"Là Chợ Đen, nơi đó có nhiều kỳ trân dị bảo, đồ cổ quý hiếm, cái gì cũng có. Muốn mua được món hàng yêu thích chỉ có hai cách. Một là bằng cách thương lượng giá cả. Hai là đáp ứng điều kiện của chủ món hàng đưa ra. Ta mua Nguyệt Quang Mị Châu với giá cũng bèo có lẽ vì viên ngọc này không chịu phát sáng nên chủ nhân nó mới tìm cách giở lại chút ít." Quả Quả vui vẻ giải thích thêm một chút.
"Những nơi như vậy thường rất nguy hiểm. Tỷ không sợ sao?" Lôi Vô Kiệt, gãi đầu hỏi.
"Lần đầu thì có chút sợ sệt. Nhưng đi nhiều lần thì quen luôn cả chân, không đến không chịu được... haha... Ở Hắc Thiên Động thứ kỳ lạ gì cũng có. Đúng là mở mang tầm mắt." Quả Quả mắt sáng hơn sao, vô cùng thích thú Hắc Thiên Động, người kỳ quái thích chỗ kỳ quái âu cũng là điều dễ hiểu.
"Với lại ở đó thần thần bí bí rất vui. Hắc Thiên Động cứ 3 tháng sẽ mở cửa một đêm vào ngày cuối cùng của tháng. Mọi người đến đó chỉ phân làm hai loại. Người chịu bán và người chịu mua. Hai bên phải mang mặt nạ và tuân thủ các quy định trong Hắc Thiên Động, ai làm trái sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc." Quả Quả ôm tay kể tiếp.
"Nguyên tắc gì?" Tiêu Sắt chợt hỏi.
Quả Quả đi tới đi lui, nhắc lại những quy tắc chết mà mình đã ghim vào sâu não:
"Không để lộ thân phận."
"Không được mang vũ khí vào Hắc Thiên Động."
"Có thể tự do mang hàng đến bán. Nhưng tuyệt đối không được mang hàng giả vào."
"Một tay đưa tiền, một tay nhận hàng. Dứt khoát, không dây dưa về sau."
"Sau khi ra khỏi Hắc Thiên Động tuyệt đối không được nhắc đến sự tồn tại của Hắc Thiên Động."
"Vậy hình phạt là gì?" Vô Tâm hỏi tới.
Quả Quả vừa nói, vừa khuyến combo minh họa đầy hài hước tặng kèm.
"Mang vũ khí đơn giản vào sẽ bị tịch thu, đến khi về sẽ được trả lại. Nếu có ý đồ khác sẽ bị "xử" ngay lập tức." Khi nói tới chữ "xử" nàng liền đưa tay xoẹt qua cổ, lại trợn mắt nhăn răng dọa người.
"Nếu hàng mang đến là giả, sẽ bị chặt tay làm gương." Quả Quả đi tới đưa Nguyệt Quang Mị Châu cho Vô Tâm cầm hộ rồi đập mạnh tay xuống bàn bên cạnh, bàn tay còn lại mô phỏng cây dao lớn, liên tục chặt xuống cẳng tay kia, một chân đạp trên ghế, trông chẳng khác gì bọn cường đạo, ác bá thật sự.
"Nếu để lộ tin tức Hắc Thiên Động ra ngoài sẽ bị cắt lưỡi, hoặc chầu Diêm vương." Quả Quả xoay người lại, chân vẫn giữ trên ghế, một tay chống hông, lưỡi nhỏ lè ra một chút khi nói đến từ "bị cắt lưỡi", tay còn lại trỏ xuống đất khi nói đến vế cuối.
Minh họa thực sự rất có tâm.
"Cô tại sao lại biết nơi quái quỷ đó?" Tiêu Sắt tay cung trước ngực, thắc mắc.
"Còn nữa tại sao lại muốn tới đó? Cô đã vào đó bao lâu rồi?" Vô Tâm hỏi tiếp.
"Cha ta thích đồ cổ, ta thích sưu tầm những thứ kỳ quái. Nên sinh nhật năm nào cha cũng tặng cho ta nhiều thứ hay ho. Ta hoài nghi liền gạ hỏi. Ta đã nài hơn một tháng trời, cha mới chịu dắt ta đi xem thử. Lúc đó ta mới 15 tuổi. Cha đưa ta đến ba lần đầu, những lần sau ta tự mình đến đó. Thỉnh thoảng cũng có gặp cha ta vài lần." Quả Quả thu chân về, bước tới cầm lại Nguyệt Quang, không một chút giấu giếm chuyện này, liền thành thật nói ra hết các thứ.
"Trùng hợp thật. Ở đây cũng có một Hắc Thiên Động. Nhưng không có lắm quy tắc như vậy." Tiêu Sắt tay long trong áo, nhìn Quả Quả một cái.
Cũng đúng thôi. Hắc Thiên Động ở cổ đại đương nhiên không cần phải cẩn trọng như ở hiện thực của nàng. Nói đúng nơi Hắc Thiên Động là nơi trao đổi, buôn bán trái phép, đương nhiên phải cẩn mật rồi. Hắc Thiên Động ở cổ đại chắc là có lắm thứ thú vị.
"Tiêu Sắt à, khi nào rảnh rỗi ngươi có thể đưa ta đến đó xem thử một lần không? Ta thật muốn biết hai cái Hắc Thiên Động này có gì khác nhau hay không?" Quả Quả vội đến gần Tiêu Sắt, làm ra vẻ mặt đáng yêu hết nấc, bán manh, dịu giọng làm nũng một chút, mong rằng có thể làm Tiêu Sắt vui lòng mà dắt nàng đi.
Tiêu Sắt nhìn sang thấy dáng vẻ nhỏ bé, đáng yêu này, chợt có một tí mềm lòng, nhất thời muốn đồng ý với nàng ngay. Nhưng hắn là Tiêu Sắt đâu dễ để nàng đắc ý, đương nhiên phải làm khó nàng trước đã.
Ánh trăng chợt chiếu vào Nguyệt Quang Mị Châu càng làm nó phát quang mạnh hơn. Nó bất ngờ trốn khỏi lòng tay bàn bay ra trước sân.
"Này... này..." Quả Quả không thể chờ nghe câu trả lời của Tiêu Sắt, trước mặt việc bắt lại Nguyệt Quang mới là việc cấp bách nhất. Hắc Thiên Động có đến hay không sau này hẵng lo. Quả Quả bỏ lại Tiêu Sắt đuổi theo Nguyệt Quang.
Bộ tam bất ngờ, hớt hãi chạy theo ra ngoài, thì thấy Nguyệt Quang Mị Châu chợt dừng lại lơ lửng phía trên, hấp thu ánh sáng mặt trăng hiện ra rồi mấy dòng chữ hướng dẫn sử dụng du hành anime màu vàng trên không trung.
"Thành tâm nói ra địa điểm và thời gian muốn đến anime nào ta sẽ đưa đến đó." Quả Quả ngây ngô đọc lên. Sau khi đọc xong, hàng chữ liền tan biến.
"Đơn giản như vậy thôi ư?" Quả Quả sờ cằm nhép môi, trong mắt liền hiện tới một tia thích thú. "Được, thử xem sao."
"A-ni-mê là cái quái gì thế?" Ba tên còn lại từ nào cũng hiểu được, chỉ riêng từ khác loài này, nghe không hiểu nỗi.
"Anime là phim hoạt hình đó." Quả Quả không có nhìn lại bọn họ, nàng vô tình quên mất nàng đang ở đâu, đang nói chuyện với ai. Nàng và bọn họ cách nhau cả một nền khoa học kỹ thuật tiên tiến đến mức nào nàng cũng quên mất. Hay là trong lòng nàng thật sự không còn tồn tại cái gọi là thời không khoảng cách giới hạn với bọn họ từ lâu.
"Phim hoạt hình là gì nữa?" Cả ba lại ngố ra, trên đầu lại mọc thêm một cái chấm hỏi to đùng nữa.
"Phim hoạt hình chính là các người đó." Quả Quả quay lại chỉ thẳng mặt ba người không chút kiêng dè.
"Chúng ta sao?" Ba kẻ kia tự chỉ vào mặt mình, vẫn không hiểu gì cả.
"Các người muốn biết?" Quả Quả trong đầu lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.
Ba tiểu sủng vật ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
"Được, ta đưa các người tham quan một chuyến, mở mang tầm mắt." Quả Quả nhướng nhướng mắt, vẻ mặt đầy tà ý.
"Cô lại muốn làm gì?" Trông thấy vẻ mặt đó của Quả Quả, Vô Tâm và Tiêu Sắt không khỏi nghi ngờ.
"Đến đó rồi biết." Quả Quả quay người lại, đáy môi thú vị đá lên cao.
Quả Quả nhắm mắt, lớn giọng nói. "Ta muốn đến Thiên Hành Cửu Ca."
Quả Quả vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lấp lánh từ Nguyệt Quang Mị Châu phát ra, quấn lấy nàng. Quả Quả thấy vậy, liền lao người về sau, hai tay nắm lấy Vô Tâm và Tiêu Sắt. Nàng cùng Nguyệt Quang hành động tức khắc khiến cho Vô Tâm và Tiêu Sắt kinh ngạc khi bị nắm lấy và từ từ bị luồng ánh sáng kia nâng lên khỏi mặt đất, Lôi Vô Kiệt thấy thế, vội bắt lấy Tiêu Sắt. "Đợi ta với." Chính vì thế hắn kịp thời được mang theo cùng.
Luồng ánh sáng mang một nguồn năng lực cực đại, kéo họ lên cheo leo giữa đất trời, tỏa sáng giữa không gian rồi vụt biến mất.
Tửu lâu, không gian mờ mờ ảo ảo.
"Này, ngươi không quản ta nữa sao?"
"Mau nói ta biết."
Chỉ thấy lúc này, phía trước một nữ nhân lam y như thủy, tóc đen như nhung, gương mặt mười phần diễm lệ. Nàng được nhiều người ca ngợi rằng Mỹ nhân đẹp nhất, hoàn hảo nhất phim hoạt hình 3D. Nàng đang túm lấy cổ áo một nam nhân bên dưới, tức giận nói, nhưng thanh âm lúc này lại êm ái, mị hoặc vô cùng. Mỹ nhân tức giận lại càng nao lòng người.
"Đây... đây... là đâu... thế... này?" Lôi Vô Kiệt có chút ngơ ngác trước một quang cảnh lạnh lẫm. Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng nghi hoặc, nhìn khắp nơi. Chỉ có một người tâm tình sắp bùng nổ trước mỹ cảnh quen thuộc này, vô cùng chăm chú xem biểu diễn.
"Chính là khúc này. Khúc mình thích nhất." Quả Quả phấn kích tột cùng. Nàng không dằng lòng được, kích động chạy đến:
"Hàn Phi, Diệm Linh Cơ.... aaaaaaa.... Hai người thật đẹp đôi ah....." Quả Quả lộ rõ cái bộ dạng ái mộ lồng lộng ra... Bộ dạng này thật... có chút mất mặt ah.
Cũng không thể trách nàng được, đây là lần đầu tiên nàng gặp được Hàn Phi và Diệm Linh Cơ bằng xương bằng thịt trước mắt, vả lại họ còn là những người nàng yêu thích, chỉ bao nhiêu kích động này thôi vẫn chưa là gì so với fan điên cuồng theo đuổi thần tượng ở hiện thực.
Diệm Linh Cơ nghe có âm thanh lạ liền buông tay, thả Hàn Phi ra. Hai người cùng nhau nhìn chăm chăm bốn người trước mắt, ngạc nhiên vô cùng. Vô thức lên tiếng: "Các người là..."
"À... bọn ta đến từ Thiếu Niên Ca Hành. Rất vui được gặp hai người." Quả Quả vội vội vàng vàng, giới thiệu lai lịch, chìa tay ra phía trước theo phép lịch sự, bắt tay chào hỏi.
Hàn Phi và Diệm Linh Cơ cùng cả bọn kia ngẩn người không hiểu.
"À... đây chỉ là chào hỏi thông thường, bắt tay í mà. Hàn Phi tay đưa tay trái ra đi." Quả Quả nhớ ra, nàng và Hàn Phi cách nhau hơn hai ngàn năm lịch sự dài đăng đẳng, cười ngượng một chút.
Hàn Phi nghe vậy, cười đáp lại nàng, tay cũng đưa ra. Nàng liền bắt lấy tay hắn, hơi siết một chút, máu S nổi lên, nàng muốn nắm tay hắn lâu hơn một chút nữa. Hàn Phi muốn rút tay về, nhưng bị nàng giữ lại, không thể rút được. Hắn bị nàng dọa cho sợ rồi. Xung quanh đột nhiên lại có hàn khí tỏa ra lạnh cả sống lưng. Ngoài Quả Quả háo sắc, Hàn Phi ngượng ngùng, còn lại mấy người kia trán đã hằng ba vạch đen, ánh mắt đầy lửa, muốn thiêu cháy hai bàn tay đang nắm lấy nhau rất lâu kia mãi không buông.
Cảm nhận được điều bất thường trong gian phòng này, Quả Quả liền thu tay về. "Thật ngại quá, ta có chút đường đột rồi."
"Nhưng mà Phi Cơ hai người rất đẹp đôi. Ta là fan couple của hai người á. Dù biết rằng ông tác giả không phải ship hai người. Nhưng không sao, ta nghịch couple quen rồi." Chưa kịp nuốt nước bọt thấm gọng, Quả Quả lại tuông ra một tràng.
"Cô đang nói gì vậy?" Hàn Phi và Diệm Linh Cơ nhìn nhau ngại ngùng đỏ mặt, họ giả vờ không hiểu. Tuy ngôn từ có hơi khó hiểu, nhưng ý tứ trong đó không phải đã quá rõ ràng sao?
"Ý ta là hai người thích nhau thì cứ thích mặc kệ ông tác giả đi." Quả Quả đành phải nói rõ lần nữa, khẩu khí của nàng cũng không nhỏ. Cái gì mặc kệ ông tác giả đi. Xin thưa người ta là tác giả đó. Muốn viết thế nào là quyền của người ta cơ mà. Đúng là cứng miệng.
"Xin lỗi đã làm phiền rồi. Cô nương này đầu óc không được bình thường huynh đừng chấp. Chúng ta về đây." Tiêu Sắt từ tốn bước lên, nắm vai Quả Quả kéo về sau. Quả Quả bị chắn tầm nhìn xị mặt xuống.
"Ta lại thấy vị tiểu cô nương này rất thẳng thắn đáng yêu. Nè không cần vội. Đã đến thì cứ ở lại đây chơi." Hàn Phi liền đưa tay ngăn cản, cười cười nhìn Quả Quả nói. Ý tứ này càng khiến ba người kia muốn lập tức mang Quả Quả rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng Quả Quả nào hiểu nỗi lòng của ba vị huynh đệ bên cạnh, ngược lại còn nối giáo theo giặc, muốn đảo chính à? "Được đó được đó." Quả Quả cười tít mắt, gật đầu lia lịa như một chú cún nhỏ, được chủ nhân khen ngợi mà vui mừng như thế.
"Nhưng bọn ta còn có việc phải làm. Không tiện ở lâu. Cáo từ." Vô Tâm gương mặt tối sầm, bước tới, chắp tay trước ngực.
"Nếu đã như vậy... thì thật đáng tiếc." Hàn Phi đường mạo đứng vậy, chắp tay, chào một cái.
"Hàn Phi...Hàn Phi..." Vô Tâm và Tiêu Sắt quay người, Quả Quả hai bên bị Vô Tâm và Tiêu Sắt nắm lấy lôi ra ngoài, nàng không hề muốn rời đi một chút nào, chỉ vừa mới tới thôi mà, nàng luyến tiếc nhìn Hàn Phi và Diệm Linh Cơ ngày một khuất dần khỏi ánh mắt nàng.
Hàn Phi nhìn theo với ánh mắt đầy luyến tiếc. "Hẹn ngày tái ngộ."
"Mấy người này thật thú vị." Hàn Phi chờ cho đến khi bốn người kia rời khỏi, liền lý thú cười một cái, hắn nhanh như vậy đã phát hiện ra một điều gì đó rồi. Quả không hổ là Hàn Phi.
"Ngươi còn chưa trả lời ta..." Hắn quên mất bên cạnh còn có một mỹ nhân đang tức giận. Hàn Phi đâu có dễ thoát như vậy. Đừng tưởng là sự xuất hiện bất ngờ của bốn người lạ mặt kia có thể làm phân tán sự chú ý của Diệm Linh Cơ, mà quên mất sự việc này.
"À....à...thì...thì...." Hàn Phi lúng túng không biết có nên trả lời hay không nên trả lời cái vấn đề không nữa.
"Buông tay. Các người làm gì?" Quả Quả bị lôi ra xa, tức giận hỏi.
"Câu này ta hỏi cô mới phải." Vô Tâm, Tiêu Sắt điên tiết, thu tay, mắng lại nàng.
"Ta chỉ mới đến có một chút thôi mà. Ở lại đây chơi xíu đi. Ta còn chưa gặp được Vệ Trang bao ngầu, Cái Nhiếp tiểu sư ca mỹ nam đẹp mê hồn nữa mà vội cái gì? Kết thêm vài vị hảo bằng hữu không phải tốt sao?" Quả Quả phụng phịu, thật không cam lòng, nàng có chút ủy khuất.
"Đừng ngụy biện, ta thấy cô háo sắc thì đúng hơn." Tiêu Sắt nói toạc ra ý nghĩ đen tối trong sâu thẳm con tim vốn đã đen huyền của Quả Quả. Nàng cảm thấy như vừa bị hắn đâm cho một nhác.
"Chúng ta đã trễ nải lắm rồi." Vô Tâm cau mày, nói. Hắn hình như trong lòng nặng trĩu tâm sự, không muốn nói nhiều.
Lôi Vô Kiệt tên ngốc tử này, cũng còn ngơ ngác với quanh cảnh xa lạ nơi đây, hắn không nói lời nào, vừa gãi đầu vừa dáo dác quan sát xung quanh.
Quả Quả nhìn thấy sắc mặt đen hơn lọ nồi của Vô Tâm, nàng cảm thấy mình có hơi lố rồi, lại có thêm một chút tự trách. Hắn phía trước còn chuyện chưa hoàn thành, ngày mai còn chưa biết sẽ gặp phải kẻ thù mạnh như thế nào, vậy mà nàng chỉ nghĩ tới việc chơi đùa, lại tham luyến mỹ sắc, không hề nghĩ cho cảm nhận của người khác. Nàng đúng là khinh suất quá mà.
"Quay về thì quay về ah." Quả Quả cắn môi, thở ra.
Nguyệt Quang Mị Châu cuối cùng cũng đưa họ quay lại trà quán như lúc đầu vừa xuất phát. Chân chạm đất Tiêu Sắt và Vô Tâm kiền xoay người bước vào trà quán. Quả Quả nhận lấy Nguyệt Quang rơi vào lòng bàn tay.
"Vô Tâm, ngươi thế nào?" Quả Quả vội nắm ống tay hắn kéo lại hỏi.
"..." Vô Tâm nhìn lại nàng một cái nhưng không trả lời rồi lại nhanh bước theo Tiêu Sắt.
"Quả Quả tỷ, nơi đó là nơi nào?" Lôi Vô Kiệt vẫn chưa hết mông lung hỏi.
"Đó là một bộ phim hoạt hình có tên là Thiên Hành Cửu Ca." Quả Quả giải thích.
"Bộ phim đó lấy bối cảnh thời Chiến quốc phân tranh 7 nước chư hầu. Tiếc thay sau này Hàn Phi bị người ta hại chết, còn Diệm Linh Cơ không biết sẽ ra sao. Đúng là "thiên đố anh tài." Quả Quả thở dài.
"Chiến quốc? 7 nước phân tranh? Tỷ nói gì đệ chẳng hiểu gì cả?" Lôi Vô Kiệt càng nghe càng không thông.
"Tiểu Kiệt à, ta thấy đệ vào nghỉ ngơi sẽ tốt hơn đấy." Quả Quả nghiêm túc vỗ vai Lôi Vô Kiệt.
Nhưng nội tâm bên trong chính là bó tay chấm cơm. Giải thích cho Lôi Vô Kiệt tên ngốc tử này hiểu đúng là chuyện khó hơn lên trời, phải nhẫn nại, kiên trì lắm mới có thể thành công. Nếu không sẽ như nước đổ đầu vịt, đàn gãy tai trâu. Mà bây giờ nàng không còn một chút tâm sức nào cả, chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc thật ngon cho khỏe khoắn cả người còn hơn.
"Hảo. Nghe theo tỷ." Lôi Vô Kiệt ngoan ngoãn cười một cái chạy thẳng vào trà quán.
"Có Nguyệt Quang Mị Châu trong tay, nếu có cơ hội lần sau sẽ xuyên qua đó chơi lần nữa. Không việc gì phải vội." Quả Quả nhìn viên minh châu trong tay từ từ yếu dần ánh sáng phát ra rồi tắt hẳn, tự an ủi bản thân.
"Tiêu rồi, ta quên mất không hỏi cách trở về. Nguyệt Quang sáng lên lại đi.... ta xin ngươi đó...." Quả Quả khóc cạn nước mắt, chuyện quan trọng như vậy nàng lại quên mất. Uổng cho nàng tự cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà đi ra đường lại quên lắp não.
"Mới đó mà đã hết tác dụng rồi. Đúng là... tức chết mà." Quả Quả cuồng nộ, giậm giậm chân xuống đất trút giận, xuýt nữa thì trời long đất lỡ luôn rồi.