Khi anh cảm nhận được hơi thở của hai người xa lạ khác trong phòng, anh bỗng nhiên đi tới cửa. Chờ đến khi anh nhìn thấy dấu vết ổ khóa ngoài cửa bị cạy cùng với năng lượng dao động còn sót lại trên cửa, anh nhận ra không phải là Tinh Tinh chủ động rời khỏi phòng, lửa giận và tủi thân trong lòng Nguyễn Trì thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng theo đó là sự phẫn nộ đối với hai người dám bắt cóc bạn gái của anh!
Ở phó bản khác thì anh không nói nhưng vì sao ở địa bàn của anh mà bạn gái anh vẫn bị người khác cướp đi?
Nguyễn Trì không hiểu, anh quyết định tìm người về trước rồi nói sau.
Nhan Như Tinh "bị ép" rời khỏi phòng và "chạy trốn" với hai người kia.
Thông qua cuộc trò chuyện, cô biết rằng hai người này một người tên là Ngô Pháp và một người tên là Ngô Thiên.
Một cái tên rất dễ nhớ, người cao hơn một chút là Ngô Pháp, còn thấp hơn một chút là Ngô Thiên.
Nhìn hai người khẩn trương dẫn cô đi vòng qua phòng bệnh này đến phòng bệnh khác, Nhan Như Tinh đi theo phía sau bọn họ, cũng không nhịn được cảm thấy khẩn trương: "Hai người đang trốn cái gì vậy?"
"Suỵt!" Ngô Thiên giơ ngón trỏ lên, cẩn thận từng li từng tí ngồi dựa vào phía dưới quầy thuốc trong phòng y tế.
Nhưng Nhan Như Tinh không cảm thấy có người tới gần.
Lại đợi thêm một lát, Ngô Pháp khoa tay múa chân với Ngô Thiên một ký hiệu mà cô không hiểu. Ngay sau đó tâm tình căng thẳng của Ngô Thiên giảm đi, chán nản ngồi trên mặt đất bắt đầu dùng băng quấn lại cổ tay đã bị bung ra.
Nhân tiện ngẩng đầu quan sát Nhan Như Tinh ngồi một bên", vừa hỏi: "Cô tên gì?"
"Ngôn Thanh"
"Cô là người chơi sao?"
Chờ sau khi Nhan Như Tinh gật đầu, Ngô Thiên tràn đầy phấn khích nói: "Khi nào thì cô vào phó bản?"
Nhan Như Tinh: "Tôi vẫn luôn ở đây."
"Ồ." Ngô Thiên cho rằng cô nói đúng cũng đúng, cô đã ở trong phó bản này ngay vào lúc phó bản xuất hiện.
"Vậy cô cũng may mắn lắm đó." Ngô Thiên nói ẩn ý, sau đó lấy ra một miếng bánh quy và nước từ không gian hệ thống đưa cho cô.
"Ăn không?"
Nhan Như Tinh đưa tay nhận lấy.
"Cô ở chỗ này đã bao giờ gặp một tên hề chưa?" Lúc này Ngô Pháp cúi người từ cửa đi tới, hạ thấp giọng hỏi.
"Tên hề sao?" Động tác gặm bánh quy của Nhan Như Tinh dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Chưa gặp qua bao giờ."
"Haizz, những đồng bạn khác của tôi vừa rồi truyền tin tức nói với chúng tôi, trong phó bản này có thêm một tên hề giết người điên cuồng." Ánh mắt Ngô Pháp nhìn chằm chằm Nhan Như Tranh, quan sát nét mặt của cô.
"Còn có một con gấu xám có hình thể khổng lồ thích đuổi theo người chạy."
Nhan Như Tinh:...
"Ồ."
"Tóm lại, có vẻ như phó bản này đã thay đổi so với trước đây. Nếu cô biết được chuyện gì, hãy cho chúng tôi biết, chúng ta sẽ đi ra ngoài cùng nhau." Ngô Thiên xen vào nghiêm túc nói.
"Ừm ừm." Nhan Như Tinh nghe lời gật đầu, ánh mắt di chuyển nhìn vào vũ khí hạng nặng trên người của bọn họ, nhân cơ hội hỏi: "Hai người chắc hẳn không phải người bình thường đúng chứ?"
"Chúng tôi là thành viên đội cứu hộ của Cục đặc biệt phái đến điều tra phó bản, cứu người. Chỉ là sau khi vào đây, chúng tôi đã bị phân tán. Cộng thêm tính đặc thù của phó bản này, bây giờ chúng tôi đã mất liên lạc với bên ngoài."
"Bên ngoài?" Nhan Như Tinh nhanh chóng nghĩ ra: "Nơi này là khu E043 sao?"
Hai người không nghi ngờ cô, gật đầu.
Xem ra đã đến nơi rồi, nhưng vì sao Nguyễn Trì không cho cô đi ra ngoài, còn nói chưa đến thời điểm thích hợp?
"Bây giờ tình huống bên ngoài là như thế nào?" Cô hỏi.
"Bởi vì do phó bản này đột nhiên xuất hiện và bành trướng ra ngoài gần nửa Hoa Đô, hiện tại ánh mắt của người chơi nước H đều chú ý tới nơi này."
"Chúng tôi là nhóm đầu tiên tiến vào tìm kiếm cứu viện, bây giờ chúng tôi bị mất liên lạc, nhất định sẽ có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba."
Nhưng mà Ngô Pháp Ngô Thiên không biết bởi vì tốc độ mất liên lạc của bọn họ quá nhanh, dụng cụ đại diện đặc thù cho sự sống của bọn họ liên tiếp mất đi tín hiệu, dẫn đến người ở khu quan sát bên ngoài, một người rồi lại một người đều cảm thấy ngơ ngác.
Tiện đường còn ảnh hưởng đến một số tổ chức người chơi cá nhân muốn lén lút đi vào. Bọn họ thấy tình huống không ổn, nhao nhao từ bỏ ý định của mình, chờ đến khi có tin tức cụ thể rồi mới đi vào.
"Nói như vậy, bây giờ tất cả mọi người bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào phó bản này?" Nhan Như Tinh trong lòng lộp bộp một chút, nhíu mày.
Sao cô lại có cảm giác Nguyễn Trì muốn gây chuyện vậy nhỉ?
"Đúng vậy." Ngô Thiên trả lời, sau đó dưới sự ra hiệu của Ngô Pháp, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nói: "Cô ở chỗ này lâu như vậy có phát hiện được gì không?"
"Không có, tôi vẫn luôn ơt trong căn phòng mà hai người tim được tôi đó." Hai mắt Nhan Như Tinh đầy chân thành.
"Hơn nữa tôi cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn, người bên ngoài có thể sẽ không phái ra nhóm người cứu viện thứ hai đâu." Cô nói.
"Mấy người mất liên lạc nhưng lại không truyền được tin tức có ích về, cứ như vậy nếu người bên ngoài tùy tiện đi vào, chẳng phải sẽ gặp kết cục giống các người sao?"
"Nếu tôi là người lãnh đạo thì tôi chắc chắn sẽ không phái nhóm cứu trợ thứ hai khi chưa hiểu rõ tình hình."
Hai anh em Ngô Pháp, Ngô Thiên nghe thấy thế thì im lặng.
Có lẽ trong lòng bọn họ sớm đã hiểu được điều này, nhưng khi bị cô phân tích rõ ràng ra như vậy thì họ vẫn cảm thấy vừa bất an vừa mất mát trong lòng.
"Hai người đừng lo lắng quá." Nhan Như Tinh thấy vậy, an ủi hai người: "Tôi cảm thấy không bao lâu nữa, phó bản này sẽ kết thúc."
"Cô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy gấu xám sao?" Ngô Pháp đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhan Như Tinh phát hiện ra bọn họ dường như vô cùng chú ý tới thằng hề và gấu xám.
Nhớ lại một chút, suy nghĩ của cô thay đổi, dứt khoát đổi giọng: "Con gấu xám mà hai người nói tới là một con gấu xám mặc âu phục màu đen, đeo cà vạt thắt nơ màu đỏ sao?"
"Đúng vậy!" Ánh mắt của Ngô Pháp, Ngô Thiên sáng ngời, vội vàng nói.
"Tôi thấy nó đi ngang qua phòng bệnh mà tôi sống, về sau tôi không thấy nó nữa."
"Không thấy?" Ngô Pháp có chút thất vọng, sau đó Ngô Thiên không kiềm chế được hỏi: "Vậy lúc ấy cô có thấy nó đi theo hướng nào không?"
"Không thấy, tốc độ của nó rất nhanh." Nhan Như Tinh nói.
"Được rồi." Ngô Thiên thỏa hiệp.
"Gấu xám có gì không ổn sao?" Nhan Như Tinh cẩn thận hỏi.
"Gấu xám không có vấn đề gì, nhưng nhiệm vụ thông quan của chúng tôi có liên quan đến nó." Ngô Pháp đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cô biết.
"Hơn nữa cô ở chỗ này, chẳng lẽ không kích hoạt nhiệm vụ phó bản sao?" Anh ta lộ ra ánh mắt dò xét và hoài nghi.
Nhiệm vụ phó bản?
Nhan Như Tinh nhớ tới chỗ này là phó bản, cho nên người chơi đi vào nơi này, có nhiệm vụ phó bản mới bình thường.
Nhưng cô trực tiếp lên xe Boss của phó bản, lấy đâu ra nhiệm vụ phó bản.
Hơn nữa ngoại trừ nhiệm vụ thông quan phó bản đối kháng riêng lẻ sẽ có sự khác biệt, nhiệm vụ thông quan phó bản của mỗi người chơi đều giống nhau. Muốn tùy tiện bịa ra một nhiệm vụ cũng không được.
"Tôi không biết nhiệm vụ làm như thế nào." Cuối cùng cô ấy dứt khoát đánh bài, nói thật.
Ngô Pháp lại không cảm thấy bất ngờ.
Ngay từ đầu, anh ta đã phát hiện ra cô có gì đó không ổn.
Lúc đầu, anh ta chỉ nghĩ rằng cô là từ quỷ biến thành người. Nhưng khi họ đột nhập vào phòng bệnh, đèn từ "máy dò" trên cổ tay của họ phát ra có màu xanh lá cây.
Điều này chứng tỏ đối phương cũng là người chơi như bọn họ.
Thứ hai, bọn họ quan sát cô cả một đường, phát hiện từ đầu đến cuối cô rất an phận, cũng không làm điều mờ ám.
Nếu cô là quỷ thì sẽ không có kiên nhẫn tốt đến như vậy.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, cô thật sự không biết đến nhiệm vụ thông quan.
Điều này không đúng sao?
Chẳng lẽ bọn họ đoán sai rồi?
Hai người đều thấy hơi mờ mịt, nhịn không được hỏi: "Vậy cô có thể rời khỏi nơi này không?"
Nhan Như Tinh gật đầu.
"Cái này... Có lẽ cô cũng khá may mắn đấy. "Ngô Pháp không nghĩ ra nên anh ta cũng không muốn rối rắm quá nhiều.
"Tôi còn tưởng chỉ có người bên ngoài mới có thể rời khỏi phó bản này khi không kích hoạt nhiệm vụ phó bản. Bây giờ xem ra, người chơi đi vào phó bản này, chỉ cần không kích hoạt nhiệm vụ phó bản, đều có thể rời đi."
Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Nhan Như Tinh, anh ta giải thích: "Thật ra phó bản này không bành trướng đến phần diện tích chủ chốt của nó."
"Cái gọi là khuếch trương thật ra chỉ dùng sương mù quỷ xâm chiếm địa bàn mà thôi. Nhìn có vẻ đáng sợ, trên thực tế các khu vực khác không hề thay đổi."
"Người chơi và người bình thường ở các khu vực khác có thể thoải mái rời đi mà không cần phải chịu dù chỉ một chút tổn thương trước khi phó bản kích hoạt."
"Lúc chúng tôi tiến vào cũng thấy rất nhiều người rời đi." Giọng nói Ngô Pháp đầy tiếc nuối.
Nếu không phải trên người bọn họ còn mang theo nhiệm vụ khác, lúc ấy bọn họ cũng đi theo những người khác ra ngoài.
"Nếu cô có thể rời khỏi nơi này, sao cô không đi?" Ngô Thiên nghĩ đến vấn đề này cảm thấy rất khó hiểu.
"Tôi không tìm được đường." Nhan Như Tinh bày ra vẻ mặt vô tội: "Bệnh viện này quá phức tạp, hơn nữa có rất nhiều bác sĩ y tá nhìn rất đáng sợ, tôi không dám đi."
Nghe được những lời này của cô, Ngô Pháp Ngô Thiên hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ đối với cô.
"Những bác sĩ và y tá kia quả thật rất khó chơi." Trong mắt Ngô Thiên tràn đầy ủ rũ.
"Nhiệm vụ của hai người là gì?" Nhan Như Tinh phát hiện cô trong họa có phúc xóa tan sự nghi ngờ của bọn họ, tâm tình còn thấy khá vui.
Nhắc tới nhiệm vụ, trên mặt Ngô Pháp, Ngô Thiên lộ ra vẻ hơi kỳ lạ.
Nhan Như Tinh nhắc lại câu hỏi một lần nữa, Ngô Thiên ngượng ngùng nói: "Tìm thằng hề hoặc gấu xám rồi đánh bọn họ một trận."
"???"
Nhan Như Tinh khiếp sợ, bánh quy trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Cô im lặng một lúc lâu mới khô khốc nghẹn ra một câu: "Nhiệm vụ này của các anh cũng rất đặc biệt đấy."
"Đúng chứ, lúc đầu tôi nhìn thấy nhiệm vụ này cũng thấy rất kỳ quái." Ngô Thiên gãi gãi đầu, tháo mặt nạ ra.
Ở dưới lớp mặt nạ là một thanh niên kiên cường chính trực có khuôn mặt hình chữ “Quốc”, nhìn bộ dáng thì khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Màu da hơi đen, để đầu đinh.
Anh ta lau mồ hôi trên đỉnh đầu, điều chỉnh mặt nạ một chút rồi đeo lại lên mặt.
"Vậy các anh đã tìm thấy thằng hề hoặc gấu xám rồi sao?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Chúng tôi đã gặp qua thằng hề nhưng hắn ta quá mạnh." Giọng nói của Ngô Thiên ồm ồm, trông rất buồn bực: "Chúng tôi không đánh lại hắn ta."
"Vì vậy chúng tôi quyết định đi tìm gấu xám." Ngô Pháp vừa nói vừa cúi đầu nghiêm túc lau khẩu súng trong tay.
Nhan Như Tinh:...
"Tôi cảm thấy gấu xám cũng không dễ chọc."
"Chúng tôi biết." Ngô Pháp, Ngô Thiên đồng loạt mở miệng: "Nhưng cứ lùi lại mãi như thế cũng không phải biện pháp."
"Chúng tôi còn có nhiệm vụ của mình, sau này cô đi một mình hay đi cùng với chúng tôi?" Ngô Pháp đứng dậy.
"Nếu cô muốn tự mình rời đi, chúng tôi có thể cho cô một tấm bản đồ." Anh ta nói.
"Tôi vẫn nên đi cùng hai người thì hơn, tôi không biết rõ đường cho lắm." Biết nhiệm vụ thông quan của bọn họ có liên quan đến con gấu xám nhỏ và nhân ngẫu sư, Nhan Như Tinh cảm thấy hứng thú, cô định đi với bọn họ để xem như thế nào.
"Có thể, chẳng qua lần chiến đấu tiếp theo, có thể chúng tôi sẽ không có cách nào chăm sóc cô." Ngô Pháp nói trước với cô.
"Tôi có thể tự bảo vệ mình." Nhan Như Tinh lấy ra "Súng lệch hướng" trả lại khẩu súng hai người đưa cho cô lúc đầu.
Ngô Pháp với Ngô Thiên đều thấy rất hài lòng đối với việc này.
Ngay tại lúc ba người rời khỏi phòng y tế, bỗng nhiên Ngô Thiên vươn tay ngăn cản hai người.
"Nhiệm vụ thông quan của tôi thay đổi, anh mau xem nhiệm vụ của anh có thay đổi hay không." Ngô Thiên hô hấp hơi dồn dập nói với Ngô Pháp.
Ngô Pháp vội vàng kiểm tra lại.
Một lát sau, hai người hai mặt nhìn nhau, đều thấy ngơ ngác.
"Đổi thành cái gì rồi?" Nhan Như Tuyên thấy hai người mãi không mở miệng, không nhịn được bèn hỏi.
"Tìm cô dâu."
Nhan Như Tinh:?
"Cái gì?"
Cô đang muốn hỏi cụ thể, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một dòng chữ, bên tai cũng vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống thiên đường.
[Người chơi xin chú ý: Bạn đã bước vào phạm vi của phó bản quỷ cấp D "Tìm cô dâu"]
[Loại hình phó bản lần này là "Ẩn náu"]
[Đang tải bối cảnh cho bạn...]
[Bắt đầu từ ngày hôm qua, bệnh viện số 13 đột nhiên có rất nhiều bệnh nhân. Những bệnh nhân này nhảy nhót tưng bừng, không tuân thủ kỷ luật, khiến viện trưởng rất đau đầu.
Thậm chí quá đáng hơn, một số bệnh nhân đã bắt cóc cô dâu của viện trưởng, điều này khiến viện trưởng cực kỳ tức giận]
[Người chơi xin lưu ý: Theo yêu cầu của phó bản, thân phận hiện tại của bạn là "cô dâu"]
[Nhiệm vụ thông quan: Che giấu danh tính không bị "bệnh nhân" hoặc "viện trưởng" tóm được]
[Thời hạn: 3:00:00]
[Chú ý: Bảo vì người chơi có mối quan hệ với nhân vật chủ chốt của phó bản. Nhiệm vụ thông quan lần này nếu thất bại, sẽ không giống những người thất bại nhiệm vụ khác bị mắc kẹt ở phó bản này mà là lần sau sẽ tiến vào phó bản trừng phạt để trừ bỏ lần thất bại này.].
Nhan Như Tinh: …
Cùng lúc đó, Nguyễn Trì đột nhiên nhận được yêu cầu của hệ thống chính muốn tiếp quản một nửa quyền hạn của phó bản, thiếu chút nữa không nhịn được rút đao.
——
"Nhiệm vụ này." Ngô Pháp trầm tư: "Thoạt nhìn rất đơn giản, ít nhất so với lúc trước chúng ta đi tìm thằng hề hay gấu xám đẻ chịu chết còn tốt hơn."
"Nói thì nói như thế, nhưng chúng ta đi đâu để tìm ‘cô dâu’ bây giờ?" Giọng nói của Ngô Thiên chứa đầy sự mệt mỏi.
"Hơn nữa ngay cả tên của cô dâu là gì? Ngoại hình như thế nào chúng ta cũng không rõ thì làm sao mà tìm được đây?" Vẻ mặt Ngô Thiên khó xử: "Điều quan trọng nhất, cô dâu này là người chơi hay là quỷ chứ!"
Ngô Pháp trầm mặc.
Lúc này bọn họ còn chưa ý thức được trong bối cảnh này họ chính là "bệnh nhân" đã bắt cóc bạn gái của viện trưởng.
Nhiệm vụ thông quan của bọn họ là tìm cô dâu bị bắt cóc của trưởng khoa (cần được chính họ thừa nhận) hoặc sống sót cho đến khi nhiệm vụ kết thúc.
Bởi vì do nhiệm vụ thông quan, Nhan Như Tinh cũng không nói cho bọn họ biết cô đã kích hoạt nhiệm vụ phó bản.
"Trước tiên đi tìm những người khác hỏi một chút xem những người khác nói như thế nào." Ngô Pháp đề nghị.
Ngô Thiên không có ý kiến gì, Nhan Như Tinh nhìn nhiệm vụ của mình, nghiêm túc gật đầu.
Trong lúc tìm người tụ hợp, Nhan Như Tinh tranh thủ thời gian quan sát bối cảnh của phó bản này.
Dù có nói gì đi nữa thì đây vẫn là "nhà" của bạn trai cô. Phải quan sát thật kỹ, thấy chỗ nào không ổn sau này từ từ thay đổi sau.
Nhưng mà đi suốt cả một đường, Nhan Như Tinh cảm thấy vẫn nên trực tiếp phá đi rồi xây dựng lại thì hơn.
Quá âm u.
Phía trên có tổng cộng có sáu tầng, trong đó tầng một là phòng khám ngoại trú, tầng hai là khu vực nội khoa, tầng ba là khu phẫu thuật, tầng bốn là khoa chỉnh hình, tầng năm phòng hai, ba, bốn là khu nội trú, tầng sáu là khoa gây mê, khu giải phẫu.
Về phần ba tầng phía dưới, tất cả đều là nhà xác!
Cho tới bây giờ Nhan Như Tinh chưa từng thấy qua bệnh viện nào có thể có nhiều nhà xác như vậy.
Đi thang máy xuống dưới chỉ nhìn qua một tầng, nhìn thấy tủ lạnh chứa đầy thi thể ở vách tường, Ngô Pháp với Ngô Thiên bị dọa sợ, kéo cô quay đầu bỏ đi.
Tuy nhiên, sau khi lên thang máy, thang máy lại bị hỏng.
"Mẹ nó!" Ngô Thiên nện một chùy khiến thiến thang máy mọc đầy nấm mốc lẫn mùi lạ lung la lung lay.
"Tìm cầu thang, nhanh lên!" Mí mắt Ngô Pháp giật giật một chút, dồn dập không ngừng nói.
Ngay lúc ba người chạy ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi tìm cầu thang thì xuất hiện một tiếng "rầm rầm" kịch liệt chấn động, cả hai người cộng thêm Nhan Như Tinh vào giờ khắc đều nín thở, trốn ở phía sau mấy cột đá.
Không bao lâu sau, một con gấu xám khổng lồ cao ba mét xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
Vốn dĩ Nhan Như Tinh thấy Gấu xám nhỏ còn đang thấy rất vui.
Cho đến khi cô phát hiện ra con gấu xám nhỏ này không phải là Gấu xám nhỏ của cô.
Gấu xám nhỏ của cô không xấu xí như thế này.
Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm thấy trên mặt con gấu xám và trên người nó có vài vết khâu hình con rết màu đen dữ tợn, rụt đầu lại.
Lúc này con gấu xám dường như nhận ra hơi thở của người lạ, động tác vốn dĩ đang chuyển hướng sang nhà xác bên cạnh chợt đổi hướng, đi về phía Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh vừa mới khoác "Áo choàng che giấu hơi thở" vào người thì cô phát hiện gấu xám chỉ cách cô còn khoảng năm mét.
Cũng may "Áo choàng che giấu hơi thở" có tác dụng, con gấu xám này đi về phía trước hai bước, rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Đợi thêm một lúc nữa, Ngô Pháp và Ngô Thiên phát hiện nguy hiểm đã trôi qua nên đi ra từ phía sau cột đá.
Bọn họ hỏi thăm Nhan Như Tinh, sau đó ba người vội vàng đi về phía cầu thang.
Cầu thang an toàn cách thang máy cũng không xa, ngay khi mấy người sắp rời đi, Nhan Như Toản bỗng nhiên quay đầu lại.
"Sao vậy?" Ngô Thiên từ sau khi xuống dưới, tinh thần vẫn trong trạng thái căng thẳng. Lúc này nhìn thấy phản ứng của cô, không nhịn được bèn hỏi.
Nhan Như Tinh nhìn nhà xác trống rỗng, bóng tối sâu thẳm còn tỏa ra sự lạnh lẽo, không xác định nói: "Vừa rồi hình như tôi cảm thấy có người ở phía sau."
Cô vừa nói dứt lời, hai người Ngô Pháp, Ngô Thiên đều khẩn trương nhìn cô.
"Có thể là tôi cảm nhận sai." Nói thì nói thế, nhưng Nhan Như Tinh biết vừa rồi phía sau cô thật sự có người.
Kể từ khi tỷ lệ tiến hóa tăng lên 13, năm giác quan của cô một lần nữa tăng lên rất nhiều.
Thậm chí có lúc cô còn có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, và một số thứ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Giống như đồ vật lúc nãy vậy.
Nhan Như Túc mặt không đổi sắc quay đầu nhìn sang chỗ khác, dẫn đầu đi lên cầu thang.
Hai người còn lại vội vàng đuổi theo.
Khi bọn họ rời đi, trong nhà xác âm u sâu thẳm bỗng nhiên xuất hiện một con gấu xám khổng lồ.
Trong tay gấu xám nắm một con quỷ màu đen đang vặn vẹo giãy dụa...
"Vừa rồi cô nhìn thấy thứ gì đó sao?" Ngô Thiên đi ở phía sau Nhan Như Tinh, tò mò hỏi.
Trở lại phòng khám bệnh ở tầng trên, tâm trạng Nhan Như Tinh cũng không khẩn trương như vừa rồi.
"Cũng gần như thế." Cô nói, nhìn lướt phòng khám ngoại trừ ba người bọn họ, không có một người khám bệnh hay bệnh nhân nào, không tránh khỏi cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Anh chắc chắn lần này các anh đến trợ giúp cho cái bệnh viện này?"
"Đương nhiên." Ngô Thiên không chút do dự trả lời: "Lúc ấy chúng tôi cùng nhau tiến vào."
"Vậy tại sao chúng ta đã chạy khắp tòa nhà nhưng một người khác cũng không tìm được?" Nhan Như Tinh khó hiểu.
"Ở đây có phát hiện gì đó này." Lúc này Ngô Pháp đang kiểm tra danh sách đăng ký ở phòng khám, đột nhiên gọi hai người tới.
Nhan Như Tinh đi đến nhìn thử, nhận ra phát hiện mà anh ta nói là một tờ giấy đăng ký nhập viện.
Trên đó có tổng cộng tên của hai mươi tám người.
Ngô Thiên Nhìn ngạc nhiên thốt lên: "Tên người được trên đó đều là đồng đội của chúng ta."
Nhan Như Tinh:?
"Thế là thế nào?" Ngô Thiên cầm lấy tờ đăng ký, không thể tin được lật qua lật lại nhìn rất nhiều lần: "Trên này sao lại không có tên của chúng ta?"
Nhan Như Tinh đột nhiên nhớ đến phó bản thí luyện, Triệu Tiểu Bắc từng nói cho cô biết. Lúc ấy anh ta tìm cô rất lâu, nhưng lại không biết vì lý do gì mà bỏ lỡ nhiều lần, như thế nào cũng không tìm đúng chỗ.
Chẳng lẽ lần này cũng giống lần đó?
"Lúc đó làm sao mà hai anh lại tìm được tôi?" Nhan Như Tinh hỏi, cô làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ngô Thiên vốn định nói có một cái cửa, bọn họ đã cạy nó ra.
Ngô Pháp từ trong suy nghĩ khôi phục trở lại, sau đó tiếp lời: "Là cái chìa khóa kia."
"Chìa khóa nào?"
Nhan Như Tinh nghi ngờ.
"Chìa khóa vạn năng." Ngô Pháp ra hiệu bảo Ngô Thiên lấy chìa khóa ra.
"Đây là một cái chìa khóa có thể mở ra tất cả các lỗ khóa trên cửa, nhưng trong lúc mở sẽ xuất hiện tỷ lệ mở ra một cánh cửa không gian."
"Tôi vẫn cho rằng đây chỉ là một đạo cụ mở khóa bình thường." Ngô Pháp cầm một cái chìa khóa được làm bằng bằng đồng nói.
Nhan Như Tinh:...
"Cho nên bây giờ chúng ta không ở không gian ban đầu?" Ngô Thiên buồn bực: "Vậy phải làm sao bây giờ? Quay lại cạy cửa một lần nữa à?"
Không còn biện pháp nào khác, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc làm theo một lần nữa.
Chỉ là lúc này trong lòng Ngô Pháp lại sinh ra nghi ngờ với Nhan Như Tinh.
"Lần này mở khóa từ bên trong đi." Đứng ở cửa phòng bệnh 503, Nhan Như Tinh nói.
Ngô Pháp vừa nghe xong, cảm thấy lời nói của cô cũng có lý, thế là anh ta đi vào phòng, cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa bắt đầu vặn trái vặn phải.
Khoảng ba phút sau, trên bề mặt chìa khóa vạn năng bắt đầu xuất hiện một một luồng ánh sáng không dễ nhận ra.
Nhìn thấy luồng ánh sáng, vốn dĩ Nhan Như Tinh không ôm hy vọng bọn họ có thể mở khóa cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cửa.
Ngô Pháp càng kích động vặn chìa khóa, cuối cùng, kèm theo tiếng "rắc rắc", trong nháy mắt cửa mở ra, chìa khóa vạn năng cũng bị nứt.
Nhìn chìa khóa bị nát ở trong tay, Ngô Pháp nhíu mày.
Dù sao cái chìa khóa vạn năng này là đạo cụ cấp C, đối mặt với lỗ khóa của cửa dù khó có thể mở ra vẫn có khả năng thành công. Nhìn chìa khóa nát thành như thế này, anh ta vẫn rất đau lòng.
"Tôi đi ra ngoài xem một chút." Ngô Thiên không để ý tới những thứ này, khẩn cấp đẩy cửa ra.
Chỉ là hoàn cảnh ngoài cửa so với lúc trước cũng không khác bao nhiêu, vẫn là hành lang dài sáng bằng đèn sợi đốt, tỏa ra mùi nước khử trùng nhàn nhạt cùng với mùi nấm mốc kỳ lạ.
Không, vẫn có một điểm khác biệt.
"Có người tới đây." Lỗ tai Ngô Thiên khẽ động đậy, kích động quay đầu lại hét một tiếng với Ngô Pháp.
Sau đó anh ta nghe thấy vài tiếng bước chân hỗn loạn, vội vàng chạy vào trong đóng cửa lại, cẩn thận quan sát bên ngoài từ cửa sổ.
Đến khi nhìn thấy người quen, Ngô Thiên kích động muốn vịn tay nắm cửa đẩy cửa ra, lại bị Ngô Pháp đúng lúc ngăn lại.
Bên ngoài cửa.
Người đàn ông kiệt sức chống vách tường ngồi trên mặt đất, hơi thở bất ổn nói với người khác: "Chỉ có năm phút, năm phút sau chúng ta phải rời khỏi đây. Nếu không chờ y tá tới kiểm tra phòng, nơi này sẽ càng nguy hiểm hơn."
"Nhân cơ hội trong khoảng thời gian này thằng hề không dám tới đây, nhanh chóng khôi phục tình trạng vết thương của mình."
"Đội trưởng, anh xác định thằng hề sẽ không tới nơi này sao?" Một người khác run rẩy hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã điều tra rất lâu, nơi này là an toàn nhất."
"Nhưng đội trưởng ơi, hình như trong tay anh có một con búp bê."
"A—— Bịch"
"Đội trưởng, anh không sao chứ?"
"Mọi người ở chỗ này đừng có đi đâu cả, tôi đi gặp thằng hề."
"Đội trưởng đừng đi, không phải anh nói thằng hề sẽ không tới đây sao? Chờ hắn ta rời đi, chúng ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây."
Ngô Thiên siết chặt tay, không khống chế được nữa lập tức xông ra ngoài.
Nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện, ba người trong hành lang đều kinh ngạc nhìn Ngô Thiên.
"Anh là Ngô Thiên? Không phải anh đã..."
"Ngô Pháp? Sao hai anh lại ở chỗ này? Còn vị này là?"
Ngô Thiên đang muốn giải thích, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhuộm thuốc màu đầy quen thuộc ở cách đó không xa, kinh hãi quên mất lúc này đang muốn nói cái gì.
Phản ứng của anh ta không giấu được những người khác, chờ khi bọn họ quay đầu lại nhìn đã thấy thằng hề xuất hiện ở hành lang đeo mặt nạ chú hề cầm kéo lớn, kinh hãi mặt mũi đều trắng bệch.
"Thằng, thằng..."
Không đợi bọn họ nói ra chữ phía sau, sau lưng một âm thanh lạnh lẽo chói tai vang lên: "Các người đang làm gì ở chỗ này?"
Mấy người cứng đờ quay đầu lại, một y tá mặc bộ máy nhuốm máu, đeo khẩu trang, trên tay cầm ống tiêm đập thẳng vào mắt.
Đối mặt với sự vây công cả trước lẫn sau của thằng hề và y tá, năm người quyết định đập nồi dìm thuyền, liều chết đánh cược một lần.
Trên đỉnh đầu "rắc rắc" một tiếng, một con gấu xám khổng lồ phá bỏ bức tường đột nhiên rơi xuống giữa bọn họ.
Nhan Như Tinh: …