• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Hoạt Thành.

"Ngươi đâu, mau chuẩn bị ngựa!" Lam Cổ chủ hớt hải chạy xông ra khỏi thư phòng.

"Cổ chủ!" Trương Trưởng lão cũng vừa lúc chạy kịp đến, hai người đụng mặt nhau trước cửa phòng.

"Chắc chắn là bốn người bọn họ đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn là họa sát thân. Ta đã từng căn dặn nàng, chỉ khi tính mạng bị đe dọa, không còn đường lui, mới phải sử dụng ấn ký Thần Chủ. Quả Quả nàng ấy vừa sử dụng ấn ký Thần Chủ. Đại Trưởng lão, phiền ngài trông Cổ Hoạt Thành giúp ta. Ta phải đi cứu nàng ấy."

Lam Cổ chủ đã không giữ được khí chất điềm tĩnh trên gương mặt, thay vào đó là sự hoang mang, hoảng hốt và lo lắng tột độ. Một mạch nói nhanh như ma đuổi rồi cấp tốc chạy đi.

"Được. Cổ chủ người mau đi cứu Thần Chủ, đừng để ngài ấy xảy ra chuyện gì." Trương Trưởng lão nói vọng theo bóng lưng hối hả của Lam Cổ chủ.

Hắn lúc nào không thể nghe được những lời của Trương Trưởng lão nói, bởi trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là, "Quả Quả nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dùng ấn ký Thần Chủ để "Thu phục"? Nàng thu phục cái gì? Tại sao sức lực lại yếu như vậy? Nàng phải gắng gượng, chờ ta đến cứu nàng. Nàng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Thông Thiên Tháp.

"Ahhhhh.........."

Tiếng Lôi Vô Kiệt thét lên vang dội, còn lớn hơn cả tiếng thác nước ngàn trượng đang tuôn xuống ầm ầm. Hắn đang lao đầu xuống thác, hai mắt sợ hãi nhắm chặt không dám hé lên dù chỉ một chút. Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt ba người cùng nhau rơi xuống sau Lôi Vô Kiệt, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, trong lòng dường như cũng không hề có chút sợ sệt. Họ cứ thản nhiên ngước mắt nhìn ngắm trời xanh mây trắng trong tầm mắt, tận hưởng phong cảnh hữu tình, mặc kệ sau lưng là hoàn cảnh gì, nội tâm đột nhiên cảm thấy tiêu dao, thoải mái và bình yên đến lạ thường.

Một chiếc lá xanh và một chiếc lá đỏ từ đâu xuất hiện trong mắt họ, chúng nhẹ nhàng rơi xuống bên nhau và rơi nhanh hơn ba người bọn họ. Họ bị hai chiếc lá cuốn hút, hiếu kỳ nhìn theo nó. Hai chiếc lá nhẹ đáp xuống mặt nước tĩnh lặng, tạo ra một chút gợi sóng nhỏ. Một đạo quang hình chữ nhật màu lam được vẽ lên. Tầng thứ hai, trận pháp được khởi động.

"Lên được tầng hai rồi ah. Đúng là không làm ta cụt hứng. Tốt lắm." Một bóng người ngồi trước bàn cờ, đắc ý cười.

Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, đem ba người Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt cuống vào bên trong nó. Mặc dù họ đã cố nắm tay nhau thật chặt nhưng vẫn bị cơn cuồng phong đáng ghét đó nhẫn tâm chia tách bọn họ ra. Ba người rơi càng lúc càng nhanh xuống và lần lượt đáp trên ba chiếc lá màu xanh nổi trên mặt nước. Họ hoảng hốt chao đảo khi hai chân đứng chỉ trên chiếc lá nhỏ nhắn mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống nước. Nhưng chiếc lá dẻo dai có thể chịu được sức nặng của con người. Ngược lại vẫn nguyên vẹn nổi trên mặt nước.

Cùng lúc đó, chín đường kẻ dọc và mười đường kẻ ngang cắt nhau vuông góc tại 90 điểm hợp thành. Có một khoảng trống nằm ngang, chia hai bên thành hai phần đối xứng bằng nhau. Mỗi bên có một cung do 4 ô hợp thành tại các đường dọc 4, 5, 6 kể từ đường ngang cuối của mỗi bên, trong 4 ô này có vẽ hai đường chéo.

"Trông giống một bàn cờ trên mặt nước." Tiêu Sắt nhìn một lượt chung quanh, liền đưa mắt ngưng lại nơi Vô Tâm và Quả Quả, an nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Vậy những con cờ là gì?" Vô Tâm cũng đã dò xét một lượt nên cũng không ý bác bỏ, chẳng qua là muốn làm rõ vấn đề nên đặt ra một vài nghi vấn.

"Không lẽ lại là những chiếc lá này?" Quả Quả ngón trỏ co lại sờ sờ đùa nghịch trên chóp mũi, sau đó chỉ tay vào mấy chiếc lá dưới chân, nhẹ nhàng suy đoán.

Ba người nhìn quanh, những chiếc lá này quả thật rất đáng nghi, tuy chúng nằm rải rác nhưng lại được sắp xếp một cách rất tinh vi có chủ đích trên những giao điểm của các đường kẻ. Hơn nữa lại có chưa đến 20 chiếc lá, đỏ xanh trộn lẫn. Ba người bọn họ cùng đứng về cùng một bên trên ba chiếc lá xanh. Nếu quả thật là ván cờ thì ván cờ này thật sự rất cổ quái và đầy hóc búa.

"Đây loại cờ gì?" Vô Tâm nghiêng đầu, nghĩ mãi vẫn không thể có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này.

"Nhìn hình thù bàn cờ, giống với Tượng Kỳ (cờ tướng). Nhưng sao lại không rõ quân gì thế này?" Tiêu Sắt hai tay long vào tay áo, suy luận một chút, sau đó vẫn đi vào ngõ cụt.

"Nếu lấy lá làm cờ mà ta chưa biết rõ là quân gì thì trong Tượng kỳ có một loại biến thể gọi là cờ úp, nhưng số quân lại không đúng." Quả Quả đột nhiên tỏ ra cao thâm, ôn tồn giải thích.

"Cờ úp??? Cách chơi như thế nào?" Vô Tâm nghe có chút lạ lẫm. Hắn liền quay sang Quả Quả hỏi.

Cờ úp có từ rất lâu sau này. Vô Tâm, Tiêu Sắt là người cổ đại. Họ không biết cũng phải thôi. Quả Quả trầm bổng giảng giải cho họ tường tận mọi việc.

"Khởi đầu ván cờ chỉ trừ quân Tướng là được biết trước thì các quân cờ của mỗi bên (15 quân) đều bị úp và xáo trộn ngẫu nhiên sau đó sắp theo thế trận cờ tướng thông thường. Nước đi đầu tiên của cờ úp phải tuân theo luật đi của cờ tướng tại vị trí mà nó đang chiếm giữ. Sau nước đi đầu tiên, các quân cờ được lật ra và từ nước thứ hai (của quân đó) trở đi quân cờ sẽ đi theo luật của cờ tướng. Sĩ Tượng có thể xuất hiện ngoài cung và có thể vượt sông sang tấn công bên đất địch. Tốt có thể xuất hiện ở những hàng sâu bên dưới nhưng vẫn phải đi thẳng khi còn ở đất nhà và được đi ngang khi sang đất địch. Các quân xuất hiện ngẫu nhiên nên cờ Úp có khai cuộc và các chiến thuật, kỹ thuật rất khác với Tượng kỳ."

"Mỗi bên chỉ có bảy quân cờ..." Vô Tâm nhìn lại những chiếc lá xanh, lá đỏ trên mặt nước.

"Số quân ít như vậy... Trong Tượng kỳ còn có một loại biến thể khác gọi là cờ thế. Đây không lẽ là dạng kết hợp của hai loại cờ đó?" Quả Quả ngón trỏ xoay xoay trên thái dương, mi mắt cụp xuống. Đôi mắt chợt sáng lên khi trong đầu chợt lóe ra một phán đoán.

"Cờ thế là gì nữa?" Tiêu Sắt cũng bắt đầu có chút ngơ ngác. Hắn xưa nay thông minh xuất chúng, vốn hiểu biết lại mênh mông bát ngát, không chuyện gì có thể làm khó được hắn. Đặc biệt là các loại cờ, vậy mà hôm nay còn vài thể loại cờ hắn không biết tới??? Hắn không tức giận là không được rồi.

Cờ úp họ đã không biết thì cờ thế họ không hiểu cũng không có gì lấy làm lạ. Quả Quả lại bắt đầu bài giảng về cờ thế.

"Cờ thế hay còn gọi cờ tàn nghệ thuật. Các quân cờ lại được sắp xếp sẵn ở các vị trí trong một ván cờ dang dở tạo thành những thế cờ độc đáo và thường có tính chất phức tạp cao. Đòi hỏi các kỳ thủ phải thực hiện một loạt các nước cờ điều quân, thí quân chính xác nhằm tạo ra các nước sát cuộc kín đáo để giải được thế cờ đó. Và thường chỉ có một cách giải duy nhất cho mỗi ván cờ nên chỉ cần kỳ thủ đi sai một nước sẽ dẫn đến thua cuộc."

"Thật không nhìn ra cô cũng rất am hiểu về các loại cờ như vậy." Tiêu Sắt ánh mắt nhìn về Quả Quả lộ rõ một chút kinh ngạc và cả một chút thán phục đến nổi không ngăn được miệng, liền khen một tí.

"Đương nhiên rồi. Nói cho ngươi biết loại cờ nào ta cũng không chỉ là biết chơi thôi đâu. Tuy không dám nhận Kỳ Thủ Chi Vương nhưng nếu nói ta là một trong những nhất đẳng của nhất đẳng kỳ thủ thì cũng tạm chấp nhận được. Tượng kỳ này, ngày nhỏ chẳng qua chỉ là ta hay quấn lấy ông nội, nội đi đâu ta cũng đòi theo, mà nội lại rất thích chơi tượng kỳ, nên mỗi khi đi đánh cờ liền mang ta theo. Ta hay ngồi trong lòng nội, xem nội đánh cờ với các lão hữu rồi tự biết cách chơi, sau này một bước liền thành cao thủ nhất đẳng, ai cũng không thắng nổi ta. Haha...." Quả Quả được khen, tâm tình vui vẻ liền khoe khoang tự mãn ngay. Nhưng sau đó nhớ lại một ngoại lệ, ngay tức khắc xụ mặt xuống, giọng điệu có chút thảm thương, "Nhưng mà chỉ ngoại trừ cờ vây là ta mù tịch, không biết chơi."

"Gọi ta một tiếng sư phụ, ta liền dạy hết cho cô." Tiêu Sắt lúc này trên gương mặt trầm sắc đã không giấu được sự hoan hỉ cùng mấy phần tự kiêu, ngón cái trỏ vào mặt, lên tiếng gạ gẫm Quả Quả.

"Đi ngủ đi! Ta cóc cần." Quả Quả tức khắc nghênh mặt quay quắt đi, khoang tay trước ngực khước từ.

"Theo như cô nói thì ván cờ này có thể là do cờ thế và cờ úp kết hợp. Đã là cờ thế mà còn úp xuống, thì chơi thế nào được?" Vô Tâm cúi mặt suy ngẫm một lúc, đưa mắt nhìn lên, vẻ mặt bất lực, nhưng lại lộ ra nụ cười khinh khỉnh.

"Ta cũng không biết. Cờ thế với cờ úp hai loại cờ này thì ta đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng nếu gộp chung lại thì ta không biết nó thành ra thể loại gì?" Quả Quả nhún nhún vai. Ngừng một lát nàng lại nói ra khả năng còn lại. "Hay là ta đoán sai rồi."

"Àh.... Tiểu Kiệt đâu?" Quả Quả nhớ sực lại, hoảng hốt kêu lên. Từ lúc rơi xuống đây đã không thấy tâm hơi của Lôi Vô Kiệt đâu cả.

"Quả Quả tỷ, Quả Quả tỷ, đệ ở đây." Thanh âm Lôi Vô Kiệt từ đâu vang lên, mỗi lúc một gần hơn.

Chỉ thấy một khối lập phương trong suốt như thủy tinh trồi lên từ dưới nước rồi treo lơ lửng trên cao. Lôi Vô Kiệt chính là bị giam giữ bên trong hình lập phương đó.

"Tiểu Kiệt!" Quả Quả lo lắng, hét lên một tiếng rồi toang chạy đến chỗ Lôi Vô Kiệt bị nhốt trên cao.

"Đứng yên! Đừng manh động!" Vô Tâm cạnh bên, vội nắm cổ tay Quả Quả giữ lại. Không cho nàng rời khỏi chiếc lá kia dù là nửa bước.

"Đây là ván cờ, đi sai một nước là thua cả ván cờ, cô không biết sao?" Tiêu Sắt phía sau tức giận mắng mỏ. Dù lo lắng cũng phải giữ bình tĩnh trước đã.

"Nhưng mà Tiểu Kiệt đang bị treo ở trên đó." Quả Quả ánh mắt lo lắng hết nhìn Lôi Vô Kiệt bị nhốt trên không, lại quay về nhìn Vô Tâm, Tiêu Sắt.

"Quả Quả tỷ, đệ không sao. Đừng lo cho đệ." Lôi Vô Kiệt hai tay ôm quả đấm đập vào một mặt của khối lập phương, tạo ra tiếng động rồi cố hét to cho Quả Quả nghe thấy lời hắn nói.

Đột nhiên khối lập phương thu nhỏ lại, trước mắt Lôi Vô Kiệt đã không thể nhìn thấy Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt, thay vào đó, giống như hắn đang lạc vào thế giới của những chiếc gương, nhìn đâu cũng là hình ảnh phản chiếu của chính hắn. Cùng lúc có hàng ngàn hàng vạn Lôi Vô Kiệt đang ngỡ ngàng, dáo dác nhìn quanh.

"Có khả năng trận pháp thứ hai chính là Phong Ấn Trận, Lôi Vô Kiệt đang bị phong ấn, chúng ta đánh thắng ván cờ này xem như giúp hắn giải trừ phong ấn, sẽ cứu được Lôi Vô Kiệt ra ngoài." Tiêu Sắt nhẹ giọng nói ra suy đoán của bản thân, cũng như trấn an và khích lệ tinh thần của Quả Quả.

"Thật vậy sao?" Quả Quả nghe xong vẫn còn một chút ngờ vực, nàng quay sang Vô Tâm hỏi lại lần nữa cho yên lòng.

Vô Tâm có cùng suy nghĩ với Tiêu Sắt, ánh mắt đinh ninh nhìn nàng gật đầu.

"Vậy được. Tiểu Kiệt chờ bọn ta một chút, bọn ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài." Quả Quả tinh thần liền dâng cao, khí khái nhìn về Lôi Vô Kiệt gằn giọng. Bàn tay siết lại.

Bỗng nhiên ở chính giữa bàn cờ, từ dưới mặt nước trồi lên hai viên xí ngầu, một viên màu đỏ trong suốt với số chấm màu trắng, một viên màu đen, số chấm lại là màu trắng. Không những thế, một chiếc lá xanh và một chiếc lá đỏ cũng đã nhanh chóng biến thành một quân cờ có hình thù của một vị hoàng đế đang ngồi giữa ngai vàng trong cung cấm. Lá xanh, hoàng đế cũng xanh. Lá đỏ, vị hoàng đế cũng được nhuộm màu đỏ.

"Bingo! Ta đoán không sai mà. Đây rõ ràng là cờ thế úp." Quả Quả búng tay rong róc vui mừng.

Nói đến vị trí của ba người họ trong bàn cờ thì Vô Tâm đứng trên chiếc lá xanh của tuyến tốt ở cột hai. Quả Quả đứng trên chiếc lá xanh cùng một tuyến với Vô Tâm nhưng ở cột bốn. Tiêu Sắt cũng đứng trên chiếc lá xanh trong cung cấm ở tuyến đáy, cột năm gần sát mặt tướng. Ba người bọn họ cùng một chiến tuyến, cờ xanh.

"Vậy hai viên xí ngầu này để làm gì?" Vô Tâm trỏ tay vào hai viên xí ngầu đang ở trung tâm bàn cờ, nằm trong tuyến hà, hỏi.

"Ah... Cái này thì..." Quả Quả khựng lại, gãi đầu ngẫm nghĩ.

Hai viên xí ngầu đột nhiên được tung lên hạ xuống, xoay tròn phát ra tiếng xột xạc vui tai sau đó chúng va vào nhau rồi từ từ dừng lại trên bàn cờ. Số chấm hiện ra là 2 chấm và 3 chấm. Mọi thứ trở nên yên tĩnh.

"Đến lượt chúng ta tung xí ngầu sao?" Quả Quả ngớ ngẫn cả ra, giọng điệu có chút phân vân.

"Có lẽ vậy." Tiêu Sắt cũng tán đồng một chút. Sau đó nhìn về Vô Tâm rồi hướng mắt đến hai viên xí ngầu bảo. "Vô Tâm ngươi tung đi, xí ngầu này dùng nội lực để tung."

"Được." Vô Tâm gật đầu.

Sau đó Vô Tâm dùng nội lực chưởng tới hai viên xí ngầu một chưởng, chúng lại xoay vòng vòng. Cuối cùng hai viên xí ngầu dừng lại ở 1 chấm và 1 chấm thì một chiếc lá đỏ ở cột 1 tuyến hà lật úp trở lại. Trên mặt lá có viết chữ "Tốt". Vừa trở mình xong, chiếc lá đỏ liền hóa thành quân tốt đỏ rồi lui về hai bậc, đứng ở tuyến tốt như bình thường trong ván tượng kỳ.

"Đến lượt chúng ta đi quân?" Vô Tâm ngẫn ngơ nhìn xong rồi lên tiếng nghi hoặc. "Nên đi thế nào?"

"Chờ một chút. Ta đang nghĩ cách chơi loại cờ này là thế nào?" Quả Quả nhắm mắt, nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải suy nghĩ một chút.

"Chúng ta có thể lật úp mà không tiến được không?" Tiêu Sắt tay chống hờ lên cầm, nhẹ nhàng phát biểu ý kiến.

"Hay là thử một chút." Vô Tâm vẻ mặt thích thú.

"Được đó." Quả Quả mở mắt, nhanh chóng đồng tình. Nàng cũng muốn làm một vài thử nghiệm.

"Cô muốn đi quân nào đây?" Vô Tâm quay sang Quả Quả hỏi ý.

"Chiếc lá ở bên dưới ngươi, Tiêu Sắt lật nó lên." Quả Quả nhìn một lượt các chiếc lá xanh rồi chỉ thẳng vào chiếc lá dưới chân Tiêu Sắt, quả quyết nói.

"Được. Để ta đoán xem, đây là quân gì?" Tiêu Sắt thản nhiên, đảo mắt đoán thử một chút cho tăng nên vài phần kịch tính. "Quân xe đi. Mở úp!"

Tiêu Sắt hùng hồn bao nhiêu thì không khí càng tĩnh lặng bấy nhiêu. Không hề có chuyện gì xảy ra. Tiêu Sắt bị hoàn cảnh bơ đẹp, giống như mấy kẻ diễn trò cố làm màu mà không hề có ai thèm hưởng ứng. Mấy phần khí thế của hắn đều tự giác bị đánh bay mất. Làm cho hắn liền có chút khốn đốn. "Sao lại không được?"

Vô Tâm và Quả Quả rất tức cười, họ thật sự muốn ngửa mặt cười lớn nhưng phải kìm chế lại, nếu để Tiêu Sắt nghe thấy họ tiếng cười của họ, hắn sẽ nổi đóa lên mà mắng chết hai người bọn họ. Quả Quả cố chỉnh lại giọng, nghiêm túc cất lời. "Để ta nghĩ đã."

Vô Tâm lấy tay che miệng, che đi nụ cười chế nhạo Tiêu Sắt. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện, điệu bộ này của hắn liền từ cười nhạo chuyển thành cao thâm âm trầm trong nháy mắt. "Có thể là cần một người chỉ huy. Vì khi đánh trận chúng ta phải tuân theo lệnh của thống soái, không phải sao?"

"Đúng vậy, đánh cờ thì cũng chỉ là hai người đấu với nhau." Tiêu Sắt nghe xong cũng thấy rất có lý.

"Vô Tâm ngươi thật thông minh nga." Quả Quả nhìn Vô Tâm, cười khen ngợi.

Vô Tâm được khen, lỗ mũi có chút phình lên, vui vẻ quay mặt đi.

"Ba chúng ta ai chỉ huy đây?" Quả Quả quay sang Vô Tâm và Tiêu Sắt hội ý đồng đội một chút.

"Cô tinh tường như vậy, lần này để cô cầm đầu." Vô Tâm ánh mắt nhìn về Quả Quả đầy tin tưởng.

"Ta không có ý kiến." Tiêu Sắt nhún vai, quay mặt đi. Thật ra hắn cũng không tự tin lắm vào khả năng của bản thân.

"Được. Cung kính không bằng tuân mệnh." Quả Quả vui vẻ chắp tay một cái. Sau đó nàng hướng mắt về quân tướng, nói. "Trong ván cờ, quân Tướng (Vua) là quân cờ quan trọng nhất, ta đến đó rồi thử ra khẩu lệnh."

Quả Quả quay người, nhảy qua chiếc lá xanh ở cột năm trên tuyến pháo. Nàng giữ thăng bằng một chút rồi phóng đến chiếc lá đỏ chắn trước mặt quân Tướng xanh. Vô Tâm và Tiêu Sắt hai mắt đều chăm chú nhìn theo Quả Quả, họ phải trông chừng nàng. Biết đâu nàng bất cẩn liền rơi xuống mặt nước thì khổ. Cuối cùng nàng bước đến chỗ Tướng xanh, an nhàn ngồi xuống chân vị Tướng. Nàng chỉnh chỉnh lại thanh âm, sắc mặt âm trầm, hùng hồn ra lệnh.

"Lật úp quân cờ ở cột năm tuyến đáy."

Quả Quả vừa dứt lời, mặt nước bắt đầu gợn sóng. Tiêu Sắt liền đạp chân bay lên khỏi chiếc lá. Chiếc lá trở mặt, phía trên xuất hiện chữ "Xe", sau đó liền biến thành quân Xe nổi trên mặt nước. Mọi thứ an tĩnh trở lại, Tiêu Sắt hạ người về chỗ cũ, đứng trên quân Xe, bên cạnh Quả Quả.

"Yeah.... Chúng ta đoán đúng rồi." Quả Quả mừng rỡ, vội bước xuống một bậc, nhảy tưng tưng lên.

Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng vui mừng khôn xiết, nhưng lại ra vẻ cao lãnh không màng. Quả Quả muốn quay sang đập tay với Tiêu Sắt nhưng quay sang liền bắt gặp gương mặt vô cảm của hắn khiến nàng cụt hứng ngay.

"Tiêu Sắt ngươi không biết vui, không biết cười à?" Quả Quả bị tụt mood, nên có chút tức giận gắt hỏi. "Đến cả đập tay chia vui cũng không biết?"

"Đập thì đập. Lắm lời." Tiêu Sắt nể tình Quả Quả vừa mới bất chấp nguy hiểm nắm chặt hắn trên thác nước. Liền đáp ứng với yêu cầu của nàng. Xem như trả ơn nàng vừa cứu hắn một mạng. Nhưng hắn vẫn tặng kèm thêm một câu trách móc.

"Vậy còn được." Quả Quả nghe xong liền mở hội trong lòng, nàng lẻn cười mỉm đắc ý một cái.

Quả Quả giơ hai tay lên, nhướng mắt với Tiêu Sắt. Tiêu Sắt hiểu ý liền đưa hai tay đập tới tay nàng. Quả Quả hoan hỉ ngửa mặt cười lớn. Trong lúc ngước mặt lên trời, nàng dường như đã nhìn thấy nụ cười mỉm chi của Tiêu Sắt. Một nụ cười rất rất rất khẽ. Thật sự khiến người ta khó mà phân biệt được hắn có đang cười hay không. Quả Quả cũng không dám tin vào mắt mình. Nàng còn thật sự cho rằng mình đã hoa mắt nên nhìn nhầm. "Tiêu Sắt đang cười sao??? Không! Không thể. Mắt ta có vấn đề rồi ah."

Vô Tâm phía trước chợt cảm thấy bị bỏ rơi, mông lung như chính hắn hình như không hề tồn tại. Vẻ mặt nhìn về Quả Quả và Tiêu Sắt như muốn nói "Ta cũng muốn đập tay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK