Mục lục
Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ý thức của Nhan Như Tinh tỉnh lại, trên tay cô đang cầm một con dao nhọn dính máu, trên mặt đất trước mặt cô là một cái xác nằm ngửa trên vũng máu, khuôn mặt bị mái tóc đen dài bù xù che khuất.

Áo sơ mi trắng trên thi thể bị nhiễm máu loang lổ, nhìn rất rõ ràng. Ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, Nhan Như Tinh đầu tiên là sửng sốt mất hai giây, tiếp theo tiếng nhạc chuông vang lên dồn dập từ chiếc điện thoại màn hình nứt thành năm bè bảy mảng trên mặt đất đánh thức cô.

Cô hoàn hồn nhìn lại xung quanh, nhưng không thấy ai khác. Cô bình tĩnh bước tới, cúi người nhặt điện thoại dưới đất lên. Khi nhìn thấy vết máu nửa khô nhớp nháp trên tay mình, cô chuyển điện thoại sang tay kia. Sau đó đi đến bên bàn trà trong phòng khách, rút lấy vài tấm khăn giấy từ giấy trên bàn ra lau tay.

"Này?"

Bên kia im lặng nửa phút, vào lúc Nhan Như Tinh đang định cúp điện thoại, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng thở hổn hển: “Thành công rồi sao?"

Giọng nói thuộc về một người đàn ông, trong giọng nói khàn khàn mang theo một chút hưng phấn và run rẩy.

Nhan Như Tinh vô thức nhìn sang phía cái xác nằm trên mặt đất, cảm thấy xung quanh hơi lạnh.

Cô khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Thành công."

"Gửi ảnh cho tôi xem."

"Tại sao?"

"???"

"Cô nói cái gì? Không phải là cô hối hận đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, là chính cô nói muốn giết anh ta để chứng minh tình yêu của cô với tôi, muốn ở bên cạnh tôi. Tôi cũng không có ép cô, nhanh lên, gửi ảnh qua cho tôi xem anh ta có chết thật hay không, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Nhan Như Tinh:?

"Ai nói cho anh là anh ta đã chết?”

Cô lặng lẽ bước tới chỗ xác chết, gạt mái tóc bù xù trên mặt người kia sang một bên.

Nhìn thấy tuấn nhan có thể so sánh với phim hoạt họa trước mắt, Nhan Như Tinh không khỏi đứng hình.

Xác định người này không còn hô hấp, trong lòng cô không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

"Không chết? Cô nghĩ tôi tin à?”

Tuy là nói như vậy, nhưng hô hấp của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại dồn dập hơn trước rất nhiều.

Điều này cho thấy gã đang tức giận.

“Anh chờ đó.” Nhan Như Tinh nói rồi cúp điện thoại.

Sau đó nâng cái xác trên mặt đất lên, liếc nhìn máu gần như đông đặc trên phần bụng đối phương.

Cô ngẫm lại, lần nữa đặt người nọ xuống. Tiếp theo nằm xuống bên cạnh anh ta, nhấc điện thoại và bắt đầu điều chỉnh tư thế chụp ảnh.

Để tạo hiệu quả tốt hơn một chút, cô cúi người dán vào mặt cái xác, tạo một tư thế như đang hôn từ phía sau.

Chụp xong thì tùy tay ném thi thể xuống đất, cầm điện thoại di động gửi ảnh cho người vừa gọi tới.

‘Ảnh anh muốn. (ảnh)’

YZ:?? ‘Nhan Mộng, cô bị điên à?’

Thì ra thân phận của cô hiện tại là ‘Nhan Mộng’.

Nhan Như Tinh trầm ngâm.

Phó bản trừng phạt, không có giới thiệu bối cảnh, không có ký ức thân phận, chỉ có thể dựa vào bản thân để hoàn thiện thông tin về thân phận.

Về phần nhiệm vụ, từ phó bản trước Lâm Nhất đã không lừa cô.

Nhiệm vụ của phó bản trừng phạt đơn giản đến thái quá, trên bảng nhiệm vụ chỉ có ba chữ màu đỏ như máu đại biểu cho điềm xấu: Sống sót!

Ngoài việc sống sót sau mối quan hệ này, ngay cả biện pháp rời khỏi phó bản như thế nào cũng không nói.

Nghĩ nhiều cũng vô ích, thông qua chuyện vừa rồi, cô phát hiện bản thân hiện tại hẳn đang ở trong một ngôi biệt thự được trang hoàng xa hoa tinh xảo, mà trên mặt đất là cái xác này. Căn cứ vào thông tin người bên kia điện thoại mới tiết lộ, thân phận của thi thể trước mắt cô này rất có thể chính là ông chồng xấu số của cô.

Nhan Như Tinh:…

Cô thế mà lại trở thành thủ phạm giết người.

Giết người tự thú có được giảm hình phạt không?

Nhan Như Tinh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại vỡ màn hình trong tay cô lại rung lên.

Khi mở nó ra, cô thấy hai tin nhắn xa lạ.

‘Đạo diễn Lý: Nhan Mộng, cô bị mộng du à? Ai cho cô tự tiện thay đổi kịch bản hả? Cho dù sửa kịch bản thì không phải Chu Vũ Trạch đã kêu cô gửi ảnh chụp qua à, kết quả cô gửi cái mẹ gì?’

‘Đạo diễn Lý: Không muốn quay phim nữa thì cút ra ngoài cho tôi!’

Nhan Như Tinh:??

Ngay khi cô đang xuất thần nhìn những dòng tin nhắn này, thì xuất hiện một đám người tông cửa mà vào.

Đặc biệt là mấy hàng ghế đầy, đèn tụ quang, camera, pháo dài súng ngắn trực tiếp chĩa thẳng vào mặt Nhan Như Tinh, hoàn toàn khiến cô choáng váng.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mập mạp với cái đầu hơi hói cầm một xấp giấy ném về phía Nhan Như Tinh, khuôn mặt tức đến tái xanh.

"Hôm qua cô có đọc kịch bản không đấy hả? Cô nghỉ ngơi trước đi, Chu Vũ Trạch chuẩn bị, lát nữa quay cảnh tế bái của cậu trước.”

Nhan Như Tinh sững sờ cầm lấy kịch bản, không đợi cô đọc thì một anh chàng đẹp trai, dáng người mảnh khảnh bước đến gần cô, giọng nói quen thuộc ý vị thâm trường nói với cô: "Nhan Mộng, không ngờ cô nhập diễn nhanh như vậy đấy.”

Nhan Như Tinh:…

Sau khi mọi người rời đi, một cô gái trẻ trông như trợ lý đeo kính cầm điện thoại di động và quần áo nhanh chóng đi đến, cúi đầu đưa những thứ trong tay cho Nhan Như Tinh: “Chị... chị Nhan, đồ đạc của chị.”

Nhan Như Tinh nhìn chiếc điện thoại di động màu hồng treo móc khóa hình gấu nhỏ được đưa qua, lúc này mới ý thức được đây mới là điện thoại của cô.

Quay đầu thoáng nhìn lại mọi người trong đoàn phim đang bận đến tối tăm mặt mũi, cùng Chu Vũ Trạch đang cầm một khúc gỗ lẩm bẩm điều gì đó, Nhan Như Tinh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Tạm thời chưa phát hiện ra lạ ở chỗ nào, hơn nữa quần áo dính máu trên người xác thực khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Máu?

Nhan Như Tinh ngửi lại bàn tay mà khăn giấy không lau sạch, mùi hăng hắc gay mũi khác hẳn mùi máu người khiến cô nhíu mày.

Không đúng, thứ cô ngửi thấy trong đó rõ ràng là máu người.

Cô muốn tìm người để hỏi, nhưng hiện tại trước ngoại trừ trợ lý nhỏ thì hầu như không có ai nhàn rỗi cả.

Nhan Như Tinh chỉ có thể thu lại nghi ngờ trong lòng, nhận lấy quần áo từ tay trợ lý nhỏ, được cô ta dẫn đi vào phòng thay đồ.

Sau khi bước ra ngoài, Nhan Như Tinh thay một chiếc áo khoác trench coat ngắn màu trắng có thắt lưng, mà trước ngực áo có ghim một chiếc ghim cài áo ruby rực rỡ hút mắt người nhìn.

“Cô có thể giúp tôi kiểm tra xem ghim cài áo có thẳng không được không?” Nhan Như Tinh chỉ vào ghim cài áo rồi nói với trợ lý nhỏ

Trợ lý sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm chiếc ghim.

Ba phút sau, Nhan Như Tinh đã hiểu được tình hình hiện tại của mình.

Suy đoán trước đó đã bị phủ định, trên thực tế, cô tên là Nhan Thanh, mà Nhan Mộng là tên vai diễn của cô.

Cô là một diễn viên, còn là một diễn viên tuyến mười tám, không hơn không kém. Ngoài khuôn mặt ra thì không còn gì hết.

Vốn dĩ cô không có cơ hội nhận bộ phim này, nhưng không may, chồng cô là Yến Tuy lại bị người sát hại trong phòng.

Nhưng tại hiện trường không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chồng cô bị người ngoài sát hại.

Thế nên phía cảnh sát và thám tử đều tập trung ánh mắt hoài nghi lên thân phận hiện tại của cô.

Đáng tiếc án này vẫn không thể giải quyết, thân thể này bởi vậy mà gặp phúc trong họa,trên mạng hot được một phen.

Không qua bao lâu, một đạo diễn chuyên quay phim kinh dị tìm đến cô, mời cô tham gia đoàn phim ‘Báo thù’.

Mà vai diễn của cô là một ả độc phụ rắn rết giết chồng cướp tiền vì theo đuổi tình yêu đích thực.

Tuy lúc đầu ‘cô’ không muốn tham gia bộ phim này, mà sau đó không biết lại nghĩ như thế nào, lại đồng ý tham gia quay phim.

Hôm nay là ngày đầu tiên tiến vào đoàn phim, đây cũng là cảnh quay đầu tiên của ‘cô’.

Mọi thứ vốn diễn ra tốt đẹp, cho đến khi phó bản mở ra.

Nhan Như Tinh vừa nhận được ký ức trực tiếp diễn sai.

Mấy tin tức này là biết được từ miệng cô nàng trợ lý nhỏ, nhưng Nhan Như Tinh có thể cảm nhận được, cô ta đang che giấu điều gì đó.

Đặc biệt là khi nói đến việc cô vào đoàn phim, biểu hiện giãy dụa của cô ta rất lạ.

Vì đoàn phim đang quay cảnh thật nên phòng thay đồ rất đơn giản, bên cạnh thỉnh thoảng còn có người qua lại. Hơn nữa thời gian cũng rất khẩn trương, Nhan Như Tinh chỉ hỏi được bấy nhiêu.

Trở lại khu vực nghỉ ngơi, Nhan Như Tinh ngồi trên ghế bắt đầu sửa sang lại manh mối và thông tin đã biết.

Điều khó hiểu đầu tiên chính là, cô hình như cũng không có cảm giác bị camera theo dõi.

Cho đến khi cô nhìn thấy trợ lý nhỏ đưa bộ quần áo đã thay của cô cho nhân viên công tác của đoàn phim, mà nhân viên công tác lại gỡ xuống một cái cúc áo chỗ cổ áo.

Một lúc sau, lại có nhân viên công tác đến đấy, lấy đi khuyên tai trên tai cô.

Lúc này Nhan Như Tinh mới ý thức được, đối phương lựa chọn chính camera góc nhìn thứ nhất, camera ở trên người cô.

Nhưng cái xác thì sao? rõ ràng lúc đó cô đã kiểm tra, đó thật sự là một bộ thi thể.

Cô ra hiệu gọi trợ lý nhỏ đến, chuẩn bị nói chuyện này với đạo diễn.

Kết quả quay đầu lại thì phát hiện nhân viên tổ đạo cụ khiêng ‘cái xác’ đi ngang qua bên cạnh cô.

Nhìn kỹ lại, quần áo trên cái xác này giống hệt với thi thể mà cô đã kiểm tra.

“Chờ đã.” Nhan Như Tinh tiến lên ngăn cản hai người.

Nhân viên tổ đạo cụ ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn cô.

Thần thái này...

Nhan Như Tinh xem nhẹ sự kỳ quái trong lòng, vươn tay nhéo ‘thi thể’ một chút, kinh ngạc nói: "Hình nộm?”

Lúc này, một nhân viên khiêng ‘xác chết’ nghe vậy thì mặt mày sa sầm, bất mãn nói: "Không phải là hình nộm tì là cái gì? Chẳng lẽ còn phải lấy xác mới cho cô à?”

Nhan Như Tinh cho rằng danh tiếng của thân phận này không được tốt cho lắm, bởi vì mọi người trong đoàn phim đều nhìn cô không vừa mắt.

“Trông rất giống thật.” Cô mỉm cười thu tay lại, mắt nhìn vào khuôn mặt giả cứng ngắc bằng silicon của cái xác thêm vài giây nữa.

Nhan Như Tinh cảm thấy có gì đó sai sai, ngoại trừ cô có thể chắc chắn thi thể lúc ấy mà cô sờ vào chính là thật. Bình thường khí đóng phim, dù ê-kíp có nghèo đến đâu thì vẫn có thể thuê thêm diễn viên quần chúng đóng vai thi thể.

Làm hình nộm, cũng quá qua loa cho có rồi.

Không sợ bị khán giả mắng chết à?

Đang miên man suy nghĩ, cô chợt nhìn về phía trợ lý nhỏ đang rót nước cho mình.

Trợ lý nhỏ bị cô đột ngột quay lại dọa cho giật mình, cốc nước trực tiếp rơi xuống đất.

“Tôi, tôi xin lỗi.” Trợ lý nhỏ nơn nớp lo sợ, cúi đầu lùi lại.

“Không sao đâu.” Nhan Như Tinh vươn tay đẩy một cốc nước khác về phía cô ta.

Trợ lý nhỏ thấy cô không hề tức giận thì không khỏi thở phào.

Nhan Như Tinh đang cầm tập kịch bản mà đạo diễn vừa nhét vào tay cô, nhưng vừa mới bị trợ lý cắt ngang, cô bớt thời gian quan sát xung quanh.

Căn phòng mà cô tỉnh dậy là một căn biệt thự với vẻ ngoài cổ kính.

Xung quanh rất yên lặng, chỉ có âm thanh người trong đoàn phim qua lại.

Nhân viên trong đoàn phim không nhiều lắm, có mười ba người mặc quần áo lao động, sau đó là đạo diễn mới trang phục hưu nhàn mày đen cùng với diễn viên mặc trang phục diễn.

Diễn viên?

Nhan Như Tinh nhìn anh đẹp trai đã nói chuyện với cô cách đó không xa, đang quỳ trên mặt đất bái lạy một khúc gỗ.

Quanh hắn ngoại trừ nhân viên đoàn phim thì không còn ai khác.

Nếu đây là đoàn phim, hông ấy diễn viên chỉ có hai người họ?

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao trước đó lại cảm thấy đoàn phim là lạ chỗ nào.

Cô quay đầu lại hỏi trợ lý nhỏ vấn đề này.

Trợ lý nhỏ nghe xong thì sửng sốt hai giây rồi nói: "Đạo diễn nói thời tiết chiều nay thích hợp cho cảnh quay của cô, còn thời gian các diễn viên khác đến quay thì còn phải chờ thông báo của đạo diễn.”

Nhan Như Tinh nhìn thời tiết, những đám mây âm trầm dày đặc.

Cô cúi đầu trầm ngâm lật xem kịch bản.

Xem xong, cô thật lâu còn chưa hoàn hồn lại.

Kịch bản này viết ra thậm chí còn ba chấm lời hơn cả lúc cô biết mình xuyên thư.

Kịch bản kể về câu chuyện nam chính bị một ả đàn bà xấu xa lừa thân lừa tiền cuối cùng còn mất cả mạng, sau khi biến thành quỷ thì trở về báo thù, được nữ chính cảm hóa đi đầu thai.

Điều khiến cô không nói nên lời chính là đây là một kịch bản đơn nguyên.

Tổng cộng có bốn đơn nguyên.

Kịch bản của cô ấy và phần chính chủ yếu nằm ở đơn nguyên thứ tư, cũng là đơn nguyên cuối cùng. Mà vai diễn của cô chính là ả Nhan Mộng cặn bã.

Chỉn xem một cách đơn thuần thì kịch bản của đơn nguyên thứ tư cũng không có gì, chính là một kịch bản kinh dị máu chó rất bình thường.

Vấn đề là, vai diễn của cô có một cảnh phải liều mạng với nữ chính.

Hơn nữa cả bốn phần đơn nguyên, phần nào cô cũng phải lộ mặt.

Cô không hiểu, nhưng cô rất sốc.

Ví dụ như kịch bản đơn nguyên đầu tiên: Quỷ giáo bút tiên.

Cô đóng vai Nhan Mộng đêm khuya tìm đường chết, cùng ba người bạn thích tìm kích thích đi đến trước tòa ký túc xá cũ trong khuôn viên trường đại học chơi gọi bút tiên.

Kết quả triệu hồi ra bút tiên lại là một quỷ nam ôm hận mà chết sau khi bị đám bạn bè *ngại bần yêu phú vứt bỏ hồi trẻ.

*Vì ham giàu (phú) mà phụ bạc người nghèo khó (bần). Bạn thân, bạn quý. Thường dùng để chỉ người yêu.

Quỷ nam trở về để báo thù, đầu tiên là đe dọa các cô, sau đó giết chết người bạn phản bội hắn.

Mà hắn cũng không tha cho những người đã gọi hắn về.

Đúng lúc nhân vật của Nhan Như Tinh sắp chết thì ‘nữ chính’ xuất hiện cứu cô.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Nhan Mộng và ‘nữ chính’.

Vì nữ chính, Nhan Mộng đã trở thành ‘người may mắn’ duy nhất còn sống sau khi triệu hồi bút tiên trong kịch bản đơn nguyên ‘Quỷ giáo bút tiên’.

Sau đó là đơn nguyên thứ hai: Cuộc gọi ma ám.

Nguyên nhân là do vào một ngày, bạn thân của Nhan Mộng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ người chồng cũ đã khuất của cô ta.

Qua điện thoại, chồng cũ của bạn thân cho biết gã ta không thể chịu đựng được việc vợ có người đàn ông khác nên quyết định trong vòng ba ngày đưa cô ta đi cùng gã.

Trong ba ngày này, bạn thân của Nhan Mộng gặp phải đủ loại sự cố kỳ quái. Điều này khiến người bạn chưa bao giờ tin chuyện ma quỷ không thể không tin tưởng.

Sau đó cô ta lại đem chuyện này nói cho Nhan Mộng, thấy cô ta đáng thương, vào đêm thứ ba liền giữ lại cô ta.

Ai ngờ đến tối, Nhan Mộng cũng nhận được một cuộc gọi quỷ…

Cuối cùng người bạn vẫn không thoát chết, mà Nhan Mộng trước khi bị dây điện thoại quấn cho chết ngạt thì được nữ chính cứu giúp.

Xem đến đây, Nhan Như Tinh cảm thấy rằng đạo diễn đang cưỡng ép không cho cô hơ khô thẻ tre.

(Ngày xưa còn chưa có giấy, người ta viết chữ lên thẻ tre rồi chờ chữ khô, hiện tại ‘hơ khô thẻ tre’ còn chỉ hoàn thành việc gì đó. Nguồn: Sưu tầm.)

Về phần đơn nguyên thứ ba: Nguy hiểm bất ngờ: Video ma quỷ.

Phương thức cô lên sân còn kỳ quái hơn.

Kịch bản phần này kể về ba gã đàn ông khốn cùng tuyệt vọng, vì tiền mà tráo đổi giết vợ của nhau, tạo hiện trường giả đồng thời lừa đảo chiếm đoạt số tiền bảo hiểm khổng lồ.

Cô đóng vai nhân viên bán bảo hiểm Nhan Mộng.

Kết quả có thể tưởng tượng được, mấy cô vợ trở về báo thù, trước trước sau sau lấy mạng ba gã đàn ông. Nhưng mà như vậy cũng thể khiến cô ta cam tâm sao, vì thế các cô còn theo dõi cô nhân viên bán bảo hiểm Nhan Mộng.

Tình cờ là nữ chính đúng lúc đuổi tới cứu cô. Sau nhiều lần được nữ chính cứu mạng, Nhan Mộng và nữ chính trở thành bạn của nhau.

Sau sự việc này, Nhan Mộng đã xin nghỉ việc tại công ty bảo hiểm.

Tiếp theo là kịch bản đơn nguyên cuối cùng.

Nhan Mộng vì từ chức mà tạm thời thất nghiệp, tình cảm với người bạn trai ăn bám cô cũng tan vỡ, hai người cứ thế chia tay.

Trong thời gian chia tay, Nhan Mộng gặp một người theo đuổi cô vài năm trước.

Nhan Mộng thấy gia đình người theo đuổi khá có tiền, vì thế sau khi đối phương lần nữ theo đuổi, cô liền gật đầu đồng ý.

Hai người nhanh chóng kết hôn, mà Nhan Mộng cũng thành công được sống cuộc sống mà cô hằng mong muốn.

Tuy nhiên sau đó không lâu, bạn trai cũ đã tìm đến cửa.

Bạn trai cũ lớn lên đẹp, miệng lại ngọt, chẳng mấy chốc Nhan Mộng lại bị mê đến thần hồn điên đảo, lâu dần nảy sinh hiềm khích với chồng sắp cưới.

Vì vậy vào một ngày, bạn trai cũ của cô cho cô ấy một ‘Tượng thần’, còn nói cung phụng nó trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu cô có nguyện vọng gì thì thần sẽ giúp cô hoàn thành ước nguyện ấy.

Nhan Mộng đã trải qua ‘bút tiên, cuộc gọi ma, video quỷ’ không chút do dự liền tin.

Dưới sự ám chỉ của bạn trai cũ, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày cung phụng, Nhan Mộng đã ước đẻ chồng mình chết đi.

Ngày hôm sau, chồng cô thực sự chết ngoéo.

Nhưng mà là cô giết.

Tại hiện trường vụ án mạng, tay cô cầm hung khí giết người.

Khi bạn trai cũ của cô gửi bức ảnh đến cho cảnh sát, Nhan Mộng mới nhận ra rằng cô đã bị lợi dụng. Cũng may cô có một người bạn là nữ chính.

Nữ chính giúp cô chứng minh rằng cô bị bạn trai cũ lừa gạt, thủ phạm thực sự chính là gã bạn trai cũ.

Cứ như vậy, Nhan Mộng thành công thay đổi từ hung thủ thành nạn nhân tội nghiệp mất chồng.

Nhưng một ả đàn bà rắn rết sao có thể cười đến cuối cùng?

Bốn mươi chín ngày sau, người chồng mang theo nỗi uất hận ngập trời come back.

Có thể liên quan đến tượng thần mà Nhan Mộng đã cung phụng trước đó, chỉ trong vòng nửa tháng, oán khí của chồng cô có thể so với quỷ vương, nữ chính cũng không đỡ được.

Bất đắc dĩ đành phải mời đến sư phụ của nữ chính ra tay, nhưng Nhan Mộng vẫn không thoát khỏi cái chết.

Đoạn kết của kịch bản là nữ chính thừa nhận với chồng của Nhan Mộng-Yến Tuy, rằng cô ấy không biết nhìn người, cùng với công khai bộ mặt xấu xí của Nhan Mộng cho mọi người biết đến.

Như thế, Yến Tuy mới hóa giải oán khí, xuống âm phủ đầu thai.

Nhan Như Tinh:…

Nếu không phải cô đóng vai Nhan Mộng thì kịch bản sẽ khá hay.

"Chị Nhan, chị Nhan?"

Nhan Như Tinh định thần lại, nhìn trợ lý nhỏ đang gọi cô.

Trợ lý lúng túng cười cười, chỉ về hướng đạo diễn nói: "Đạo diễn đang gọi chị kìa."

Nhan Như Tinh nhìn sang, thấy đạo diễn đang vẫy tay gọi cô.

Cô đứng dậy bước tới.

"Cảnh quay tiếp theo là cô và bạn trai cũ hẹn hò trong nhà, trùng hợp bị người chồng về nhà nhìn thấy, lần này không có việc gì chứ?”

Nhan Như Tinh: "Có vấn đề."

Đạo diễn trợn mắt.

“Tôi cảm thấy loại cốt truyện sáo rỗng này rất không cần thiết.” Nhan Như Tinh nhìn đạo diễn, nói thẳng: “Chúng ta quay phim kinh dị, mà phim kinh dị là cái gì? Có thể khiến cho người xem từ đầu đến cuối chỉ muốn hét toáng lên, rồi lại muốn ngừng mà không được, không dám xem nhưng vẫn muốn xem. Đó mới là một bộ phim kinh dị thành công. "

"Như cái thể loại tình tay ba cẩu huyết như thế này, lấy tình yêu để thúc giục tình tiết bộ phim. Xem đoạn đầu đã đoán được cái kết, quả thực rất tục, tục đến nỗi không muốn xem lại lần thứ hai.”

Nghe những lời hùng hồn đầy lý lẽ của cô, đạo diễn không khỏi cảm thấy hứng thú.

"Vậy cô cảm thấy tôi phải sửa như thế nào?”

“Rất đơn giản, xoay ngược lại, anh hiểu không?” Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, Nhan Như Tinh lập tức tăng cao thanh âm: “Giống như kịch bản đơn nguyên này của tôi. Tôi cảm thấy có thể đổi thành thành âm mưu của tất cả các nhân vật phản diện.”

Đạo diễn:?

"Bạn trai cũ của tôi vốn là một kẻ phản diện, cái này không cần sửa. Tôi là độc phụ, cũng không cần sửa, nhưng có thể thêm một chi tiết nhỏ.”

“Bức tượng thần đó.” Nhan Như Tinh chỉ vào khúc gỗ được nam diễn viên Chu Vũ Trạch cầm trên tay.

Trước đó cô còn đang đoán hắn quỳ cái gì, hóa ra cái điêu khắc gỗ kia là tượng thần trong kịch bản đấy à?

"Trong kịch bản không đề cập đến việc tượng thần trong tay bạn trai cũ của Nhan Mộng đến từ đâu. Nhưng anh không nghĩ rằng sự xuất hiện của tượng thần này quá trùng hợp sao?"

"Bạn trai cũ vừa tìm đến tôi ngày hôm trước, hôm sau gã ta đã ôm tượng thần đến tìm tôi rồi. Vấn đề là Yến Tuy lại còn không ngăn cản, rất bình tĩnh chấp nhận."

"Điều này có ý gì? Có nghĩa là Yến Tuy có gì đó không ổn, rất có thể anh ta đã cố ý đem pho tượng này đến để thử Nhan Mộng."

Nhân viên đứng xem không khỏi choáng váng.

Nhưng sao lại cảm thấy những gì cô nói cũng có đạo lý thế nhỉ?

"Nhưng mà anh ta thật sự không biết rằng tượng thần này có vấn đề, cho nên phải lấy mạng mình ra mà trả giá.”

"Đúng rồi, trong lúc Nhan Mộng cung phụng tượng thần, anh có thể sắp xếp một số chi tiết nhỏ đáng sợ rùng rợn gì đó.”

Nói xong, Nhan Như Tinh tiếp tục nói: "Sau khi anh ta quay lại trả thù rồi đưa Nhan Mộng đi, nữ chính giải thích thuận tiện khuyên can anh ta, trực tiếp cùng sư phụ phong ấn anh ta trong tượng thần.”

“Dù sao luân hồi cũng đã quá lỗi thời, phong ấn sẽ khiến chúng ta trở nên khác biệt.” Nhan Như Tinh mỉm cười nói với đạo diễn.

"Đến lúc kết cục, đạo diễn có thể để lộ hình ảnh nữ chính và sư phụ của cô ấy cùng nhau quỳ gối trong từ đường thiếu ánh sáng cung phụng tượng thần.”

"Cứ như vậy, không cần phải quay mùa hai nữa.”

Đạo diễn:…

"Hoặc là qua bốn mươi chín ngày, tượng thần bị phong ấn đột nhiên mở mắt và xuất hiện ở một gia đình khác."

Đạo diễn: "Xong chưa?"

Nhan Như Tinh cảnh thấy có lẽ hắn đã bị mình đả động, liền tự tin gật đầu.

“Ý tưởng của cô rất hay, nhưng xin hãy nhớ một điều, cô chỉ là một diễn viên.” Đạo diễn nghiêm khắc nói: “Nếu cô không muốn quay nữa thì cô có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

Nhan Như Tinh:…

Đi thì đi!

Đạo diễn:……

“Cô đi đâu vậy?” Chu Vũ Trạch đang cầm bức tượng gỗ vẻ mặt do dự ngăn cô lại.

Nhan Như Tinh thấy là hắn, nghĩ đến vai diễn bạn trai cũ của mình trong kịch bản.

“Đi về, không cần tiễn.”

Những người khác sửng sốt.

Sắc mặt đạo diễn đen như đêm ba mươi, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng lưng của Nhan Như Tinh nhưng không có ngăn cản. - ủng hộ đọc truyện trên app tyt

Nhan Như Tinh không biết thân thể này sống ở đâu, may mà còn có trợ lý nhỏ.

Trợ lý nhỏ đưa cô trở lại nơi mà thân thể này đã sống.

Nhìn căn biệt thự sang trọng có diện tích hơn 200 mét vuông, Nhan Như Tinh cảm thấy mình giàu có như vậy, còn muốn đi làm làm gì nữa?

“Cùng vào nhà nghỉ ngơi đi.” Nhan Như Tinh nhìn trợ lý nhỏ chuẩn bị rời đi.

Trợ lý sững người, cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ đi theo Nhan Như Tinh vào biệt thự.

Biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ cô và trợ lý nhỏ ra thì không còn ai khác.

Điều khiến Nhan Như Tinh cảm thấy kỳ lạ là căn biệt thự này cứ như đã lâu không có người ở.

Nhưng xem ra ngày nào cũng có người dọn dẹp.

Nhan Như Tinh đưa tay chạm vào bàn trà một chút, thấy trên mâm đựng hoa quả có vài quả táo đỏ lớn. Tiện tay cầm một quả, cắn một miếng.

"Loảng xoảng xoảng...”

Nhan Như Tinh theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trợ lý hốt hoảng ngồi xổm dưới đất nhặt đồ.

Cô khó hiểu cắn một miếng táo, bước sang.

Vừa đi vừa đeo đạo cụ ‘Vòng cổ của Nữ thần’ lên cổ mình.

Dây chuyền và ghim cài áo kết hợp với nhau cho ra hiệu quả rất tốt.

Một lúc sau, Nhan Như Tinh nghe toàn bộ câu chuyện từ miệng của trợ lý, ngồi thất thần trong phòng khách.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lý do mình đến đoàn phim quay phim là vì nếu không đi thì sẽ chết.

Theo như lời kể của trợ lý, kể từ sau khi chồng mất, xung quanh cô xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.

Đầu tiên, con chó mà cô nuôi vài năm, bất ngờ điên cuồng giãy dụa thoát khỏi dây xích, nhào về phía cô mà cắn.

Sau đó phía trên biệt thự xuất hiện rất nhiều chim đen bay lượn, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét khó nghe.

Tiếp theo chính là cô, cứ đến nửa đêm lại dậy đi nhặt bức tượng thần mà cô đã vứt đi về, thì thầm những lời khiến người nghe khó hiểu.

Một khắc nghe thấy hai chữ tượng thần, trái tim của Nhan Như Tinh chùng xuống.

Trợ lý nhỏ sợ cô, cũng bởi vì mấy ngày nay những trợ lý xung quanh cô đều bị tai nạn ô tô hoặc bị thương do vật thể rơi từ trên không trung.

Trợ lý nhỏ là người thứ năm, nếu không phải lương cao, cô ta thậm chí còn không thể vượt qua ngày đầu tiên. Chỉ có thể cẩn thận lại cẩn thận, vì sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ xảy ra tai nạn như những người tiền nhiệm.

Mà những tai nạn ngoài ý muốn kia đang dần chuyển từ những người xung quanh sang bản thân Nhan Như Tinh.

Thậm chí uy lực còn mạnh hơn.

Từ trong miệng trợ lý nhỏ, cô biết được có mấy lần ‘cô’ suýt thì mất mạng.

Cho đến vài ngày trước, có người nói với ‘cô’, có một cách có thể giải quyết vấn đề trên người ‘cô’

Sau đó người nọ đã giới thiệu Nhan Như Tinh vào đoàn phim ‘Báo thù’.

Ngày cô đến đoàn phim, những ‘tai nạn’ đó thực sự đã biến mất.

Chỉ là hôm nay Nhan Như Tinh bị trò chơi Thiên đường đưa đến đây, dưới tình huống không rõ tình hình cụ thể đã rời khỏi đoàn phim.

Nhan Như Tinh lúc này mới nghĩ, bây giờ quay về xin lỗi có kịp không nhỉ?

Ngay khi cô đang suy nghĩ sau này phải làm sao, chiếc điện thoại treo móc khóa hình con gấu trong tay cô rung lên hai lần.

Ngay sau đó không ngừng vang lên ấm báo tin nhắn.

Nhan Như Tinh tò mò mở điện thoại thì thấy ai đó đã thêm cô vào một nhóm có tên ‘Ngoạn gia kịch bản sát’ trên một ứng dụng xã hội nào đó của phó bản.

Vật hi sinh vườn trường số 1: ‘Bố tổ, tôi vừa nhận được thông báo của đạo diễn, cảnh quay của chúng ta diễn ra vào tối nay. Làm sao bây giờ? Không lẽ chúng ta thật sự phải gọi bút tiên à?’

Vật hi sinh vườn trường số 2: ‘Cô vội cái gì, tôi còn diễn vai người chết đầu tiên đây này, tôi còn chưa nói gì đâu.’

Nữ phụ quỷ gọi điện: ‘Đau cả đầu, tôi chỉ muốn hỏi đây không phải phó bản bình thường thôi à? sao lại biến thành phó bản trừng phạt thế hả? Rốt cuộc là ai đã hãm hại chúng ta?”

Vật hi sinh giết vợ lừa tiền số 1: ‘Tôi đã đọc kịch bản rồi, sao lại cứ cảm thấy lành lạnh thế nhỉ?’

Vật hi sinh vườn trường số 3: ‘Có thể rời khỏi đoàn phim được không, trong số mấy người có ai từng thửa chưa?’

Vật hi sinh giết vợ lừa tiền số 2: ‘@Nữ phụ rắn rết ngoại tình giết chồng, tôi nghe nói cô đã rời khỏi đoàn phim, hiện tại cảm giác thế nào?’

Nhan Như Tinh nhìn thấy ghi chú thân phận của mình, rất muốn hỏi là ai đã sửa ghi chú cho cô thế hả.

Nhưng cô vẫn đáp: ‘Vẫn ổn, phong cảnh bên ngoài khá tốt.’

Bạn trai cũ của nữ phụ rắn rết: ‘Mọi người đừng nghe lời nữ phụ rắn rết, tôi khuyên các người một câu, đừng dễ dàng rời khỏi đoàn phim, nếu không chết thế nào còn không biết đâu.’

Nữ phụ quỷ gọi điện: ‘Này anh trai, anh biết cái gì đúng không? Mau nói cho bọn tôi nghe với.’

‘Bạn trai cũ của nữ phụ rắn rết: ‘Dù sao thì cũng đừng đi ra ngoài. Có nghe thấy tên phó bản trừng phạt mà trò chơi Thiên đường nhắc tới không? Một khi đi ra ngoài thì hãy nhớ đến tên phó bản đi.’

Tên phó bản trừng phạt: Tử thần đến đây.

Mọi người trong nhóm lần lượt tỉnh ngộ, không nhịn được bắt đầu mắng chửi kẻ đã hãm hại bọn họ.

Vật hi sinh giết vợ lừa tiền số 3: ‘Khụ khụ, đừng mắng nữa, nghĩ xem phải làm gì bây giờ.’

Vật hi sinh vườn trường số 1: ‘Hu hu hu u tôi không muốn chết đâu, sao tôi lại xui xẻo thế hở giời? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải chịu tội thay kẻ khác? Tôi không phục.’

Vật hi sinh vườn trường số 2: ‘Đừng kêu nữa, phiền chết đi được. Tôi không cho rằng chúng ta phải làm theo kịch bản, nếu không phía trước chắc chắn là cái chết.’

Vật hi sinh giết vợ lừa tiền số 3: ‘Nữ phụ rắn rết, nói gì đii chứ, cô vẫn còn sống chứ hả?’

Nhan Như Tinh:…

Nữ phụ rắn rết xinh đẹp hào phóng: Tôi không sao, chớ call.’

Vật hi sinh giết vợ lừa tiền số 3: ‘Cô xấu lắm, ghi chú của cô rất vô sỉ đấy cô biết không hả?’

Vật hi sinh vườn trường số 2: ‘Nữ phụ rắn rết, tối nay có cảnh diễn của cô đấy, co có đến không?’

Nhan Như Tinh liếc nhìn thời gian.

Lúc này là ba giờ rưỡi chiều.

‘Mấy giờ?’ Cô hỏi.

‘Đạo diễn nói cảnh diễn đêm vào khoảng 12 giờ đêm.’

Nhan Như Tinh:…

Cái giờ âm phủ gì thế này?

‘Không đi.’ Nhan Như Tinh trả lời xong thì cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo, cô không quan tâm mà nói tiếp: “À, tôi muốn hỏi nữ chính là ai thế?’

‘Nhân vật nữ chính không phải là người chơi, đúng không?’ Nữ phụ vườn trường số 3 nói: ‘Lần này có vẻ như chỉ có chín người chơi.’

‘Có lẽ nhân vật nữ chính này là chìa khóa sống sót của chúng ta.’ Nữ phụ vườn trường số 2 đột nhiên nói: ‘Chỉ cần chúng ta khống chế được nữ chính, thoải mái vượt qua đêm nay cũng không thành vấn đề.’

Câu nói của cô nàng số 2 khiến mọi người trong nhóm đều phấn chấn hẳn lên.

Nữ phụ quỷ gọi điện: ‘Nữ phụ rắn rết, tối nay cô có chắc sẽ không đi quay cảnh đêm không?’

Nhan Như Tinh đang tìm tượng thần trong biệt thự, thấy vậy thì thản nhiên trả lời: ‘Tôi không đi, tôi phải giúp ông chồng số hưởng của tôi đã.’

Nhóm chat đứng hình mất 5 giây.

Chưa xong, nữ phụ quỷ gọi điện vội vàng hỏi: ‘Chồng cô á? Không phải chồng cô tỏi rồi à?’

‘Tìm được rồi.’ Nhan Như Tinh lấy ra một bức tượng điêu khắc bằng gỗ thô hình người màu đen từ dưới gầm giường trong phòng ngủ.

Tượng gỗ này chạm trổ bình thường, cao khoảng mười phân, không nhìn rõ mặt. Chỉ có một đôi mắt sáng lên khiến cho người nhìn không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Nhan Như Tinh phủi nhẹ bụi bám trên tượng gỗ, thuận tiện đưa nó lên miệng thổi.

Sau đó đặt nó trên giường.

Cô chắp tay thành tâm cầu nguyện: “Đêm nay chồng yêu phù hộ cho em bình an nhé, em yêu chồng.”

Tượng gỗ hận không thể giết chết cô:…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK