"Băng châm có độc. Mọi người cẩn thận." Vô Tâm sắc mặt thận trọng nhắc nhỡ.
"Bách Cửu Ảnh Cơ?" Tiêu Sắt chợt nói ra một cái tên. Giọng điệu có chút kiên dè.
"Ta có nghe nói qua... là cái gì... mà..." Lôi Vô Kiệt nhớ man máng, gãi đầu.
"Độc Thần Cơ. Thiên hạ mỹ nhân đệ nhất dùng độc." Tiêu Sắt tiếp lời.
"Đúng đúng..." Lôi Vô Kiệt mừng rỡ khi được Tiêu Sắt nhắc bài.
"Dùng độc?" Quả Quả lẩm bẩm một mình.
Hàng vạn băng châm độc kia cứ lũ lượt kéo đến liên tục công kích mãnh liệt vào chiếc chuông bảo vệ của Vô Tâm không ngừng. Ngày càng có sức lực công phá mạnh hơn. Vô Tâm đã chịu như vậy hơn một canh giờ, cũng đã thấm mệt một chút, mồ hôi trên trán tươm ra.
"Vô Tâm, ngươi còn có thể chịu được bao lâu?" Quả Quả nhìn Vô Tâm mồ hôi đổ xuống, lo lắng hỏi.
"Chịu được bao nhiêu, hay bấy nhiêu." Vô Tâm lãnh đạm một chút.
"Cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Nếu như hắn nội lực tổn thương. Chúng ta bốn người đã hai người không biết võ công, một người lại bị thương. Làm sao đấu lại bà cô đó." Quả Quả đi tới đi lui, vừa chau mày nghĩ ngợi vừa cắn móng tay, nói.
"Cô ta không những dùng độc giỏi nhất thiên hạ mà võ công cũng thuộc dạng cao thủ khó lường. Cảnh giới đã đạt Tiêu Diêu tam bậc. Đối đầu trực diện không phải là tự tìm đường chết?" Tiêu Sắt nhìn về Quả Quả có chút không đồng tình.
"Đứng trong đây cũng chết. Mà sáp lá cà cũng chết. Ta thà chết oanh oanh liệt liệt còn hơn. Chúng ta hai người biết võ công đấu với một mình bà ta không lẽ không gây được cho bà ta một chút tổn thương nào?" Máu liều của Quả Quả lại nổi lên.
"Quả Quả tỷ nói rất đúng. Ta không muốn Vô Tâm vì chúng ta trọng thương. Vô Tâm ngươi mở cái lồng này ra, ta cùng ngươi chiến với bà ta." Lôi Vô Kiệt đồng quan điểm với Quả Quả.
"Đúng là hai kẻ ngông cuồng liều mạng." Tiêu Sắt cảm thán.
"Là do ngươi nhát gan." Quả Quả ánh mắt đưa đến Tiêu Sắt có chút chán ghét.
"Cô?" Tiêu Sắt nghe được những lời này không khỏi tức giận.
"Hôm nay có chết thì cùng chết." Lôi Vô Kiệt lớn tiếng.
"Ta biết chắc hôm nay chúng ta sẽ không chết được." Quả Quả quả quyết.
Vô Tâm dùng lực một cái, chỉ thấy một hoàng quang phát ra cực mạnh, đẩy lùi tất cả băng châm độc đang bay đến, khiến chúng gãy làm hai rơi hết xuống đất. Cùng lúc đó, một nhân ảnh xa xa, chớp nhoáng đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Ân oán năm xưa, một lần tính rõ." Chân vừa tiếp đất, nữ nhân hồng y chói ló, tay cầm hai chiếc quạt đen đã cất tiếng. Dứt lời, hồng y dùng quạt lao tới. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng lao đến tiếp chiêu. Chỉ thấy Bách Cửu Ảnh Cơ, hai tay cầm quạt tiếp hai người cùng một lúc nhưng lại có chút thư thả trên gương mặt. Dùng quạt làm vũ khí, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng uy lực phát ra không thể xem thường.
"Vô Tâm, Vô Kiệt cẩn thận." Quả Quả bên đây vừa cùng Tiêu Sắt xem ba người kia giao chiến ác liệt vừa không quên nhắc nhỡ.
Vô Tâm dùng quyền đánh tới, bà ta nhẹ nhàng dùng quạt cản lại, dụng lực một chút đã khiến Vô Tâm phải thu quyền lại. Bách Cửu một tay đưa đến những nan quạt bằng sắt, nhọn có tẩm độc nhằm đến yết hầu Vô Tâm mà tới, Vô Tâm ngay tức khắc liền thu người, né xuống phía dưới quạt. Chiếc quạt chỉ cách chóp mũi hắn một cự li cực nhỏ, tựa hồ như gần chạm đến nhau. Hắn dùng hai tay chống đỡ bên một lực bên dưới cổ tay bà ta. Vô Tâm định một lực hất lên nào ngờ Bách Cửu liền quay một góc, lực kéo quạt về không nhỏ nhầm vết thương trên vai Vô Tâm nhưng hắn kịp thời tránh sang một bên, đồng thời dùng lực đánh vào cổ tay bà ta khiến bà ta khép quạt lại. Rồi tấn công tới, bà ta hết khép lại mở quạt đánh tới một chiêu, Vô Tâm tức khắc đỡ một đòn. Tốc độ đánh nhau càng lúc càng nhanh, đến hoa cả mắt. Bà ta liên tục tung chiêu, Vô Tâm vừa phòng vừa thủ kịp thời.
Lại nói đến Lôi Vô Kiệt, dùng Vô Phương quyền tấn công. Bách Cửu thật chẳng xem Vô Phương quyền của Lôi Vô Kiệt ra gì, nhẹ nhàng mở quạt đón lấy đường quyền rồi hất quạt phân tán đường quyền đi theo một hướng khác. Dùng quyền không được, Lôi Vô Kiệt lại dùng cước. Khả năng ra cước nhanh không tưởng, tuy nhiên vẫn không làm khó được Bách Cửu. Đúng là đẳng cách Tiêu Diêu. Bà ta dùng chân đối chân với Lôi Vô Kiệt, bất phân thắng bại.
"Bách Cửu hình như vẫn chưa dốc toàn lực." Tiêu Sắt bên đây vừa long tay vào áo quan sát vừa thản nhiên bình luận.
"Ngươi là muốn bà ta đánh chết hai người họ." Quả Quả bước tới xỉa xói.
"Ta không muốn cãi với cô." Tiêu Sắt không buồn tiếp chuyện với nữ nhân bên cạnh, lúc nào lời nói cũng "sắc hơn cả móc câu".
Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt đưa mắt nhìn nhau, ngầm ý liên thủ tấn công. Vô Tâm bay lên ra đòn phía trên dùng chân liên tục đánh xuống, Lôi Vô Kiệt phía dưới, hết quyền lại cước, dụng lực cao mà tấn công. Rồi lại đổi ngược. Cả hai liên thủ cùng tấn công bên trên, cùng đánh ở dưới, cùng đánh tẻ ra hai bên. Bách Cửu trên đánh Vô Tâm, dưới đề phòng Lôi Vô Kiệt. Lại tấn công đến Lôi Vô Kiệt bên trên, dưới lại không buông tha Vô Tâm.
Sau một hồi giao chiến không mệt mỏi, Bách Cửu dường như hết kiên nhẫn liền một cước đánh hạ Lôi Vô Kiệt ngã nhào ra đất. Lực không nhỏ, khiến hắn lộn mấy vòng mới ngừng được. Còn lại Vô Tâm, mỗi đòn Bách Cửu đánh ra như muốn lấy mạng hắn. Bà ta dùng quạt hất một cái đã phóng ra những độc châm đến Vô Tâm.
"Vô Tâm, cẩn thận." Quả Quả không khỏi lo lắng, thấp thỏm khi thấy những chiêu chí mạng mà Bách Cửu đánh ra. Tiêu Sắt cũng không hơn là mấy, giờ hắn không nói gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát, trong lòng có chút hồi hộp.
Vô Tâm phát giác liền xoay người vài vòng né tránh. Những độc châm kia được phóng ra liền theo lực mà tới ghim sâu vào vách nhà gỗ.
"Tiêu Sắt." Chỉ thấy Quả Quả chợt chạy đến chỗ Tiêu Sắt, ôm lấy hắn, xoay người. Cả hai ngã nhào xuống đất. Quả Quả nằm trên người Tiêu Sắt, cả hai kinh hãi khi phát hiện một băng độc châm chỉ cách đầu Tiêu Sắt trong gang tấc.
"May mà ta phát hiện kịp." Quả Quả cúi đầu xuống, thở ra nhẹ nhỏm.
"Đa tạ." Tiêu Sắt ngã đầu xuống đất, nhỏ giọng.
"Hả. Ngươi nói gì?" Quả Quả không nghe rõ, hỏi lại.
"Không có gì." Tiêu Sắt lập tức phủ nhận.
"Nhưng ta đã nghe thấy rồi." Quả Quả tinh ranh, trêu chọc Tiêu Sắt.
"Vậy sao còn hỏi lại?" Tiêu Sắt xấu hổ cáu một chút.
"Tại ta nhất thời không tin tưởng vào tai mình." Quả Quả cười hí hửng.
"Lắm lời. Còn không mau đứng dậy." Tiêu Sắt gắt. Quả Quả vội đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi lại đưa mắt nhìn về Vô Tâm đang giao chiến phía trước.
Bách Cửu quay quạt trong tay, nhằm yết hầu Vô Tâm mà tới, lực xoay mạnh mẽ tạo thành một vòng tròn có lưỡi sắt nhọn như máy chém đưa đến cổ họng Vô Tâm, hắn liền vận công lui về phía sau. Hắn nếu không nhanh một chút đã có thể đầu rơi xuống đất trong tức khắc.
"Vô Tâm, cẩn thận một chút." Quả Quả thét lên.
"Ta đến giúp ngươi." Lôi Vô Kiệt liền phóng người tới. Nhưng Bách Cửu không cho hắn ta cơ hội đó, băng châm độc một lần nữa phóng ra. Lôi Vô Kiệt vừa phóng người tới đã gặp phải châm độc, hắn mở to mắt, há hốc miệng nhất thời không tìm được đối sách.
"Đúng rồi, Lôi Vô Kiệt dùng Phích Lịch quả của đệ..." Ngay thời khắc nguy hiểm Quả Quả chợt nhớ ra, lớn tiếng nhắc nhỡ Lôi Vô Kiệt khiến hắn nhớ ra. Hắn trong tay liền ném ra Phích Lịch quả. Hỏa dược lao tới, cùng băng châm độc đối đầu. Hỏa dược nổ tung, băng châm cũng tan chảy mất. Nhưng... vẫn còn sót lại một băng châm độc, nhầm thẳng tới Quả Quả, vì hỏa dược nổ tung nên khói lên mù mịt khiến cả nàng và Tiêu Sắt khó mà quan sát hiện trường.
"Quả Quả tỷ..." Lôi Vô Kiệt chuyển hướng lao tới đẩy Quả Quả một cái.
Một giọt máu nhỏ xuống.
Vô Tâm nghe Lôi Vô Kiệt gọi tên Quả Quả mà mất tập trung, liếc nhìn xuống dưới một chút. Bị Bách Cửu phát hiện, bà ta liền phóng hai chiếc quạt tới Vô Tâm. Hắn kịp thời tập trung lại, phát hiện bị tập kích liền ứng phó. Hai chiếc quạt xoay tròn từ hai hướng bay tới, đan vào nhau. Rồi lại tách nhau ra tấn công phần bụng Vô Tâm. Hắn lộn người xuống né tránh. Hai chiếc quạt cứ xoay vòng mà đuổi theo không buông tha hắn.
Hồng y nghiêng ngửa, Lôi Vô Kiệt liền mất hết sức lực. Đứng không vững, loạng choạng ngã xuống. Còn không quên hỏi Quả Quả: "Tỷ... tỷ... không.. sao... chứ?"
Quả Quả bò tới bên hắn, đỡ lấy đầu hắn tựa vào vai mình, gương mặt lo lắng vội trả lời: "Không sao. Ta không sao. Đệ sao vậy?"
Tiêu Sắt đến bên cạnh đỡ hắn, muốn mắng nhưng lại không nỡ mắng hắn. Quả Quả nhìn từ trên xuống dưới người hắn kiểm tra thì phát hiện một vết thương cắt ngang cánh tay hắn đã chuyển sang màu đen.
Vô Tâm nhanh chân phi lên bỏ trốn khỏi thứ vũ khí kinh người ấy, Bách Cửu đương nhiên không cho hắn cơ hội đó. Bà ta bay lên chắn lại Vô Tâm, ra chiêu đánh tới. Hắn vừa phải đỡ quyền lại phải né quạt, tốc độ thật kinh người. Hắn nhào lộn trên không mấy lần đồng thời dùng hai chân đá hai chiếc quạt xuyên vào thân cây. Nhưng để lộ sơ hở, Bách Cửu đã dùng cước, đánh ngã Vô Tâm xuống đất.
"Hồi." Bách Cửu hô một tiếng, hai chiếc quạt liền quay về tay chủ cũ. Bà ta vừa nhận quạt, Vô Tâm cũng vừa kịp thời lao đến.
"Đệ trúng độc rồi. Sao đệ ngốc như vậy. Đỡ giúp ta làm gì cơ chứ." Quả Quả đau lòng mà phát cáu.
"Khô..n..g...s..a..o... t..h.ì...tố..t." Lôi Vô Kiệt dù trúng độc như vậy khi nghe Quả Quả nói không sao, hắn vẫn ngượng lên cười nhẹ một cái rồi mệt mỏi từ từ ngất đi.
Quả Quả đau lòng, đôi mắt ngấn lệ nhưng nàng cố ngửa mặt lên trời mà nuốt nước mắt xuống. Nàng ngay lập tức thái độ thay đổi, trầm mặc nghiêm túc lạ thường, mạnh mẽ xé áo hắn, nhắm trên vết thương, dùng vải xiết chặt cánh tay hắn lại, cố để không cho độc phát tán vào cơ thể. Nàng lấy khăn tay ra, cẩn thận lao sạch đi vết máu đen kia cho hắn. Tiêu Sắt lúc này thật không thể tin nổi vào mắt mình. Đây là Quả Quả xảo biện, tinh ranh, ngạn mạn, ngông cuồng thường ngày hay sao?
Khi nghe Lôi Vô Kiệt trúng độc, Vô Tâm vội dốc toàn lực đánh một chưởng thật mạnh. Bách Cơ ngăn cản. Hai luồng chân khí gặp nhau, nổ tung làm hai người né về hai phía khác nhau, nhưng nếu so về nội lực, Vô Tâm đương nhiên không thể bằng Bách Cửu, chân tiếp đất do lực quá mạnh mà phải lui về phía sau mấy bước mới định lại được, còn bà ta có hơi dửng dưng một chút, một bước lùi về liền đứng vững. Vô Tâm tuy vẫn còn phòng thủ nhưng lo lắng quay về phía sau nhìn Lôi Vô Kiệt. Bách Cửu cũng không đánh nữa. Liền bay đi chỉ để lại lời nhắn vang dội:
"Muốn thuốc giải, giờ Tý đêm nay, mạng đổi mạng."