• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả Quả vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nàng phải tìm cách gỡ gạt lại. Quả Quả chạy nhanh đến bên cạnh, liếc Tiêu Sắt một cái đầy khinh bỉ, nói sốc hắn, "Mẹ ta dặn không được giao du với những người có "tầm nhìn hạn hẹp". Nếu không sẽ bị lây."

"Cô???" Tiêu Sắt tức giận, phất tay áo, bỏ đi nhanh hơn.

"Tiêu Sắt ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Định bỏ trốn sao?" Quả Quả đi nhanh theo, nhìn hắn hỏi tới, nàng phải chọc hắn phát điên nàng mới vừa ý.

"Tại cô lắm mồm, còn nghe cô nói nữa ta sẽ tổn thương tai." Tiêu Sắt lạnh nhạt liếc mắt sang, sự khinh bạc biểu lộ cũng không ít.

"Được ta sẽ không nói nữa. Mê cung này cứ liên tục biến đổi, ta nắm vạt tay áo ngươi thế này, chúng ta sẽ không lạc nhau." Quả Quả nắm vạt áo hắn đưa lên, cười cười ra vẻ yếu đuối, đề nghị.

"Không cho." Tiêu Sắt giật tay lại, làm Quả Quả tuột tay ra khỏi áo hắn.

"Tên keo kiệt bủn xỉn Tiêu Sắt. Không phải lúc bị Quỷ Dạ Ngư truy đuổi ngươi đã nắm tay ta chạy đi sao? Giờ lại ra vẻ như vậy! Đúng là đáng ghét." Quả Quả gân xanh hằng lên đầy trán, nàng rống gân cổ lên mắng nhiếc.

Sau đó Quả Quả liền thu lại nộ khí, lấy lại dáng vẻ tự đắc, châm chọc Tiêu Sắt. "Ngươi sợ ta nắm bạc màu áo ta àh? Hay áo ngươi là hàng dỏm, nắm lâu sẽ phai màu thật???"

Tiêu Sắt nghe xong, nhiệt huyết phun trào đến tận cổ họng, hắn cố dằn xuống, trịnh trọng đứng lại, phong thái nhẹ nhàng cất lời. "Hàng dỏm sao? Cô có biết..."

"Ta biết. Ta biết. Áo lông của ngươi được may ở Dục Tú phường của Thiên Khải Thành, 110 lượng bạc chỉ mua được một ống tay áo thôi chứ gì? Nếu đã là hàng tốt vậy sao không dám cho ta nắm?" Quả Quả gật gật đầu, nàng tựa như thông hiểu hết thảy tất cả mọi chuyện, nhanh nhảu cắt lời Tiêu Sắt.

"Là ta không thích cô bám vào ta." Tiêu Sắt nghiêm nghị nhìn Quả Quả dứt khoát nói. Làm cho Quả Quả xụ mặt xuống. Đột nhiên Tiêu Sắt lại thay đổi ý định. "Được. Muốn nắm chứ gì?"

Quả Quả hâm hở ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Tay nàng liền nắm lại tay áo Tiêu Sắt, đã thế còn đùa nghịch một chút.

"Đưa ta một trăm lượng, ta không những cho cô ta nắm áo, còn vui vẻ đưa tay cho cô nắm." Tiêu Sắt chìa bàn tay to lớn đang bị Quả Quả bám víu vào tay áo, đưa ra trước mặt Quả Quả, điềm nhiên nho nhã nói.

"Tiêu Sắt, ngươi rõ ràng biết ta không có tiền." Quả Quả nhíu mày, quát lên.

"Không có tiền ta sẽ cho cô mượn..." Tiêu Sắt phong thái vẫn tao nhã như vậy.

"Ngươi cho vay cắt cổ, ai thèm mượn." Quả Quả tức tốc quay mặt đi, trực tiếp bác bỏ đề nghị của hắn.

"Vậy thì mau buông tay." Tiêu Sắt gắt.

"Tiêu Sắt, chúng ta là bằng hữu không phải sao? Vừa nãy ngươi còn đòi cùng ta sống chết. Có chút bạc lẻ này, ngươi cũng tính toán với ta sao???" Quả Quả phồng má phún phính, bán manh một chút, khẽ lắc lắc tay áo Tiêu Sắt, nhỏ giọng nũng nịu, hi vọng sẽ lay động được cái núi băng trước mặt này.

"Ta đòi sống chết với cô khi nào??? Sao ta lại không nhớ nhỉ???" Tiêu Sắt giả ngu ngơ.

"Được. Không đôi co với tên trong mắt chỉ có ngân lượng như ngươi." Quả Quả quẳng tay áo Tiêu Sắt ra xa, xoay người về phía sau, hai tay ôm trước ngực đầy tức tối.

"Phải có ngân lượng mới có thể nói chuyện với ngươi chứ gì???" Quả Quả chợt nảy ra một ý định, quay quắt lại, lăng lăng nhìn Tiêu Sắt, khóe môi khẽ cong lên đầy kiêu ngạo.

Tiêu Sắt có chút hiếu kỳ với thái độ thay đổi chóng mặt của Quả Quả, hắn thật muốn biết nàng định giờ trò gì?

Quả Quả ngón trỏ chỉ thiên, bàn tay còn lại chắp ở sau lưng, dõng dạc kết tội. "Ngươi vừa mới cắn ta một cái. Phải bồi thường cho ta 200 lượng tiền thương tật và 300 lượng tiền tổn thương tinh thần trầm trọng. Còn nữa, lần trước ở Cổ Hoạt Thành, ngươi lăng mạ y đức và phỉ báng nhân phẩm của ta. Buộc phải bồi thường thêm 500 lượng về tội xúc phạm danh dự. Tổng cộng 1000 lượng."

"Đưa đây!" Quả Quả bắt chước chìa tay ra trước mắt Tiêu Sắt, thách thức hắn.

Tiêu Sắt vừa nghe chân mày vừa co rút lại. "Cô là thổ phỉ sao??? Định cướp của àh???" Nghe xong hắn không thể giữ bình tĩnh nữa. Quả Quả đang thét giá tống tiền hắn đây mà. Hắn đường đường là Vĩnh An Vương lại bị nàng tống tiền sao?

"Ngươi định không trả sao???" Quả Quả hai tay chống hông, ưỡng người về phía Tiêu Sắt thét lên.

"Một ngàn lượng đó, cô đi cướp người khác đi. Đừng có mơ cướp được của ta một xu nào." Tiêu Sắt trừng mắt lại nàng, thẳng thừng đáp.

Quả Quả biết rõ sẽ không có chuyện Tiêu Sắt hai tay móc tiền ra dâng cho nàng. Thế nên Quả Quả cũng không có gì bất ngờ, chỉ nhẹ giọng như than thở. "Hóa ra Vĩnh An Vương là người dám làm mà không dám nhận."

"Cô???" Tiêu Sắt hỏa tốc tới đỉnh đầu.

"Nếu chuyện ngươi "ăn" ta xong lại không chịu trách nhiệm mà đồn đại ra ngoài, để ta xem thử sau này ngươi làm sao đứng vững trên giang hồ." Quả Quả vẫn phong tình êm ả, nhẹ nhàng cất tiếng.

Tuy Quả Quả rất nhẹ nhàng nhưng đối với Tiêu Sắt từng câu từng chữ của nàng khác nào những tản đá to lớn từ trên trời rơi xuống trúng vào đầu hắn đâu chứ. Tiêu Sắt không tức chết là không được mà. "Cô nói cái gì? Định uy hiếp ta sao?"

Tiêu Sắt chỉ mới cắn Quả Quả một cái, nàng nói câu trước, câu sau đã trở thành "ăn", với miệng lưỡi giảo hoạt và cộng thêm tài năng thiên bẩm của nàng về khoảng thêm mắm dặm muối thì Tiêu Sắt hắn dù có ngàn cái miệng cũng không thể chứng minh sự trong sạch của hắn. Thậm chí dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội do Quả Quả nói ra. Nếu tiền có thể bịt chặt được miệng nàng thì hắn có tốn 1000 lượng cũng không đáng là gì. Cứ để nàng moi cũng được nhưng khổ nổi bây giờ trên người hắn không có đủ 1000 lượng.

"Sao hả, Tiêu Sắt?" Quả Quả ngân giọng bởn cợt Tiêu Sắt.

"Nói cho cô biết ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp." Tiêu Sắt nghiến răng, lườm Quả Quả một cái thật sắc.

"Nếu ngươi không có đủ tiền vậy thì ký giấy bán thân cho ta đi." Quả Quả nháy nháy mắt, trêu chọc hắn.

"Im miệng." Tiêu Sắt lớn tiếng quát tháo. Hắn đột ngột nhóm người vươn tay ngay tức khắc kéo nàng vào lòng hắn.

Chỉ thấy bức tường bên trái đột nhiên di chuyển về bên phải. Mà Quả Quả đứng ngay trên đường đi của nó, nàng lại không hề phát giác chuyện này. Chỉ có Tiêu Sắt đứng đối diện nàng nên mới nhanh chóng cứu nàng một mạng.

Nào ngờ hành hiệp trượng nghĩa lại khiến bản thân Tiêu Sắt chịu thiệt thòi. Cũng không hẳn là thiệt thòi... Khi hắn kéo nàng về đã bất cẩn vô tình hôn lên má Quả Quả. Chuyện bất ngờ xảy đến, thời khắc đó, Tiêu Sắt dường như cả người bị trét đầy thạch cao, một giây sau đã biến thành pho tượng cứng đờ. Hô hấp cũng rất khó khăn. Nhịp tim giao động cực đại dường như sắp văng ra khỏi giới hạn biên độ cho phép. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Sắt vội đẩy Quả Quả ra, quay người đi, dùng tay che lại gương mặt đang đỏ bừng hết cả lên. Tiêu Sắt cố nuốt xuống cái gì đó trong cổ họng, cố chỉnh lại thanh quản sao cho nghe giống như thường lệ, khẽ cất tiếng.

"Ban nãy ta đã cứu mạng cô, xem như chúng ta huề nhau."

Nhưng khi thanh âm phát ra, đâu đó vẫn nghe được một chút xấu hổ ngại ngùng và lúng túng.

Quả Quả có chút đờ đẫn bất động, tim nàng vẫn còn đập mạnh liên hồi như trống trận. Nàng một bên má vừa mới bị Tiêu Sắt cắn đến đỏ ngầu lên, lát sau lại bị hắn hôn lên bên má còn lại, khiến bên đó cũng đỏ ngây lên. Thiên ah, chuyện gì vậy nè. Nếu cứ nhận phúc lợi bất ngờ như thế nào mãi, rất có thể nàng sẽ chết vì bị bệnh tim mất. Nàng cũng mơ hồ nghe thấy Tiêu Sắt nói, rồi cũng mơ hồ đáp. "Được thôi. Ta rất rộng lượng."

Sau một hồi ngượng ngùng, Quả Quả và Tiêu Sắt dần phục hồi lại tinh thần. Tiêu Sắt hướng mắt về phía trước, không có quay đầu, nhưng hắn vẫn là người mở lời trước. "Không muốn đi khỏi đây sao?"

"Theo ta thấy mê cung này mô phỏng theo Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng, ngươi còn đi loạn lên sẽ chết đó." Quả Quả đưa mắt nhìn xung quanh các bức tường đang tự chuyển động theo nhiều hướng khác nhau, rồi nghiêng đầu lại Tiêu Sắt âm trầm nói.

"Bát Trận Đồ??? Ai nói với cô đây là Bát Trận Đồ?" Tiêu Sắt tay ôm lên trước ngực, hắn định liếc mắt nhìn sang Quả Quả, nhưng vẫn chưa có đủ can đảm nên đành chuyển mắt về.

"Chẳng lẽ không phải?" Quả Quả có chút nghi hoặc. Nàng ngước mắt nhìn lên cao, những con đom đóm đang bay lượn, tiếp lời. "Bát Trận Đồ vận hành theo nguyên lý Bát Quái, vừa nãy chúng ta thực sự đã từ Hậu Thiên Bát Quái đi vào."

"Nhưng chúng ta cũng phải đi chứ. Đi tìm Vô Tâm." Quả Quả nhớ đến chuyện quan trọng. Nhanh chóng đổi ý.

Tiêu Sắt lẵng lặng bước đi, hắn cảm thấy Quả Quả thật sự nói quá nhiều, nói mà không biết mệt mỏi, nên rất ồn ào, làm phiền đến lỗ tai hắn. Hắn đành phải bỏ đi để tìm một chút an tĩnh.

"Này Tiêu Sắt sao ngươi lại đi về hướng đó?" Quả Quả phát hiện vội xoay người đuổi theo hắn.

Quả Quả chân bước song song bên cạnh Tiêu Sắt, đột nhiên thắc mắc. "Tiêu Sắt nè, sau khi đến Tuyết Nguyệt Thành lấy lại tiền, ngươi định quay về Tuyết Lạc sơn trang hay là ở lại Tuyết Nguyệt Thành?"

Nhắc đến Tuyết Lạc sơn trang là Quả Quả tự động bật chế độ chán ghét ngay lập tức. "Mà không lẽ ngươi hết tên để đặt hay sao mà lại đặt là Tuyết Lạc sơn trang??? Nghe dở tệ. Hèm gì ế là phải."

"Cô kiếm đường đi không kiếm lại muốn kiếm chuyện với ta sao?" Tiêu Sắt thở dài, chán chường.

"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta." Quả Quả ấm ức quay sang Tiêu Sắt, nhíu mày gắt.

"Ta đi hay ở cũng sẽ không cho cô theo. Muốn biết làm gì." Tiêu Sắt vô cảm đáp, liền gia tăng thêm một chút tốc độ.

"Tên đáng ghét Tiêu Sắt, đợi ta tìm được Vô Tâm rồi, sẽ lập tức đá ngươi sang một bên." Quả Quả tức giận đứng lại, nàng ôm tay hình quả đấm, hướng theo bóng lưng Tiêu Sắt rồi đấm ngang mạnh vào bức tường ở sau lưng.

"Cô vừa mới nói cái gì?" Tiêu Sắt bốc hỏa quay lại nắm cổ tay nàng truy hỏi.

Cùng lúc đó, bỗng một cánh tay nhanh chóng tóm lấy cổ tay nàng, giữ lại trước khi tay nàng đấm vào tường. Bức tường lại di chuyển, một nhân ảnh đã xuất hiện phía sau bức tường kia.

Quả Quả giật mình quay lại nhìn về phía sau.

"Vô Tâm!"

Nàng mừng rỡ như bắt được kim cương, định xoay người ôm chầm lấy Vô Tâm nhưng cánh tay nàng đã bị Tiêu Sắt khóa chặt, không thể làm gì được. Quả Quả nhăn mặt, dùng dằn cánh tay đó, khốn đốn bảo, "Tiêu Sắt, mau buông tay đi."

Tiêu Sắt ngược lại càng nắm chặt hơn, không để Quả Quả thoát được, đôi mày cau lại cực đại, quát. "Không buông! Ta buông tay để cô ôm tên hòa thượng này àh?"

"Ngươi?" Quả Quả hậm hực, chưa chi đã bị Tiêu Sắt vạch trần, Vô Tâm sẽ phòng bị không cho nàng ôm lấy hắn.

"Hai người lại cãi nhau chuyện gì?"

Vô Tâm hạ tay hắn và nàng xuống rồi từ từ buông tay ra trước. Sau đó Tiêu Sắt mới chịu thu tay về. Quả Quả tức thì quay lại đối diện với Vô Tâm, nàng chưa kịp nói lời nào, Vô Tâm bất ngờ đưa tay tỉ mỉ xoa xoa lên một bên má nàng vẫn còn đo đỏ, chăm chú nhìn Quả Quả rồi tia mắt đến Tiêu Sắt gằn hỏi.

"Khi không có ta ở đây, hai người đã làm chuyện gì?"

Vốn dĩ nộ khí của Tiêu Sắt đang dâng trào khi chứng kiến màng cẩu lương trước mắt nhưng lúc Vô Tâm hỏi tới lại làm Tiêu Sắt nhớ đến hai chuyện đó. Hắn trong một khoảng thời gian ngắn vừa cắn vừa hôn Quả Quả. Nộ khí liền tiêu tan, thay vào đó là cảm giác xấu hổ ùng ùng kéo đến, khiến hắn mặt đỏ bừng bừng, vội quay người đi né tránh cái nhìn kia.

Quả Quả cảm nhận được có chuyện chẳng lành, nàng không thể để Vô Tâm biết Tiêu Sắt vừa cắn vừa hôn lên má nàng được. Nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Không có chuyện gì đâu. Không có gì hết." Quả Quả đảo mắt một vòng, vội cười cười xua xua tay phủ nhận.

"Không có???" Vô Tâm vừa nhìn là biết Quả Quả đang nói dối. Lại thêm phản ứng khác lạ của Tiêu Sắt, thật không giống hắn chút nào. Vô Tâm định hỏi rõ ngọn ngành, thì bị nàng nhanh chóng ngắt lời. "Thật đó. Không có xảy ra chuyện gì hết. Chúng ta mau tìm đường ra khỏi đây trước đã."

Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuyện thoát ra khỏi mê cung này. Những chuyện khác sẽ từ từ truy cứu, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Sự quý tiên đồ, cơ yếu nghịch đổ." Tiêu Sắt bên kia bỗng lên tiếng, rồi quay lại.

"Nghĩa là điều đáng quý trong dự đoán là nhìn ngược." Quả Quả lập tức lộ vẻ thông thái, chấm dứt trạng thái giả vờ ngơ ngáo. Nàng nhìn lại Tiêu Sắt chớp mắt thắc mắc, "Tiêu Sắt tại sao ngươi đột nhiên lại nói câu này?"

"Ban nãy cô đã nói, chúng ta đã vào đây từ Hậu Thiên Bát Quái, không phải sao?" Tiêu Sắt nhướng mắt lên nhìn về Quả Quả, thản nhiên nói.

"Đúng là ta có nói như vậy." Quả Quả gật gù.

"Ngươi nói có lý lắm." Vô Tâm cụp mắt, tay đặt hờ lên cằm, rồi ngước lên tán đồng.

"Từ lúc chúng ta thiết lập lại Hậu Thiên Bát Quái, Hậu Thiên bắt giữ ngươi. Cô ta không chịu rời khỏi, nhất quyết cứu ngươi. Còn ngươi không chịu để nàng cứu, cứ cam tâm chịu chết. Kết quả ngươi được thả ra, còn cô ta bị bắt thay ngươi." Tiêu Sắt nghiêng mặt, từ tốn điểm qua những sự kiện chính.

"Cô ta bị Hậu Thiên giữ lại, chúng ta đã quyết không rời đi, nguyện chết cùng nhau. Kết quả..." Vô Tâm tiếp lời.

"Kết quả vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi." Quả Quả cười đắc ý, nhanh chóng nói chêm vào. Một giây sao liền tỏ ra một chút ngờ vực, "Vậy đây không phải là Bát Trận Đồ sao?"

"Đã nói không phải từ lâu rồi." Tiêu Sắt có chút nóng giận với sự cố chấp mà lại còn ngốc nghếch của Quả Quả. Hắn lườm nàng một cái ngay tức khắc.

"Vậy bây giờ chúng ta muốn thoát khỏi đây thì đành phải ở lại sao?" Quả Quả gãi gãi đầu khó hiểu, chuyện này có chút phi logic. "Có gì đó ngồ ngộ???"

Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng không biết phải trả lời thế nào. Cả hai yên lặng ngồi xuống chờ đợi xem phán đoán của họ là đúng hay sai. Quả Quả cũng không nói gì nữa, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh cùng trông chờ. Chờ đợi đúng là rất buồn chán, ba người lại nằm lăn ra, đếm ngón tay cho đỡ chán.

"Đúng là không hợp lý chút nào." Chờ hơn nửa canh giờ, Vô Tâm nhẫn không được nữa liền đứng dậy, nhìn lại xung quanh. "Nhìn thế nào cũng là mấy bức tường này, vẫn cái mê cung này."

"Nhìn?" Cả ba người hô toáng lên, Quả Quả và Tiêu Sắt bật đứng dậy. Ba người khóe môi khẽ cong một chút, đồng thanh đồng ngữ. "Nếu không muốn nhìn thì đừng nhìn nữa."

Nói xong cả ba liền nhắm mắt lại. Một lúc sau mới đồng loạt mở mắt lên. Mê cung bao trùm lấy họ đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một chút mờ ảo với đầy dịch nhớt trơn dính ở dưới chân và họ bị bao bọc bởi một vật hình túi, thành túi vừa dai lại vừa dày tựa như một cái bao tử khổng lồ.

"Bị chúng ta đoán trúng rồi." Vô Tâm khóe môi tà mị cong lên đầy đắc chí.

"Nhưng bây giờ thì... đây là đâu? Trong dạ dày con cá đó àh?" Quả Quả ngơ ngác ngó đông ngó tây. Sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, rồi ngước lên, vẻ mặt ngạo mạn, thông cáo. "Nếu thật là vậy thì ta có cách để thoát ra ngoài."

"Cô định làm gì?" Vô Tâm và Tiêu Sắt ngạc nhiên nhìn Quả Quả.

"Xem đây." Quả Quả móc trong thắt lưng ra, giơ cao thanh đoản chùy, vui vẻ hô lên.

"Hiểu rồi." Tiêu Sắt thu nhỏ đồng tử, bình nhiên nhép môi. Tuy vậy, hắn vẫn có chút nghi hoặc. "Nhưng mà có được không đó."

"Không thử thì sao biết được chứ." Quả Quả nhìn đoản chùy đen huyền trong tay, ánh mắt tự tin lẫm liệt đầy ngạo nghễ nói.

"Nhưng..." Vô Tâm khẽ thốt lên một tiếng rồi lại do dự không nói nữa.

"Ta sẽ làm. Không liên can gì đến ngươi. Nếu không muốn xem thì đừng xem."

Quả Quả hiểu rõ những suy nghĩ của Vô Tâm lúc này. Nàng nhìn hắn một cái, rồi xoay người cố gắng bước tới đối diện với thành dạ dày của thủy quái. Nàng lập tức xoay đoản chùy trong lòng bàn tay, rồi nắm chặt nó, mạnh mẽ dứt khoát vung lên. Đúng lúc này, Vô Tâm quay lưng lại, lập chưởng nhắm mắt không nhìn nữa. Tiêu Sắt ngược lại rất thích thú, nhìn chăm chăm vào Quả Quả. Hắn cảm thấy những động tác và thái độ của nàng thật ngầu quá xá. Không ngờ có lúc nàng cũng lãnh khốc vô tình đến thế.

Quả Quả dùng sức cầm đoản chùy đâm thật mạnh vào dạ dày thủy quái, rồi rạch một đường dài xuống. Nhưng không có máu chảy ra, cũng không có một chút đau đớn nào. Nàng cất thanh đoản chùy đi, hai tay nắm lấy hai kẽ hở kéo vết rãnh mở rộng về hai bên, tạo ra một lối thoát.

Cả ba chưa kịp nhìn ra bên ngoài thì bất ngờ một cơn cuồng phong cuốn theo đầy cát bụi thổi mạnh vào. Làm cho họ cảm thấy vô cùng khó thích nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK