Mục lục
Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại ba ngày nữa trôi qua.

Cuối cùng cũng đợi được cơ hội có thể nói chuyện riêng cùng với Nhan Như Tinh, Tiểu Sảng không chờ nổi gấp gáp hỏi: “ Bảo bối, mấy ngày nay cô sao vậy?”

“Cái gì mà sao lại thế này chứ?” Nhan Như Tinh lười biếng ngồi trên giường bệnh, đứng bên cạnh cô là một y tá, đang máy móc tách vỏ hạt dẻ cho cô.

Y tá này là do hôm qua Nguyễn Trì đưa đến đây. Nói rằng lúc mà anh không có ở đây thì y tá có thể chăm sóc cô. Vị y tá này cái gì cũng làm khá tốt, chỉ có điều cả ngày không nói được một câu, cũng không tháo khẩu trang xuống để cô nhìn thấy mặt.

Trừ một lần đó cô y tá này có mâu thuẫn với đồng nghiệp, hơn nữa nhiều lần Nhan Như Tinh trông thấy váy của cô ta có nhiều vết máu đỏ sậm.

“Hai ngày hôm nay cô không có thu thập giá trị cảm xúc đâu đấy.” Tiểu Sảng ủy khuất nói.

“Bây giờ giá trị cảm xúc vẫn là 231 như lúc ban đầu, cũng dừng ở con số này khá lâu rồi, chẳng lẽ cô không muốn mình thoát khỏi trạng thái liệt cả người này ư?”

“Cô phải hiểu rằng, chỉ dựa vào những thứ khoa học kỹ thuật của thế giới này sẽ không thể khiến cô quay về trạng thái như ban đầu.”

“Chỉ có dùng thuốc thần ở bên trong Thương Thành mới là lựa chọn tốt nhất của cô.”

“Đắt lắm.”

“Cái gì!” Thấy Nhan Như Tinh cuối cùng cũng để ý đến mình, nhưng chưa kịp vui mừng thì hệ thống mới ý thức được cô nói gì, nó phản bác: “Làm gì mà đắt.”

“Tuy rằng toàn bộ đợt trị liệu đúng thật là tốn nhiều tiền, nhưng cô có thể mua lẻ mà. Mỗi một viên có thể khôi phục một bộ phận.”

“Đúng thế, một viên thuốc khôi phục được một bàn tay.” Nhan Như Tinh nhai những mứt quả mà vệ sĩ đút cho mình, nói tiếp: “Nhưng mà tốn đến tận một nghìn giá trị hảo cảm một viên.”

Nếu như không phải do Thương Thành khen thưởng cô một viên thuốc thì có lẽ đến bây giờ tay cô cũng không thể cử động. Càng quá đáng hơn chính là cả cái Thương Thành to như vậy nhưng chỉ có mỗi một phương án để lựa chọn, đó là “Thần dược”, Tiểu Sảng giải thích rằng đó là do cấp bậc của cô quá thấp nên các vật phẩm khác chưa được mở khóa.

Túm cái váy lại chuyện này cũng khiến cho sự tích cực của Nhan Như Tinh giảm thêm lần nữa.

“Cái này…” Tiểu Sảng có chút chột dạ, nhưng mà ngay sau đó nó lại tìm thấy lý do chính đáng, hợp tình hợp lý nói: “Cô đã nằm trên giường bệnh một năm rưỡi rồi, nếu không phải tôi đến đây thì cô có tỉnh lại được hay không còn chưa biết chừng.”

“Bên cạnh đó thần dược của Thương Thành không có tác dụng phụ hay di chứng, điều này kỹ thuật chữa trị của nơi này không làm được. Đắt một chút cũng là điều bình thường thôi không phải sao?”

“Hơn nữa giá cả cũng không phải do tôi đặt ra.” Tiểu Sảng ủy khuất kể lể.

“Không phải cậu đặt thì là do ai đặt ra?” Nhan Như Tinh tiếp tục nhai mứt quả trong miệng, biểu tình tùy ý thản nhiên hỏi hệ thống.

“Là ông chủ của tôi.” Tiểu Sảng trả lời thành thật.

“Ông chủ?” Nhan Như Tinh miệng đầy mứt quả nói.

“Đúng vậy, tôi cũng chỉ là người làm công thôi. Công việc của tôi giống với người hướng dẫn khách hàng, bên cạnh đó cũng là người đốc thúc cô hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ông chủ của cậu là ai?”

“Không thể nói cho cô biết được.”

Nhan Như Tinh: “À.”

Tiểu Sảng: “....Sao cô không tiếp tục hỏi nữa vậy?”

“Tôi hỏi thì cậu sẽ nói cho tôi à?”

“Tất nhiên là không.”

“Đó.”

Tiểu Sảng nhìn bộ dáng không đặt giá trị hảo cảm lên hàng đầu của cô mà nóng nảy.

“Bảo—”

“Có gọi mẹ cũng vô dụng. Đắt quá rồi, không cần đâu, có khỏe lên hay không cũng chẳng có việc gì, tôi có bạn trai, anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi đến lúc chết. Hơn nữa bây giờ tôi sống rất tốt, mời giải trừ khế ước, chớ quấy rầy tôi, cảm ơn.”

Tiểu Sảng:!!?

Bây giờ nó cuối cùng cũng hiểu dự cảm không tốt hôm trước mà mình cảm nhận được là cái gì. Nhận thấy được tên bạn trai giả kia tiêm vào não Nhan Như Tinh suy nghĩ thụt lùi đi, đã thế còn si mê tên đầu sỏ gây tội ấy khiến cho Tiểu Sảng không nhịn được nữa, gần như là bật thốt ra nói: “Anh ta còn lâu mới là…”

“Uỳnh uỳnh——” một tiếng vang rất lớn, Nhan Như Tinh kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng bị người ta phá hỏng, còn có gương mặt kinh hoảng thất thố của người đàn ông đang cố dựng cánh cửa phòng nặng nề ấy lên.

Người đàn ông này nhìn về phía Nhan Như Tinh-người đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt sáng lên, sau đó giống như cuối cùng cũng tìm được cọng rơm cứu mạng, cả cơ thể hướng về phía Nhan Như Tinh té lộn nhào, lớn tiến kêu lên: “Số 3, mau cứu tôi.”

Nhan Như Tinh mờ mịt mà nhìn anh ta đang bò đến đây được một nửa, thì giây tiếp theo lại giống như gặp phải quỷ, nhanh chóng lui về phía sau, trong tay còn rất đúng lúc cầm một tấm phù giấy màu vàng để ngang người.

Nếu cô không nhìn lầm thì vốn dĩ anh ta làm như thế là bởi vì thấy cô y tá câm này?

Nhan Như Tinh lâm vào trầm tư.

Mà người bị y tá dọa sợ đến mức lôi cả bùa ra, Triệu Tiểu Bắc khớp hàm run rẩy, mồ hôi và máu ở trên đầu liên tục chảy xuống, vừa chật vật lại vừa không dám thả lỏng cảnh giác.

Giấy triệu tập đồng đội hiển thị người “đồng đội” đã biến mất ở nơi này, nhưng khi đến đây rồi anh vẫn có chút không xác định được đâu thật đâu giả.

Rất lâu sau đó thấy mạng sống của mình không bị uy hiếp, cảm xúc của anh dần bình tĩnh lại, Triệu Tiểu Bắc nhìn hoàn cảnh xung quanh của căn phòng, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp, bên trong là phòng bệnh sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa ban công có đầy những bình hoa hoa tươi, chỉ cần bước vào căn phòng cũng ngửi thấy được mùi vị của sự ấm áp, phảng phất như nơi này ngăn cách với thế giới hỗn độn bên ngoài, đúng là cảnh tượng khác một trời một vực.

Không thể nghi ngờ, đây chính là một gian phòng ở “Thiên Đường Thứ Nguyên” mà trò chơi này thiết kế lên từ trước, cũng chỉ là một căn phòng nhìn hết sức bình thường.

Nhưng mà càng bình thường lại càng khiến cho Triệu Tiểu Bắc nâng cao cảnh giác.Trang bị của anh đã không còn, tất cả các kỹ năng cũng đang trong thời gian bảo dưỡng.Lúc này tĩnh cảnh của anh giống như một tên trói gà không chặt, chỉ cần một con quỷ cấp thấp thôi cũng khiến anh chết không có chỗ toàn thây.

Trong lòng một lần nữa tự mắng chính mình xui xẻo, anh đem hết thảy hy vọng đặt vào căn phòng này, hết thảy đặt trên người đồng đội còn lại.

Chỉ là hai người ở chỗ kia ai mới là đồng đội của mình?

Mới lúc đầu sau khi chạy vào căn phòng này, anh tự động nghĩ rằng người đang nằm trên giường bệnh là đồng đội chưa từng gặp mặt của mình.

Đến bây giờ anh vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng mà…Triệu Tiểu Bắc cẩn thận nhìn chằm chằm người y tá đang đứng bên giường, cô ta chỉ lộ ra một đôi mắt, quay đầu lại nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên khi đặt chân đến phó bản quỷ dị này anh thấy được một nhân viên y tá không có “tấn công” người khác.

Điều này rất không bình thường.

Anh đã bị “y tá” đuổi giết sáu ngày, bây giờ nhìn thấy hai người họ, thần kinh căng thẳng của Triệu Tiểu Bắc tràn đầy nghi hoặc.

“Rắc…..”

Âm thanh kỳ quái cắt đứt dòng suy nghĩ của Triệu Tiểu Bắc, theo bản năng anh nhìn đến nơi phát ra tiếng động, chỉ là khi nhìn đến thì Triệu Tiểu Bắc cũng giật mình.

Cảnh tượng kỳ quái chưa từng có, người y tá đang không ngừng tách vỏ hạt dẻ, vui vẻ chờ mong được đút cho người đang nằm trên giường bệnh. Còn cô gái mảnh khảnh trên giường mặt vàng như giấy, mang theo vẻ ốm đau bệnh tật, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời, hai mắt cô gái trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì.

Ê đít dấu tên: tỉnh lại anh zai ơi,tắt cái filter đi, mắt anh khum thấy con ả y tá sắp nhào tới cắn cổ Tinh Tinh nhà chúng ta hay sao mà nghĩ ả ta vui vẻ bóc hạt dẻ cho Tinh Tinh vậyyyy.

Đành liều một phen thử xem sao.

“Số 3.” Triệu Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào người y tá, khẽ gọi một tiếng.

Gọi xong anh thấy hối hận.

Vì nhìn thấy ánh mắt tham lam quen thuộc, toàn thân Triệu Tiểu Bắc run lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nhưng mà y tá vẫn đứng im không nhúc nhích.

Dù biết rõ phòng bệnh này không đơn giản, NPC* y tá ở đây đúng như những gì anh nghĩ nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí bước ra khỏi căn phòng này, vì hiện tại bây giờ bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.

*NPC: thiết lập nhân vật cố định của trò chơi, giống như nhân viên của phó bản, mỗi npc đều có một chức năng nhất định, có thể là hướng dẫn,chữa trị, thông báo tin tức,....hay đơn giản như trong phó bản này thì công việc của npc y tá này là giết người tham gia trò chơi.

Hy vọng duy nhất của anh trước mắt bây giờ chính là Số 3!

Cho dù người đồng đội Số 3 này nhìn cứ có điểm là lạ.

“Số 3.” Triệu Tiểu Bắc vô lực xem nhẹ ánh mắt của vị y tá bên kia, hoạt động thử đôi chân gần như nhũn cả ra, đi đến bên giường bệnh.

Anh không hiểu căn phòng này xảy ra chuyện gì, hơn nữa vốn là NPC của phó bản, tại sao người y tá này lại không tấn công những người (vật) còn sống.

Nhưng bên cạnh đó có một điều anh nắm rõ.

Đó chính là trước mắt ở trong căn phòng này sẽ bớt đi nguy hiểm.

Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến anh không rời khỏi căn phòng này.

Nhan Như Tinh tò mò nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình. Cũng nhìn thấy nhất cử nhất động của người này và phản ứng im lặng của y tá.

Cô nâng cổ tay lên, trên đó có đeo một chiếc vòng được tạo thành từ những hạt châu màu hồng, chiếc vòng này là lúc Nguyễn Trì dẫn theo vị y tá này đến đây rồi đeo cho cô.

Hồng châu nhìn qua khá bình thường, mỗi viên hạt châu to cỡ hạt đậu nành, xúc cảm để lại trên da mượt mà trơn láng như ngọc thạch, mang theo nhiệt độ tươi mát lành lạnh, điều quan trọng hơn cả là y tá đang đứng bên người cô đây e ngại chuỗi vòng ngọc này.

Mỗi lần muốn sai bảo y tá,chỉ cần nâng cổ tay lên thì đối phương hết mực nghe lời.

Lúc này cô cũng giơ tay, vị y tá câm này quả nhiên thu hồi ánh mắt đặt trên người của Triệu Tiểu Bắc, toàn thân run rẩy cúi đầu đẩy nhanh tốc độ bóc hạt dẻ.

“Cô ra ngoài trước đi.” Nhan Như Tinh ra lệnh cho y tá câm.

Người y tá chẳng nói chẳng rằng ngừng hành động đang bóc vỏ hạt, thả đồ ăn trên tay xuống, quay người chậm chạp rời đi.

Nhưng trước khi cánh cửa được đóng lại thì y tá quay đầu lại, gần như là trên cổ phát ra tiếng của xương khớp bị trật “rắc rắc”,ánh mắt nhìn qua Triệu Tiểu Bắc, đáy mắt chứa cả một vùng đỏ đậm, sau đó nhìn về phía Nhan Như Tinh, gằn từng chữ một, nói: “Tôi-ở-bên-ngoài-chờ-mệnh-lệnh.”

Giọng nói của cô ta rất kỳ quái, cứng ngắt lại máy móc, giống như một cỗ máy rỉ sét lâu không hoạt động, khiến người ta cảm thấy rất ghê răng, kích thích da đầu tê dại.

Đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với Nhan Như Tinh, kết hợp với hành động quay đầu lúc nãy khiến cho Nhan Như Tinh chết trong lòng nhiều chút.

“Két két.” Sau khi cánh cửa đóng lại, Triệu Tiểu Bắc buông lỏng sự căng thẳng, theo bản năng vô thức ngồi xuống giường bệnh.

“Anh vẫn nên đứng thì hơn.” Nhan Như Tinh lấy lại tinh thần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh, con người của cô màu hổ phách, tĩnh lặng giống như hồ nước sâu thẳm, mang theo nét trấn tĩnh, chân thành: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh.”

Cô nói.

“Đó là chỗ của bạn trai tôi.”

“Anh ấy sẽ ghen.”

Nếu như trước đây Nhan Như Tinh cảm thấy anh có ghen hay không cũng không quan trọng, nhưng mà hiện tại…Nhan Như Tinh dùng sức túm túm lấy ga giường.

Triệu Tiểu Bắc nghe thấy những lời cô nói thì sửng sốt.

Nhưng mà anh ta cũng nghe lời, không ngồi xuống.

“Bạn trai?” Anh ta chần chờ nhìn Nhan Như Tinh, cau mày kinh ngạc nói: “Cô và bạn trai cùng nhau đi vào trong phó bản này?”

Không đúng, rõ ràng hệ thống nhắc nhở bọn họ rằng lần tham gia này chỉ có bốn người chơi. Hai người chơi khác lúc đầu anh ta đã gặp qua, hơn nữa tính cả Nhan Như Tinh và mình thì số lượng người chơi đều đã đủ rồi cơ mà.

Vì vậy từ lúc nào lại thêm một người nữa?

Đột nhiên, sắc mặt Triệu Tiểu Bắc trắng nhợt, hô hấp có chút dồn dập.

Chẳng lẽ người chơi trong tên có danh tự màu hồng không được tính?!

Triệu Tiểu Bắc tỉnh táo, trên khuôn mặt chợt hiện vẻ dữ tợn như muốn ăn thịt người.

Lý Công đáng chết, anh ta quả nhiên là người chơi có danh tự màu hồng! Anh ta nói cái gì mà hệ thống sẽ không đề cập đến việc có bao nhiêu người chơi, nếu như hệ thống chủ động nói ra thì chắc chắn là bẫy! Hay lắm, tất cả đều lừa người.

Về phần giấy triệu tập đồng đội tại sao lại không có định vị của người khác thì rất đơn giản, những gì biểu hiện trên tờ giấy đó chỉ là những người chơi được hệ thống triệu tập đi vào phó bản cùng một lúc.

Cho nên lúc đó hệ thống mới ràng buộc bọn họ là đồng đội. Nói đơn giản là nếu như anh vào cùng lúc với ai thì hệ thống sẽ tự động gắn những người đó là đồng đội của anh.

Trước kia có rất nhiều người bị lừa bởi không nhận ra điều này, cũng vì thế mà người chơi có danh dự màu hồng sẽ lợi dụng giấy triệu tập đồng đội của bọn họ, chờ đến khi tất cả hợp lại với nhau sẽ xuống tay thanh toán môn hộ nhóm người ta một lần cho tiện.

Sau đó hệ thống lại truyền tống những người chơi khác đến đây, lợi dụng “giấy triệu tập đồng đội” của bọn họ để dùng với mục đích trừ khử hết thảy những người còn sống.

Trừ cái này ra thì bạn trai của Nhan Như Tinh sau khi vào hoặc là ra ngoài phó bản cũng không có vị trí trên giấy.

Hiểu rõ được điều này khiến Triệu Tiểu Bắc ảo não vô cùng, cũng là do anh không phòng bị, anh cảm thấy cái loại phó bản kiểu này đã vô cùng nguy hiểm rồi, chắc sẽ không có kiểu người chơi tàn sát lẫn nhau đâu, nhưng anh lại quên mất một điều là bản tính giết người của người chơi có danh tự màu hồng.

Điều đó cũng có nghĩa là người được thiết lập có danh tự màu hồng thì bản tính sẽ không thay đổi, lúc nói chuyện với bọn họ có dùng đạo lý để giảng giải hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.

“Phó bản?” Nhan Như Tinh âm thầm suy nghĩ “phó bản là cái gì”, còn có cái người đàn ông này nữa, vì sao vừa vào đây lại giống như quen biết mình, còn gọi cô là “Số 3”. Vẫn còn điểm đáng ngờ….người y tá câm lúc nãy không phải người câm, hơn nữa mắt còn có tật thì phải.

Êđít H đau khổ quá đi: cái lùm mía pà zà ơi mắt người ta lườm pà với người khác sắp lòi cả con ngươi ra ngoài luôn rồi đó…

“Tiểu Sảng.” Nhan Như Tinh không hiểu, đành phải hỏi hệ thống: “Phó bản là cái gì?”

“…… Bảo bối, tôi có một loại dự cảm xấu.”

“Sao, muốn giải trừ khế ước với tôi à?”

Tiểu Sảng: “Không…so với việc giải trừ khế ước thì điều này có khi còn tệ hơn.”

“Cậu muốn tự hủy?”

“……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK