“Nhan tiểu thư có đang ở nhà không?”
“Có”
“Khụ, Nhan tiểu thư và bạn trai quan hệ còn tốt chứ?”
“Ừm.”
“Bạn trai cô cũng đang ở nhà sao?”
“…… Không có!”
Ngay khi lời này vừa nói ra, đối phương ở đầu dây bên kia rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
“Nhan tiểu thư hiện tại có rảnh không?”
“Có việc gì?”
“Chuyện là thế này, từ lần từ biệt trước, chúng tôi còn chưa báo đáp sự trợ giúp của cô. Chúng tôi muốn tới tận cửa nói lời cảm ơn với cô, sẵn tiện cùng cô thương lượng một chút việc.
Còn nữa, lần trước Nhan tiểu thư không phải cảm thấy hứng thú với “máy trắc nghiệm” của chúng tôi sao? Chỗ chúng tôi còn có một đạo cụ nhỏ tự chế nữa, tôi cho người sửa sang lại một chút, nếu cô thấy ổn, tôi bây giờ liền gọi người mang tới cho cô.”
“Được, mọi người tới đây đi.”
Nhan Như Tinh bình tĩnh gác máy trước ánh mắt của nhiều người.
Cô hôm nay mặc một chiếc váy tay lỡ, màu xanh lam nhạt, dài đến ngang đầu gối, tóc dài xõa trên vai, khí chất thanh thuần, đoan trang thục nữ mà ngồi trên chiếc sô pha bằng da màu trắng gạo trong phòng khách. Bên trái là Nguyễn Trì đang nắm chặt lấy tay cô, bên phải là Tần Sở đang ngồi nghiêm túc suy tư.
Đối diện nàng theo thứ tự là “những món nợ đào hoa” mà cô gặp trong phó bản.
Nhìn “những món nợ đào hoa” đặc sắc trước mặt, trong lòng Nhan Như Tinh cực kỳ đau khổ.
Cuối cùng, cô quyết định bắt đầu thuyết phục từ “Long đầu lão đại”.
Nhan Như Tinh nghiêng đầu nhìn về phía Tần Sở.
Anh hôm nay đặc biệt cắt tỉa đầu tóc gọn gàng, tuy rằng trang phục vẫn là đen từ đầu đến chân, nhưng trạng thái tinh thần đều khác so với trước kia, cả người sảng khoái, tinh thần phấn khởi.
Thấy cô đang nhìn mình, Tần Sở đúng lúc này mỉm cười với cô. Khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng thoáng chốc lại trở nên ấm áp và dịu dàng.
Đối mặt với anh như vậy, cánh môi Nhan Như Tinh giật giật hai lần, lời nói ra khỏi miệng không thể nào khoa trương hơn.
“Anh, anh không bận việc gì sao?” Cô nhớ rõ tập đoàn Lục Châu trải qua “luân hãm chiến” lần này phát hiện không ít nội gián, còn có lần đó cô ở trụ sở chính của tập đoàn suýt nữa bị người ta bắt đi.
Nhìn thế nào cũng thấy, đây không phải chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Mà anh thân là một bộ trưởng, không tránh khỏi bận rộn.
Nhan Như Tinh ánh mắt kỳ lạ.
“Anh không bận.” Tần Sở giọng nói sủng nịnh nói, “Hiện tại công việc của anh là ở với em.”
Nhan Như Tinh sửng sốt, “Anh từ chức rồi?”
Tần Sở: “Vậy thì không phải, dù sao em đã nói là em thích người đàn ông có sự nghiệp mà.”
Anh vừa nói vừa nhìn Nguyễn Trì với ánh mắt khiêu khích.
Mắt Nguyễn Trì hơi rũ xuống, trầm mặc, chăm chú nắm tay Nhan Như Tinh, dường như đang ngẩn ngơ.
Tần Sở bị anh bơ như vậy, mặt cứng đờ, trong lòng phẫn uất vô cùng.
“Tập đoàn Lục Châu hiện tại còn ổn chứ?” Nếu anh không có từ chức, tâm trạng Nhan Như Tinh tốt hơn một chút, quay sang hỏi.
“Thôi bỏ đi, tôi không thích ra ngoài.” Lần trước nếu không phải là có nguyên nhân đặc biệt, cô còn lâu mới đi.
“Nghe nói tập đoàn Lục Châu đang thay đổi dần các quản lý cấp cao, ngày nào anh cũng không đi làm, cấp trên không nói gì sao?” Nhan Như Tinh vắt óc mà tìm ra nguyên nhân.
“Không đâu, hắn không dám.”
“Cho dù hắn không dám, anh cũng không thể bỏ bê công việc. Nếu đã làm việc, thì phải làm cho đàng hoàng, đừng
“Liền tính hắn không dám, ngươi cũng không thể bỏ bê công việc. Nếu công tác, liền phải hảo hảo công tác, đừng lấy tiền mà không làm việc, nếu bị người ta phát hiện ra, liền bị đuổi việc.”
“Sẽ không bị đuổi, Tinh Tinh yên tâm.”
“Không, tôi không yên tâm. Chỉ cần anh không làm việc một ngày thì tôi liền không yên tâm một ngày.” Nhan Như Tinh ra vẻ lo lắng, buồn bực.
“Vậy thì, anh…”
Nhan Như Tinh kìm nén sự căng thăng và vui sướng trong lòng.
“Vậy thì anh xin làm việc ở nhà, Tinh Tinh sẽ không phải lo lắng nữa.”
Nhan Như Tinh:?
Anh không thể đi làm đàng hoàng được sao?
Cô bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trì.
Vị sư phụ này ngu ngốc hơn so với Tần Sở, Nhan Như Tinh sửng sốt.
Nguyễn Trì cùng không quan tâm người ta nói cái gì, anh chỉ nghe những thứ anh muốn nghe, nếu không muốn nghe anh liền không thèm để ý đến người ta.
Ví dụ như bây giờ.
“A Trì?” Nhan Như Tinh gọi một tiếng, vỗ vỗ vào tay anh.
Nguyễn Trì ngẩng đầu, đáy mắt anh đen láy, trong veo như mặt nước không hề gợn sóng.
Cho dù vừa nãy nghe được cô nói chuyện với Tần Sở, những món nợ đào hoa khác ngồi đối diện cũng đã có vài phần dao động, nhưng anh thì không.
Đối mặt với anh như thế này, Nhan Như Tinh không biết phải làm sao.
“Anh có muốn tìm việc làm hay không?”
Nguyễn Trì nhìn cô, khó hiểu: “Không phải em nói muốn nuôi tôi sao?”
Nhan Như Tinh nghẹn ngào, ngay sau đó bất chấp tất cả nói: “Em bây giờ đang phải nhờ người khác nuôi, em làm sao mà nuôi nổi anh!”
Nguyễn Trì trầm tư hai giây, nói: “Thôi được rồi.”
Nhan Như Tinh vui vẻ.
“Tôi sẽ bảo cấp dưới tìm thêm một số công việc.”
Nhan Như Tinh:?
“Cấp dưới gì cơ?”
“Chủ hệ thống giao hắc giáp quân cho tôi, nếu không có tiền thì bảo bọn họ ra ngoài một chuyến liền có.” Nguyễn Trì nói.
Nhan Như Tinh:???
Đột nhiên nghe được chủ hệ thống giao hắc giáp quân cho anh, trong lòng những người khác ở đây đều có chút thất thường.
Tần Sở nhớ đến hai ngày trước chủ hệ thống xúi giục anh tìm Nguyễn Trì đòi quyền thống lĩnh hắc giáp quân, lúc đó, anh cảm thấy không đúng, liền không đi.
Không nghĩ tới Nguyễn Trì thật đúng là đã nắm được hắc giáp quân trong tay.
Nhan Như Tinh: “Chuyện này thật sự không ổn! Anh bảo bọn họ đi mà anh không đi, trong lòng bọn họ khẳng định sẽ có chút oán giận.”
Nguyễn Trì: “Bọn họ không dám, cô cũng không cần phải bận tận làm gì. Hay là chúng ta kết hôn đi. Cô thích nhân đính kim cương hay đá quý?”
“Không được!” A Tắc Nhĩ lên tiếng phản đối.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, kết quả vẫn là không muốn buông tay.
Kể từ khi được Nguyễn Trì nhắc nhở về lai lịch và dòng máu của mình, cậu liền trở về một chuyến.
Đến cái phòng thí nghiệm mà cậu ghét cay ghét đắng và thề cả đời không bao giờ bước chân vào đó một lần nào nữa, sau khi sắp xếp lại tài liệu, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra manh mối.
Thì ra, người mẹ mà cậu chưa bao giờ gặp mặt lại là một mỹ nhân ngư.
Theo những chuyện cũ được ghi chép lại trong cuốn nhật ký, cuộc gặp gỡ giữa cha và mẹ cậu có vài phần giống truyện cổ tích “Nàng tiên cá”.
Nhưng mà khi bọn họ gặp nhau, mẹ của cậu vẫn chỉ là một con cá.
Là một con cá sắp chết vì bị mắc cạn trên bờ cát. Sau đó cha cậu thấy, rồi cứu bà, thả lại xuống biển.
Ai ngờ rằng, từ sau lần đó, mẹ cậu liền đem lòng yêu mến ông.
Tình yêu này không những không giảm mà còn tăng lên theo thời gian. Cuối cùng, trước khi cha cậu sắp rời khỏi tiểu đảo, mẹ cậu đã cầu xin một vị thần qua đường giúp bà biến thành người.
Vị thần qua đường thấy bà van xin đáng thương như vậy, đã đồng ý với bà, ban cho bà một giọt máu thần.
Nhờ sự trợ giúp của giọt máu thần, mẹ cậu đã được biến thành người cá đúng như bà mong muốn.
Thần nói với bà, chỉ cần bà lên bờ, chờ nước biển trên đuôi cá khô hết, bà liền có thể trở thành một con người thực sự.
Bao giờ muốn trở lại làm người cá, cứ trở về vòng tay của biển là được.
Vì muốn níu kéo cha cậu, mẹ cậu nóng lòng không chờ nổi mà tới tận cửa.
Vì không biết bản chất mặt người dạ thú của cha hắn, bà chỉ có thể đắm chìm trong ảo tưởng có thể vĩnh viễn ở bên ông ta, vì đôi ba lời của ông ta mà tiết lộ lai lịch của mình.
Bao gồm cả việc bà là người cá.
Kết quả có thể đoán trước được.
Không bao lâu sau, “ngôi nhà” mà ông ta xây cho bà giờ lại trở thành một cái lồng giam, cũng chính là ác mộng trong cuộc đời bà.
Nhìn đến những ghi chép trong quyển nhật kí này, ánh mắt A Tắc Nhĩ dừng lại ở hai chữ “vị thần”.
Cậu đột nhiên hiểu ra mục đích của Nguyễn Trì.
Không thể không nói, chiêu này của hắn thật sự quá thâm độc.
Khiến cậu lầm tưởng rằng tình cảm của cậu đối với Tinh Tinh có liên quan đến anh, tình yêu của cậu đối với Tinh Tinh có liên quan đến tình huyết thống.
Nhưng mà có phải anh đã quên rồi không, tuy rằng cậu có thể sống đến bây giờ có lẽ có liên quan tới lần lấy máu kia của anh, nhưng cậu không lại không phải là người mẹ mềm yếu vô năng kia của mình, người khác nói cái gì thì chính là cái đó.
Vả lại, người nợ ân tình của anh không phải cậu, cậu không nợ anh bất cứ điều gì.
Ngược lại, nếu không phải năm đó anh tùy tiện cho người ta máu thần, cậu cũng sẽ không phải chịu sự đối đãi điên rồ của người kia.
Nhìn theo cách này, là anh nợ cậu mới đúng.
Chính vì biết được điều này, A Tắc Nhĩ đã khéo léo điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi quay trở lại tìm Tinh Tinh một lần nữa.
Kết quả cậu gặp tình huống ở khu vực chiếm đóng A, sau khi biết sơ sơ qua tình hình ở đây, cậu mới có thể kịp thời đuổi đến âm phủ.
Chỉ là khi đó đối mặt với Tinh Tinh, nhìn cô và Nguyễn Trì đứng cùng nhau, cậu vừa đau lòng vừa tự ti.
Cậu biết, đây chính là áp lực mà Nguyễn Trì âm thầm đặt lên người cậu.
Nhưng mà cậu rất không cam lòng a!
Đừng nói là chỉ có cậu thấy không cam lòng, Gấu Xám Nhỏ và tượng thần mới gọi là không cam lòng.
Những người khác ít nhất còn có hình dáng con người, bọn họ thì là một gấu, một tượng thần.
Ngoại trừ lão Vương, những người khác đều xem thường họ, không quan tâm đến bọn họ.
Nhưng lão Vương cũng không phải là người tốt, sở dĩ hắn ta chịu dẫn theo hai người ngoại trừ việc giúp hắn ta tăng thêm phần thắng, thì cũng là lợi dụng bọn họ để đối phó Nguyễn Trì.
Dù sao hắn trước kia cũng là người phụ trách đường 404 do Trì Úc chỉ định, là người của Trì Úc.
Hành động của hắn ta bây giờ không khác gì một kẻ phản bội.
Hắn ta sợ Nguyễn Trì trả thù, liền muốn kéo bọn họ cùng xuống nước.
A!
Gấu Xám Nhỏ trong lòng khinh thường, cảm thấy hắn ta còn không bằng tên tứ vương tử không biết xấu hổ kia.
Tứ vương tử này thật ra cũng là một nhân tài.
Khắp nơi đều truyền tay nhau bộ lý luận “Đại ái vô cương”, ngay từ đầu hắn luôn cảm thấy cái này rất kỳ lạ, những khi ngẫm nghĩ kĩ thì tự nhiên cảm thấy nó cũng rất có lý.
Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể có tam thê tứ thiếp, có thể có vợ bé, còn Tinh Tinh thì không được?
Hơn nữa, Tinh Tinh của bọn họ là mỹ nhân đẹp từ trong ra ngoài, xứng đáng được bọn họ nuông chiều.
Đúng là vậy, nhưng việc này không phải chỉ một mình hắn nói là được.
Hơn nữa hắn cảm thấy Tinh Tinh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhan Như Tinh đương nhiên sẽ không đồng ý.
Cô chịu một người đã mệt muốn chết rồi, đây còn là một đống người, cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Lúc này, Nguyễn Trì bị A Tắc Nhĩ ngắt lời, cô theo bản năng nhìn theo nơi tiếng phát ra.
Cô phát hiện mấy ngày nay A Tắc Nhĩ rất khác trước kia.
Trước kia cậu rất giống tứ vương tử, hận không thể suốt ngày dính lấy cô, thậm chí cậu còn mặt dày hơn.
Bây giờ cậu trầm tính hơn rất nhiều, dường như trong lòng cậu có chút phiền não làm tinh thần cậu nhìn qua hơi uể oải và chán nản.
Một mỹ nam hoạt bát đột nhiên biến thành một sadboy khiến mấy ngày nay Nhan Như Tinh lo lắng không thôi.
Cũng may trừ điều này ra, cậu cũng không có cái gì không ổn nữa, mấy ngày nay cô cũng đã quen rồi.
Lúc này nghe thấy cậu phản đối kịch liệt như vậy, Nhan Như Tinh cũng khá bất ngờ.
Những người khác cũng rất ngạc nhiên nhìn cậu.
A Tắc Nhĩ không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, con ngươi xanh xám chăm chú nhìn Nhan Như Tinh mà nói: “Tôi không đồng ý để hai người kết hôn, bởi vì anh ta không xứng.”
Nguyễn Trì sắc mặt lạnh lùng.
Nhan Như Tinh nhận thấy địch ý của cậu đối Nguyễn Trì không giống như bình thường bởi vì lời nói và thái độ của cậu.
Cô nhịn không được mà nhỏ giọng phản bác: “Thật ra vẫn khá là xứng.”
Nói xong, cô cũng nhanh chóng bổ sung: “Các anh cũng xứng, mọi người đều xứng.”
Không còn cách nào khác, nếu cô không nói như vậy, cô có thể tưởng tượng được mớ hỗn độn mà bọn họ có thể gây ra.
Thật khổ quá mà, Phương Triển sao bây giờ còn chưa tới.
Vừa nghĩ vậy, điện thoại Nhan Như Tinh lại lần nữa vang lên.
Cô nóng lòng bắt máy.
“A, tới rồi sao? Tôi ra ngay đây.” Nhan Như Tinh đứng dậy, không quan tâm đến phản ứng của người khác, cứ vậy xông thẳng ra ngoài.
Cô vừa đi, không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Tôi đi với Tinh Tinh.” Không duy trì hình dáng chim sẻ, không nhìn đến ánh mắt mọi người, thấy Nhan Như Tinh đi ra ngoài, hắn cũng vội vã vỗ cánh bay theo.
Tu thật sự cảm thấy cạn lời.
Hắn cảm thấy bản thân thật là ngu ngốc, còn ngốc hơn cả tên mặt gấu kia.
Tuy nhiên, con chim ngốc này lại có một trí tưởng tượng kì dị, đôi khi Tinh Tinh lại thích những quái chiêu của hắn.
Những người khác thấy đầu óc hắn không bình thường nên đối với hắn cũng không có nhiều địch ý.
Đương nhiên, điều đầu tiên cũng là vì hình người của hắn không ổn định, hình người lại có một đôi cánh lớn, tính uy hiếp so với người khác đều thấp hơn.
Nếu bây giờ hắn còn dám chạy, không chừng sẽ bị bọn họ lôi ra ngoài.
Thật bực mình!
Tu bực bội mà cào sô pha.
Lâu đài đại môn.
Bọn người Phương Triển thấy Nhan Như Tinh đích thân ra đón, có chút thụ sủng nhược kinh*.
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊) có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Vương Trọng Khang nhân cơ hội này đẩy anh ta ra, tiến lên vươn tay ra nhiệt tình cười nói: “Nhan tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Nghe nói cô có hứng thú với thiết bị dò sóng nhật thực tâm linh trong viện nghiên cứu của tôi, tôi mang nó đến cho cô rồi đây, còn có cái đạo cụ cộng hưởng ý thức kia nữa, tôi cũng đem cho cô mấy đôi...
Thấy Vương Trọng Khang còn không đi vào, vẫn đang luyên thuyên về các đạo cụ, Nhan Như Tinh cười cười, ngắt lời anh ta: “Không vội, chúng ta đi vào rồi nói.”
Lần này có không ít người đi theo Phương Triển.
Gồm có Hồng Lâm, Vân Phong, Trì Niên và mấy người chơi cùng đến khu vực bị chiếm đóng.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, Nhan Như Tinh liền rất vui.
Người đến càng nhiều, cô càng nhẹ nhõm.
“Các anh mau vào đi.” Nhan Như Tinh tiếp đón bọn họ so với Vương Trọng Khang còn nhiệt tình hơn.
Đám người Vương Trọng Khang, Phương Triển thấy cô như thế, dừng chân lại, trên mặt không giấu nổi sự căng thẳng, chần chừ nói: “Bọn họ đang ở đây?”
Nhan Như Tinh rất muốn nói không có.
Không lúc này lại bay đến đây, đứng ở trên vai cô, bất mãn: “Tinh Tinh, sao cô không đợi tôi?
Nhan Như Tinh phất tay, đuổi hắn đi, nhìn Vương Trọng Khang, mong chờ nói: “Các anh không phải là tìm tôi có việc sao? Đi thôi, vào trong rồi nói.”
Vương Trọng Khang nhìn lâu đài xa xa, rồi lại nhìn Nhan Như Tinh, vội vàng cự tuyệt nói: “Thật ra hôm nay chúng tôi tới tìm cô, cũng không có chuyện gì lớn, chủ yếu là vì muốn cảm ơn cô.”
“Đúng không, Phương Triển?”
Phương Triển:……
“Đúng vậy.”
“Đây là đạo cụ trữ vật, những thứ cô cần đều ở bên trong.” Vương Trọng Khang lấy ra một chiếc nhẫn ngọc thạch màu đen.
“Nhẫn trữ vật này là Trì Niên và Hồng Lâm cùng nhau chế tạo ra để làm không gian chứa đạo cụ cho cô, cô đều nhận lấy đi.”
Nhan Như Tinh nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn Hồng Lâm đứng sau anh ta.
Hồng Lâm thấy nàng nhận chiếc nhẫn thì rất là vui vẻ.
“Thật ra nhẫn này tôi cũng không dùng đến.” Nhan Như Tinh tò mò mà vuốt chiếc nhẫn trong tay, nói: “Đạo cụ ngọc bài không gian lần trước chắc là bị Thẩm Từ lấy lại rồi. Đạo cụ đó khi hắn đưa cho tôi có để lại ấn ký, thế nên mới lại tiến vào phó bản.”
“Theo lý mà nói, anh đã cứu tôi một mạng.” Nhan Như Tinh nhìn về phía Hồng Lâm.
Hồng Lâm không nghĩ tới còn có chuyện này, vậy cái người nhắm vào anh ta ở phó bản trước đó là Thẩm Từ sao?
Thấy anh ta có vẻ bất ngờ, Nhan Như Tinh thu lại ánh mắt.
Cô đã biết được Thẩm Từ và Nguyễn Trì có liên quan đến nhau.
Ngày đó ở âm giới, sau khi giết Thẩm Từ, Nguyễn Trì đã kế thừa toàn bộ đạo cụ của anh ta.
Tại sao lại là toàn bộ?
Là bởi vì hệ thống Thiên Đường thích bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng mà Nguyễn Trì lại đem đạo cụ của anh ta cho cô, bảo gồm cả ngọc bài này.
“Cái này cũng chính là tâm ý của chúng tôi.” Trì Niên từ phía sau tiến lên, nhanh chóng phản ứng lại, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn nói: “Đạo cụ đó là do hắn đánh mất. Đó cũng là do hắn không cẩn thận, giữ không kỹ bằng cô.”
Anh nói như vậy đương nhiên là sợ Nhan Như Tinh không nhận.
Nhan Như Tinh không muốn lợi dụng bọn họ, để tránh bị hiểu lầm.
Bây giờ cô đang rất hối hận, hối hận vì đã liên tục dính vào “những món nợ đào hoa” kia ở trong phó bản. Kết quả là tạo ra những thứ hỗn loạn như ngày hôm nay.
Vì thế cô lấy ngọc bài đó đưa cho Vương Trọng Khang.
Dù sao Trì Nên gia nhập vào nhóm bọn họ, cùng bọn họ thực lực tương đương.
Điều đáng nói chính là, sau khi trải qua khoảng thời gian trong trận chiến ở khu vực chiếm đóng A, hệ thống Thiên Đường lại cưỡng chế triệu tập, khiến nguyên khí của tất cả người chơi trong phân khu bị tổn thương nặng nề.
Nếu không nhờ mùi thơm trái cây chín của Nhan Như Tinh mang một số lượng quỷ lớn ở thế giới hiện thực dẫn trở về, không chừng một số người chơi ở phân khu đó đã đã bỏ mạng.
Dù vậy, hơn một nửa số người chơi đã bị loại khỏi mỗi khu vực sau khi trận chiến ở khu vực bị chiếm đóng kết thúc.
Đến nỗi mà sau khi trận chiến ở khu vực bị chiếm đóng kết thúc, hệ thống Thiên Đường đã trực tiếp tuyên bố hợp khu.
Ban đầu mỗi một khu vực có tới một trăm cái phân khu, nhưng bây giờ, dựa vào cấp bậc khác nhau mà số lượng phân khu bị hợp nhất trong khác khu vực khác nhau. Trong đó, khu vực S 10 chỗ, khu A 20 chỗ, khu B 30 chỗ, khu C 40, khu D 50, khu E cũng 50.
Hơn nữa, nó cũng đã làm thay đổi thói quen đặt chất lượng lên trên số lượng, xếp hạng khu vực theo sức mạnh tổng thể. Không giống như trước đây, bây giờ nếu muốn tăng cấp ngoại trừ sức mạnh cá nhân đạt tiêu chuẩn còn phải chờ phân khu cao cấp hơn có vị trí trống.
Bây giờ các khu vực không có nhiều khác biệt cùng nhau tiến hành xếp hạng thực lực, chỉ cần sức mạnh tổng thể của người chơi ở phân khu trò chơi tăng lên, liền sẽ được hệ thống sắp xếp theo các cấp độ từ S đến E.
Sự sắp xếp này đã tạo nên sự thống nhất và tính cạnh tranh giữa những người chơi trong mỗi khu vực. Tuy nhiên, sau đó hệ thống Thiên Đường lại thông báo lỗi làm cho vô số người chơi chửi mẹ nó.
Không ai ngờ tới, hợp khu mà hệ thống Thiên Đường nói đến chính là trực tiếp đem người chơi ở phân khu này chuyển đến một phân khu khác.
Còn về việc trong hai phân khu trò chơi, muốn giữ lại cái nào thì đầu tiên phải xem xét thực lực tổng thể, thứ hai là khả năng bị quái vật xâm chiếm của khu vực đó.
Thực lực càng mạnh, khả năng bị xâm lấn càng thấp, càng có khả năng được giữ lại.
Điều này đối với những phân khu dưới cấp bậc C càng có lợi.
Rốt cuộc trong 50 vị trí, bọn họ xác nhận chỉ cần hai trong số đó hợp nhất. Mà ở khu vực S có 10 vị trí thì phải hợp nhất cả 10.
Mà người chơi trong mỗi khu vực đều không muốn rời phân khu của mình để đến một phân khu xa lạ khác.
Vì vậy, sau khi hệ thống Thiên Đường tuyên bố hợp khu, cuộc chiến giữa những người chơi với nhau có thể hình dung như lửa với nước.
May mắn thay, kết quả hợp khu, các khu vực giữ lại phân khu nào, hệ thống Thiên Đường đã sớm có quyết định, Điều đó đã vô tình hóa giải cuộc chiến tranh giữa những người chơi,
Không đến ba ngày, đến kết quả hợp khu được công bố, dù một số khu có bất mãn đến như thế nào, cũng chỉ có thể chấp nhận làm theo.
Khu E034 có Nhan Như Tinh, tất nhiên là được giữ lại.
Có trời mới biết, người chơi ở phân khu E034 khu bị so sánh với người chơi ở phân khu E024 đã lo lắng đến mức nào, họ sợ mình không địch nổi đối phương và sẽ bị đào thải.
Điều này cũng làm Vương Trong Khang và những người biết nội tình đặc biệt rất cảm kích Nhan Như Tinh,
Cho nên nếu bọn họ không vội gửi quà làm sao dám nhận đồ từ cô.
Cho đến khi Nhan Như Tinh nói: “Đây là chìa khóa để mở ra phế tích của phó bản hiện thực.
Nghe đến phế tích của phó bản, Vương Trọng Khang sửng sốt, do dự hai giây mới duỗi tay ra cầm lấy ngọc bài.
Có nhiều sách kỹ năng và kỹ năng đặc tính trong di tích phó bản hiện thực, hiện tại người chơi ở khu vực E024 đã chuyển đến khu vực E034, nhưng bọn họ lại không muốn bị đối phương dồn ép, đánh đập.
Chính vì vậy di tích phó bản liền trở nên đặc biệt quan trọng.
“Sao cô lại đưa nó cho chúng tôi? Cô không cần sao?” Anh ta hỏi.
“Không cần.” Nhan Như Tinh từ chối.
Khi biết được ngọc bài này là di tích của phó bản hiện thực, cô còn tò mò một lúc.
Đến khi Nguyễn Trì nói với cô, di tích của phó bản hiện thực thật ra đã bị đào thải khỏi phân khu trò chơi nơi hình thành phó bản, bên trong sách kỹ năng đa phần là ký ức của người chơi sau khi chết bị hệ thống Thiên Đường lấy ra ghi lại, cô liền không có hứng thú.
Ngoài ra còn có “Bất Dạ Thành”, đây là ngôi mộ của những linh hồn anh hùng đã được Bất Dạ Thành hấp thụ, bọn họ là những người từ lúc sinh ra đã giết bao nhiêu là quỷ, cứu vớt biết bao nhiêu người. Bọn họ có thể tự do đi lại giữa các thời không, mỗi khi sức mạnh tổng thể của thế giới nào đó tăng lên, liền sẽ hấp dẫn bọn họ đến trợ giúp con người tăng lên sức mạnh cộng đồng để chống lại quái vật.
Mặc dù Nhan Như Tinh nói không cần, Vương Trọng Khang vẫn nhất quyết hẹn đến khi nào tìm được cửa vào của di tích phó bản sẽ nói với cô một tiếng.
Đứng ở cổng lớn ôn lại chuyện cũ hơn mười phút, Vương Trọng Khang nhìn thấy mấy người từ lâu đài bước ra, da đầu lập tức tê dại, vội vàng từ biệt cô, xoay người cùng những người khác rời đi.
“Hả? Cái gì cơ? Các anh có một số chuyển cần tôi phối hợp điều tra? Được, các anh đợi tôi nói với bọn họ một tiếng liền đi cùng các anh.” Nhan Như Tinh vừa thấy vẻ mặt của đám người Vương Trọng Khang, liền biết bọn họ sắp đến đây rồi, lập tức lớn giọng, giành nói trước.
Tiếp theo cô quay người lại, đối diện với mấy người đang đi tới đây, cười tủm tỉm nói: “Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, các anh có việc gì cần làm thì cứ làm đi, không có việc gì thì ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.”
Cười chết mất, lần này không đến một tuần, cô nhất định sẽ không quay về!
“Các anh không cần đi theo tôi, có đám người Phương Cục bảo vệ, tôi tuyệt đối an toàn.”
Phương Triển:……
Vấn đề là tôi không an toàn.
Các anh phải tin tôi, tôi tìm cô ấy không có việc gì hết!
Các anh mau đem cô ấy về đi!