"Dẫn Tình Chú chính là.... chính là..." Tiêu Sắt muốn giải thích cặn kẽ nhưng hắn nửa lại không muốn hai người họ biết rõ về chú thuật này, liền xoay người đi hướng khác không nói nữa.
"Chính là sao??? Thế nào???" Quả Quả rất hiếu kỳ, thấy Tiêu Sắt úp úp mở mở nàng nóng lòng muốn biết liền chạy đến, đối diện hắn mà truy hỏi. Nhưng hắn lãng tránh ánh mắt nàng.
"Vu thuật được chia làm hai loại." Ở bên kia, Vô Tâm từ tốn lên tiếng.
"Cái này ta biết. Là Bạch Vu Thuật và Hắc Vu Thuật. Hắc Vu thuật là một loại ám thuật nguy hiểm như thả cổ, hàng đầu, nguyền rủa, sát sinh, triệu hoán Tà linh... chuyên dùng để hại người." Quả Quả chạy lại gần Vô Tâm, nhanh nhảu cướp lời thoại của hắn.
"Vậy còn Bạch Vu Thuật?" Lôi Vô Kiệt nghiêng đầu hỏi.
"Bạch Vu thuật gồm các loại như vu y, cầu phúc, hàng ma, tiêu tai... Dùng để cứu giúp con người tránh được tai họa, bệnh tật. Nói chung là loại Vu thuật tốt." Tiêu Sắt ôm tay trước ngực, quay lại nhập cuộc thảo luận.
"Dẫn Tình Chú được xếp vào Hắc Vu Thuật. Là một loại chú thuật dựa vào tình cảm sâu kín của người bị hạ chú mà hình thành nên mộng cảnh. Trong mộng cảnh, người bị hạ chú sẽ gặp được người mà họ thầm thương trộm nhớ. Nếu không đủ tỉnh táo mà đắm chìm trong mộng cảnh họ sẽ bị chính người mình yêu thương nhất giết hại. Loại chú thuật này đúng là rất tàn độc." Vô Tâm chậm rãi giải thích.
"Nói như vậy là.... người mình gặp trong mộng cảnh chính là người mình thích???" Quả Quả mắt sáng lên như vừa được khai thông trí não.
"Sao có thể ah.... Ta thích cả Vô Tâm và Tiêu Sắt luôn à?... Cũng đúng, ta trước giờ luôn thích hai người họ mà. Nhưng giữa yêu và thích cách nhau một khoảng rất lớn ah." Quả Quả mi mắt cụp xuống, nghĩ ngợi rồi tự dối lòng.
Nàng ngước mắt lên nhìn thấy Tiêu Sắt có chút bất bình thường khi Vô Tâm giải thích rõ ràng hết thảy chú thuật này, nàng liền muốn trêu chọc hắn một tí.
"Tiêu Sắt. Ngươi đã gặp ai thế? Có phải là ta không?" Quả Quả chắp tay sau lưng, ghé đầu sang trêu Tiêu Sắt.
"Rất tiếc không phải cô." Tiêu Sắt tỏ ra phong thái như cũ, thản nhiên phủ nhận.
"Xí! Ta biết là ngươi sẽ không dám thừa nhận." Quả Quả nghênh mặt, chỉ chỉ tay vào ngực Tiêu Sắt.
"Đừng có tùy tiện chạm vào người ta." Tiêu Sắt ở khoảng cách gần với Quả Quả, hắn chợt nhớ đến những chuyện trong mộng cảnh, mặt đỏ hết cả lên, xoay người giấu mặt về phía sau.
Vô Tâm bên kia nhìn đi xa xăm, không thể tìm thấy biểu tình nào trên gương mặt yêu mị. Có lẽ hắn mong nàng đừng để tâm đến hắn. Nếu bị nàng tra hỏi, hắn cũng không thể thành thật trả lời nàng. Nàng không nên hỏi hắn thì hơn.
"Người mà đệ thích là tỷ sao?" Lôi Vô Kiệt một mực im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, ánh mắt trong veo nhìn về Quả Quả.
Quả Quả liền nghiêm túc trở lại, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh đặt tay lên vai Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ, "Ta cũng thích đệ ah. Nhưng mà đệ cần phải phân biệt rõ giữa yêu và thích là hai chuyện khác nhau."
"Vậy sao???" Lôi Vô Kiệt có chút khó hiểu khẽ nghiêng đầu.
"Đúng vậy. Ta thích đệ, thích Tiêu Sắt, Vô Tâm, nên ta mới nói chuyện, làm bằng hữu, quan tâm lo lắng cho các người. Còn nếu ta không thích các người thì có nhìn ta cũng không muốn ah." Quả Quả thản nhiên nói.
"Ồh" Lôi Vô Kiệt hiểu ra.
"Miệng lưỡi trơn tru gớm." Hắc y nhân ở nơi nào đó trong bóng tối không nhịn được mà cảm thán.
"Sao còn chưa lộ diện nhỉ?" Quả Quả buông tay xuống, nhìn đông nhìn tây, nghi vấn.
"Quả Quả tỷ, tỷ nói ai cơ?" Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên hỏi.
"Ta đang nói mấy bọn người của Cổ Hoạt Thành kia, sau khi hạ chú thất bại, không lẽ họ dễ dàng buông tha chúng ta?" Quả Quả thanh âm hơi to tiếng một chút, như là để những kẻ mai phục kia nghe thấy.
"Ta cũng là đang chờ họ ah." Vô Tâm khẽ cong môi cười một cái.
"Vô Tâm của Hàn Thủy tự, vinh hạnh được diện kiến chư vị cao nhân của Cổ Hoạt Thành." Vô Tâm bước lên phía trước, chắp tay trước mũi, lớn tiếng chào hỏi.
Hai hắc y nhân liền xuất hiện trước mắt họ.
"Cổ chủ muốn mời Vô Tâm hòa thượng của Hàn Thủy Tự đến Cổ Hoạt Thành làm khách, không biết hòa thượng ngươi có nguyện ý đi cùng chúng ta?" Hắc y nhân bên phải kiêu ngạo lên tiếng.
"Thật ngại quá, Vô Tâm trên người còn đang có việc hệ trọng chưa hoàn thành, không thể ung dung làm khách ở Cổ Hoạt Thành. Vô Tâm cảm phiền hai vị nhắn lại với Cổ chủ, khi nào có dịp, Vô Tâm sẽ đến làm khách lâu dài ở Cổ Hoạt Thành." Vô Tâm vẫn chắp tay cười cười.
"Cổ chủ không thể chờ lâu...." Hắc y nhân bên trái sốt ruột nói nửa lời đã bị hắc y nhân bên phải cắt ngang.
"Bọn ta thân mang sứ mệnh được giao phó, nếu hôm nay không thể đưa hòa thượng ngươi về thì khó lòng ăn nói với Cổ chủ. Thất lễ rồi."
Dứt lời, trong tay cả hai hắc y nhân kia liền hiện ra bùa chú, lao đến chỗ Vô Tâm. Lôi Vô Kiệt thích thú với mấy chiêu thức Vu thuật cổ quái liền cùng Vô Tâm nghênh chiến. Mỗi người tiếp một người. Trận chiến ác liệt giữa võ công và Vu thuật diễn ra vừa kịch liệt vừa mãn nhãn trước mắt Tiêu Sắt và Quả Quả.
"Tiêu Sắt, ngươi nói xem Vô Tâm và Tiểu Kiệt có thể đánh thắng họ không?" Quả Quả thăm dò một chút nhận định của Tiêu Sắt về trận chiến này.
"Có thể. Nhưng Vu thuật thiên biến vạn hóa, chỉ cần họ sơ sảy một li liền không còn mạng đi tiếp." Tiêu Sắt mắt chăm chú quan sát, hơi nghiêng mặt về phía Quả Quả trả lời nàng.
"Ta tin họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bởi vì ta đã coi đến tập 20 rồi ah. Mọi người vẫn bình an vô sự..." Quả Quả ánh mắt tin tưởng trăm phần nhìn về phía Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đang chiến đấu khốc liệt, tay lại đặt lên vai Tiêu Sắt dựa dẫm.
Tiêu Sắt chỉ lo chăm chú quan sát trận chiến kia, mà mặc cho Quả Quả thao thao bất tuyệt, muốn làm gì thì làm.
Cao hứng một hồi, Quả Quả chợt ngờ ngợi ra một chuyện hết sức quan trọng, sắc mặt nàng trầm xuống thấy rõ. "Mà khoan đã, ta nhớ trong Thiếu Niên Ca Hành không hề có sự xuất hiện của Bách Cơ hay Cổ Hoạt Thành. Nói như vậy là ta xuyên đến đây mạch truyện đã thay đổi. Số mệnh của mỗi nhân vật cũng sẽ thay đổi theo. Mọi chuyện đều có thể xảy ra theo chiều hướng khác nhau. Nguy rồi... Không phải vậy chứ. Vô Tâm, Tiểu Kiệt hai người phải thật cẩn thận ah."
Quả Quả chau mày, không biết từ khi nào đã thôi không dựa dẫm vào Tiêu Sắt mà đứng cách hắn một khoảng không xa không gần. Có lẽ vì lo lắng cho Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt chăng?
Quả Quả chú tâm vào Vô Tâm bên kia đang ra quyền chống lại những bùa chú đầy sắc màu đang tới, nếu chẳng may trúng phải bùa chú này sẽ ra nhỉ? Không phải là tan xương nát thịt, hay ngũ mã phanh thây chứ? Không không không. Chắc không tàn nhẫn như vậy đâu. Chợt phía đối diện, Lôi Vô Kiệt bị trúng chưởng, theo lực chưởng lao người về phía Quả Quả. Dù hắn cố ngăn đạo lực kia lại nhưng hắn vẫn không ngừng lao nhanh vào Quả Quả ở đối diện. Tiêu Sắt và Quả Quả phát hiện Lôi Vô Kiệt đang đến, cả ba kinh người trố mắt, chưa kịp phản ứng thì Lôi Vô Kiệt đã đụng phải nàng. Vừa lao vào Quả Quả cũng là lúc Lôi Vô Kiệt ngăn được đạo lực kia ngừng lại. Nhưng cái tư thế của hắn và Quả Quả lúc này chẳng khác gì nam nữ vô tình hôn phải nhau, hai mắt trợn tròn bất động.
Quả Quả nổi giận, đẩy Lôi Vô Kiệt ra xa, lấy xuống bàn tay chắn trước miệng, mắng nhiếc hắn. "Tiểu Kiệt, đệ muốn chết à?"
"Quả Quả tỷ, đệ không phải cố ý đâu. Là hắn ah... Đệ xin lỗi." Lôi Vô Kiệt sợ hãi, bối rối, vội vàng giải thích, lại chỉ tay về hắc y nhân đằng xa không hề xuất thủ.
"Cũng may là ta kịp thời che miệng nếu không thì đệ sẽ chết trong tay ta." Quả Quả tức giận đùng đùng.
"Đệ... đệ... đánh hắn... trút giận cho tỷ." Lôi Vô Kiệt ánh mắt tội lỗi, lấp bấp từng tiếng, liền trút hết mọi tội lỗi lên đầu hắc y nhân. Lôi Vô Kiệt cả người chân khí tản ra, lao vào tiếp tục dùng Vô Phương Quyền và Hỏa Chước Thuật đánh hắn.
"Không được, bên đây không an toàn. Ta đổi bên." Quả Quả nhăn mặt, liền đổi sang phía bên kia Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhìn theo dáng vẻ của nàng, thật không thể nhịn nổi mà che miệng cười trộm một cái. Là ai lúc say quyết liệt đuổi theo đòi hôn Lôi Vô Kiệt đến chết không từ. Lúc tỉnh thì lại như chính nhân quân tử, không muốn đục nước béo cò. Sự tương phản này đúng là làm người ta cười vỡ bụng.
Đứng ở nơi đất lành chưa được bao lâu, Vô Tâm một chút sơ suất xém chút nữa đã dính phải bùa chú của hắc y nhân, song hắn ta nhanh chóng đánh tan bùa chúa đi chừa cho Vô Tâm một con đường sống nhưng đường chết hắn vẫn muốn Vô Tâm phải vào, hắn nhân lúc Vô Tâm xoay người né tránh liền chưởng một cái. Tuy hắc y nhân không dùng lực gây tổn thương phủ tạng mà hắn chỉ muốn cho Vô Tâm nhận một chưởng xem như một bài học cho sự mất tập trung khi chiến đấu với kẻ địch.
Tình hình của Vô Tâm cũng không khác với Lôi Vô Kiệt lúc nãy là mấy. Vô Tâm vô lực ngăn cản lực chưởng, cứ lao nhanh về phía sau, đã thế lại còn đối diện với Quả Quả, lần này xem như có kịch hay để xem rồi. Vô Tâm lao vun vút tới, hắn có chút thống khổ không biết phải làm thế nào, Quả Quả ngược lại cười thầm trong bụng, nàng sẽ hoàn toàn không phòng bị, cứ thuận theo tự nhiên mà vô tình chạm phải môi Vô Tâm. Là hắn lao đến chỗ nàng, không phải là nàng cưỡng ép hắn? Phật tổ có trách tội thì hãy trách lão thiên đi, vì đang chính là sự an bài của lão thiên ah.
Nhưng!
Đời thật không như mơ.
Lão thiên cho nàng hi vọng, rồi lại nhẫn tâm cướp đi ngay tức khắc. Vào đúng thời khắc quan trọng, một cánh tay giang ra, nắm lấy cánh tay Quả Quả, kéo nàng rời khỏi quỹ đạo mà Vô Tâm sắp chạm đến nàng. Hai tay ôm gọn Quả Quả vào lòng.
Vô Tâm lao về phía sau khi không có vật cản. Hắn cuối cùng cũng dừng lại được. Vô Tâm quay lại, lao người về chiến trận, vừa đến chỗ Tiêu Sắt liền nghiêng đầu nhìn họ, cười lên một cái, "Lần này thật sự phải cảm tạ ngươi rồi." Vô Tâm phóng nhanh đi khỏi, nhưng trong đáy mắt lại tìm thấy một chút nuối tiếc.
"Tiêu Sắt ngươi thừa cơ ôm ta!" Quả Quả bị ôm chặt trong ngực Tiêu Sắt, hụt mất cơ hội "vô tình được hôn Vô Tâm" mà ông trời đã sắp đặt sẵn cho nàng. Cơm đã dâng tới miệng, liền bị người khác đập đổ, thử hỏi ai lại không tức giận ah?
"Là cô háo sắc định thừa nước đục thả câu thì có." Tiêu Sắt âm trầm nói ra ý định xấu xa của Quả Quả. Một giây trước, hắn lỡ khen nàng cái gì chính nhân quân tử, đúng là dở hơi. Nàng không phải cực kỳ háo sắc sao? Hắn sao lại quên mất điều quan trọng này. Nhưng phản ứng của nàng với Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt khác nhau một trời một vực. Không lẽ nàng thật sự thích tên hòa thượng đó. Vậy còn hắn? Trong lòng nàng hắn là gì? Chỉ đơn giản là bằng hữu hay là chỉ trêu đùa cho vui?
"Ngươi ngậm máu phun người. Thả ta ra. Mau." Quả Quả giận dỗi, lớn tiếng mắng.
Tiêu Sắt cũng có chút tức giận, hai tay mở rộng, nhìn nàng tự động rời đi. Quả Quả mặt khổ, rời khỏi Tiêu Sắt vẫn muốn đứng tại phía sau Vô Tâm. Nên nàng lại bước qua bên đó, Quả Quả vừa rời khỏi Tiêu Sắt chỉ là chưa kịp xoay người để nhìn rõ cục diện trước mắt, thì từ đằng xa phía sau nàng xuất hiện thêm một hắc y nhân lao đến, nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng lên khỏi mặt đất.
Quả Quả bất ngờ bị lôi đi, nàng liền thất thanh kêu lên một tiếng "Tiêu Sắt" như cầu cứu hắn. Tiêu Sắt ngay tức khắc hoảng hốt phát hiện điều đáng ngờ từ trong giọng Quả Quả, hắn vội xoay người định nắm lại bàn tay nàng đang giơ ra chờ hắn. Nhưng tốc độ của hắn đã chậm hơn hắc y nhân kia một chút. Những đầu ngón tay Tiêu Sắt và Quả Quả chỉ vừa khẽ chạm nhau, Quả Quả đã bị hắc y nhân tóm gọn, hắn ôm lấy nàng phi một cái lên cao.
Bên dưới, từ lúc Quả Quả kêu tên Tiêu Sắt thì Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đã không còn quan tâm đến cuộc chiến kia, họ quay đầu nhìn theo Quả Quả, dùng sức lao đến giành lại nàng, nhưng vẫn thua một nước. Hai hắc y nhân kia cũng không hề hiếu chiến, liền giậm chân một cái, đã lên đến phía sau lưng hắc y nhân đang nắm Quả Quả như yểm trợ cho hắn. Họ là cùng một bọn.
Hắc y nhân trên cao nhìn xuống, liền bắt gặp ba ánh mắt hình viên đạn vì Quả Quả mà phóng vào hắn. "Nữ nhân này thật sự rất quan trọng với bọn họ. Xem ra bắt cô ta làm con tin không phải là một ý kiến tồi." Hắn vẫn điềm nhiên lên tiếng.
"Tối nay Cổ chủ đặc biệt mời vị tiểu cô nương đến Cổ Hoạt Thành nghỉ ngơi sau nhiều ngày đi đường vất vả. Ngày mai, Vô Tâm ngươi có thể đến đón người."
"Quả Quả tỷ. Các người.... thả tỷ ấy ra mau......" Lôi Vô Kiệt nóng giận ra lệnh.
"Tiểu Kiệt đừng manh động. Yên tâm, họ không dám làm gì ta đâu." Quả Quả tuy bị bắt nhưng nàng không hề sợ hãi vẫn bình tĩnh lạ thường, ngược lại phong thái còn có chút kiêu ngạo, trấn an Lôi Vô Kiệt đang lo lắng sốt vó lên cho nàng.
Hắc y nhân liền mang nàng rời đi.
"Quả Quả tỷ...."
Lôi Vô Kiệt nhìn theo bóng nàng khuất dần trong màn đêm, không khỏi não nuột kêu lên một tiếng. Vô Tâm và Tiêu Sắt đôi mày co rút cực đại, nhìn theo.