Nhan Như Tinh nhìn người trước mặt cô thay đổi lời nói một cách nhanh chóng, không vạch trần sự vô lý trong lời nói của cô: “Nhưng tôi không thiếu chồng.”
“Không phải chồng.” Lưu Viện xua tay, thận trọng đến gần Nhan Như Tinh.
“Cô biết thần tượng không?”
Tay Nhan Như Tinh nắm lấy khắc gỗ khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Thần tượng bị sao vậy?”
“Tôi nhớ trong kịch bản của cô, cô đã nguyền rủa và giết chồng mình vì ai đó đã đưa cho cô một bức tượng thần.” Lưu Viện nói trong khi quan sát thái độ của Nhan Như Tinh.
Kịch bản công bố chả có gì tốt cả, mọi người có thể xem kịch bản của cô.
Mặc dù cốt truyện của kịch bản không có gì để che giấu.
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Nhan Như Tinh hỏi ngược lại.
Lưu Viện hơi bực bội trước thái độ thờ ơ của cô.
Nhưng thần tượng vẫn thúc giục cô ta cho nên chỉ có thể đè nén bất mãn trong lòng nói: “Vậy cô đối với pho tượng kia cảm thấy như thế nào?”
Nhan Như Tinh không biết tại sao cô ta lại cố chấp vấn đề này như thế, trả lời: Có ý kiến gì à, tôi vẫn chưa quay cảnh đó.”
“Không, ý tôi là cô không thấy cái phó bản này có vấn đề hả?”
Lưu Viện lại đi tới gần, thanh âm nhỏ dường như không nghe rõ: “Phó bản này có quỷ, có thần, có thể thấy rõ đây là thế giới phó bản của quỷ thần.”
“Trong phó bản của Quỷ Thần, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại. Cô không có kế hoạch gì sao?”
“Kế hoạch gì?” Nhan Như Tinh khó hiểu.
“Phó bản quỷ thần có có thần linh, chỉ cần tìm được thần linh di chỉ, bất luận cái gì vật phẩm liên quan đến thần linh đều có thể giá cao bán ra bên ngoài.” Lưu Viện nói ra.
“Cao bao nhiêu?”
“Bảo vật vô giá, chính là kiểu vô giá trên thị trường ý.” Lưu Viện trong mắt tràn đầy hưng phấn, sắc mặt tái nhợt đã hồng hào trở lại, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
“Cô có biết về nước thánh không?” Dường như sợ cô không tin, Lưu Viện tăng thêm thông tin.
“Nếu như có phó bản thần linh, sẽ có xác suất nhất định rơi nước thánh, giá cả nước thanh bên ngoài chắc không cần tôi nhiều lời nữa.”
Nghĩ đến miêu tả về nước thánh, trong mắt Nhan Như Tinh ánh lên sự kì lạ.
“Thần linh mà cô nói không phải là quỷ thần nhỉ.” Cô hỏi.
Lưu Viện ngạc nhiên trước lời nói của cô, gật đầu.
“Vậy thần linh trong miệng cô, là thần linh gì?” Cô tiếp tục hỏi.
Lưu Viện nhíu mày, cô ta cảm thấy như Nhan Như Tinh đang làm khó mình nhưng lại không có chứng cớ. Còn cô ta làm sao biết đó là thần gì đã thấy qua đâu.
“Thần linh có rất nhiều loại.” Cuối cùng, cô ta do dự một chút, chọn đáp án có nhiều lượt thích nhất trong diễn đàn người chơi.
“Từ tên của nước thánh có thể nhìn ra điều này.” Cô ta liếc nhìn Nhan Như Tinh: “Tên của nước thánh là nước thánh XX, tiền tố của nó có thể đại diện cho vị thần đã tạo ra nước thánh.”
Nhan Như Tinh nhớ lại nước thánh mà cô có được lần trước, hình như là “Ái thần”?
“Đã có ai nhìn thấy thần linh chưa?”
Lưu Viện không muốn nói chuyện với cô nữa, cô tìm hỏi những câu không cần hỏi.
“Không.” Để ngăn cô hỏi thêm cái gì, Lưu Viện chặn miệng cô lại bằng một câu: “Thần và Quỷ thần đều giống nhau, không phải là thứ chúng ta có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào. Nghe nói chỉ có người chơi siêu S cấp có thể nhìn thấy thôi. Cô không cần hỏi tôi đâu vì tôi cũng không rõ.”
“Nếu cô rất muốn biết, sau khi rời khỏi đây có thể lên diễn đàn tra thử.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu: Cô có muốn sở hữu một đạo cụ là cấp S không?”
Nhan Như Tinh không biết nói gì, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tôi có thể chắc chắn rằng những thần tượng trong kịch bản là đạo cụ 100% và chúng là đạo cụ tốt.” Cô ta nói.
“Vậy cậu làm sao dám chắc thần tượng không phải là do quỷ thần bỏ lại?”
“Quỷ thần để lại cũng không sao.” Nói thật thì thần tượng lần này khả năng cao là kiệt tác của Quỷ thần.
“Sau khi lấy ra, đạo cụ có liên quan đến Quỷ thần càng quý giá.” Lưu Viện nói.
Nhan Như Tinh sững sờ.
Thấy vậy, Lưu Viện khó hiểu nói: “Đừng nói là cô cảm thấy đạo cụ liên quan đến Quỷ thần là không tốt nha?’
“Ha ha ha.” Nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Như Tình, cô ta đột nhiên cười ha hả: “Đây là lần đầu cô đến phó bản này hả?”
Nhan Như Tinh gật đầu.
“À.” Biết đây là lần đầu tiên cô tới đây, Lưu Viện hơi thả lỏng người.
“Vậy tôi nói cho cô biết, chỉ cần Cô không mang Quỷ thần ra thì cái gì cũng có thể mang theo.”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đạo cụ nhất định phải thông qua hệ thống giám định, một ít đạo cụ có hại đối với thế giới hiện thực sẽ không thông qua hệ thống.”
“Vậy cô có hứng thú với thần tượng đó không?” Lưu Viện hỏi.
“Nhưng tôi không biết bức tượng đó ở đâu?” Nhan Như Tinh trầm ngâm nói khi cô cụp mắt xuống giấu khắc gỗ đang dần nóng lên dưới lớp quần áo.
“Kịch bản chính là phản ánh hiện thực, trở về đi tìm nhất định sẽ tìm được.”
“Để tôi cho cô xem một thứ.” Lưu Viện vươn tay đẩy cánh tay Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh không muốn xem nó, bởi trước đó có lời nguyền nên cô cảm thấy thứ cô ta cho coi hẳn không phải là thứ gì tốt.
Quả nhiên.
Khi Nhan Như Tinh nhìn thấy bức tượng đá kỳ lạ trong tay Lưu Viện, tay Nhan Như Tinh bắt đầu ngứa ngáy.
Lưu Viện dường như không cảm thấy sự bất mãn của cô, nói một cách mong đợi: “Chạm vào thử xem.”
Phản ứng này, chẳng lẽ là cô hiểu lầm?
Nhan Như Tinh cầm lấy ôm nó trong tay, thả tay phải ra để chạm vào nó.
Khi chạm vào có cảm giác mát lạnh, bề mặt không bằng phẳng và chất liệu rõ ràng là rác rưởi.
Ngoài ra dường như không có gì bất thường.
Ngay khi cô nghĩ vậy, đầu ngón tay cô đau nhói. Dường như có thứ gì đó đã cắn vào tay rồi hút máu cô.
May mắn là sau khi trải qua phó bản của tên Văn Tắc kia, cô đã không còn sử dụng năng lượng đặc biệt trong cơ thể để bồi dưỡng cơ thể, vì vậy cô không lo lắng.
Nhưng……
Nhan Như Tinh liếc nhìn bức tượng đá, sau đó vung tay vứt bức tượng đá xuống đất, che ngón tay nói một cách giận dữ: “Nó cắn tôi.”
Lưu Viện sửng sốt, định muốn mở miệng.
“Chồng, nó cắn em!” Giọng nói nghẹn ngào của Nhan Như Tinh vang vọng trong căn biệt thự trống rỗng, rõ ràng u oán, giọng nói của cô run rẩy vì khóc. Sau đó, cô vung tay ném cái khắc gỗ màu đen pha đỏ ra ngoài.
“Này——” Đèn phòng khách đột nhiên tắt, cả biệt thự trong nháy mắt chìm vào bóng tối.
Màn màu đen này giống như có người kéo xuống bức màn đen, biến hóa cực nhanh khiến người ta không kịp phản ứng.
“Keng—--Choảng—-” Âm thanh chói tai của vũ khí sắc bén va chạm cùng đồ dùng khiến phòng khách trong nháy mắt trở thành chiến trường.
Trước khi ở trong phòng có xung đột thì Nhan Như Tinh đã nhanh chóng ôm con rối chạy biến ra,
Tuy nhiên, hành động của cô đã bị Lưu Viện chú ý, cô ta đưa tay ra nắm lấy tay áo cô, nói một cách gay gắt: “Cô đã làm gì?”
Nhan Như Tinh hất tay nói thẳng: “Tôi còn đang muốn hỏi là cô đã làm gì đây này. Nói quỷ gọi điện thử tôi, giờ còn bảo tượng cắn tôi?”
“Làm sao vậy, cô thật sự cho rằng tôi không biết giận hả?”
Sau một loạt lời phản biện hợp lý, Nhan Như Tinh tiếp tục tiến về phía trước trong bóng tối
Đi chưa được bao lâu, cô đụng phải một bức tường.
Cô có hơi nghi hoặc, bởi vì trong ấn tượng của cô thì nơi này hẳn không có bức tường nào.
Đáng tiếc không có ánh sáng cho nên cô không nhìn rõ phía trước đang xảy ra chuyện gì.
Mặt khác, Lưu Viện ở phía sau, đã lấy ra các đạo cụ chiếu sáng nhiều lần. Chỉ là mỗi lần cô ta chiếu ra một chút ánh sáng đều sẽ bị bóng đen ăn mòn.
Không chỉ không có ánh sáng, mà còn hư một hai đạo cụ nữa.
Nhan Như Tinh ở phía trước thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rên đau lòng của cô ta.
Nhan Như Tinh thở dài từ bỏ ý định bật đèn pin của điện thoại di động.
Từ lúc phòng khách chìm vào bóng tối, cô cảm thấy bóng tối xung quanh có gì đó bất thường.
Loại màu đen này giống với ngày hôm qua khi cô lần đầu tiên đến đây, khi cô bị khắc gỗ trong phòng tắm hù dọa kéo vào một không gian khác. Nhưng lần này không giống, dường như có một lực lượng kỳ dị khác đang ngăn cản.
Nhan Như Tinh không nghĩ nhiều mà mò mẫm đi về phía trước.
Thấy không thể chiếu sáng, Lưu Viện từ bỏ việc thắp đèn và đi theo hướng mà Nhan Như Tinh đã rời đi.
Tuy nhiên, cô ta nhìn lên và nhận ra rằng bóng tối xung quanh mình dường như cô lập mọi thứ và cô ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của Nhan Như Tinh.
Điều này làm cho cô ta có chút bối rối, duỗi tay ra theo bản năng gọi: “Nhan Thanh, cô ở đâu?”
Nhan Như Tinh nghe thấy giọng nói của cô ta nhưng phớt lờ đi.
Cô tiếp tục men theo bức tường.
Chỉ là bức tường này có hơi mềm quá không?
Cô nghi hoặc dùng tay cào cào, đột nhiên cô cảm thấy bức tường rung lên.
Động tác này khiến Nhan Như Tinh giật mình, trở tay lấy tâm đao ra chém vào nó.
Sau đó, cô nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
“U~”
Nhan Như Tinh: “?”
Lưu Viện cuối cùng cũng theo kịp.
Nhưng đi trong bóng tối, cô ta không dám đi quá nhanh.
“Nhan Thanh.” Lưu Viện kêu một tiếng: “Nghe tôi giải thích, tôi không có ý hại cô.”
“Tôi thừa nhận là có ý thử cô, cơ mà tôi cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn xem thủ đoạn cùng thực lực của cô mà thôi.”
“Nãy cô gọi tôi không phải tôi có ra sao?” Lưu Viện cố hết sức biện hộ.
Trong một môi trường xa lạ như vậy rất dễ khiến một người hoảng sợ.
Cùng với những va chạm kỳ lạ và âm thanh kỳ lạ thỉnh thoảng phát ra từ trên đầu, giống như bài kiểm tra sức chịu đựng tâm lý của con người vậy. Hơn nữa cô ta rõ ràng có đạo cụ trong không gian hệ thống nhưng lại không biết mở ra ở đâu, càng không nói đến cảm giác khó chịu và hoảng hốt bây giờ.
“Nhan Thanh, cô nghe tôi nói không?” Lưu Nguyên vội vàng tiến lên một bước.
Kết quả là cô ta vấp phải thứ gì đó dưới chân, loạng choạng suýt ngã nhưng cũng không khá hơn là bao. Bởi vì cô không biết tay mình ấn vào thứ gì, nhớp nháp tanh hôi, còn có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang mấp máy.
“A ——” Lưu Viện vội vàng la một tiếng, dùng sức lắc lắc hai tay.
Nhan Như Tinh ở cách cô không xa có thể cảm nhận được bước chân đột ngột nhảy dựng và nhịp tim đập nhanh của cô ta.
Đột nhiên, một dự cảm không lành khiến mí mắt của Nhan Như Tinh giật giật. Cô nhìn chằm chằm bom may mắn trong không gian hệ thống, suy tư hai giây nhưng không có lấy ra.
Nhưng cô đã tăng tốc độ của mình.
Cô quyết định tiến xa hơn.
Đối với giọng nói vừa nãy, cô giả vờ như không nghe thấy.
Chỉ cần cô giả ngu thì có thể tránh được những phiền phức và sợ hãi không cần thiết.
Nhan Như Tinh ôm con rối, cảm thấy không thích hợp rồi lấy đồng vàng thời không ra.
“Nhan Thanh.” Lưu Viện sắp khóc tới nơi rồi, vừa rồi vết nhầy trên tay cô ta chẳng những không rũ bỏ, lại còn cảm giác được có thứ gì đó đang khoan vào trong cơ thể mình. Vì vậy cô ta không dám bất cẩn, đặc biệt mở một lọ thuốc tẩy rửa để rửa tay mới rũ bỏ được những thứ kỳ dị trên tay.
“Cô để ý tôi đi mà, tôi xin lỗi tôi sai rồi.”
“Để tôi nói cho cô nghe, ngoại trừ vừa mới bắt đầu đã thử cô thì tôi cũng không có làm tổn thương cô mà.”
“Thần tượng kia, thần tượng kia cũng không có hại cô, nó thích cô mà sao có thể hại cô được!” Lưu Viện khàn giọng nói.
Nhan Như Tinh bị mấy lời này của cô ta thu hút quay người lại: “Hả?”
Cái gì?
Cô lặp lại lần nữa?
Cuối cùng cũng nghe được tiếng của Nhan Như Tinh, Lưu Viện cười vui vẻ, thở phào vì không phải diễn kịch một mình.
Theo hướng của giọng nói, cô ta nhanh chóng đi về phía Nhan Như Tinh, vừa đi vừa nói: “Thật ra, nó không cố ý làm tổn thương cô. Có thể là vô tình cắn cô thôi, nó nói với tôi là nó thích cô lắm.”
Ngay khi Lưu Viện thốt ra những lời này, Nhan Như Tinh vẫn còn vội vàng. Ở khu vực phía trên đầu mà họ không thể nhìn thấy, có một tiếng động lớn, sau đó Nhan Như Tinh cảm thấy như trời đang mưa trên đỉnh đầu.
Nhưng làm thế nào mà có mưa trong nhà?
Cô chạm vào những giọt nước rơi xuống từ đỉnh đầu, chà sát các ngón tay vào nhau rồi đưa lên mũi ngửi lại.
Nhớt, có mùi mặn rất nồng và khó tả. Đồng thời có rất nhiều hạt tròn nhỏ, mềm mại đàn hồi, không cảm nhận được chúng là vật gì, nhưng có thể cảm giác được chúng còn sống.
Sống?
Nghĩ đến đây, da đầu Nhan Như Tinh tê dại, vội vàng đặt con rối lên trên đầu mình.
Nhìn thấy Lưu Viện đi tới, nghĩ tới lời vừa rồi, Nhan Như Tinh hỏi cô ta: “Cô có chứng cứ gì không?”
Lưu Viện vội vàng phủi sâu không thấy được trên người, lo lắng nói: “Cái này cần chứng cớ gì? Chính nó nói cho tôi ấy.”
Sau đó cô ta tiếp tục lo lắng hỏi: “Cô làm gì vậy? Tại sao bốn phía lại thành ra thế này?”
Nhan Như Tinh cũng muốn hỏi khắc gỗ có chuyện gì lắm.
Lúc đó cô bị tượng đá cắn nhưng cũng không tính nói ra làm chi.
Nhưng vào lúc ấy khắc gỗ bắt đầu nóng lên, tựa hồ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Thế nên lúc đó cô không suy nghĩ gì nhiều, chỉ tiện tìm một lý do ném nó ra ngoài thôi.
Thế mà không nghĩ nó thực sự như vậy, còn đánh nhau với tượng đá, còn kéo cả cô vào luôn.
“Cô xác định là nó thích tôi?” Nhan Như Tinh hỏi Lưu Viện lần nữa.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Lưu Viện kìm nén ghen tị và khó chịu, khẳng định nói: “Xác định.”
“Để tôi thử xem.” Nhan Như Tịn nói, ngẩng đầu nhìn một lúc, lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Ngay lập tức, vệt sáng không mấy sáng sủa xuyên qua màn đêm như một ngôi sao băng, một giây trước màn đêm đen đến mức không nhìn thấy ngón tay thì giây sau đã bị xé toạc một lỗ hổng.
Cũng làm Nhan Như Tinh và Lưu Viện thấy rõ tình huống hiện tại là như thế nào.
Chỉ liếc mắt một cái đã làm hai người cương cứng với đôi mắt mở to kinh hoàng.
Nhan Như Tinh càng là muốn mù luôn mắt mà chạy đi.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu hai người là một con bạch tuộc màu đen, cả người nó mọc đầu đôi mắt, nhìn lâu hơn một giây cũng đủ khiến người ta thấy da đầu tê dại.
Mà hai người đang ở gần một cái xúc tu, cái mà cô cho rằng là tường thật ra chỉ là một xúc tu của nó.
Nơi đã bị cô dùng tâm đao tấn công trước đó vẫn còn một vết dài màu trắng với chất nhầy trong suốt chảy ra.
Ngoài ra, người đàn ông phía trên đối đầu với con bạch tuộc lớn cũng không khá hơn là bao.
Nhìn từ bóng dáng, anh ta hẳn rất đẹp trai.
Cúi đầu xuống.
Xùy—-
Nhan Như Tinh không bao giờ biết một người lại có thể có gần trăm khuôn mặt, mỗi một khuôn mặt đều không giống nhau. Mà sương đen phía sau anh ta đã gấp không nỗi mà muốn đánh với quỷ mặt.
Nhìn xong, Nhan Như Tinh tự nhận mình kiến thức khá nhiều còn có thể nhịn được.
Lưu Viện bên cạnh đã chịu không nổi nữa, “rầm” một tiếng ngã ngất đi.
Nhìn thấy đôi mắt và quỷ mặt nhô ra từ cơ thể cô, Nhan Như Tinh chớp mắt. Dựa vào tố chất tâm lý tuyệt vời của mình, cô tắt đèn pin điện thoại di động một cách bình tĩnh và dứt khoát.
“Hai người tiếp tục đi đừng để ý tôi!”
Cô nhớ A Trì.
Mù mắt rồi!
Thật đáng sợ, làm sao có thể như vậy, như vậy...
Không, cô phải đi trước.
Dựa theo lộ trình vừa rồi nhìn thoáng qua, Nhan Như Tinh vứt xuống con rối để thu hút chú ý, nhanh chóng chuồn về hướng cửa.
Không ngờ cô vừa chuyển động, mặc dù có con rối giúp cô thu hút một chút sự chú ý, nhưng bạch tuộc lớn có quá nhiều mắt!
Đúng là nhất cử nhất động đều ở dưới cái nhìn chăm chú của nó, bất kể cô làm gì thì cảm thấy có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.
Cái này làm Nhan Như Tinh mệt tâm muốn chết, cho nên dứt khoát quang minh chính đại, nghênh ngang mà đi tới cửa.
Nhan Như Tinh vừa chạm vào tay nắm cửa, liền quay đầu lại nghiêm túc nói: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ trở lại.”
Bạch tuộc lớn thành thật gật đầu, đánh tiếc Nhan Như Tinh không nhìn thấy cái đó.
Vừa mở cửa, cô liền dang chân lao ra ngoài.
Cô sợ nếu chần chừ sẽ có thêm hai người chồng không phải con người.
Không phải con người thì thôi đi, ít gì cũng phải đẹp trai tí, vậy thì không phải là cô không thể tiếp nhận.
Nhưng cái bộ dạng thế này, còn không ra hình người, cô làm sao gọi là chồng đây?
Nhan Như Tinh một hơi lao ra đình viện.
Trong biệt thự, tượng đá bạch tuộc lớn và khắc gỗ Yến Tuy nhận ra gì đó, sôi nổi ngẩng đầu nhìn về hướng Nhan Như Tinh đi.
Giây tiếp theo, bạch tuộc lớn vừa quay người, xúc tu trên người Yến Tuy cũng rớt xuống. Yến Tuy thu tay lại, mặt cũng trở về bình thường.
Ngay sau đó, bạch tuộc lớn và Yến Tuy cùng nhau lao ra khỏi cửa.
Ngay cả đang chạy cũng thỉnh thoảng mày đấm tao một cái, tao cho mày một roi.
Cho đến khi một người và một con bạch tuộc đến nơi mà cuối cùng có hơi thở của Nhan Như Tinh. Nhìn vào con đường vắng, một người một con bạch tuộc sững người.
Yến Tuy ngửi thấy hơi ẩm nồng nặc trong không khí, ngay lập tức hiểu ra là ai làm.
Anh ta liếc nhìn con bạch tuộc và chế nhạo: “Mày vẫn xấu như xưa!”
Bạch tuộc lớn bị tấn công bất ngờ, sững sờ hai giây, không chịu thua kém đáp: “Chỉ có thể lừa mình dối người, lừa người ngoài nghề.”
“Mày lừa cũng chưa đến nữa.”
“Hì” Bạch tuộc lớn phớt lờ anh ta, nó đang phân tích người sẽ giữ vị trí bạn đời của nó.
“Vợ tao đẹp không?” Yến Tuy đột nhiên hỏi.
“Ngươi có vợ còn cướp ta!” Bạch tuộc lớn cả giận nói.
“Người mày vừa để ý là vợ tao.”
Bạch tuộc lớn: “...”
“Không thể.” Nó không tin vừa yêu đã thất tình.
“Cô ấy là vợ ta, là do vận mệnh sắp đặt.” Ý cười của Yến Tuy không chạm đến đáy mắt.
Định mệnh...
Bạch tuộc lớn nghi ngờ.
“Ta không tin.” Nó phản bác: “Cái thứ quỷ không biết xấu hổ như người này sao có thể được ông trời phù hộ, trừ phi thế giới sắp tận.”
Ánh mắt Yến Tuy trở nên lạnh lùng: “Có lẽ, thật sự sắp kết thúc.”
Bạch tuộc lớn phớt lờ anh ta, nó tìm được bé đáng yêu rồi, nó chuyển động mấy cái chân đi qua…
Nhan Như Tinh đột nhiên bị bắt, cô vẫn còn hơi bối rối.
Khi thấy đó là Mạnh An, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Mạnh An mặc dù không phải người, nhưng dù sao nhìn qua cũng giống người.
“Ngươi định đưa ta đi đâu?” Nhan Như Tinh nhận ra Mạnh An đưa cô đi là có mục đích.
Mạnh An không nói gì, giơ tay ngăn gió lạnh cho cô.
Khi nhìn thấy khung cảnh khuôn viên quen thuộc, Nhan Như Tinh lộ rõ vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.
Mạnh An ôm cô chạy băng qua Thanh Hồ đến khu ký túc xá phía trước.
Thay vì đi thang bộ, anh ta nhảy thẳng lên tầng năm.
Nhìn ký túc xá 502 lại xuất hiện trước mặt, Nhan Như Tinh sững sờ.
Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện cửa phòng 502 đang mở, bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Triệu Nguyệt? Chúng ta thật sự đi triệu hồi Bút Tiên sao?” Tiểu Thất yếu ớt nói.
“Nói nhảm, cô muốn chết ở trong phó bản này à?” Triệu Nguyệt không kiên nhẫn nói.
“Nhưng nhưng…”
“Nhưng mà vì sao lại muốn lừa Nhan Mộng?” Tống Bình Bình vẫn thích tên trong kịch bản của Nhan Như Tinh, thuận tiện thay Tiểu Thất hỏi.
“Ai nói giấu diếm là giấu cô ta? Đêm nay không phải cô ta có xuất diễn sao?” Triệu Nguyệt không chịu thừa nhận.
“Nhưng cô không cần vội vàng như vậy." Tống Bình Bình lộ ra bất mãn, nhưng cũng không có nói muốn rời đi, cũng không hỏi Nhan Như Tinh.
“Này mà vẫn còn sớm? Cô không phải đã quên hôm nay ba người giết vợ lừa tình trong đoàn phim tiết lộ tin tức cho chúng ta sao?” Triệu Nguyệt thu dọn ký túc xá, bắt đầu chuẩn bị triệu hoán bút tiên.
Tiểu Thất bị lời nói của cô ta làm cho giật mình, lo lắng: “Liệu có thực sự giống như những gì họ nói, ngay cả khi chúng ta không có vai diễn trong phim, cũng sẽ bị quỷ tấn công không?”
“Vậy ý nghĩa của việc chúng ta tham gia đoàn làm phim này là gì cơ chứ?”
“Mặc kệ là ý tứ gì, chỉ cần giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nhảy ra khỏi kịch bản là có thể sống sót.” Triệu Nguyệt dán một tấm bùa lên mặt sau cánh cửa và trên cửa sổ như ngày hôm qua.
Điều khiến cô ta không hài lòng là chiếc cửa sổ hôm qua còn tốt hôm nay đã bị thủng một lỗ lớn.
Thấy vậy, Tống Bình Bình nhanh chóng giải thích: “Hôm qua Diêm Âm La đã phá cửa sổ để cứu Nhan Mộng.”
Triệu Nguyệt mặt lạnh không nói chuyện.
“Nhưng mà Bút Tiên hẳn là không dễ đối phó nhỉ?” Tiểu Thất hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy có mệt không? Nếu không muốn tham gia thì có thể rời đi.” Triệu Nguyệt cau mày, tức giận nói.
Thấy vậy, Tống Bình Bình vội vàng xen vào: “Chốc nữa Diêm Âm La mới đến, chúng ta chỉ cần đợi một chút nữa thôi.”
Tiểu Thất nhìn Tống Bình Bình, tự hỏi tại sao hôm nay cô ta thay đổi nhanh như vậy.
“Bắt đầu đi.” Chuẩn bị xong công việc ba người vây quanh một cái bàn vuông, cũng như ngày hôm qua, ba người cầm một đầu bút bi, bắt đầu triệu hoán bút tiên.
Lúc này Nhan Như Tinh đi tới.
Cô không hiểu Mạnh An đưa cô đến đây là có ý gì, chẳng lẽ là để cô nhìn bọn họ triệu hồi bút tiên sao?
Mạnh An đưa ngón tay đặt lên môi, đưa tay lắc lắc trước mắt cô, sau đó là một cảm giác lạnh lẽo.
Nhan Như Tinh phát hiện ra đôi mắt của cô thay đổi rồi.
Cô có thể nhìn xuyên qua cửa và tường để xem những gì đang diễn ra bên trong!
Vào lúc này, Triệu Nguyệt đã đọc câu thần chú để triệu tập bút tiên.
Không giống như hôm qua, hôm nay họ phải lặp lại ba lần mới cảm nhận rõ ràng cái lạnh từ mu bàn tay.
Nhưng cái lạnh này khiến ba người họ hơi thay đổi sắc mặt.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà vì cái chạm khiến họ dựng tóc gáy.
Mát lạnh, trơn tuột, nhớp nháp, như một thứ gì đó khó tả.
Cố nén sự khó chịu, Tống Bình Bình hỏi những câu hỏi giống như thứ tự của ngày hôm qua.
Khi nghe được câu trả lời của "bút tiên" này giống như câu trả lời của bút tiên trong kịch bản. Tống Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Sau khi hỏi hai câu, đến lượt Triệu Nguyệt.
Vẫn là một câu hỏi liệu tôi có thể thoát ra hay không. Kết quả là sau khi bút tiên đưa ra trả lời cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng không thấy “bút tiên” tức giận công kích bọn họ.
Sự thay đổi này khiến ba người Triệu Nguyệt sửng sốt, không biết phải làm sao.
Bút tiên còn chưa bị tiễn đi, bọn họ chỉ có thể cắn răng tiếp tục hỏi.
Sau hai vòng, ba người cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Họ phát hiện ra bút tiên trước mặt họ chỉ có thể vẽ hình tròn chứ không thể vẽ hình chữ thập.
Lại hỏi một lượt, Triệu Nguyệt không đợi được nữa. Nếu nó không chịu xuất hiện thì cô ta sẽ ép nó xuất hiện.
“Bút tiên bút tiên, có thể nói cho tôi biết cô đã chết như thế nào không?”
Câu hỏi này vừa xuất hiện, Tống Bình Bình lập tức giật mình, theo bản năng muốn rút tay về. Tuy nhiên, cô ta kinh hoàng nhận ra rằng mình không thể buông bút.
Triệu Nguyệt, Tiểu Thất cũng nhận thấy sự thay đổi.
Triệu Nguyệt lấy ra một lọ thuốc tinh lọc và đổ nó vào tay ba người.
“Xìu——” một làn khói trắng phả ra, kèm theo tiếng thét đinh tai nhức óc, một người đàn ông xuất hiện trước mặt mấy người.
Nhìn thấy người đó, Triệu Nguyệt liền biết kế hoạch triệu hoán đã không thể thực hiện được.
Xử lý xong quỷ trước mắt, Triệu Nguyệt dự định đi Thanh Hồ thử xem.
Tống Bình Bình và Tiểu Thất suy nghĩ hai giây, nhưng họ vẫn cùng cô ta hành động.
Nhưng họ không biết rằng sau khi họ rời đi, phòng 502 đột nhiên đông đúc với "người" trong ký túc xá.
Khi đến Thanh Hồ, nhìn mặt hồ lạnh lẽo và sâu thẳm vào ban đêm, ba người xoa xoa cánh tay vào nhau. Triệu Nguyệt cảnh giác nhìn chung quanh, hơi hơi lui về phía sau.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn hạ quyết tâm, bước tới trước mặt hồ lớn tiếng thăm dò: “Mạnh An? Anh có ở đó không?”
Cách đó không xa, Nhan Như Tinh và Mạnh An ngồi xổm sau vành đai xanh dưới cây cầu đá nhìn ba người họ. Nghe vậy, cô chọc Mạnh An để ra hiệu rằng họ đang gọi anh ta.
Mạnh An bất mãn nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi đã chia tay với cô ta rồi, hơn nữa cô ta cũng không phải Triệu Nguyệt chân chính.”
Nhan Như Tinh cẩn thận thăm dò muốn hỏi vấn đề hôm qua chưa kịp hỏi thì sau eo tự nhiên bị thọc một cái.
Tưởng là nhánh cây nên Nhan Như Tinh không để ý, duỗi tay khẩy một cái
Không ngờ vừa rút tay lại bị chọc thêm cái nữa.
Nhan Như Tinh buồn bực quay đầu, thì lại bị một con bạch tuộc nhỏ bằng bàn tay màu hồng phấn, thoạt nhìn như thạch trái cây núng na núng nính hấp dẫn.
Cô chớp mắt, nhìn thấy con bạch tuộc màu hồng với đôi mắt to đột nhiên mở to thành một "trái tim" màu đỏ.
Hai cái xúc tu lết đất lúc này đang cầm một phong thư to gấp hai, gấp ba lần nó đưa cho cô.
Nhan Như Tinh:?