Vô Tâm lao tới, bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt ném hắn bay ngược ra ngoài. Lôi Vô Kiệt bị ném đi, bất đắc dĩ lao đến chỗ Tiêu Sắt và Quả Quả đang ngồi. Tiêu Sắt thấy vậy, vội choàng tay kéo Quả Quả nép sát vào người hắn, hòng đề phòng Lôi Vô Kiệt ngã xuống, đè bẹp lên người nàng. Kết quả, Lôi Vô Kiệt lưng đáp trên mấy bậc thang, trượt xuống mấy bậc đến khi gần kề bên Tiêu Sắt và Quả Quả thì dừng lại.
Trong mắt Quả Quả chỉ có Vô Tâm, nàng vùng dậy, chạy ra phía trước đứng xem, trong lòng thấp thỏm lo âu. "Người bọn họ nhắm tới là Vô Tâm, lúc ra tay tuyệt nhiên sẽ không lưu tình..."
"Vậy ta cũng không sẽ nương tay! Lát nữa, ta sẽ khiến lão tức tới nổi nổ luôn cả hai tròng mắt!" Quả Quả hai tay siết lại, vì an toàn của Vô Tâm, nàng sẽ bất chấp tất cả.
Lôi Vô Kiệt nằm dài trên mấy bậc thang, mơ hồ quay sang hỏi Tiêu Sắt bên cạnh, ngơ ngác hỏi, "Vừa nãy ta thiếu chút thì chết rồi?"
Tiêu Sắt không có nhìn hắn, mắt của Tiêu Sắt chính là để trên người Quả Quả. Hắn chỉ rảnh miệng mà trả lời y. "Chết rồi không thể chết nữa!"
Vô Tâm ở xa xa phía trước, một chưởng đánh lên. Lập tức khiến sáu lão hòa thượng ngừng xuất thủ, từ trên cao rơi xuống, vây tròn lấy hắn.
"Đại Giác sư phụ!" Vô Tâm hướng về phía Đại Giác lão hòa thượng đang ngồi an tĩnh trên đất, nhẹ kêu một tiếng.
"Vô Tâm sư chất, đã lâu không gặp!" Đại Giác lão hòa thượng dáng vẻ trầm tư như cũ. Chẳng qua lão cũng chỉ đáp lại cho có lệ.
"Cũng nói là lâu rồi không gặp, tại sao không mở mắt ra nhìn vị sư chất này của ông một chút chứ?" Vô Tâm đứng yên tại chỗ, một tay chắp sau lưng, một tay nâng ngang hông, hỏi vặn lại.
Đại Giác lão hòa thượng không trả lời. Sáu lão hòa thượng lập tức khởi trận.
Khi thấy trận pháp khởi động, Quả Quả càng lo lắng cho an nguy của Vô Tâm nhiều hơn. Dẫu nàng đã biết trước Vô Tâm sẽ bình an rời khỏi đây, nhưng kể từ khi nàng đột ngột xuyên vào, cốt truyện đã bắt đầu thay đổi rồi. Mọi thứ sẽ không diễn ra theo đúng như những gì đã viết trong tiểu thuyết gốc nữa. Những chuyện tồi tệ có lẽ sẽ xảy đến. Và rất có thể Vô Tâm sẽ chết!
Quả Quả càng lo lắng, nàng lại càng tức giận. Nếu họ đã không chịu nói đạo lý, vậy thì nàng cũng không cần thiết phải "kính lão đắc thọ" làm chi cho mệt! Nếu họ đã cố chấp, ngang ngược, vậy nàng cần gì phải văn minh, nhã nhặn. Nếu như họ đã thị phi bất phân thì đừng trách nàng trực tiếp mang "luật rừng, chợ búa" ra dùng với họ. Cái này gọi là "lấy đạo của người, trả lại cho người".
Quả Quả mặt đầy khinh bỉ, liếc mắt đi không thèm nhìn tới, hai tay ôm lên trước ngực, lớn giọng, chua ngoa không ngừng mắng nhiếc.
"Các người bảy đánh một, có khác gì hạng tiểu nhân bỉ ổi?"
"Danh môn chính phái sao? Ta khinh!"
"Phật môn Thánh tông, ỷ đông hiếp yếu!"
...
"Nghe nói dù là thiên hạ nhất lưu cao thủ, khi đã lâm vào trong trận cũng không cách nào phá được!" Vô Tâm đứng trong trận, tĩnh mặc đảo mắt quan sát.
"Bản Tương La Hán Trận quả nhiên danh bất hư truyền!" Hắn nhẹ khen một tiếng, thân hình chợt lóe, đuổi theo lão hòa thượng miệng luôn cười vui vẻ, khẽ hỏi. "Vị đại sư này, cười có mệt không?"
"Mệt cũng không mệt!" Đại Phổ lão hòa thượng miệng vẫn tươi cười.
"Không! Ông mệt rồi!" Vô Tâm thản nhiên bác bỏ.
"Sư chất vì sao nói thế?" Đại Phổ lão hòa thượng, mặt không biến sắc, hỏi lại Vô Tâm.
"Trận vừa nãy ông đã bị thương rồi. Cho nên phá trận thứ nhất, ta chọn ông!" Vô Tâm dửng dưng tiếp lời.
Đại Phổ nghe vậy, nụ cười trên môi trong nháy mắt tiêu tan, lập tức xuất chưởng đánh tới Vô Tâm. Vô Tâm đã sớm có sự chuẩn bị, một tay bắt lại quyền của Đại Phổ hòa thượng, một tay không ngừng ra quyền đáp trả.
Tay áo vung lên, Vô Tâm một quyền nhu hòa, hướng tới cằm Đại Phổ mà tiến. Một quyền tuy mềm mại nhưng lại mang khí lực vô thượng, đánh bay Đại Phổ lão hòa thượng bất tỉnh nhân sự nằm dài trên đất.
Vô Tâm khóe môi đắc ý khẽ nhếch lên một chút.
Ở bên kia, Quả Quả vẫn luôn miệng mắng chửi, từ nào có thể dùng được, nàng đều mang ra dùng. Ấy vậy mà mấy lão hòa thượng này tâm vững như bàn thạch, hoàn toàn không hề bị đả động vì những lời chửi mắng của nàng. Họ vẫn cứ chú tâm vào trận pháp, hiệp lực công đến Vô Tâm.
Mãi cho đến khi thấy Vô Tâm thắng được một trận, chiếm được thế chủ động, Quả Quả mới ôm quyền ăn mừng, không thèm chửi nữa. Thay vào đó là không ngớt lời ca ngợi, cổ vũ.
"Đánh hay lắm! Vô Tâm hãy đánh cho tới khi nào mấy lão hòa thượng ngoan cố này tỉnh ra thì thôi!"
Trái lại, Tiêu Sắt hơi khẽ cau mày, "Vô Tâm phá trước một trận, đương nhiên chiếm được tiên cơ, nhưng..."
Năm lão hòa thượng còn lại, thấy thế lập tức đề cao phòng ngự, hướng tới Vô Tâm cùng lúc muốn xuất thủ.
"Kim Cương Hàng Ma Chử, Đại Như Lai Ấn, Niêm Hoa Chỉ, Kim Cương Bát, Càn Khôn Bố Nang Công! Đến hay lắm!" Vô Tâm điềm nhiên đối mặt với công phu của năm lão hòa thượng.
Hắn không hoảng cũng không vội, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái, cả người xoay tròn, bạch y tăng bào bay lượn theo gió. Năm hòa thượng bỗng cảm thấy trước mắt, ánh sáng quái dị chợt lóe.
Những ma nữ từ trong điển tịch mờ ảo xuất hiện. Vô cùng quỷ mị, diêm dúa lòe lọe, bọn chúng liền nhảy múa, bay lượn quyến rũ những người trong cuộc. Năm lão hòa thượng tức thì nhắm mắt, tay lập chưởng, ngồi xuống niệm kinh tiêu trừ tà tâm.
"Tà ma to gan, muốn dẫn bọn ta nhập ma sao!" Đại Hoài lão hòa thượng, tức giận quát lên.
Đại Hoài lão tăng tập trung niệm Phật, đột nhiên cảm thấy có chút khác lạ, mở mắt lên nhìn, thì phát hiện Vô Tâm đang đứng ở phía sau. Đại Hoài lão tăng tâm động sát ý, một chưởng đánh ra, liền dốc toàn lực, Đại Như Lai Ấn công tới.
Vô Tâm tự mãn, đáy môi vẽ lên một đường cong kiêu ngạo, hắn cũng xuất ra một chưởng. Hai chưởng giống nhau như đúc, cũng là cùng một Đại Như Lai Ấn!
Trong khi đó, Đại Uy lão tăng tay Niêm Hoa Chỉ cũng đang đối chiến quyết liệt với một Vô Tâm nữa, hắn kinh hãi khi phát hiện, "Vô Tâm ngươi sao lại biết Niêm Hoa Chỉ?"
Đại Mặc cầm trong tay Kim Cương Bát, Đại Vọng tay cầm Kim Cương Hàng Ma Chử, Đại Quan quơ múa Càn Khôn Bố Nang, đều bị ba Vô Tâm tay cầm pháp bảo tương tự, dùng chiêu thức tương tự cản phá bọn họ.
Năm hòa thượng, thì có năm Vô Tâm!
Ở bên ngoài xem trận chiến, Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt càng thêm sửng sốt. Năm lão hòa thượng đích xác là gặp phải ảo giác, huơ tay múa chân, đánh đấm loạn xạ không có chủ đích.
"Bọn họ... bị Thiên Ma Vũ vây khốn rồi à?" Lôi Vô Kiệt nghiêng đầu hỏi Tiêu Sắt.
"Đáng đời!" Quả Quả mừng thầm trong bụng, mà lại lộ luôn ra mặt. Nàng hả hê mắng thêm một tiếng.
Tiêu Sắt nhún nhún vai: "Xem ra hòa thượng của Cửu Long Tự này, võ công cũng chẳng ra sao!"
"Chỉ với mấy hòa thượng chẳng ra sao này, vừa nãy suýt nữa thì ta đã bị họ giết rồi đấy!" Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái, có chút hổ thẹn.
"Nghiêm khắc mà nói thì Vô Tâm cũng không dùng võ công, mà là bí thuật, không thể nhận xét như nhau được." Tiêu Sắt trầm giọng nói tiếp. "Hơn nữa Bản Tương La Hán Trận, vẫn chưa phá được."
Lôi Vô Kiệt nhìn về Đại Giác lão hòa thượng đang ngồi an tĩnh, khó hiểu bảo. "Tất cả hòa thượng cũng xuất thủ, hỏa thượng này ngược lại trước rất dửng dưng."
"Ông ta là Đại Giác thiền sư, trụ trì của Cửu Long Tự, là sư phụ võ học của Vô Thiền kia." Tiêu Sắt cũng đưa mắt nhìn đến lão hòa thượng Đại Giác kia, nói tiếp. "Mỗi cái Kim Cương Phục Ma thần thông kia của Vô Thiền, đã mạnh hơn sáu lão hòa thượng này rồi. Đại Giác này e là không đơn giản..."
"Đại Giác thiền sư cái con khỉ! Ta nhổ vào!" Quả Quả nổi cáu, quay quắt sang Tiêu Sắt, hét ú lên.
"Cô đó...!" Tiêu Sắt thật hết cách với Quả Quả, hắn thở dài một cái, không biết phải nói gì nữa.
Sau khi vây khốn năm lão tăng trong Thiên Ma Vũ, Vô Tâm bình thản đi tới trước mặt Đại Giác lão hòa thượng vẫn còn cố thủ ngồi nhắm mắt ở đó. Trong khi năm hòa thượng khác đang đá đấm loạn xạ hết cả lên.
Trên đường đi, Đại Hoài thủ Đại Như Lai Ấn mơ hồ tung ra một ấn về phía Vô Tâm. Vô Tâm chỉ nhẹ nhàng hất tay một cái, Đại Hoài lão tăng liền bị kích văng xa ra ngoài.
Vô Tâm thẳng tiến, đứng ở đối diện Đại Giác cất giọng nói. "Đại Giác sư phụ, ông còn không mở mắt, các sư đệ của ông có thể sẽ phải chết đấy."
"Ngươi cần gì phải ép lão nạp?" Đại Giác lão tăng ngoan cố, vẫn chưa chịu mở mắt ra, giọng điệu nghe đang than thở.
"Đại Giác sư phụ, ông nói quá rồi. Ông cảm thấy những sư đệ này của ông còn có thể cầm cự nổi qua nửa nén nhang không?"
Đại Giác lão hòa thượng hiểu rõ sự uy hiếp trong lời nói của Vô Tâm. Lão không nói không rằng, vận lên chân khí, cuối cùng đã phải mở mắt lên.
Trong nháy mắt, hư ảnh tiêu tán, tâm ma phá giải. Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng năm lão hòa thượng thoát khỏi ảo ảnh che mờ đôi mắt.
Lúc này, họ chỉ thấy Vô Tâm đứng xa xa bên ngoài, thu ống tay áo, nhìn về Đại Giác lão hòa thượng cười ca ngợi. "Tâm như gương sáng, chư tà bất xâm. Không ngờ Bồ Đề Tâm Pháp của Đại Giác sư phụ đã tinh tiến đến như vậy."
"Tà ma to gan!" Đại Hoài lão tăng phẫn nộ quát lớn.
"Không phải tiểu tăng là tà ma, mà là chư vị đại sư mất đi Phật tâm trước." Vô Tâm quay sang, phản bác.
Hắn nhắc lại điển cố Phật môn, thanh âm cũng trở nên trang trọng hơn một chút. "Nghe nói, khi Phật Đà sắp thành Phật, Thiên Ma sợ hãi, liền sai chúng nữ dưới chân, quyến rũ vô hạn. Mà Phật Đà chiếu theo lấy Bất Tịnh Quán, mỹ nữ chẳng qua cũng chỉ là xương khô máu đặc, dễ dàng phá giải."
Đại Hoài lão tăng sững sốt một chút, đáp lại, "Ma tính của sư chất đã lớn hơn Phật tâm của lão nạp, sư chất muốn lão nạp nhập ma, lão nạp không có biện pháp."
"Như vậy cũng nói ra được sao?" Quả Quả cũng phải hoảng hốt khi nghe được lời nói của Đại Hoài lão tăng.
"Đúng là..." Vô Tâm khẽ nhíu mày, lắc đầu chê một tiếng. "Không biết xấu hổ!"
Quả Quả hất mặt lên cười lớn. Lôi Vô Kiệt ở bên cạnh tiết chế hơn một chút, che miệng cười khúc khích. Tiêu Sắt nhẫn không được liền thở dài, nhắm mắt lắc đầu một cái.
Đại Hoài giận đến mặt đỏ, nhưng vẫn kiêng dè không dám hướng tới Vô Tâm động thủ.
"Đại Hoài, quay về đây!" Đại Giác lão hòa thượng kêu một tiếng. Đại Hoài hòa thượng dằn xuống nộ khí, phất tay một cái, quay về vị trí.
"Vô Tâm, còn nhớ lão nạp và ngươi gặp nhau khi nào không?" Đại Giác vẫn ngồi trầm tư, mắt hướng về Vô Tâm thử hỏi.
"Đương nhiên là nhớ, khi đó Vô Tâm mới vừa vào Hàn Thủy Tự được bốn tháng, Đại Giác sư phụ từ Cửu Long Tự tới, cùng sư phụ luận đạo bảy ngày, mang sư huynh Vô Thiền đi." Vô Tâm bình nhiên đáp.
"Vậy Vô Tâm ngươi có biết, lần đầu lão nạp gặp ngươi, trong lòng suy nghĩ thế nào không?" Đại Giác lại như cũ hỏi tiếp.
"Phật gia có năm giới, không sát sinh, không trộm cướp, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu. Tiểu tăng đoán lần đầu tiên Đại Giác sư phụ gặp Vô Tâm, đã muốn phá đệ nhất giới." Vô Tâm điềm tĩnh mà cất lời.
Đại Giác lão hòa thượng cũng không giấu giếm, liền gật đầu, bỗng chốc cả người bừng lên tức khí cuồn cuộn, "Không sai! Lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền muốn giết ngươi!"
Đại Giác lão tăng kia rốt cuộc cũng đứng lên, thân hình cao lớn dị thường mang theo nộ khí mà bỗng nhiên biến hóa. Cơ thể ngay tức khắc được bao phủ bởi một lớp vàng đồng bóng loáng.
"Đây là võ công gì?" Lôi Vô Kiệt cả kinh, hắn từ trước đến nay chưa từng thấy qua loại võ công nào, trong chớp mắt đã biến thành "mình đồng da sắt" như vậy cả.
"Bất di bất dịch, vạn độc bất xâm, kim cương bất hoại, chí cương vô địch." Tiêu Sắt thần sắc cũng phải trở nên nghiêm trọng hơn một chút, "Đây là một trong thập đại tuyệt học của Phật môn, Kim Cương Bất Hoại thần công, luyện đến tầng cao nhất sẽ thành cơ thể kim cương."
"Với ta, ông ta chẳng khác gì con khỉ đột màu vàng bị điên cả!" Quả Quả quay người lại, vẻ mặt vô cùng khinh khi chán ghét, thẳng thừng mắng.
Đại Giác từng bước bước tới trước mặt Vô Tâm, mỗi bước chân của ông ta tựa như sức nặng ngàn cân, in sâu dấu chân trên đất, khiến cả đá cũng phải nứt ra.
Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn mặt đất rung chuyển từng đợt, cõi lòng không khỏi sợ hãi, bất giác lùi lại phía sau, nuốt xuống một ngụm nước bọt trong cổ họng.
Quả Quả trừng mắt nhìn cục diện trước mặt, nàng không có sợ hãi. Chỉ có lo lắng, rất lo lắng cho Vô Tâm khi phải chạm trán với Đại Giác lão hòa thượng này.
Vô Tâm tung người nhảy đến, hai quyền lần lượt đánh vào hai vai Đại Giác lão tăng, lại nghe "Đông! Đông!" hai tiếng, tựa hồ hắn đánh vào tường đồng vách sắt. Hắn sững sốt một chút, bật người lộn một vòng trên không, lui về phía sau.
Vô Tâm lại nhảy lên công tới, hắn thượng cẳng chân đánh vào cằm Đại Giác, cũng không có tác dụng gì. Vô Tâm ở trên không định tung thêm một quyền đánh xuống.
Nào ngờ lần này, Đại Giác không đứng yên để mặc hắn tấn công như những lần trước nữa. Lão cung tay ôm quyền, một lực uy thế đánh thẳng vào bụng Vô Tâm, khiến hắn không kịp trở tay, ăn trọn một quyền, bị đánh văng ra một khoảng thật xa.
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt tức tốc đỡ lấy hắn, nhìn dáng vẻ đau đớn của Vô Tâm, gương mặt nàng tự khắc cũng nhuốm màu bi thương, trái tim quặng thắt đến nghẹt thở. Tâm tình cũng trở nên rối rắm. "Vô Tâm ngươi sao rồi? Đau lắm đúng không?"
"Không sao! Có đau một chút, vẫn chưa chết được!" Vô Tâm gắng gượng lắc đầu một cái.
"Kim Cương Bất Hoại này kéo dài sẽ cực kỳ hao tổn nội lực. Tuy Đại Giác tu vi không tầm thường, nhưng dù sao đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Ngươi trì hoãn ông ta một chút, không thể đối kháng chính diện." Tiêu Sắt ngồi ở phía sau, nói ra kế sách trong lòng.
"E là không thể làm được rồi!" Vô Tâm nhắm mắt lau mồ hôi một cái, rồi nhìn sáu hòa thượng đứng thành một hàng, trong miệng luôn tụng kinh văn. Còn Đại Giác thì đứng ở trước mặt bọn họ, hai tay to lớn chắp lại vào nhau, lập chưởng trước mặt.
"Trận cuối cùng của Bản Tương La Hán Trận, La Hán Quy Nhất. Lúc này nội lực của bảy người toàn bộ tập trung trên người Đại Giác. Nếu nói hao tổn, sợ là cũng chỉ mình ta hao tổn chết trước." Vô Tâm nhíu mày nói tiếp.
"Vậy ngươi định như thế nào?" Tiêu Sắt ngược lại không chút hốt hoảng.
Ba mươi hai tuyệt kĩ La Sát Đường Vô Tâm chỉ mới mang Thiên Ma Vũ ra dùng, không biết là hắn còn ẩn giấu bao nhiêu bí thuật khác nữa. Chỉ với Kim Cương Bất Hoại và La Hán Quy Nhất này, chắc gì đã làm khó được tên hòa thượng tà môn này?
Quả Quả trừng mắt lớn nhìn về phía Đại Giác thân hình to lớn như bức tượng được đúc bằng vàng, oán khí trong lòng cuồn cuộn nổi lên.
Nàng bước tới, chắn trước Vô Tâm, ngoảnh mặt nhìn hắn, lẫm liệt cất lời. "Để ta giúp ngươi! Ta không thể đứng nhìn ngươi bị ông ta đánh đến chết! Nếu có chết, hai chúng ta cùng chết, như vậy sẽ bớt cô đơn!"
"Cô không được làm càn! Đại Giác không phải loại người cô có thể động tới đâu!" Vô Tâm vội nắm lấy cổ tay Quả Quả kéo nàng lùi lại, tức giận cau mày mắng.
"Cô bị điên rồi sao? Liều mạng như vậy để làm gì?" Tiêu Sắt cũng không thể ngồi yên trong tình cảnh này được nữa, hắn đứng phắt dậy, phát cáu lên, gắt.
"Ta một mình còn không đánh lại ông ta. Cô đừng có càn ràn mà ngáng tay ngáng chân làm vướng bận ta!" Vô Tâm đột nhiên trở mặt, nói ra những lời lạnh nhạt vô tình.
"Ngươi?" Quả Quả tức tối, hai tay siết lại. Nàng hiểu rõ Vô Tâm không phải đang chê bai nàng. Ngược lại hắn nói những lời như vậy, chính là muốn bảo vệ nàng. Nhưng lần này, hãy để nàng bảo vệ hắn.
Quả Quả hất tay, xoay người lại đối diện với Đại Giác, dứt khoát nói. "Ta muốn làm gì mặc ta! Không cần ngươi quản! Hôm nay ta nhất định phải đồng quy vu tận với bọn họ!"
"Tiêu Sắt! Giúp ta cản nha đầu bướng bĩnh này lại!"
Không đợi Vô Tâm hô lên, Tiêu Sắt đứng ở phía sau lưng nàng, từ lúc nào đã giang hai tay ra bắt lấy hai cổ tay Quả Quả kéo ngược về phía hắn. Nàng muốn bước tới phía trước liền bị Tiêu Sắt cản lại.
"Đây là chuyện giữa hai người bọn ta! Không liên can gì đến cô! Sớm muộn gì cũng phải giải quyết, vậy thì cứ giải quyết một lần cho xong hết thảy đi!"
Vô Tâm đứng thẳng người, không cần Lôi Vô Kiệt đỡ hộ nữa. Hắn đưa mắt nhìn sang Quả Quả đang bị Tiêu Sắt giữ lại, nhút nhít cũng không được, mới yên tâm từng bước đi về phía trước. Vừa đi một bước, hắn vừa siết chặt lòng bàn tay, hiên ngang bất khuất nghiến răng mà gằn giọng.
"Ông ta muốn làm Kim Cương Đại La, ta liền đánh cho vỡ nát kim cương của ông ta! Kim cương bất hoại? Ta đánh cho ông nguyên thần toàn diệt!"
Vô Tâm giậm chân một cái, nhảy vọt về phía trước. Đại Giác lão hòa thượng cũng vận lên chân khí, nắm đấm lớn cùng nắm đấm nhỏ đối kháng nhau.
"Tiêu Sắt mau thả ta ra!" Quả Quả mắt thấy Vô Tâm lao vào cuộc chiến sinh tử mà nàng lại bị Tiêu Sắt giữ chặt, không làm gì được. Nàng càng thêm bực tức, càng dùng sức vùng vẫy để thoát khỏi Tiêu Sắt.
"Không buông! Cô qua đó chẳng những không giúp gì được cho hắn. Ngược lại càng khiến hắn phân tâm. Nếu cô muốn hắn chết nhanh hơn một chút thì cứ qua đó đi." Quả Quả càng vùng vẫy, Tiêu Sắt càng gia tăng thêm lực, giữ nàng lại. Ấn đường nhíu chặt lại, hắn nghiêm giọng nói.
Quả Quả nghe xong, trong một khoảnh khắc không còn vùng vẫy nữa. Nhưng nàng cũng không thể tĩnh nhiên đứng nhìn Vô Tâm bị Đại Giác cho ăn hành được. Nàng phải làm gì đó giúp hắn. Thế là Quả Quả nghĩ ra được một cách.
"Đại Giác ác sư! Chấp mê bất ngộ, mượn danh hành hiệp trượng nghĩa, đổi trắng thay đen!"
"Dấy động sát tâm, giết người vô tội, còn dám mạo xưng tế thiên hành đạo?"
Chương này phần lớn được trích từ chương 21: Bản Tương La Hán Trận và chương 22: Đại Giác Thiền Sư trong tiểu thuyết Thiếu Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.