[Phó bản này là loại ‘sinh tồn’, bởi vì số lượng người chơi vượt quá 100, phó bản mở ra hình thức bảo hộ, mỗi người chơi có thể mang theo không quá hai đạo cụ]
[Vui lòng chọn đạo cụ cần mang theo]
[Lựa chọn xong, đang tải bối cảnh cho bạn]
[Chuyến tàu tham quan bảy ngày Z9 do tập đoàn Lục Châu đưa ra là một sự tồn tại mà người lữ hành hết lời ca ngợi. Toàn bộ hành trình đi gần 10.000 km, đi qua bốn quốc gia có cảnh đẹp như tranh vẽ. Trên tàu, bạn có thể tận hưởng dịch vụ như tại nhà, khung cảnh mãn nhãn, một bữa tiệc phong cảnh xa hoa, tiệc lớn đủ để thoả mãn Thao Thiết (một trong tứ đại hung thú với đặc điểm là háu ăn). Tin tôi đi, lựa chọn chuyến tàu này là quyết định đúng đắn nhất trong chuyến du lịch của bạn!]
[Nhiệm vụ thông quan: Trên đoàn tàu, tồn tại cho đến khi phó bản kết thúc]
[Thời gian phó bản: Bảy ngày]
“Xin chào tất cả các bạn, chào mừng bạn đã đến với chuyến tàu Z9. Chuyến tàu này do tập đoàn Lục Châu tài trợ. Toàn bộ hành trình dài 13.960 km, đi qua bốn quốc gia: Đồ Kính, Mạc Nạp, Vân Tang và Cách Lâm, kéo dài trong bảy ngày bảy đêm. Trong khoảng thời gian này, nếu có thắc mắc vui lòng liên hệ tiếp viên tàu cao tốc cao tốc…”
“Tinh Tinh, thế nào? Em thấy khá hơn chưa?”
Nhan Như Tinh nghe được một giọng nói, chậm rãi mở mắt ra, đến khi nhìn thấy người đàn ông ở bên cảnh vẻ mặt lo lắng nhìn cô, hai chữ ‘bạn trai’ hiện lên trong đầu cô.
Cô bất động thanh sắc liếc nhìn xung quanh, yên lặng ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn nhu nhược nói với người đàn ông bên cạnh: “Khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó vặn mở chai nước bên cạnh ra, tha thiết đưa cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mìm cười với người đàn ông: “Cảm ơn.”
“Anh là bạn trai em, chăm sóc em là đương nhiên, nói cảm ơn không cảm ơn gì chứ.” Người đàn ông ngượng ngùng đỏ mặt.
Anh khoảng 20 tuổi, ngoại hình đẹp trai, da hơi ngăm đen, cao khoảng m9, mặc áo phông ngắn tay màu đen, quần jean và giày thể thao trắng.
Giống như một sinh viên.
Trên thực tế, anh thực sự là một sinh viên, cả thân phận tạm thời hiện tại của Nhan Như Tinh được hệ thống sắp xếp cũng là sinh viên.
Là một sinh viên bị liệt hai chân trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây không lâu!
Hơn nữa lý do lần này đi chuyến tàu du lịch Z9 chính là bởi vì ‘bạn trai’ cô muốn lấy lòng cô, cố ý đặt vé cho cô.
Quả thực chính không nói nên lời.
Nhan Như Tinh nhìn ‘bạn trai mới’ phó bản sắp xếp cho cô, tuy rằng không tinh xảo bằng Nguyễn Trì, những vẫn còn ok.
Hơn nữa hiện tại hai chân cô không đi đứng được, còn có nguy hiểm chưa biết sắp xảy đến…
Nhan Như Tinh đảo mắt, nhích lại gần ‘bạn trai’ Tần Sở của cô, ôm chặt cánh tay anh, thân mật làm nũng: “Tần Sở, anh yêu em không?”
Tần Sở giật mình, trong lòng có chút không thoải mái hơi co rúm lại, nhưng không tránh né động tác của Nhan Như Tinh, trên khuôn mặt không tính là trắng lắm chợt hiện hai vệt đỏ rõ rệt.
Một lúc sau, anh rũ mắt, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh yêu em.”
“Vậy thì lời em nói anh có nghe không?” Nhan Như Tinh hởi ngửa mặt, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười nhạt nở trên môi nhìn Tần Sở, tươi tắn rạng rỡ khiến người ta không nhìn được cười theo cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, tâm trạng có chút khẩn trương của Tần Sở dịu đi.
“Đương, đương nhiên.” Anh chắc chắn nói, ánh mắt kiên định, lại ẩn chứa vui sướng và tình yêu.
“Vậy anh có ghét bỏ em không?” Mặt Nhan Như Tinh dán vào cánh tay anh, đáng thương nói.
“Sẽ không.” Tần Sở vội vàng phủ nhận, thuận tiện giải thích: “Anh sẽ ở bên cạnh em mãi, em sẽ khoẻ lại thôi. Cho dù sau này em không đứng lên được, anh vẫn sẽ ở bên em mãi mãi.”
“Anh thề.” Sợ Nhan Như Tinh không tin, Tần Sở giơ tay phải lên, kích động nói.
Thái độ nghiêm túc này, nếu anh không phải NPC được phó bản thiên đường sắp xếp, cô sẽ cảm động.
“Anh thật tốt với em.” Nhan Như Tinh nhìn Tần Sở đầy tình yêu và xúc động, dường như thực sự được lời anh an ủi.
Tần Sở cũng kích động nắm lấy tay cô, dịu dàng si tình nói: “Anh là bạn trai em, anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai.”
“Phanh!” Tiếng đập cửa đánh thức hai người đang lâm vào ‘bể tình’.
Tần Sở nhíu mày, không buông tay Nhan Như Tinh, thậm chí còn không định dậy, trực tiếp mở miệng hỏi: “Ai đó?”
Tuy nhiên sau câu hỏi của anh, tiếng đập cửa bên ngoài càng kịch liệt.
Bất đắc dĩ, Tần Sở đành phải đứng dậy đi mở cửa phòng bao.
“Ngại quá, tôi chỉ muốn hỏi là hai người có chơi trò chơi không?” Ngoài phòng bao có hai người một nam một nữ. Người nam diện mạo bình thường, khi nói chuyện đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn vào bên trong phòng bao.
Người nữ diện mạo lộng lẫy, mái tóc cuộn sóng lớn màu nâu nhạt, trang điểm tinh xảo, trên tay là một cái túi nhỏ, mặt mày lộ ra vẻ không kiên nhân và kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy dáng người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn của Tần Sở, ánh mắt cô ta sáng lên, chỉ là sau khi Tần Sở trả lời, vẻ nóng bỏng trong mắt cô ta ngay lập tức biến mất.
“Tôi không biết các anh.”
“Chúng tôi ở bên cạnh.” Người nam quan sát kỹ Tần Sở, thăm dò nói: “Thật là không chơi game? Chơi vui lắm đó, thiên đường do bản thân sáng tạo ra.”
“Không chơi.” Tần Sở lạnh mặt, trực tiếp đóng cửa lại.
Bị chặn ngoài cừa, sắc mặt người đàn ông cực kỳ khó coi, nếu không phải phó bản vừa mới bắt đầu, không cần phải tạo ra khủng hoảng, hắn ta nhất định sẽ cho NPC kia đẹp mặt!
“Đi thôi, tới phòng bao tiếp theo hỏi.” Người phụ nữ bên cạnh trực tiếp hơn, kéo hắn ta tới một phòng bao khác.
Nhan Như Tinh ngay khi vừa nhìn thấy hai người kia, liền biết, đối phương là người chơi.
Mà đối phương dò hỏi, vừa lúc xác nhận điều này.
Cô không biết hai người kia thành lập thành một đội tạm thời, hay là cùng nhau vào phó bản. Hiện tại cô lựa chọn tránh né và che giấu tung tích của bản thân là tốt nhất.
Rốt cuộc chém giết người chơi có thể rơi đạo cụ, mà phó bản này lại hạn chế số lượng đạo cụ mà người chơi được mang theo. Nói cách khác, lúc đầu số lượng đạo cụ mỗi người mang theo là hữu hạn, vì tiết kiệm chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân.
Nhưng về sau thì không nhất định.
Vì sinh tồn, người chơi chém giết lẫn nhau càng kịch liệt.
Đơn giản là vì ‘bạn trai’ phá bản này sắp xếp cho cô có tiền, lúc trước mua vé giường nằm cao cấp nhất, về vấn đề riêng tư rất nghiêm khắc.
Một khi đóng cửa lại, trừ khi phá hỏng khoá, người bên ngoài rất khó có thể vào được.
Nhưng mà Nhan Như Tinh tin tưởng, trước khi xác định phó bản này nguy hiểm ở đâu, thì sẽ không có người chơi nào ngu xuẩn đến mức phá cửa.
Còn hiện tại việc cô cần làm đầu tiên chính là thu thập đồ ăn trong bảy ngày, sau đó thuyết phục Tần Sở, luôn giữ cảnh giác.
“Tần Sở, em đói rồi.” Nhan Như Tinh sờ sờ bụng, vẻ mặt vô tội.
“Anh có mang theo đồ ăn vặt, để anh lấy cho em.” Nói xong, Tần Sở định đi lấy hành lý.
“Không, em không muốn ăn đồ ăn vặt, em muốn ăn cơm!”
“Vậy để anh gọi người.” Tần Sở cầm lấy điện thoại bên cạnh cửa phòng bao gọi điện.
Nhưng mà dường như điện thoại đã bị hỏng, không có tiếng gì truyền ra.
Nhan Như Tinh biết, chỉ sợ lúc này người chơi đều đã bắt đầu chất chứa thức ăn, tiếp viên trên tàu không thể rời đi.
Đợi thêm một lát nữa, Tần Sở lại lần nữa cầm điện thoại lên, dưới ánh mắt thúc giục của Nhan Như Tinh, anh đứng lên.
“Anh đi ra ngoài hỏi, em chờ anh trở lại.”
Nhan Như Tinh đang chờ những lời này của anh, phất tay đồng thời nhắc nhở: “Em bây giờ rất đói rất rất đói, em muốn ăn ba suất! Không, năm suất, ừm, cứ năm suất đi. Em ăn năm suất, anh cũng ăn năm suất, tổng cộng mười suất, anh đừng quên đó.”
Tần Sở vốn muốn nói anh không ăn hết nhiều đến thế, nhưng vừa chạm vào ánh mắt Nhan Như Tinh, anh theo bản năng nuốt lại những lời kế tiếp.
Chờ anh rời đi, Nhan Như Tinh bắt đầu lục lọi hành lý của hai người.
Đáng tiếc là, hành lý của cô chỉ có một số bộ quần áo đơn giản. Nhưng mà hành lý của Tần Sở thì nhét vào biết bao nhiêu là đồ ăn vặt. nhưng mà số lượng đồ ăn vặt này cũng chỉ có hai ngày.
Cô không trông cậy vào Tần Sở có thể mang về được nhiều đồ ăn.
Lý do bảo anh đi mua đồ ăn chín mà không phải đồ ăn vặt, chủ yếu vẫn là đồ ăn vặt dễ bảo quản được lâu, mà thời gian bảo quản lâu, người chơi đều biết.
Lần này đi, không chừng là phải tranh đoạt với người khác.
Đồ ăn chín tuy rằng cũng là đồ ăn, nhưng trong vòng bảy ngày này sẽ rất ít người nghĩ tới nó.
Quả nhiên không bao lâu sau, Tần Sở ôm một đống cơm hộp tiến vào.
Ngoài ý muốn chính là, anh còn mang về một thùng mì ăn liền!
Nhan Như Tinh nhìn thùng mì ăn liền này, sợ đến ngây người.
“Cái kia, anh thấy những người khác đều đang tranh đoạt cho nên anh cũng tới tranh một thùng.” Tần Sở chú ý đến tầm mắt Nhan Như Tinh, ngại ngùng gãi gãi đầu.
Nghe được lời anh nói, ánh mắt Nhan Như Tinh chợt loé, nghi hoặc hỏi: “Rất nhiều người?”
“Ừm, tiếp viên tàu cao tốc đều phải đến nhà kho thêm đồ mấy lần.”
“Ò.” Nhan Như Tinh trầm tư.
“Lát nữa anh định đi mua chút thức ăn nước uống.” Tần Sở do dự nói: “Anh cảm thấy, hình như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.”
Nhan Như Tinh ngẩng đầu.
“Chuyến tàu này của chúng ta hình như có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, bọn họ vẫn luôn hỏi anh có chơi game hay không?”
“Tóm lại hành vi của bọn họ khiến anh cảm thấy thật không tốt.”
“Tinh Tinh, đợi chút nữa anh đi ra ngoài, người lạ gõ của em đừng mở nhé.”
Tần Sở lo lắng sốt ruột dặn dò Nhan Như Tinh, cuối cùng nghĩa vô phản cố* mà ra phòng bao.
*Nghĩa vô phản cố: 义无反顾 – yì wú fǎn gù (đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại, tiếng Anh: not to flinch or shrink back for a righteous cause; March bravely ahead without any thought of turning back:D).
Nhan Như Tinh không có ngăn cản, cô có thể cảm nhận được, chuyến tàu đang không di chuyển, tất cả vẫn chưa có bắt đầu. Có lẽ hiện tại chính là thời gian chuẩn bị đệm mà phó bản dành cho người chơi.
Vả lại điều cô khá quan tâm chính là, phó bản lần này, rốt cuộc có bao nhiêu người chơi?
Trong lúc Nhan Như Tinh tự hỏi, ngoài cửa đã có kha khá người đến gõ cửa, nhưng mà cô đều không để ý tới.”
Nhưng mà phòng bao bên cạnh lại loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Nghe còn rất quen tai.
“Không cần phải xen vào phòng bên, là NPC.”
“Anh xác định là NPC? Vừa nãy tôi thấy thiếu niên kia bê một thùng mì gói trở về.”
“Không phải ai tích trữ đồ ăn cũng đều là người chơi, NPC của trò chơi này chân thật đến mức nào không phải các anh không rõ. Yên tâm đi, trước đó tôi đã đi hỏi thăm rồi, người kia không có phản ứng với trò chơi.”
“Là vậy à, Ngô Vũ, tin tức của anh thế nào?”
Nhan Như Tinh vểnh tai lên.
“Tôi nghe nói, chuyến tàu này tổng cộng có 16 toa chở khách, trong đó có 2 toa giường mềm nằm và 14 toa giường cứng.”
Hai toa giường mềm là toa số 1 và toa số 6, mỗi một toa có tất cả 12 phòng bao, mỗi phòng bao có 2 giường ngủ.
Mà 14 toa giường cứng còn lại tổng cộng có 24 khoang, mỗi khoang có 4 giường nằm.
Nói cách khác, chuyến tàu lần này, không bao gồm nhân viên công tác trên tàu, ít nhất sẽ có hơn 1400 người.”
“Đương nhiên, là vẫn có sai sót, nhưng vẫn sẽ có khoảng một ngàn hành khách.
“Về phần người chơi… Tôi đã ra phía sau xem xét, phát hiện trong các toa giường cứng có rất nhiều người không rõ tình huống lắm. Nhìn phản ứng thì hình như là lần đầu tiên vào trò chơi.”
“Tôi nghi ngờ, chúng ta vừa đụng phải phó bản thử luyện khu mới.”