"Động đất sao? Hay là cái gì?" Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên bước lên vài bước, ngơ ngác phát biểu.
Hòa thượng kia thấy thế liền xốc vò rượu lên, tung người một cái đã rơi xuống trên nóc nhà, chẳng qua là lảo đảo dường như muốn té rơi xuống.
"Cao thủ!" Lôi Vô Kiệt thở dài nói, hắn trong đầu nghĩ chuyến này bước chân ra giang hồ thật là không hề uổng công, cảm giác cao thủ trên giang hồ tựa như nhiều không đếm xuể, trên đường chính tùy tiện kéo 1 hòa thượng uống rượu đều có thân pháp siêu phàm như vậy.
Vô Tâm cũng một bước đi theo lên, hòa thượng kia liền ở trên nóc nhà chạy như bay, hắn chạy tương đối khó coi, lảo đảo lắc lư, giống như là tùy thời có thể một cước đạp không từ trên nóc nhà té xuống, có thể hết lần này tới lần khác bóng người khinh linh, cơ hồ bay lên không giậm chân Vô Tâm luôn là cùng hắn kém mấy bước, làm sao đuổi cũng không đuổi kịp.
"Hòa thượng! Hòa thượng! Ngươi đi đâu thế?" Lôi Vô Kiệt nhìn theo bóng lưng Vô Tâm gọi lớn.
"Chạy không?" Tiêu Sắt đột nhiên hỏi Lôi Vô Kiệt bên cạnh đang ngẩn người.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút, mạnh mẽ gật đầu một cái: "Chạy!" Nói xong cũng tung người bay đến nóc nhà trên, đuổi theo hai người kia đi. Giận nên đuổi tới, Tiêu Sắt ở sau lưng mắng to: "Ngu si! Ta không phải hỏi ngươi có muốn hay không cùng bọn họ so ai chạy nhanh hơn! Ta là hỏi ngươi có muốn hay không chạy trốn!"
Quả Quả bên kia đường cuối cùng cũng có người chịu nói chuyện với nàng. Nàng vui vẻ cười nói rôm rả với người kia, đến lúc quay lại đã thấy Lôi Vô Kiệt phi người lên nóc nhà chạy đi, Tiêu Sắt cau mày liền đuổi theo sau hắn, nàng tắt hẳn nụ cười trên môi, cảm giác như nàng bị lãng quên, tệ hại hơn là bị bỏ rơi, liền vội vội vàng vàng đuổi theo họ, gọi lớn: "Các người.... các người đợi ta với!"
Quả Quả vừa chạy theo như bay, giơ tay hình quả đấm vừa nghiến răng cót két, oán giận thét lớn, "Để lão tử đuổi đến, các người chỉ có đường chết!" Khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi nhìn chăm chăm vào nàng. Mặc dù họ cũng không hiểu nàng đang nói gì, vì ngôn ngữ nàng đang dùng là Trung Nguyên quan thoại.
Nhưng Lôi Vô Kiệt đã hăng máu chạy, trước đó bởi vì trọng thương trong người, chỉ có thể bị Vô Tâm kéo, bây giờ rốt cuộc khỏi rồi, đã sớm không ngăn được nhẫn nại muốn cùng Vô Tâm so tài cao thấp. Nếu lấy hắn trước kia khinh công căn cơ, nhất định là không cách nào đuổi kịp, thế nhưng lúc ở bờ sông bị Vô Tâm lưu chuyển chi thuật gõ mấy cái, Lôi Vô Kiệt cảm giác mình thổ nạp, hô hấp cũng buông xa so với trước kia, mấy cái tung người sau, hoàn toàn không có bị Vô Tâm bọn họ bỏ rơi rất nhiều.
Lôi Vô Kiệt chạy bán sống bán chết, xém xíu đụng phải một nữ nhân trên đường, hắn nhanh chóng đạp lên chiếc xe kéo kế bên lấy đà phi lên cao, xoay vài vòng né tránh và an toàn tiếp đất siêu ngầu. Rồi tiếp tục cuộc rượt đuổi.
Tiêu Sắt rất nhanh cũng theo sau, trong miệng như cũ mắng mắng điệp điệp: "Ngươi người này,..."
"Nhìn đằng trước!" Chỉ thấy Lôi Vô Kiệt hốt hoảng la to.
Phía trước họ là một chiếc xe ngựa to lớn, Lôi Vô Kiệt phản ứng nhanh, tức khắc liền luồn vào phía gầm xe trượt dài thoát khỏi nó. Tiêu Sắt thì không chọn cách đó. Hắn thong dong xoay người, hướng trên xe ngựa mà phi qua.
"Ban nãy là thời cơ chạy trốn tốt biết bao nhiêu ah." Vừa thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Sắt lại không quên chuyện cũ, lập tức chất vấn Lôi Vô Kiệt.
Nhưng Lôi Vô Kiệt không có chú ý đến lời Tiêu Sắt, hắn một mực cấm đầu chạy tới, đã thế còn gặp phải một gian hàng đồ gốm, với những chiếc bình đầy kiểu dáng và sắc màu. Lôi Vô Kiệt quýt quán liền thu người nhảy khỏi hàng quán. Tuy an toàn tiếp đất nhưng không may một bình gốm bị hắn chạm trúng, rơi xuống. Lôi Vô Kiệt liền nhanh tay tóm chiếc bình gốm trước khi nó vỡ tan tành trên đất, rồi đặt lại chỗ cũ, miệng không ngừng, "Xin lỗi...!"
Lôi Vô Kiệt chạy lao đi, Tiêu Sắt trên nóc nhà đã đuổi kịp hắn, còn cách hắn phía trước một khoảng. Khi Lôi Vô Kiệt chạy tới, Tiêu Sắt đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại. Lôi Vô Kiệt bị Tiêu Sắt trước mặt cản lại liền thắng gấp.
"Ta trịnh trọng nói lại với ngươi lần nữa." Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, nhìn Lôi Vô Kiệt nói. "Ngươi lẽ nào không muốn chạy trốn?"
Nhưng Lôi Vô Kiệt tâm trí chỉ nghĩ đến việc đuổi theo Vô Tâm, mắt dáo dác tìm kiếm, miệng không ngừng hỏi: "Bọn họ chạy đâu rồi?"
Tiêu Sắt nghe xong có chút ngạc nhiên, chỉ tay về phía Vô Tâm và gã hòa thượng kia đang chạy trên nóc nhà. "Đó kìa."
Lôi Vô Kiệt lập tức chạy theo, bỏ lại Tiêu Sắt đang muốn gọi hắn lại. Tiêu Sắt nhìn theo chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Ngươi đuổi theo làm gì?" Tiêu Sắt bất đắc dĩ phải dùng khinh công đuổi theo Lôi Vô Kiệt, nhìn hắn thắc mắc. "Ngươi chẳng lẽ thật vẫn nghĩ sẽ tự tay bắt hắn mang trở về? Ngươi đánh thắng được hắn?"
"Không phải là còn có ngươi sao?" Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.
Tiêu Sắt cả giận nói, "Không phải đã sớm nói, ta không biết võ công!"
"Khinh công thân pháp của ngươi, so với ta đều mạnh." Lôi Vô Kiệt bày tỏ không tin.
"Không biết võ công, còn không phải học chút khinh công? Nếu không làm sao chạy trốn?" Tiêu Sắt ngược lại có lý chẳng sợ.
"Ngày đó ở trong sơn trang... Ngươi vung tay lên, mười mấy cánh cửa liền đóng lại." Lôi Vô Kiệt hồi tưởng lại một màn kinh hãi trong sơn trang kia.
"Đó là ta đã sớm làm xong cơ quan, liền hù dọa người khác một chút. " Tiêu Sắt ngược lại là thản nhiên.
"Cái này..." Lôi Vô Kiệt nhất thời xấu hổ, xem ra trên giang hồ tình cờ không chỉ nhiều cao thủ, mà những tên lừa gạt cũng không ít ah.
Hòa thượng kia đem vò rượu trên tay ném đi sau lưng, tung người một cái nhảy vào phía trước một cái nhà. Vô Tâm tiếp nhận cái vò rượu đó, dừng lại nhẹ nhàng đem nó để xuống, cúi người nhìn phía dưới, như có điều suy nghĩ.
"Các người được lắm! Dám bỏ rơi ta?" Quả Quả lúc này đã đuổi kịp Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, dung nham trong lòng phun trào, nộ khí thoát ra bao trùm lấy hai tội nhân, cho nàng hỏi tội.
"Quả... Quả... tỷ..., tỷ...." Lôi Vô Kiệt kinh ngạc tột độ, tròn mắt hốc miệng.
"Cô???" Tiêu Sắt cũng ngạc nhiên không kém.
"Ta làm sao? Ta còn chưa dụng hình bức cung, hai người làm gì mà sợ hãi như thế?" Quả Quả cau mày, vừa giận vừa khó hiểu thái độ kỳ lạ của hai người họ.
"Không phải... không phải vậy..." Lôi Vô Kiệt lắc đầu xua tay, khóe môi run run.
"Cô... cô biết khinh công từ khi nào?" Tiêu Sắt mắt không rời khỏi Quả Quả, hiếu kỳ chợt hỏi.
"Ta không có biết khinh công!" Quả Quả thản nhiên trả lời không hề dò xét hay suy nghĩ trước khi nói.
"Thế cái này là gì?" Tiêu Sắt chỉ chỉ vào khoảng không giữa chân Quả Quả và mặt đất xa xa, bình nhiên chất vấn.
"Cái này là.... k..h..i..n...h... c...ô...n...g...!!! Khinh công sao???" Quả Quả ngó xuống, nàng không thể tin vào mắt mình. Chuyện gì đang xảy ra? Chân nàng thật sự không hề chạm đất, ngược lại còn cùng Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, ba người đạp không khí mà chạy? Nếu Tiêu Sắt không nói với nàng, Quả Quả còn tưởng nàng đang chạy bộ???
"Ah....ah...ah..." Quả Quả hoảng hốt, đột nhiên không giữ được thăng bằng liền rơi xuống.
"Quả Quả tỷ, cẩn thận!" Lôi Vô Kiệt vội hạ người, giang tay đỡ lấy Quả Quả, hai người chân vừa vặn an toàn chạm đất.
"Thật là..." Tiêu Sắt thở dài, khi thấy nàng rơi xuống, tim hắn giật thót, liền muốn đỡ lấy nàng nhưng hắn không nhanh bằng Lôi Vô Kiệt, cũng vì Lôi Vô Kiệt gần nàng hơn. Nên trong lòng bức bối liền muốn mắng một tiếng nhưng rồi lại thôi.
"Ta biết khinh công rồi sao? Ta biết khinh công từ khi nào? Khinh công! Ah! Ta có biết khinh công không vậy?" Quả Quả ánh mắt bần thần, miệng nói loạn xạ hết cả lên.
Nhìn Quả Quả cứ như kẻ đầu óc có vấn đề, Tiêu Sắt thật bó tay. Hắn cảm thấy nàng thật sự rất kỳ lạ. Một lát không gặp đã biết tự khinh công? Nàng rốt cuộc là người gì đây? Hay thật đúng là thần tiên hạ phàm? Tiêu Sắt hắn bị nàng làm cho hồ đồ mất rồi. Thần tiên không thể nào có dáng vẻ thế này. Như người đầu óc bị trì trệ, trí não chậm phát triển. Đến cả nàng cũng không phát hiện mình biết khinh công từ khi nào? Đúng là chuyện lạ kỳ trên đời!
Tiêu Sắt bỏ mặc Quả Quả đầu óc có chút rối loạn sang một bên, cáu gắt quay lại tiếp tục vấn đề cũ rít đó. "Ta hỏi ngươi, vậy còn muốn đuổi theo nữa không?"
"Vậy chi bằng, chúng ta cùng nhau chạy trốn đi." Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả rồi quay sang cười cười với Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt bất lực thở dài, rồi liếc mắt lên trên một cái. Lôi Vô Kiệt vẫn ngây ra, không hiểu ý hắn, hắn đành liếc thêm vài cái nữa, trực tiếp đưa tay chỉ về phía trước. Lôi Vô Kiệt mới chịu ngó mắt nhìn sang. Vừa thấy Vô Tâm đứng trước mặt, Lôi Vô Kiệt giật thót tim gan vội che miệng lại.
Tiêu Sắt ngay sau ánh mắt nhìn tới Vô Tâm. Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, bước tới vài bước hỏi. "Sao không đi nữa?"
Chỉ thấy đối diện là một ngôi miếu không nhỏ, trên cửa miếu tấm bảng rõ ràng viết bốn chữ -- Đại Phạn Âm Tự.
"Nếu đã đến, vậy sao còn không đi vào?" Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm đang ngẩn người.
Vô Tâm sững sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, lần nữa đổi trở về phong độ nhẹ nhàng, hòa thượng cả người đầy tà khí, cười nói: "Đúng vậy! Đi vào!" Nói xong phất ống tay áo một cái, tung người mấy cái rơi vào trong chùa. Lôi Vô Kiệt kéo theo Quả Quả thần trí còn đang hỗn loạn theo sau Vô Tâm. Tiêu Sắt tự nhiên cũng đi theo lên.
"Không nghĩ tới ta điều nghiên Niệm Châu Hàng Ma Thần Thông hai mươi năm, nhưng không địch lại hai tiểu đồng." Hòa thượng cầm châu đau đớn ngã khụy xuống, một kích kia mang hắn hai mươi năm khổ học đánh tan, sau một kích đó hắn đã không có sức tái chiến.
Có thể Linh Quân cùng Bá Dung cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy ngực một trận phiên giang đảo hải, nhiệt huyết dâng trào.
Võ tăng cầm đao bên cạnh lo lắng liền kêu lên một tiếng, "Sư đệ." Sau đó liền vung đao, lao đến chỗ Linh Quân. Linh Quân nhanh chóng dùng kiếm cản đao. Hai người đọ với nhau vài chiêu, võ tăng đã bị Linh Quân cho một cước, lùi về sau vài bước. Bá Dung thấy vậy cũng đem kiếm phóng đến giao chiến với võ tăng cầm đao. Võ tăng cầm đao sức cùng lực kiệt, không thể so với Bá Dung liền bị hắn một kích đánh vào sau lưng, lui về sau. Còn Bá Dung vừa vặn đứng kế bên Linh Quân.
Võ tăng cầm đao vẫn không chịu dừng tay, hắn cầm đao chạy đến giao chiến với Linh Quân cùng Bá Dung thêm lần nữa. Cả hai lần này cũng không nể nang gì, ngược lại còn dốc hết sức, cùng nhau tác chiến, tấn công quyết liệt vào võ tăng cầm đao kia. Võ tăng bị hai thiếu niên đánh tới đánh lui như bao cát. Sau đó Bá Dung một cước, đá bay võ tăng cầm đao về bên cạnh sư đệ hắn.
"Ồn ào... Ồn ào chết đi được! Hôm nay Đại Phạn Âm Tự sao lại ồn như vậy? Đến nhiều người như thế ah!" Thanh âm của 1 người say khướt bỗng nhiên truyền tới, Bá Dung cùng Linh Quân vội vàng quay đầu nhìn lại, lại thấy người trước mắt ảnh chợt lóe, người nọ cũng đã đến hai người trước mặt.
Hai người bọn họ quay người lại, phát hiện một tăng nhân với chòm râu dài, cả người rách rưới không chịu nổi. Hòa thượng say rượu, ngã nghiêng đi đến khoát vai Pháp Lan tôn giả cơ hồ như dùng người làm điểm tựa cho khỏi ngã, giọng điệu say khướt hỏi tới.
"Đây là... Đây là những người nào?"
Pháp Lan Tôn Giả đứng yên như tượng. Hòa thượng say rượu rời khỏi Pháp Lan tôn giả, bước đi như rắn bò, huơ tay múa chân, "Còn không mau đem bọn họ đuổi ra ngoài."
"Sư huynh, người này có lai lịch gì?" Linh Quân nhìn không thấu hòa thượng say rượu này, liền quay sang hỏi Bá Dung.
"Ngủ mơ La Hán Quyền!" Bá Dung nhìn một chút do dự suy đoán. "Phật gia võ công tương tự chỉ có một môn."
Chỉ thấy tên hòa thượng say rượu kia đứng không vững liền ngã lăn ra đất.
"Không phải ngủ mơ La Hán Quyền, hắn say thật rồi." Người trong kiệu cất tiếng.
"Hả? Say... thật...???" Linh Quân ngạc nhiên thản thốt.
"Sư huynh... mấy người này là ai vậy?" Hòa thượng say rượu nằm trên đất, ngóc đầu dậy chỉ tay về đám người lạ mặt hỏi. Hắn cố gượng người dậy mấy lần, nhưng vẫn không đứng lên được.
Pháp Lan Tôn Giả vẫn như cũ lắc đầu. Nhưng không biết cái lắc đầu này là đang lắc đầu vì không biết lai lịch của những người này, hay là đối với sư đệ say rượu thật không biết làm sao.
"Một hòa thượng say thì có bao nhiêu bản lĩnh, giả thần giả quỷ. Để ta đến thử một hồi." Linh Quân cao ngạo, xem thường kẻ địch, bước lên phía trước xoay kiếm chĩa thẳng vào hòa thượng say xỉn chế nhiễu.
Hòa thượng say rượu nghe xong, lảo đảo liền đứng dậy, bước thấp bước cao đi đến võ tăng cầm đao, vỗ vào vai hắn phê bình. "Ngươi đó... Không ăn thịt, không uống rượu, không háo sắc. Đối với Phá Giới Đao lĩnh hội còn kém một chút."
Trong nháy mắt, hòa thượng say rượu liền đoạt lấy thanh đao trong tay võ tăng kia, khảng khái cất tiếng trong sự ngỡ ngàng của võ tăng đó, "Nhìn kỹ đây."
Hòa thượng say rượu tùy ý vung đao lên. Nhưng giống như là đem toàn trường phong cùng hút vào. Tựa như thời gian dừng lại, gió không thổi nữa, chim cũng không kêu, cho dù một mảnh lá cây lặng lẽ bay xuống cũng ngưng rơi. Chỉ vì một cổ đao kình phá vỡ không khí kia, cướp đi chung quanh hết thảy sinh cơ.
Múa đao một đường, đạo lực uy phong cứ như mang ngàn vạn thanh đao cuồn cuộn phóng tới kẻ địch phía trước. Áp lực cực lớn, Linh Quân cùng Bá Dung tuyệt nhiên không thể chống đỡ nổi một đao tựa ngàn đao này. Dù cho có bay lên trời hay chui xuống đất cũng không trốn thoát, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
"Đây... đây... còn là người sao?" Bá Dung thần trí chấn động, môi hoảng sợ lắp bắp.
"Đao pháp như vậy..." Linh Quân trong lòng rét một cái, không nói ra nửa câu sau: "Cơ hồ có thể cùng sư phụ không phân cao thấp."
Cả hai vô lực chống đỡ. Ngược lại người không kiệu không chút hoang mang, vẫn phong thái trầm tĩnh, tay cầm chuỗi hạt châu nhẹ phất một cái, ngàn đao kia liền bị đánh tan đi.
Lúc này nội tâm khiếp sợ nhất hẳn là võ tăng bị đoạt đao ban nãy. Hòa thượng say rượu này từ trước đến giờ là người bọn họ khinh thường nhất. Mỗi ngày đều không tỉnh phật pháp, không tu vũ đạo, cả ngày chỉ đều say rượu. Vậy mà Ma Kha Tôn Giả lại còn nói hắn là người có thiên phú Phật pháp nhất Đại Phạm Âm Tự trong trăm năm qua??? Nếu không phải Pháp Lan Tôn Giả thiên vị người tiểu sư đệ này, sợ là đã sớm bị đuổi ra cửa miếu. Thế nhưng giới đao theo vung tay lên đạt tới cảnh giới này, rõ ràng là bản mình tu luyện mấy chục năm nữa cũng không cách nào đạt tới.
"Ngươi... ngươi... Ngươi làm sao???" Võ tăng phía sau kinh ngạc cất lời, chưa kịp nói dứt câu đã bị hòa thượng say rượu xoay lại đánh mạnh vào đầu, mắng. "Ngươi gì mà ngươi. Gọi sư thúc."
Võ tăng bị đánh đau liền xoa đầu mình, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Sư... sư thúc..."
Pháp Lan Tôn Giả ngược lại cũng không kinh ngạc, chẳng qua là lắc đầu.
Hòa thượng say rượu cầm đao, nhìn về phía Pháp Lan Tôn Giả, rồi đưa thanh đao lên nhìn theo thân đao, vô tư nói, tựa hồ cả người men rượu cũng đã tản đi, không còn là dáng vẻ say khướt kia. "Sư huynh à, đừng lắc đầu nữa. Cái gì nên tới thì không tránh khỏi. Mà đã không tránh khỏi vậy thì cứ giết hết là được rồi."
Nghe được câu này, Linh Quân cùng Bá Dung, vội vàng vừa vào thế phòng ngự vừa quay đầu nhìn về phía sư phụ, hai người bọn họ rõ ràng không phải đối thủ của hòa thượng này.
Người trong kiệu thản nhiên bảo, "Lui xuống đi."
"Vâng." Hai thiếu niên hạ kiếm xuống.
Người trong kiệu để chuỗi hạt châu xuống, cầm thanh trường kiếm, vừa bước ra khỏi kiệu vừa nói. "Bọn ta đến đây, vốn dĩ là để tìm người. Hôm nay người tự mình đến. Cũng không cần đánh."
"Chúng ta đã 12 năm không gặp rồi nhỉ. Pháp Diệp Tôn Giả, hay nên gọi ngươi là Toái Không Đao, Vương Nhân Tôn." Lúc này, người trong kiệu mang theo giọng nói bước sau khỏi kiệu. Hiện ra trước mắt mọi người là một người thân mặc lục y, từ tốn mở lời chào.
Hòa thượng râu dài huy hoàng vác đao lên vai, cười đáp, "Thì ra là cái tên bán nam bán nữ nhà ngươi, Chưởng Hương Đại Giám. Cẩn Tiên công công."
Bốn người sau khi hạ xuống trên mái đình. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt tiến lên vào bước thuận tiện quan sát tình hình bên dưới. Họ phát hiện miếu này trong tưởng tượng đại khái không giống nhau, chỉ thấy ở giữa đình viện đang đặt đỉnh cổ kiệu hoa lệ, cổ kiệu bên ngoài còn đứng bốn nam nhân vạm vỡ cường tráng cùng hai thiếu niên mặt mũi tuấn tú, nhìn một cái chính là Trung Nguyên tông môn thế gia khí phái. Mà hòa thượng râu dài say rượu ban nãy thì đứng ở cửa đại điện, một bộ dáng vẻ tinh thần phấn chấn, trong tay nắm một chuôi giới đao, khí thế bất phàm. Hai phe tựa hồ đang giằng co, ai cũng không dám bước lên trước.
Chỉ có Quả Quả không hề hào hứng với cảnh tượng bên dưới, nàng biết tổng cả rồi. Nàng ngược lại ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá vàng bay, mừng rỡ hớn hở, "Mọi người xem! Bạch quả kìa. Lá bạch quả bị gió cuốn bay kìa... Đẹp lắm đúng không?"
"Cô tự luyến vừa thôi! Trên y phục đã đầy những chiếc lá bạch quả màu lam rồi. Ta chưa thấy lá bạch quả có màu lam bao giờ." Tiêu Sắt đi sau cùng nên chưa kịp đến chỗ Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đã quay sang Quả Quả mắng mỏ một chút cho vui.
"Cái này gọi là nghệ thuật nga." Quả Quả quay lại, thích thú giải bày.
"Thật là hết nói nổi cô. Cái gì cũng nói ra được." Tiêu Sắt bó tay lắc đầu, bước đến chỗ Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt nhìn xuống sân. Hắn vừa thấy người trong kiệu bước ra, một thân lục y liền sững sốt, vội lùi lại vài bước, trong đầu hiện lên thân thế người này. "Cẩn Tiên công công?"
Chương này phần lớn được trích từ chương 12: Đại Phạn Âm Tự và chương 13: Hòa Thượng Say Rượu Phá Giới Đao trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.