"Đặt xuống đi." Lam nhị Cổ chủ bước vào, ngồi xuống bàn, bảo thiếu nữ kia đặt thức ăn xuống bàn.
"Woah... nhiều đồ ăn quá đi." Quả Quả hí hửng bỏ lại mớ đồ cổ phía sau, sà xuống bàn, quét mắt một cái cả bàn thức ăn thịnh soạn, thật khiến người ta không thể nhịn nổi mà nhỏ dãi.
Quả Quả thu lại dáng vẻ tựa như bị bỏ đói ba năm, nàng nhanh nhảu ngồi xuống, chắp hai tay trước mặt, lẩm bẩm. "Cảm ơn vì bữa ăn. Ta ăn đây." Phong cách đậm chất Nhật Bản.
"Lam nhị Cổ chủ, người chưa định rời đi sao?" Quả Quả định dùng đũa gấp thức ăn, nhưng thấy Lam nhị Cổ chủ vẫn ngồi lì bên cạnh. Nàng khó hiểu hỏi.
"Ta muốn xem tiểu quỷ như cô định giở trò gì?" Lam nhị Cổ chủ chống tay nghiêng đầu nhìn Quả Quả, trong ánh mắt lam đó Quả Quả có thể dễ dàng nhìn thấy ý nghĩ của hắn. Hay chính hắn cố tình để lộ ra cho nàng thấy, xem như là trả lời nàng.
"Xem ra Lam nhị Cổ chủ đây thật hiếu khách, ngươi sợ ta ngồi ăn một mình buồn chán nên muốn hầu cơm ta? Cũng được thôi." Quả Quả nhẹ đặt đũa xuống, tập trung về mấy món ăn trước mặt, khóe môi nhẹ cong lên một tí.
"Hầu cơm?"
Lam nhị Cổ chủ sửng người, hắn không biết là nha đầu trước mắt ngốc nghếch không hiểu ý hắn hay nàng bị mắc bệnh tự phụ quá trầm trọng. Nhưng cuối cùng cái khiến hắn thiên về nhất chính là chọc cho hắn tức rồi rời khỏi, để nàng dễ dàng thực hiện ý đồ xấu xa nào đó, hoặc là đẩy hắn vào thế khó nếu không rời khỏi thì là đồng ý hầu cơm cho nàng. Tiểu yêu tinh này thật sự rất thâm ah.
"Ta quên mất Lam nhị Cổ chủ thân phận cao quý, ta làm sao dám để ngài bón thức ăn cho ta chứ. Ngài vẫn là ngồi một bên cùng ta trò chuyện cho đỡ nhạt thì hơn." Quả Quả tỏ vẻ như vừa bị hố, nàng cười xua tay, tiếp tục xoay chuyển cục diện.
Sau đó, Quả Quả bắt đầu vồ lấy thức ăn trên bàn không thương tiếc, cũng không để ý Lam nhị Cổ chủ đang ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nàng. Khi ăn điều quan trọng nhất chính là phải có cảm giác ngon miệng cho nên lúc ăn nàng rất phóng túng, thoải mái mà ăn, không cần phải gò bó, ngần ngại, ngượng ép hình tượng khuê nữ, cứ như là một loại cực hình. Ăn thôi mà cũng khổ cực như vậy, thôi thì ăn làm chi nữa?
Lam nhị Cổ chủ cũng không có chê tướng ăn của nàng, hắn tinh ý phát hiện, nàng ăn tuy có chút thô bạo nhưng không hề rơi vãi xuống bàn hay dính một hạt cơm, vụn thức ăn nào trên má. Ngược lại rất có ý tứ, trân trọng từng miếng thức ăn dù là nhỏ nhất, cũng rất đáng khen chứ. Nha đầu này tuy bề ngoài rất hống hách đáng ghét nhưng tại sao lại có thái độ tương phản như thế, thật khó hiểu ah.
"Nói là trò chuyện tại sao cô không nói tiếng nào?" Lam nhị Cổ chủ ra vẻ buồn chán lên tiếng. Hắn thật ra là muốn moi một chút tin tức từ nàng.
"Ăn là chính, chuyện trò là phụ, phụ có thể bỏ qua." Quả Quả nhai nhòm nhoàm thức ăn vừa trả lời.
"Cô không có thắc mắc gì muốn hỏi sao?" Lam nhị Cổ chủ thất vọng nhướng mắt nhìn cái người xem trọng thức ăn hơn hắn, hỏi tiếp.
"Người ta thường nói, con ếch chết vì cái miệng, biết nhiều không nên ah. Tổn hại sức khỏe lắm." Quả Quả vẫn không nhìn hắn lần nào, liên tục gấp thức ăn cho vào chén.
"Haha... Xem ra cô cũng thức thời lắm." Lam nhị Cổ chủ cười một cái, phong hoa tuyết đại. Nhưng tiếc là ai kia cũng không có nhìn đến, nếu không không biết nàng sẽ có biểu tình gì trên gương mặt.
"Mà hình như ta cũng biết chút đỉnh về Cổ Hoạt Thành rồi nên không cần hỏi nữa." Quả Quả đang ăn, nàng dừng lại một chút, rồi lên tiếng.
"Vậy sao? Cô biết gì về nơi này, nói ra nghe thử." Lam nhị Cổ chủ có chút hiếu kỳ.
"Ngươi được gọi là Lam nhị Cổ chủ. Tức là dùng để phân biệt với một hai ba vị Cổ chủ nào đó của Cổ Hoạt Thành. Tuy ta không biết ở đây có bao nhiêu vị Cổ chủ nhưng ta chắc chắn ngươi không phải chủ nhân thật sự của nơi này. Không sao, dưới một người trên vạn người đã là một chuyện rất đáng tự hào rồi."
Quả Quả nuốt xuống thức ăn trong miệng, nàng ngừng ăn, dành cho hắn chút thời gian quý báu của mình, quay sang nghiêm túc nói. Rồi đánh xuống vai hắn một cái ca ngợi.
"Cô còn biết gì nữa?" Lam nhị Cổ chủ, nghiêng người như muốn nàng thu lại bàn tay đang đặt trên vai hắn, hỏi thêm.
"Cổ Hoạt Thành là tộc người giỏi Vu thuật nhất trong thiên hạ, nhưng lại không muốn vướng vào ân oán giang hồ, theo ta thấy thì không phải không muốn tham gia mà thật ra là lực bất tòng tâm." Quả Quả nhìn hắn muốn nói rồi lại thôi.
Thông minh lại cộng thêm phô trương chỉ khéo rước họa vào thân. Thông minh ngầm vẫn hơn. Khi nói chuyện chỉ nên nói một nửa. Xem như chừa lại cho mình nửa con đường sống.
"Ta phát hiện màu mắt lam của ngươi khác hẳn với những người dân trong thành. Ngươi có điều gì muốn nói về đôi mắt đặc biệt này không?" Quả Quả lại nhìn về đôi mắt trong xanh ấy, nhướng mày hỏi hắn.
Lam nhị Cổ chủ nghe hỏi chuyện về đôi mắt lam của hắn, một mảng tâm tình trong hắn hiện về, hắn đứng lên đi về phía cửa nhìn lên ánh trăng trên cao, chắp tay sau lưng, một hồi sau mới chịu lên tiếng.
"Cổ mẫu không phải là người của Cổ Hoạt Thành, bà ấy là người ngoại quốc đến từ phương Tây xa xôi, mắt lam tóc nâu. Đôi mắt này là bà ấy cho ta."
Quả Quả tạo cơ hội cho hắn bận bịu, cũng chính là lúc nàng nhàn rỗi có thể tiếp tục ăn uống, nhưng nàng không hề sao nhãng, mà lại rất để tâm, nghe không sót một chữ trong câu chuyện của hắn.
"Cổ mẫu là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, theo gia đình đến Tây Vực bằng con đường chỉ có gió và cát."
"Con đường tơ lụa ah???" Quả Quả vừa nghe đã nhận ra ngay.
"Nhưng không may sau đó bà bị lạc mất người thân, một mình bôn ba nơi đất khách quê người, bị kẻ xấu bắt cóc bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, Cổ mẫu quyết liệt chống trả. Bà tìm đủ mọi cách thoát ra khỏi đó. Sau khi trốn thoát thành công, bà bị người thanh lâu truy đuổi, Cổ phụ ta vô tình phát hiện đã ra tay tương cứu nhưng ông không thể dùng Vu thuật. Cổ phụ võ công không cao, một mình cũng không thể địch lại mười mấy nam nhân lực lưỡng. Cổ phụ chỉ có thể lấy thân che chở cho Cổ mẫu. Thương tích đầy người. Cổ mẫu thương tâm khóc cạn hết nước mắt. Đến lúc ông ấy sức cùng lực kiệt, bọn họ kéo Cổ mẫu rời khỏi ông ấy. Ông ấy phẫn uất trong lòng, một lúc không thể kìm chế đã quăng ra một lá bùa. Mười mấy người kia tức khắc hồn phách bị tiêu tan. Cổ mẫu vì tấm lòng nghĩa hiệp mà xiêu lòng trước Cổ phụ, theo ông ấy về Cổ Hoạt Thành."
"Sau đó bà ấy mới biết, ông ta đã có vợ và một người con trai hai tuổi. Nhưng vợ ông ấy đã mất sớm sau khi sinh ra hài tử đó không lâu. Cổ phụ thân là Cổ chủ lại vi phạm quy định của Vu tộc nên ông ấy đã bị các vị trưởng lão nghiêm phạt. Cổ mẫu can tâm cùng Cổ phụ chịu phạt. Nhưng Cổ phụ không nhẫn tâm để bà chịu khổ cùng ông ấy nên đã một mình chịu phạt. Sau khi thời hạn nghiêm phạt kết thúc. Họ thành thân. Hai người hạnh phúc bên nhau chưa được bao lâu thì Cổ phụ ngã bệnh qua đời, lúc đó còn mấy tháng nữa thì ta chào đời. Cổ mẫu đau khổ rời khỏi Cổ Hoạt Thành."
"Hai mẹ con ta nương tựa vào nhau mà sống những ngày tháng tuy cơ cực nhưng lại vô cùng hạnh phúc, vui vẻ. Mẹ ta luôn bảo rằng cha ta là nam nhân tốt nhất trên đời, mẹ không hề hối hận ngược lại bà ấy rất trân quý mối lương duyên ngắn ngủi này. Mẹ chưa từng kể cho ta nghe bất cứ việc gì về Cổ Hoạt Thành. Ta dường như không hề biết có sự tồn tại của một nơi như vậy."
"Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi đối với cố Cổ chủ là cảm giác gì?" Quả Quả nhìn theo bóng lưng hắn hỏi.
"Ta đúng là rất căm ghét ông ấy. Ông ấy sao nỡ bỏ lại mẹ ta mà ra đi sớm như vậy. Ông ấy còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Hại bà ấy khổ cực, thương nhớ suốt gần 20 năm cuối đời." Lam nhị Cổ chủ hai tay siết chặt, không có quay đầu, như là không muốn Quả Quả nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn.
"Sống chết có số, phú quý tại thiên. Con người ai lại muốn chết sớm chứ? Lam nhị Cổ chủ, đạo lý này chẳng lẽ làm khó được ngươi?" Quả Quả lắc lắc đầu, tay lại xăm xăm thức ăn.
Lam nhị Cổ chủ một mực yên lặng, hắn là đang suy nghĩ gì. Biểu tình gì không ai có thể biết được, ngoại trừ ánh trăng sáng trên cao kia.
"Sau đó thì sao?" Quả Quả thấy Lam nhị Cổ chủ như vậy, nàng nhanh chóng dập tắt đi khoảng lặng đó bằng cách hỏi tiếp diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Lam nhị Cổ chủ thở hắt một cái, lại tiếp tục kể.
"Mười tám năm sau, người của Cổ Hoạt Thành tìm gặp hai mẹ con ta, thuyết phục bọn ta quay về Cổ Hoạt Thành. Lúc đó mẹ ta ốm nặng, vì muốn cứu mẹ, ta liền mang bà ấy quay lại đây. Nhưng rồi bà ấy cũng bỏ ta đơn độc ở lại nơi này một năm sau đó."
"Hèn gì nhìn ngươi có sinh lực nhất ở cái thành này. Năm xưa mẹ ngươi đưa ngươi đi là đúng lắm." Quả Quả vừa múc chén canh sóng sánh vừa gật gù đồng ý.
"Sau khi mẹ ta mất, ta bắt đầu học Vu thuật rồi thay đại ca ta tiếp quản Cổ Hoạt Thành đã hai năm trôi qua." Lam nhị Cổ chủ lúc này mới quay người lại.
"Đại ca ngươi?" Quả Quả ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sùng Lãm, Cổ chủ đời thứ 13 của Cổ Hoạt Thành. Ta Sùng Lam, nhị Cổ chủ Cổ Hoạt Thành."
"Là vì mắt ngươi màu lam đúng không?" Quả Quả lại hỏi tiếp.
"Cũng không hẳn. Đây là tên cha ta đặt cho ta trước khi ông ấy qua đời. Bởi vì ông ấy thích nhất chính là đôi mắt lam của mẹ. Ta chỉ vô tình có đôi mắt lam giống mẹ." Lam nhị Cổ chủ trầm trầm giọng.
"Đôi mắt lam của ngươi thật sự rất đẹp." Quả Quả nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, khen ngợi. Nàng không giấu được vẻ ghen tị ra mặt.
"Tuy là cố Cổ chủ chưa từng gặp ngươi. Nhưng ta có thể thấy ông ấy rất yêu thương ngươi." Quả Quả lại ăn thêm một miếng, bình thản nói ra suy nghĩ của nàng.
"..." Lam nhị Cổ chủ nhìn nàng đăm đăm, hắn không biết nên mở lời hỏi nàng thế nào.
Quả Quả thấy hắn không lên tiếng, nàng ngước lên nhìn thấy vẻ khó xử của hắn, liền giải thích. "Ngươi không tự mình nghĩ lại xem? Cố Cổ chủ đã mang thứ ông ấy thích nhất, đặt cho ngươi. Như vậy đồng nghĩa với việc ông ấy rất yêu thương ngươi còn gì? Nếu là người mà ngươi ghét nhất, liệu ngươi có mang thứ mình thích nhất đặt tên cho kẻ đó không? Đúng là ngốc mà."
Lam nhị Cổ chủ cũng không nói gì nữa, hắn thả lỏng tay. Lặng lẽ quay về chỗ ngồi.
"Mà Cổ chủ sao lại để ngươi tiếp quản? Hắn không thể tự mình trông coi cái thành này sao? Tình cảm giữa hai huynh đệ ngươi thế nào?" Quả Quả một lượt nêu lên hết thắc mắc trong lòng.
Lam nhị Cổ chủ đột nhiên khựng lại. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. "Cô không phải sợ biết nhiều sẽ chết sao? Lo ăn hết mâm thức ăn của cô đi."
Khi Lam nhị Cổ chủ vừa nói xong, cũng là lúc Quả Quả đặt nguyên tô canh nàng vừa bưng lên, một hơi uống sạch, liền đứng phắt dậy, quay sang Lam nhụ Cổ chủ bên cạnh, cười hoan hỉ nói. "Thật ngại quá, thức ăn tuy nhiều, nhưng ta vẫn chưa thấy no. Ngươi có thể làm thêm một mâm khác không?"
"Cô ăn nhiều như vậy mà còn chưa no? Bụng cô là bụng không đáy à?" Lam nhị Cổ chủ nhìn xuống bàn, bát đĩa đầy ấp thức ăn ban nãy đã bị Quả Quả ăn sạch sẽ, không thừa lại một chút nào. Đã thế nàng lại còn đòi ăn thêm? Thật khiến người ta không ngạc nhiên là không được ah.
"Ngươi nói nữ nhân người ta như thế nghe có được không? Nếu ta thật đã no rồi, bảo các người chuẩn bị thức ăn thêm để làm gì? Như vậy không phải rất lãng phí sao. Ta vẫn còn đói đó. Đói chết đi được ah...." Quả Quả ủy khuất ủy khuất.
"Được. Được. Được." Lam nhị Cổ chủ cũng hết cách với Quả Quả, hắn nhắm mắt, gật gật đầu, bỏ ra ngoài căn dặn hạ nhân chuẩn bị thêm cho nàng.
"Lam mỹ nam người ta muốn ăn thịt gà." Quả Quả ngồi tréo chân tay chống cằm, cong khóe môi, lớn tiếng nũng nịu bảo.
"Cầu được ước thấy." Bên ngoài vọng vào giọng Lam nhị Cổ chủ cố nén lại sự bất mãn.
Thoắt một cái trên bàn lại đầy thức ăn. Đặc biệt phải kể đến một con gà vàng ươm da trơn bóng ở chính giữa bàn ăn. Quả Quả phải nói là kẻ cực kỳ cuồng ăn thịt gà. Cho nên nàng không nhịn nổi mà lao đến xé ngay một cái đùi to đầy thịt và mỡ vàng ươm, béo ngậy, cắn ăn ngon lành, nhìn nàng ăn thật khiến người ta phát thèm đến nổi chảy hết cả nước bọt.
"Chuyện của ta, ta đã kể cho cô nghe rồi. Vậy còn cô và bọn họ thì sao?" Lam nhị Cổ chủ hàng mi rũ xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng hỏi.
Quả Quả nghe hỏi, động tác dừng lại một giây, nàng biết rõ hắn muốn thăm dò nàng, nàng lại không thể tin tưởng mà nói sự thật cho hắn biết, vì dù gì hắn cũng đang là mối nguy hiểm với nàng và ba tên kia nữa. Người xưa có câu "tri nhân tri diện bất tri tâm" nàng nên đề phòng hắn thì hơn. Sau đó liền xé một cái cánh gà đưa đến trước mặt Lam nhị Cổ chủ vui vẻ cười nói.
"Lam mỹ nam, ngươi có đói không? Cho ngươi nè."
"Ta không đói." Lam nhị Cổ chủ đẩy tay nàng ra xa.
"Không sao. Không cần khách khí ah. Ta chỉ có thể nhường ngươi một cái cánh gà. Còn đùi gà thì tuyệt đối không thể."
Quả Quả cười tít mắt lại thu tay dừng trước mắt Lam nhị Cổ chủ, đưa cánh gà cho hắn lần nữa, nàng vừa phụng phịu đáng yêu lại vừa quyết liệt. Tay kia đang cầm đùi gà đưa lên cắn một miếng thịt lớn xé ra, nhai ngon lành.
Lam nhị Cổ chủ nhìn thấy nàng ăn ngon lành như vậy liền có cảm giác thèm ăn, hắn lần này không thể từ chối nữa, nhận lấy cánh gà từ tay nàng, "Đùi gà đều là của cô. Ta không tranh với cô."
Lam nhị Cổ chủ cũng nhẹ nhàng cắn một cái. Hắn thật muốn biết thịt gà ngon đến thế nào, lại có thể làm nàng ăn đến vui vẻ như vậy.
Quả Quả thấy hắn ngoan ngoãn nhận lấy nàng tâm ý khai xuân, vừa ăn vừa kể.
"Chuyện của ta thì cũng không có gì đáng nói đến. Sẵn đây xin tự giới thiệu một chút, ta tên Bạch Quả. Cái tên suốt ngày mặt mày nhăn nhó khó chịu kia là Tiêu Sắt, còn tiểu đệ ngốc nghếch thân quấn hồng y gọi là Lôi Vô Kiệt. Thật ra ta cũng không phải con dân Bắc Ly. Ta đến từ một nơi rất xa rất xa. Sau đó vì bất cẩn mà rơi xuống sông, vô tình gặp được ba người bọn họ. Thế rồi ta cùng họ lên đường, trãi qua không ít lần vào sinh ra tử thì đến được nơi đây. Rồi bị Lam nhị Cổ chủ ngươi bắt về Cổ Hoạt Thành này."
"Thì ra thịt gà lại ngon đến vậy." Lam nhị Cổ chủ thật không hiểu nổi, thịt gà lần này khác gì với mấy lần trước hắn từng ăn, tại sao lần này ăn cảm giác lại đặc biệt rất ngon miệng. Hắn hài lòng đến nổi nói luôn ra miệng.
"Hửm?"
Quả Quả đang ăn lại nghe được những lời ngớ ngẩn từ Lam nhị Cổ chủ bên cạnh, thật khiến nàng kinh ngạc, bất giác quay đầu quái lạ nhìn hắn như người từ trên trời rớt xuống. Không lẽ trước giờ hắn chưa ăn qua thịt gà? Nếu đúng là vậy thì thật đáng tiếc cho hắn, sống uổng phí cả hai mươi mốt năm trên đời mà không biết cái gì mới được gọi là mỹ vị thế gian.
"À.... Ý ta là xem ra cuộc hành trình của các người rất thú vị." Lam nhị Cổ chủ lúng túng ngại ngùng khi phát hiện ra hắn nói hố, liền thanh minh một câu chẳng liên quan gì đến chuyện kia. Xem ra EQ của hắn cũng không được cao rồi.
Lam nhị Cổ chủ sau cú hố vừa rồi, hắn mất mặt đến nổi không dám lên tiếng hỏi thêm gì nữa. Dù cho Quả Quả mời hắn ăn thêm mấy món khác hắn cũng không dám động đũa. Hắn chính là sợ ăn vào lại có cảm giác ngon đến lạ thường như khi hắn vừa ăn xong cánh gà thì toi. Hắn ngồi yên ắng một bên thỉnh thoảng ngắm trăng, chốc chốc lại nhìn Quả Quả vồ lấy thức ăn trên bàn, khóe môi tự ý nhẹ cong một tí, nếu không để ý kỹ sẽ không ai biết rằng Lam nhị Cổ chủ thật ra là đang cười. Có lẽ chính hắn cũng không thể phát hiện ra được sự vui vẻ sâu kín này, những người khác lại càng không đáng nhắc đến.
"Haiya... ta tuy là ăn xong rồi, nhưng cũng không khá hơn lần trước là mấy." Quả Quả buông đũa xuống, ánh mắt có chút muốn được nuông chiều nhìn về Lam nhị Cổ chủ bên cạnh.
"Vẫn còn muốn ăn nữa?" Lam nhị Cổ chủ kinh hoảng thốt lên.
"Đúng vậy." Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu.
"Cô là con ma đói đầu thai sao?" Lam nhị Cổ chủ nhìn nàng như thể muốn nói ra điều đó, nhưng khi ngôn từ đã dâng đến cửa miệng, hắn đành nuốt hết trở lại.
"Ta chỉ mới ăn hai mâm cơm, không lẽ Cổ Hoạt Thành các người keo kiệt đến nổi bỏ đói khách do các người tự mời về sao?" Quả Quả biết rõ biểu tình này của hắn. Nàng chính là muốn ăn sập cả cái thành này, nên dù nói thế nào nàng cũng quyết phải đòi ăn cho bằng được.
Quả Quả sắc thái thay đổi nhanh đến chóng mặt, nàng vừa mới vênh mặt, cao giọng chê bai. Chưa kịp nuốt nước bọt đã trở nên nghịch ngợm đáng yêu, cười nũng nịu, đòi hỏi thêm yêu sách mới.
"Lần này nhớ mang thêm rượu lên nha? Cho ăn mà không cho uống thì cũng không hợp lẽ cho lắm."
"Cô???"
Lam nhị Cổ chủ bị nàng bức điên. Nàng thân phận rõ ràng là con tin. Là con tin. Là con tin ah. Điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần. Hắn bắt nàng về làm con tin không phải đem nàng về làm nữ chủ nhân của Cổ Hoạt Thành. Vậy mà một con tin như nàng lại dám ở trước mặt Lam nhị Cổ chủ hắn lớn tiếng đưa ra hết yêu cầu này đến yêu sách khác. Thử hỏi có con tin nào bạo gan như nàng?
"Nhanh một chút nha. Chậm quá ta lại đói nữa đó." Quả Quả xua tay đuổi hắn, vẻ mặt nàng lúc này vô cùng đáng ghét thật khiến cho người ta muốn nhào lại cắn một cái cho đỡ tức.
Lam nhị Cổ chủ cố nhẫn nhịn nàng bước ra ngoài.