đầu, làn da mịn màng một lỗ chân lông cũng tìm không thấy quả thực trong suốt bóng mịn, mái tóc mỏng màu rám nắng dưới ánh đèn càng sáng lóa, khuôn mặt thì không còn gì để nói, tuy rằng Tô Tiểu Mễ cảm thấy so với Nghiêm Ngôn vẫn kém một chút, nhưng tuyệt đối có thể xếp hàng thứ năm trong số người anh tuấn mà cậu từng gặp.
Không biết tại sao Tô Tiểu Mễ nhìn Âu Dương Giai cùng Nghiêm Ngôn đứng chung một chỗ lại có cảm giác hai người như từ trong truyện tranh bước ra, trong đầu chợt lóe ra một ý nghĩ: Hai người bọn họ thật xứng, cậu cùng Nghiêm Ngôn đứng chung một chỗ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, ý nghĩ ngày càng kiên định làm Tô Tiểu Mễ sợ muốn nhảy tự, tự gõ đầu mình nhanh chóng xua tan ý nghĩ không nên có kia đi.
Động tác quái dị dẫn đến mấy người nọ chú ý, Nghiêm Ngôn theo ánh mắt bọn họ nhìn sang thì thấy Tô Tiểu Mễ lúng túng đứng ở nơi đó, trong tay còn nắm xấp tiền.
“Vậy mọi người xuống trước đi” Nghiêm Ngôn quay sang nói vài câu cùng đám người nọ rồi đi về phía Tô Tiểu Mễ, Âu Dương Giai chăm chú quan sát Tô Tiểu Mễ, trong ánh mắt toát ra sự khinh thường khiến Tô Tiểu Mễ chán ghét.
“Chờ lâu không” Nghiêm Ngôn quan tâm hỏi, Tô Tiểu Mễ lắc đầu dùng dư quang liếc một cái Âu Dương Giai đứng phía sau Nghiêm Ngôn, tại sao anh ta còn không đi, mình còn có chuyện riêng cần nói với Nghiêm Ngôn đây nhưng Âu Dương Giai làm như không hề hay biết vẫn đứng phía sau Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ đành phải từ bỏ: “Thôi, em đi làm trước”
“Được rồi”
Lúc gần ra khỏi phòng Tô Tiểu Mễ quay lại nhìn hai người chuẩn bị vào phòng làm việc, tại sao nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ thật xứng đôi. Trong lòng bỗng nhiên cộn cạo không thoải mái.
Tan việc Nghiêm Ngôn vẫn như mọi ngày tới đón cậu, Tô Tiểu Mễ không có dũng khí hỏi chuyện Âu Dương Giai, vì như vậy sẽ làm cho Nghiêm Ngôn nghĩ cậu hẹp hòi, hai người đang êm ái tự dưng nhảy ra một vấn đề hoài nghi, chắc chắn không vui, Tô Tiểu Mễ nghĩ nghĩ quyết định đem chuyện không thoải mái kia nén xuống.
“Ngôn ~ hôm nay em nhận được tiền lương, em mời anh ăn cơm có được không”
“Khó trách đi đâu trong tay cũng nắm một xấp tiền, cứ như sợ người khác không biết em có tiền không bằng”
“Thế anh có đồng ý lời mời thành khẩn của em không”
Nghiêm Ngôn giữ im lặng, Tô Tiểu Mễ hăng hái dạt dào kéo hắn đến một quán ăn Nhật Bản, khuôn mặt đầy vẻ thành tựu nói không ra lời: “Ngôn, cuối cùng cũng chờ đến ngày dùng tiền chính mình kiếm được mời anh ăn cơm, cửa hàng này em đã tra qua thật lâu nghe nói mùi vị rất ngon giá tiền lại mỏng”
“A, a, em thật giỏi!” Không muốn khiến cậu mất hứng, Nghiêm Ngôn đành phải hùa theo.
“Ngôn, anh muốn ăn gì?” Hiện tại thần thái Tô Tiểu Mễ quả thực sáng láng
“Em chọn món nào cũng được”
Tô Tiểu Mễ chỉ chỉ: “Ngôn ~ hôm nay có thể uống một chút rượu không?”
“Uống ít thôi”
Thấy Nghiêm Ngôn dễ dàng đồng ý, Tô Tiểu Mễ càng cao hứng rót rượu cho Nghiêm Ngôn, sau đó rót cho mình: “Ngôn, em yêu anh”
“Tại sao lại nói ra những lời này”
“Người ta tình cảm bộc phát mà”
Một lát sau không biết có phải Tô Tiểu Mễ uống rượu hơi nhiều hay không mà từ phát tiền lương chuyển thành cuồng vọng tự đại: “Ngôn, em nói cho anh biết, em hiện tại chỉ mới bắt đầu kiếm tiền, sau này biết đâu còn kiếm được nhiều hơn anh”
Trầm mặc
“Nói không chừng sau đó sẽ đảm đương chức quản lý”
Vẫn trầm mặc!
“Nói không chừng sau này em còn lợi hại hơn anh, rồi hãy nói người khác còn tưởng rằng em là tiểu công, không phải có câu nói chỉ cần cố gắng mọi việc đều có thể sao”
Đã đụng vào giới hạn thấp nhất.
“Không phải anh muốn đả kích em Tô Tiểu Mễ, em biết người khác gọi em là gì không? Gọi em Tiểu Bạch đấy”
“Em không phải là cẩu”
“Tiểu Bạch ý là ngu ngốc” Nghiêm Ngôn kiên nhẫn giải thích với Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ nghe vậy thì đứng phắt lên, quơ lên quả đấm: “Người nào gọi em như vậy, nói tên bọn họ ra, em muốn đem tất cả đánh cho nằm gục”
“Anh cảm thấy bọn họ nói rất đúng trọng tâm”
“Không ngờ ngay cả anh cũng giống bọn họ không hiểu nội tại của em. Em đã làm gì ngu ngốc rồi, nói xấu sau lưng người khác, làm chuyện xấu, bịa đặt, em tuyệt đối tuyệt đối không phải Tiểu Bạch gì đó, Lão Bạch ạ”
“Em yên tĩnh lại đi” Nghiêm Ngôn ngăn cản Tô Tiểu Mễ đang muốn nổi khùng, thấy chung quanh có người nhìn mình, cậu không thể làm gì khác hơn nghe lời ngồi xuống, oán hận trừng Nghiêm Ngôn, hắn đã phá hủy tâm trạng tốt đẹp cả ngày hôm nay của cậu, danh hiệu Tiểu Bạch này làm cậu sa sút thật lâu.
Giữa trưa ngày thứ hai cậu lại đi tìm Nghiêm Ngôn, mới vừa vào công ty đã nghe một đám nhân viên tụ lại một chỗ thảo luận: “Vị Âu Dương Giai kia thật đẹp trai nha”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói trước kia từng quen biết ông chủ”
“Bởi vậy bên trên mới phái hắn tới đây giúp ông chủ”
Đám người kia nói nói cười cười sau khi thấy Tô Tiểu Mễ đến liền biết điều tản ra. Tô Tiểu Mễ thật thất vọng, định nghe lỏm có tin tức nào không, kết quả chỉ có thế? Nếu Âu Dương Giai quen biết Nghiêm Ngôn từ trước, vậy tại sao cậu chưa từng nghe Nghiêm Ngôn nhắc qua? Người tổng công ty phái tới giúp Nghiêm Ngôn nhất định phải rất tài giỏi, thông hiểu nhiều vấn đề còn cậu chỉ biết trên đầu ngón tay. Nghĩ đến danh hiệu Tiểu Bạch kia cậu liền bĩu môi.
Đi tới cửa phòng làm việc bên trong lại truyền đến giọng nói của Âu Dương Giai: “Ngôn, phần hiệp nghị này tối hôm qua tớ đã nghiên cứu qua, có rất nhiều điểm bất lợi với chúng ta”
Gọi thân thiết quá rồi đó! !
“Cậu đi bàn lại với hắn ta đi”
“Được rồi, tớ ra ngoài trước, buổi trưa muốn cùng dùng cơm không?”
“Không cần”
Tô Tiểu Mễ định tránh sang một bên chờ hắn đi rồi vào, nào ngờ càng muốn tránh lại tránh không được bị Âu Dương Giai vừa vặn đụng phải, Âu Dương Giai nghiêng qua dòmTô Tiểu Mễ: “Lại là cậu? Không có chuyện gì ngày nào cũng đến tìm hắn làm gì”
“Tôi, tôi tới tìm Nghiêm Ngôn chứ đâu phải tìm anh” Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng phản bác .
Âu Dương Giai nhích tới gần mặt Tô Tiểu Mễ, đánh giá một lượt ngũ quan trên khuôn mặt: “Thật không hiểu nổi rốt cuộc tên kia thich cậu điểm nào, bộ mặt thật ngu ngốc” Âu Dương Giai vứt lại một câu sau đó rời đi.
Sét-đánh-giữa-trời-quang, anh ta, anh ta biết chuyện của mình, mà sao anh ta lại biết, chẳng lẽ mình biểu hiện quá rõ ràng, còn nữa tên mặt giống hồ ly còn nói cái gì, nói, nói mặt mình ngu ngốc? Anh mới là mặt hồ ly mặt ấy, câu dẫn người, không biết xấu hổ, Tô Tiểu Mễ hướng về phía bóng lưng Âu Dương Giai nả súng liên thanh.
“Tô Tiểu Mễ, em biết người khác gọi em là gì không? Gọi em là Tiểu Bạch đó” Những lời Nghiêm Ngôn đã nói bỗng dưng vang lên trong đầu Tô Tiểu Mễ. Chẳng lẽ ? Chẳng lẽ ?
Buồn bực không vui, Tô Tiểu Mễ mặt đưa đám vọt vào phòng làm việc, ngã trên bả vai Nghiêm Ngôn: “Có phải vì khuôn mặt em ngu ngốc người khác mới gọi em Tiểu Bạch”
“Là hành vi của em ấy” Nghiêm Ngôn lạnh lùng vạch trần.
“Nhưng cử chỉ của em rất bình thường, nhất định vì em có khuôn mặt ngu ngốc rồi. Ngôn, cho em mượn ít tiền đi, em muốn sang Hàn Quốc trang điểm dung nhan”
“Em ngốc sao! !”