“Ai bảo tối hôm qua em dụ dỗ anh”
“Phi! Em mà dụ dỗ anh á, a, đúng, anh, ưmmmmm, thật xấu”
“Anh thấy em có vẻ thích lắm cơ mà”
“A, Ừm ~” Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn rờ rẫm dần có cảm giác, sống lưng đang dán vào lồng ngực Nghiêm Ngôn cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm tại nơi đó, cong người lên để dán chặc hơn một chút.
Bàn tay Nghiêm Ngôn chơi đùa cùng phân thân Tô Tiểu Mễ, khiến thân thể cậu nằm trong ngực hắn run rẩy liên hồi.
“A, a, a ~ anh, anh nhanh lên, em, a ~ em còn phải đi làm”
Nghiêm Ngôn lại vờ không nghe lý do Tô Tiểu Mễ đưa ra, một tay vuốt ve lên xuống chồi non của Tô Tiểu Mễ, một tay ở mặt dưới hoạt động khai thác, một lúc sau Tô Tiểu Mễ rốt cuộc không nhịn được, xoay người ngồi trên người Nghiêm Ngôn, bới ra quần áo trên người cậu lẫn người hắn, lại vươn tay cầm lấy bình tiểu nhuận đặt trên đầu giường, tự mình thoa lên mặt sau, Nghiêm Ngôn nhìn gương mặt ửng đỏ kia lại nổi lên sở thích trêu ghẹo : “Tô Tiểu Mễ, em gấp gáp thật đó”
“Em, em, em không muốn đi trễ” Lúc nói ra lời này cũng hơi chột dạ, lời vừa dứt cũng xong màn dạo đầu, cầm lấy cứng rắng của Nghiêm Ngôn để nó đi trong cơ thể của mình, nơi kia vừa được lấp đầy Tô Tiểu Mễ thở một hơi thoải mái, Nghiêm Ngôn bắt lấy vòng eo, Tô Tiểu Mễ phối hợp đong đưa lên xuống, mỗi một lần đều dùng hết sức va chạm cho đến khi Tô Tiểu Mễ không còn sức ngã gục trong ngực Nghiêm Ngôn thở hổn hển. Nghiêm Ngôn ôm Tô Tiểu Mễ mệt lả nằm xuống xuống, đứng lên đi tới bên giường, nắm hai chân Tô Tiểu Mễ kéo dài tới trước mặt mình, rồi đem nó đặt trên vai, ổn thoải mới tiến vào bên trong, Tô Tiểu Mễ nằm trên giường giơ tay sờ soạn lung tung tìm một thứ để cố định, miệng không ngừng bật ra rên rỉ: “A, a, a, Hmm ~ quá, quá, quá sâu”
Nghiêm Ngôn một tay cầm phân thân Tô Tiểu Mễ, va đập vào thân thể 囧囧 cậu ngày càng nhanh. Dưới kích thích mãnh liệt do Nghiêm Ngôn đem tới, Tô Tiểu Mễ cảm giác thoải mái muốn chết đi. Cả buổi sáng Tô Tiểu Mễ bị giày vò không biết tiết bao nhiêu lần Nghiêm Ngôn mới chịu buông tha, tuy đã cố gắng hết sức khi đến nơi làm việc cả hai vẫn bị trễ
Thân làm ông chủ, Nghiêm Ngôn muốn đến hay không đến làm, ai dám quản hắn. Nhưng Tô Tiểu Mễ là ai, Tô Tiểu Mễ chỉ là người sai vặt của ông chủ, do đó buổi sáng bị Nghiêm Ngôn hành hạ chết đi sống lại báo hại cậu đi làm trễ bị lãnh đạo phê bình.
Phương Hữu nhìn Tô Tiểu Mễ đau thắt lưng, không nhịn được hỏi: “Thằng nhóc cậu xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em . . .” Tô Tiểu Mễ nói không ra lời, mặt đỏ như quả gấc, Phương Hữu là người nhanh trí nhìn sơ qua đã biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên vẫn vô cùng buồn bực: “Loại chuyện đó đáng lý chân mềm, sao cậu lại đau thắt lưng?”“Liên quan cái rắm”
“Có phải cô gái kia quá mạnh mẽ báo hại cậu thành như vậy?” Phương Hữu tiếp tục hỏi thỏa mãn sở thích tò mò của mình
“Tôi nói liên quan gì đến cái rắm nhà anh, phụ nữ gì chứ, tôi bị làm đây này” Tô Tiểu Mễ thở phì phò cắt đứt phỏng đoán không ra đâu của Phương Hữu.
“Cậu bị phụ nữ làm?” Nụ cười trong mắt Phương Hữu ngày càng đậm, lấy tay húc vào Tô Tiểu Mễ: “Bình thường thấy cậu đứng đắn quá trời, không ngờ lại hạ lưu như vậy”
Bị người ta mắng hạ lưu, Tô Tiểu Mễ bùng nổ thiếu chút nữa nhặt gạch dưới chân gõ vào đầu Phương Hữu cho hả cơn giận, khổ thay thân thể lại đau nhức cùng cực hại cậu không thể động thủ, mà không biết có phải Tô Tiểu Mễ quá xui xẻo hay không, hôm nay không khỏe vậy mà công việc lại đặc biệt nhiều hơn mọi hôm, Tô Tiểu Mễ nghĩ cậu sẽ phơi thây tại công trường này mất, đến giờ nghỉ giải lao Tô Tiểu Mễ gần như bò đến công ty Nghiêm Ngôn, mới vừa vào bên trong liền thấy Lô Y Y đang muốn đi ra ngoài dùng cơm .
Định đi đến chào hỏi nhưng bởi vì thân thể quá mệt mỏi, thắt lưng còn đau hơn buổi sáng, cậu cố sức giơ tay ai ngờ lại vô ý chạm vào bộ ngực Lô Y Y, Lô Y Y cùng đám người ra vào công ty ban đầu ngạc nhiên ngay sau đó thét chói tai: “Cái đồ lưu manh, cậu sờ chỗ nào vậy?”
Nghe có tiếng ầm ĩ mọi người liền tụ lại một chỗ, Tô Tiểu Mễ quả thực chỉ muốn nhào đến bịt lại cái miệng oang oang của Lô Y Y ngăn không để cô bêu rếu thêm nhưng cậu lại không dám làm bừa, chỉ có thể đỏ mắt gân cổ cãi lại: “Ông đây không có cố ý, đó chỉ là sơ ý thôi, vừa nghĩ đụng phải thân thể tà dị của cô là tôi biết cuộc đời từ nay về sau sẽ tan nát”
Lô Y Y không quan tâm, gắt một câu: “Hạ lưu!” Sau đó xoay người cùng mấy người bạn đi ăn cơm, để lại một mình Tô Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt đứng như pho tượng, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, không ngờ có ngày ông đây bị Lô Y Y nói hạ lưu, ông đây làm việc nghiêm chỉnh đứng đắng hạ lưu chỗ nào. Đi vào thang máy Tô Tiểu Mễ không ngừng phủi phủi khủy tay đụng trúng ngực Lô Y Y muốn đem vận rủi tống đi. Nhưng nếu đã là vận rủi sao có thể để tùy tiện vỗ vài cái liền có thể đuổi đi.
Đi vào phòng làm việc chung Tô Tiểu Mễ thấy trước cửa phòng Nghiêm Ngôn không một bóng người, không quản nhiều bắt đầu kể khổ: “Ngôn ~ tất cả đều tại anh, không phải sáng hôm nay bị anh trêu hại em bị đau lưng, thì em sẽ không bị…. ” Cánh cửa vừa mở ra Tô Tiểu Mễ như bị sét đánh giữa trời quang, vì trong văn phòng Nghiêm Ngôn hiện tại không nhiều lắm chỉ chừng năm, sáu người đang thương thảo công vụ, tuy nhiên lời thốt ra sao có thể thu lại Tô Tiểu Mễ bất đắc dĩ nhỏ giọng nói nốt câu: “..lãnh đạo mắng một trận”
Khuôn mặt Nghiêm Ngôn đen một mảng lớn, sắc mặt mấy người trong phòng cũng vô cùng mất tự nhiên nhìn Tô Tiểu Mễ vẫn duy trì động tác mở cửa, Tô Tiểu Mễ lúng túng cười khan: “Hmm, ha ha, tôi đi nhầm, ngại quá, mấy người tiếp tục”
Dứt lời ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi một góc ngoài cửa chờ Nghiêm Ngôn, một lát sau mấy người nọ đi ra, Âu Dương Giai đi phía sau cùng, lúc đi ngang qua bên cạnh Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng vứt một câu: “Tô Tiểu Mễ, tôi không ngờ cậu lại hạ lưu đến vậy”
Rõ ràng Nghiêm Ngôn mới là người hạ lưu mới sáng sớm đã ép cậu làm chuyện đó, tại sao cả ngày hôm nay cậu đều bị người ta mắng hạ lưu, Tô Tiểu Mễ không thể chịu được đả kích lớn thế này (T/g: Bất quá còn có thể đổ lỗi cho ai, không phải do cậu nói mấy lời hạ lưu trước mặt mọi người sao)
Thân thể cùng tâm linh Tô Tiểu Mễ đồng thời chịu đả kích nghiêm trọng, thẩn thờ đi vào phòng làm việc, dùng biểu tình rất oan uổng nhìn Nghiêm Ngôn.
“Hiện tại đắc ý rồi đúng không? Bây giờ tất cả mọi người đều biết buổi sáng anh trêu em” Nghiêm Ngôn buông ra câu nào câu đó như kết sương, nói đến Tô Tiểu Mễ không đất dung thân.
“Em nào biết lúc này lại có nhiều người ở đây”
“Em nôn nóng muốn công khai quan hệ của chúng ta với mọi người à” Nghiêm Ngôn đứng dậy chuẩn bị cùng Tô Tiểu Mễ ra ngoài dùng cơm, trước đó vì lấy lòng người yêu hầu như cả tuần lễ Tô Tiểu Mễ đều làm cơm yêu thương, bây giờ lại quá mệt mỏi mà bỏ dở.
“Đã nói người ta vô ý, anh còn nói người ta như vậy” Tô Tiểu Mễ có cảm giác mình đã trở thành người hạ lưu trong mắt tất cả người trên thế giới, lần này quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, may mắn vẫn còn Nghiêm Ngôn tin mình, ít nhiều cũng có chút an ủi.
Nói lại hôm nay Tô Tiểu Mễ tan sở sớm nên cậu một mình về nhà trước, vốn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salong nhìn TV, ánh mắt vô tình lướt qua bộ sách lần trước Phương Hữu đưa cho cậu 囧囧 , lén lén lút lút nhìn chung quanh không ai mới chạy vào nhà vệ sinh, tò mò nhìn thử, càng nhìn càng thấy chán liền cầm quyển sách ra khỏi phòng vệ sinh. Nghiêm Ngôn đã về tự lúc nào, ngồi trên ghế salong liếc mắt lướt qua quyển sách trong tay Tô Tiểu Mễ . Tô Tiểu Mễ hoảng hốt, vội vàng đem sách ném thật xa.
Nghiêm Ngôn khinh khỉnh mắng: “Hạ lưu!”
Lần này Tô Tiểu Mễ hoàn toàn trở thành một người hạ lưu mất rồi.