Vô Tâm mặc lại tăng bào trắng đầy uy nghiêm, chỉnh tề. Khi nghe thấy tiếng gõ mỏ tụng kinh liền ra vách núi, nhìn xuống xa xa bên dưới.
Dưới núi, mấy trăm hòa thượng ngồi trên đất xếp tròn lại ngay ngắn, hình thù giống như trong sáu mươi bốn quẻ kinh dịch, tay gõ mỏ gõ chiên, tiếng chiêng trống cùng tiếng tụng kinh vang vọng khắp đồi núi hoang sơ này. Tạo ra một cảnh tượng linh thiêng chốn rừng sâu.
"Hòa thượng, bọn họ tới rồi!" Tiêu Sắt đứng ngay dưới vách núi nơi Vô Tâm đang đứng, nhẹ kêu một tiếng.
Trông thấy cảnh tượng Phật ý trang nghiêm như thế, Tiêu Sắt thần sắc lãnh đạm cũng không thay đổi cho mấy, hắn chỉ khẽ khen một tiếng: "Ba trăm hòa thượng tụng kinh độ người ở núi hoang, có mấy phần thiền ý hơn cả đại điển tế thiên của hoàng gia ah!"
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt cũng háo hức chạy ra xem. Bởi vì Quả Quả chỉ xem đến tập hai mươi nên những diễn biến chi tiết trong sáu tập cuối phần một, nàng đều không biết rõ nữa. Chỉ có những chi tiết chính trong truyện nàng được nghe kể đến bởi Hỷ Hỷ, tiểu khuê mật lắm mồm không thua gì nàng.
Quả Quả phần vì lười, phần vì mắt kém nên không đọc tiểu thuyết chính. Nhưng chung quy vẫn là vì một chữ lười. Nàng chỉ quan tâm những chuyện có liên quan đến Vô Tâm nên biết rõ tất tần tật mọi chuyện của hắn.
Còn về Tiêu Sắt sau khi biết hắn sẽ thành một couple với Tư Không Thiên Lạc, nàng đã mất hết hứng thú với hắn. Quả Quả cảm thấy mỹ quan của hắn có vấn đề, đầu óc cũng không được bình thường, lại thích thể loại SM nên mới fall in love với kiểu người như Tư Không Thiên Lạc. Hắn làm nàng quá thất vọng! Dù sao thì cũng chỉ có cái nhan sắc trời ban kia là không nên lãng phí, nàng sẽ tiếp tục ngắm vậy!
Cũng may là Vô Tâm không có couple với nữ nhân nào đó trong truyện. Tạ ơn trời đất, nếu không nàng sẽ không xem nổi bộ phim này nữa. Nàng còn rất có tâm sẽ đi report khắp nơi cho sập luôn cái bộ phim đáng ghét này. Một khi nàng nổi máu lên, thì không gì là không thể!
Suy đi ngẫm lại, Quả Quả chợt phát hiện, Tiêu Sắt không hề có lỗi trong việc thích Tư Không Thiên Lạc. Hắn thích hay không thích không ai có thể hiểu được. Tất cả đều do ông tác giả tự quyết định lấy. Ông ấy viết như vậy, hắn có muốn phản kháng cũng không thể phản kháng. Bởi vì hắn không thật sự tồn tại. Hắn chỉ nằm trong suy nghĩ của ông ấy mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã tạo ra trong một thế giới khác, đã có mặt mũi, hình hài rõ ràng tỉ mỉ. Tiêu Sắt chính là hắn. Hắn chính là Tiêu Sắt. Là Tiêu Sắt duy nhất! Người khác có giống hắn cách mấy cũng không phải là Tiêu Sắt, cũng không thể thay thế được hắn.
Mà Quả Quả đột ngột từ hiện thực xuyên vào đây, một điều vô cùng phi lý đối với khoa học hiện đại ngày nay. Kể từ lúc đó, mọi thứ đều đã thay đổi. Tất cả bọn họ bên trong thế giới này, đều sẽ tự nắm giữ vận mệnh của mình, tự làm chủ cảm xúc trái tim của chính mình. Họ có quyền lựa chọn tương lai sau này sẽ ra sao?
"Vào thôi!" Vô Tâm lạnh lùng nhìn một cái, chậm rãi đi vào bên trong ngôi miếu đổ nát. Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng vào theo.
Trong miếu, Vô Tâm hai tay ôm chặt một vật, bên trong có một viên ngọc hoàng quang sáng lấp lánh, hắn từ tốn bước đi, kính cẩn mang vật kia lên, đặt xuống trước mặt Phật tổ.
"Đó là cái gì?" Lôi Vô Kiệt hút mắt nhìn vào vật trong tay Vô Tâm, hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Sắt cau mày, ngạc nhiên khẽ thốt lên: "Chẳng lẽ đây chính là xá lợi trong truyền thuyết?"
"Đó chính xác là xá lợi!" Quả Quả điềm tĩnh gật đầu.
"Xá lợi?" Lôi Vô Kiệt vẫn không hiểu, nghiêng đầu nhìn Quả Quả và Tiêu Sắt cầu trợ giúp.
"Phật điển có ghi chép rõ, sau khi Phật Thích Ca tọa hóa, hỏa thiêu xong, người ta tìm thấy trong tro tàn có rất nhiều tinh thể trong suốt, lóng lánh và tỏa ra những tia sáng muôn màu, giống như những viên ngọc quý, bất dung bất diệt. Tất cả thu được tám vạn bốn ngàn viên, đựng đầy trong tám hộc và bốn đấu. Người ta gọi đó là xá lợi!" Quả Quả giơ tay xoa đầu Lôi Vô Kiệt, giải thích cho hắn hiểu.
"Theo quan điểm Phật môn, xá lợi là kết quả của quá trình tu hành, khổ luyện và là kết quả của quá trình tu dưỡng đạo đức, chỉ xuất hiện ở những cao tăng có tấm lòng đại từ đại bi, luôn làm việc thiện. Vì vậy mỗi một viên xá lợi đều rất trân quý, được xem là thánh vật Phật môn!" Tiêu Sắt đứng bên cạnh Quả Quả, tay ôm trước ngực, hắn đưa mắt nhìn sang Lôi Vô Kiệt, giải thích thêm một chút về xá lợi.
Vô Tâm đặt xá lợi xuống, chậm rãi lùi lại phía sau vài bước, mắt không rời khỏi viên xá lợi, trầm giọng nói. "Sau khi lão hòa thượng mất, thi thể hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Nhưng trong tàn tro đó, còn để lại một viên xá lợi. Ta liền muốn mang viên xá lợi về Vu Điền quốc. Sinh tiền lão hòa thượng không về được, chết rồi ta sẽ đưa linh hồn ông ấy quay về!"
Vô Tâm lấy Phật châu trong tay áo ra, hắn khép hai mặt lại, miệng lẩm nhẩm đọc Phạn ngữ. Những ký ức ngày thơ ấu theo Phạn ngữ kia tràn về trong tâm trí của hắn.
"Nơi này là Hàn Thủy Tự, sau này sẽ là nhà của con." Vong Ưu đại sư ở trước cửa Hàn Thủy Tự, nắm tay tiểu Vô Tâm, phúc hậu nhẹ bảo.
"Chính là nó, con trai của Diệp Đỉnh Chi! Diệp Đỉnh Chi giết người tộc ta. Hôm nay ta bắt con trai hắn nợ máu trả bằng máu! Lên!"
Tiểu Vô Tâm trong một lần đi kiếm củi trong rừng, bị một đám người to lớn hung bạo, tay cầm gậy gọc, vây chặt xung quanh hắn, dấy lên sát tâm, động thủ. Lúc này Tiểu Vô Tâm chỉ một đứa trẻ năm tuổi, vô năng kháng cự.
Ngay thời khắc nguy nan đó, một cái ảo ảnh chuông vàng bất ngờ xuất hiện, bao lấy tiểu Vô Tâm. Đồng thời, đánh bật đám người kia văng ra xa. Một nhân ảnh quen thuộc đứng chắn trước tiểu Vô Tâm.
"Là... là Vong Ưu! Cao tăng của Hàn Thủy Tự! Rút!" Một người trong đám người kia, hốt hoảng la lên, rồi toang chạy đi mất.
"Sao ông lại ở đây?" Tiểu Vô Tâm không còn sợ hãi, ngước mắt nhìn Vong Ưu đại sư thắc mắc hỏi.
"Bởi vì ta luôn ở bên cạnh con!" Vong Ưu đại sư ngồi xuống, đưa tay âu yếm xoa xoa má tiểu Vô Tâm, dịu dàng hiền hậu cười đáp.
Theo kinh văn tụng ra, viên xá lợi trước mặt pho tượng Phật, rốt cuộc cũng có động tĩnh. Bên trong viên xá lợi, ánh sáng màu vàng kia liên tục phát quang cực đại. Hoàng quang hư ảo đó, dường như hóa thành một nhân ảnh.
Cả ba người Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bên dưới đều kinh hãi, chăm chú nhìn vào cảnh tượng ly kỳ trước mắt.
"Đứa trẻ ngốc!"
Từ phía sau Vô Tâm, một âm thanh quen thuộc truyền đến. Vô Tâm tại thời khắc ấy, trái tim như ngưng đọng, nghẽn thắt vì giọng nói rất đỗi quen thuộc đó. Thanh âm kia cơ hồ đã từ rất lâu rồi hắn mới có thể nghe lại thêm lần nữa. Và lần này sẽ là lần cuối cùng!
Chỉ vì muốn nghe lại giọng nói trầm ấm, phúc thiện ấy mà hắn bất chấp cả an nguy của bản thân, chỉ để đổi lấy một lần gặp mặt sau cùng. Mọi thứ hắn đánh đổi hết thảy đều vô cùng đáng giá, bởi vì người hắn ngày nhớ đêm mong, ôm chấp niệm trong sâu thẳm trái tim, rốt cuộc cũng đã gặp được.
Vô Tâm xúc động, không biết là thực hay mơ. Hắn từ từ xoay người lại nhìn. Thì thấy một lão hòa thượng, khoác áo cà sa màu vàng đơn sơ, từ mi thiện mục, cả râu và chân mày đều bạc phơ.
Vô Tâm ngay lúc này không kiềm được nước mắt, quỳ thụp trên đất, khóc thoải mái như một đứa trẻ. Bây giờ, hắn đã không còn sức mang lên những vỏ bọc đạo mạo để che đậy nội tâm chân thật của hắn nữa rồi.
Hắn chỉ còn biết để mặc những xúc cảm kiềm nén bấy lâu, một lần vỡ òa ra hết. Cái gì ngông nghênh ngỗ nghịch, cái gì cao ngạo giảo hoạt, cái gì tà tăng yêu mị, cái gì giả cười chúm chím, hắn đều không cần ngụy trang nữa.
"Đứa trẻ ngốc, con đến đây làm gì?" Vong Ưu đại sư gật gật đầu, hai tay chắp sau lưng còng, nhẹ trách.
"Sư phụ!" Vô Tâm nức nỡ kêu một tiếng. Hắn từ trước đến nơi một mực dùng "Lão hòa thượng" để gọi Vong Ưu đại sư, nhưng vào thời khắc này đã chịu hô lên hai chữ "Sư phụ".
Hai chữ này có lẽ trước đây lúc ở Hàn Thủy Tự, Vô Tâm hắn cũng chưa từng gọi Vong Ưu đại sư lấy một lần nào cả. Trong giây phút gặp mặt ngắn ngủi này, hắn mới thật sự gọi cho thỏa nỗi lòng chất chứa mười hai năm qua. Hai chữ "Sư phụ" đầy tôn kính, bên trong chứa đựng biết bao tình cảm dồn nén của hắn. Thế nên mới nghe thật thê lương, bi ai, não nuột như vậy!
"Đứa trẻ ngoan đừng khóc!" Vong Ưu đứng ở phía trước Vô Tâm, cất lời. "Con sớm đã nên quay về nhà rồi. Đến đây làm gì chứ?"
"Nhà của Vô Tâm... chính là... Hàn Thủy Tự!" Vô Tâm vẫn khóc thút thít, cố gắng đáp lại.
"Thằng bé ngốc, Hàn Thủy Tự chẳng qua chỉ là nơi để con sống tạm thời thôi. Nay con đã trưởng thành rồi nên về nhà của mình." Vong Ưu bước tới gần bên Vô Tâm, vỗ nhẹ vào lưng Vô Tâm, vừa an ủi hắn vừa khuyên giải. "Nhà của con là ở một nơi tự do, là phương ngoại cảnh, Thiên Ngoại Chi Thiên."
"Không! Sư phụ, đệ tử không đi đâu cả! Đệ tử chỉ muốn trở về Hàn Thủy Tự." Vô Tâm đã khóc lóc như đứa trẻ, giờ đây lời nói cũng lại ngây ngô không khác gì trẻ con ương bướng quấy khóc cả!
"Đúng là một đứa trẻ ngốc, cũng chỉ có những người đó mới nghĩ, ngươi sẽ trở thành mồi lửa lật đổ thiên hạ." Vong Ưu thở dài, đứng lên quay lưng lại.
Ở phía dưới, Quả Quả cảm thấy lồng ngực nàng đau nhói, không khác gì Vô Tâm ở bên trên cả. Có lẽ do thời điểm này hắn không còn phòng bị nữa, nên Cổ Tương Liên có dịp phát huy tối đa tác dụng. Giúp nàng biết được những suy nghĩ trong tâm trí hắn, hiểu rõ tất cả những tâm tư, cảm xúc sâu thẳm trong thâm tâm của Vô Tâm. Những chuyện mà mười hai năm nay Vô Tâm từng trải qua, tựa như chính nàng đã tận mắt chứng kiến tất cả. Chính nàng cùng hắn đi qua từng năm dài tháng rộng.
Nước mắt chực trào, Quả Quả lặng lẽ nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn dài trên má, cười biểu lộ. "Cảm động quá đi!"
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn sang, liền bắt gặp tình cảnh kia. Lôi Vô Kiệt hai tay rụt rè, bối rối, cứ xuýt xoa vào đùi mãi. Nửa muốn ôm nàng kéo vào lòng để nàng tựa vào vai hắn khóc thỏa thích, nửa lại ngại ngùng, nhút nhát không dám hành động. Đến khi hắn lấy hết can đảm, quyết định giang tay ôm nàng thì đã bị Tiêu Sắt phỏng tay trên.
Tiêu Sắt bên kia, lập tức đưa tay, ôm ngang eo nhỏ của Quả Quả, kéo nàng vào lòng. Quả Quả cũng rất tự nhiên, vòng tay ra phía sau ôm lấy Tiêu Sắt. Đầu gục vào ngực hắn, khóc một cách đầy sảng khoái. Tiêu Sắt tay đang ôm ngang eo nàng di chuyển lên bả vai, vỗ nhè nhẹ thầm an ủi nàng, tay còn lại dịu dàng vuốt mái tóc đen mượt mà của nàng.
Lôi Vô Kiệt thấy thế, buồn bã vội thu tay về, đứng lặng người, chuyển tầm mắt về phía Vô Tâm và Vong Ưu đại sư.
"Sư phụ! Xin sư phụ chỉ điểm. Chỉ đường cho Vô Tâm." Vô Tâm cuối cùng đã chịu ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng Vong Ưu đại sư.
"Thật ra thì ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta không phải là sư đồ, chỉ là bầu bạn với nhau cùng đi qua một đoạn đường mà thôi. Nay đường của ta đã đi hết rồi, quảng đường còn lại, cũng chỉ có thể do chính con đi tiếp thôi." Vong Ưu đại sư quay lại nhìn Vô Tâm vẫn đang quỳ khóc trên đất rồi xoay người đi về phía trước từng bước.
Vô Tâm vội vàng giương tay, vốn dĩ muốn chạm vào lưng Vong Ưu đại sư một lần sau cùng. Thế nhưng nhân ảnh của Vong Ưu đại sư lại mờ nhạt dần, rồi tan biến vào hư vô. Vô Tâm cố lê người theo, cố chấp nắm giữ một chút khí tức còn sót lại của Vong Ưu đại sư. Song, hoàn toàn không thể. Khi Vô Tâm mở lòng bàn tay ra, khí tức kia lập tức bay đi mất.
Trong tâm trí Vô Tâm chợt vọng lại những lời dạy khi xưa của Vong Ưu đại sư. Sau những ngày phụ thân hắn mất, hắn cũng tê tâm liệt phế giống như bây giờ.
"Ô, che được mưa trên trời, lại không che được mưa trong lòng. Chúng ta một lần dứt khoát gột rửa tâm linh. Rồi sẽ đến lúc mưa tạnh trời quang, mây mờ gió nhạt."
"Cho dù con đưa ra lựa chọn thế nào, đừng quên sơ tâm, cũng đừng quay đầu!" Nguyên thần tan đi, chỉ còn sót lại giọng nói của Vong Ưu quẩn quanh nơi này.
Đánh thức Vô Tâm từ quá khứ quay về hiện tại. Vô Tâm quỳ xuống, dùng sức dập đầu. "Vô Tâm cẩn tuân sư phụ pháp chỉ!"
"Đây là..." Lôi Vô Kiệt quay sang hỏi Tiêu Sắt, hắn muốn hỏi, song hắn cũng không biết hỏi thế nào?
"Nghe nói trong Phật môn Lục Thần Thông có một môn gọi là "Lậu Tẫn Thông", người tuy đã mất, nguyên thần cũng có thể bất diệt. Đến khi một tia chấp niệm phàm trần cuối cùng tan đi." Tiêu Sắt cũng là lần đầu tiên được thấy lại nguyên thần người đã khuất, đúng là phật pháp ảo diệu, không thể xem nhẹ.
Quả Quả ở trong lòng Tiêu Sắt vẫn còn khóc sướt mướt. Tiêu Sắt bất ngờ đẩy nàng ra, chìa tay, gắt. "Khóc cái gì mà khóc? Ôm đủ chưa? Trả tiền đây?"
“Bình thường ta không có dễ khóc đâu! Trừ phi ta uất ức không chịu được thì ta mới căm phẫn mà khóc. Hay để ta xem mấy cảnh lâm ly bi đát như vậy, ta sẽ không cầm được nước mắt!” Quả Quả hai tay vừa lau nước mắt vừa thút thít.
“Vậy còn lần trước là vì cái gì?” Tiêu Sắt không ngăn được nỗi lòng, liền phát ra thành lời.
“Chính cảm thấy vô cùng tiếc nuối ah! Với nhan sắc này mà biến mất khỏi thế gian thì không phải uổng phí lắm sao?” Quả Quả buông hai tay xuống, tươi tắn, lanh lợi như thường, nhướng nhướng mày, trêu chọc Tiêu Sắt.
“Háo sắc hết thuốc chữa!” Tiêu Sắt thở dài, sớm biết nàng sẽ giảo hoạt như thế mà.
Vô Tâm cũng đứng lên, lau đi nước mắt vương trên má. Trường bào vung lên, lần nữa quay về với điệu bộ tà ngạo yêu tăng. Tựa hồ so với ban nãy, dáng vẻ nằm trên đất khóc nháo giống như đứa trẻ ngoan cố, không phải là cùng một người. Hắn hắng giọng một cái, bảo: "Đi thôi."
"Đến lúc này rồi, đừng ra vẻ bạch y thắng tuyết nữa. Vừa nãy, chúng ta đã nhìn thấy hết rồi!" Tiêu Sắt chờ Vô Tâm đi đến gần chỗ hắn, liền lên tiếng châm chọc y.
Vô Tâm thở dài, hơi ngẩng mặt, cười bảo. "Haiz... vốn muốn làm một thần tiên hòa thượng, bất cần đời lại kiêu ngạo với đời.”
Hắn bỗng siết chặt tay, nhẹ lắc đầu, trầm giọng nói tiếp. “Nhưng thật không ngờ, một lão hòa thượng ta cũng không buông bỏ được, thất sách thất sách a. Nhưng lão hòa thượng cũng đã nói, đường phía trước phải tự mình đi thôi!”
Nói xong, Vô Tâm một mạch bước nhanh ra cửa.
"Vong Ưu đại sư Phật pháp ảo diệu, nhưng có một câu nói không đúng." Tiêu Sắt hai tay ôm trước ngực, sâu kín nói.
Vô Tâm dừng chân nhíu mày, không hiểu ý Tiêu Sắt. Quả Quả nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vô Tâm, nắm lấy tay áo hắn, cười rạng rỡ, hân hoan cất lời. "Quảng đường còn lại, ngươi không phải đi một mình!"
"Nga?" Vô Tâm nâng cánh môi, nhìn Quả Quả cười một cái. Chỉ cần có nụ cười của nàng, cả thế giới mịt mù của hắn sẽ bừng sáng lên ngay tức khắc.
"Bởi vì còn có ta ở đây! Ta sẽ cùng ngươi đi!" Quả Quả ánh mắt đen long lanh mà lẫm liệt, rắn rỏi phát ngôn. Nàng thầm nghĩ có lẽ lão thiên gia đưa nàng vào đây, chính là để bù đắp cho hắn.
"Còn có thêm hai người bọn ta!" Lôi Vô Kiệt nhảy sang một bên, trỏ ngón cái vào mặt, cười nói. "Chúng ta cùng nhau đi!"
Vô Tâm và Quả Quả quay người lại đằng sau. Vô Tâm đưa mắt nhìn đến Tiêu Sắt, hắn hai tay long vào trong tay áo, khẽ gật đầu một cái. Nhìn sang Lôi Vô Kiệt chỉ thấy trong ánh mắt hắn bập bùng ánh lửa. Nhìn tới Quả Quả, thì nàng vẫn không biết sợ là gì, cứ hớn hở, huyên náo lắm lời như cũ.
"Chúng ta từng hứa sinh tử chi giao. Vậy nên dù là xuống địa ngục, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi! Xung phong!”
"Được!”
Bốn người cùng nhau hiên ngang bước ra phía cửa miếu. Một thiên kim hồ cừu lục y, một lam y thanh nhã, một bạch y trắng như tuyết và một hồng y tựa lửa đỏ. Mỗi người một dáng vẻ, một tính cách nhưng ở họ có một điểm chung. Đó chính là chí hướng, là ánh sáng đang thắp lên trong mỗi trái tim họ.
"Sư phụ, con từng cho rằng, chỉ có người ở bên con, Diệp An Thế con mới có thể một đời tâm an. Cho nên, chặng đường này con mang theo xá lợi của người, vờ như người chưa từng thật sự rời đi. Có điều, bây giờ con đã có được những bằng hữu tốt. Con đường phía trước tuy nguy hiểm nhưng có bọn họ ở bên con. Con tin rằng, con có thể kiên trì đi tiếp. Người yên tâm đi, sư phụ!"
Trước tấm lòng chân thành của Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, trái tim Vô Tâm không khỏi rung động. Hắn biết rằng, hắn không cô độc trên thế gian này. Hắn có bằng hữu bên cạnh và còn có nàng.
"Vô Tâm ngươi yên tâm, ta sẽ thay Diệp bá, thay Vong Ưu đại sư bảo hộ ngươi. Nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an!" Quả Quả lại nhẹ nắm ống tay áo của Vô Tâm thêm lần nữa, như gửi gắm cả tâm tình của nàng vào trong đó.
"Bốn cái mạng này của chúng ta ít gì cũng phải đổi được ba mạng của bọn người kia ah!" Quả Quả thu tay về, ôm trước ngực, nghênh mặt hùng hồn lên tiếng.
"Là ai từng nói, dù sau này xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không sát sinh?" Tiêu Sắt liếc sang, chất vấn Quả Quả.
Quả Quả sực nhớ ra, cười ngượng rồi phất tay một cái. "Ta không giết nhường cho ngươi giết!"
Nàng quay sang nhíu mày, hai tay chống hông, hỏi tội hắn. "Tiêu Sắt, ngươi hãy để cho ta một lần cao hứng trọn vẹn, có được không? Đừng có suốt ngày dội nước lạnh vào mặt ta!"
Chương này phần lớn được trích từ chương 20: Lậu Tẫn Thiện Thông trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam