Hách Nhĩ Mặc đang cầu xin được khoan dung, không thấy động tĩnh gì, hắn ngẩng đầu lên đột nhiên kinh hãi.
“Hắc giáp quân sao lại ở đây!” Đồng tử hắn hơi co lại, nhìn về phía Tần Sở.
Tần Sở vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đứng ở cửa, thân mang khôi giáp màu đen, tiến lên trước mặt đối phương, chắn tầm nhìn của Nhan Như Tinh lạnh lùng nói: “Có việc gì?”
Người tới không thấy rõ mặt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ánh mắt hắn đang thăm dò mọi người.
Chưa hết, hắn mở miệng, giọng nói đờ đẫn xa lạ, dường như đã lâu không nói chuyện, khàn khàn khó nghe.
“Nhan, Nhan Như Tinh.”
Thần sắc Nhan Như Tinh thay đổi, vừa muốn qua đi. Hai tay, một trái một phải ngay lập tức bị lão Vương cùng Tu giữ chặt.
Điều này khiến cô sửng sốt hai giây, hoài nghi mà nhìn hai người đột nhiên đồng tâm hiệp lực, phối hợp ăn ý đến vậy.
Lão Vương ánh mắt lóe lên, Tu cười nhạt như yêu tinh.
“Nơi này, không có người ngươi muốn tìm.” Tần Sở ánh mắt thâm trầm, mặt lạnh như sương.
“Tinh…” Người tới mặc kệ anh, từ trong kẽ hở khôi giáp lộ ra con ngươi đưa qua đưa lại, nhìn xung quanh.
Tần Sở thấy thế, ánh mắt u ám, giữa mày tối sầm lại, phảng phất chút sát khí.
Bây giờ anh đang cầu nguyện Tu và cái lão Vương kia có thể mang Tinh Tinh trốn đi nhanh một chút.
Nhưng mà cái tên giáp đen kia làm thế nào lại tới được đây?
Không phải bọn họ bây giờ đang bận đến mức chân không chạm đất, cắm đầu mà chạy hay sao?
Tần Sở gạt bỏ suy đoán trong lòng, lạnh lùng nhìn đối phương, lại nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì, xin hãy đi cho. Đừng để ta báo cáo lên cấp chủ hệ thống.”
Tên giáp đen thu lại ánh mắt dò xét, bỗng nhiên nhìn về phía Tần Sở.
Khôi giáp lạnh băng làm hắn nhìn có vẻ lạnh lùng và vô nhân tính.
Sắc mặt Tần Sở vẫn như mọi khi, không hề có nửa điểm trốn tránh hay mềm yếu.
Hách Nhĩ Mặc thấy vậy, định nhân lúc này chuồn đi.
Nhưng lại muốn ở lại xem trò vui.
“Là kẻ thù sao?” Giọng nói của tên giáp đen thay đổi, ở phần đầu đồng tử đột nhiên lóe lên hai tia sáng màu đỏ, mờ ảo.
Ánh mắt Tần Sở khẽ thay đổi, lách người tránh một đao của tên giáp đen đột nhiên chém tới.
Hách Nhĩ Mặc thấy vậy, vội vàng cúi người tránh hai người bọn họ, bước vào trong.
Nhìn thấy Nhan Như Tinh, hắn vừa định nói chuyện, liền bị hai ánh mắt sắc bén liếc qua khiến hắn ngậm miệng lại.
Nhưng mà: “Không thể để bọn họ tiếp tục đánh nhau như vậy được.”
Hách Nhĩ nhìn hai ngươi ở cửa đang đánh càng ngày càng xung, chán nản nói: “Tên giáp đen đầu óc không bình thường thì thôi đi, anh ta sao cũng mất não theo vậy!”
“Các người không định ngăn cản sao?” Hách Nhĩ Mặc nhìn về phía lão Vương và Tu, rồi đưa mắt sang hướng Nhan Như Tinh.
Khi nhìn thấy Tu đang kéo tay cô, hắn ngay lập tức nhận ra tại sao tên giáp đen kia không tìm được người hắn muốn.
“Nếu còn không ngăn lại, hai người bọn sẽ đánh đến khi nào phân định thắng thua mới thôi mất.” Hắn nói.
Lão Vương lúc này thấp giọng, nói: “Ngươi ngăn cản đi.”
“Ta không có cái bản lĩnh này.” Hách Nhĩ Mặc lắc đầu nguây nguẩy.
“Còn bản lĩnh mà lẻn vào khi chúng ta không có ở đây thì có hả?” Gấu Xám Nhỏ không hài lòng nói.
Chẳng trách Tinh Tinh không cho hắn ra ngoài, thì ra đều là do cái tên này.
“Ta bị oan mà, rõ ràng là…… Thôi được rồi, nhưng ta không phải cố ý, lại nói nếu không phải hắn giao cho ta một đống nhiệm vụ lớn, ta làm sao có thể làm ra chuyện này?”
Hách Nhĩ Mặc lải nhải, Vương Trọng Khang nãy giờ luôn im lặng, lo lắng nói: “Còn không cản lại sao, bọn họ sắp chết đến nơi rồi.”
Lão Vương nói chính là làm hắn dẫn người rời đi, cũng không có để ý tới.
Nhan Như Tinh muốn nhìn xem bọn họ làm cái quỷ gì, không ngờ tới là chỉ có như vậy?
Nhìn thấy Tần Sở đang dẫn người đi, Nhan Như Tinh nhìn trái nhìn phải, nói: “Hắn đi rồi, các người còn muốn nắm đến khi nào?”
Tu quay đầu lại, mặt dày nói: “Thiên hoang địa lão.”
Vừa định buông ra thì lão Vương lại nắm chặt, thẹn thùng nói: “Vĩnh viễn.”
Thấy hai người căng thẳng trở lại, Nhan Như Tinh quen miệng nói: “Tôi muốn đi giết quỷ.”
Cô tới chỗ này vốn dĩ chính là vì giết quỷ kiếm điểm tích lũy để thăng cấp.
Kết quả khu vực chiếm đóng rồi, Tần Sở bắt cô yên phận ở chỗ này, để bọn lão Vương, Tu và Gấu Xám Nhỏ giết quỷ.
Bởi vì bọn họ là đội ngũ đi theo hỗ trợ cô nên một nửa số điểm tích lũy mà bọn họ kiếm được tích phân đều tính vào chỗ cô.
Cô ngồi không ngày, điểm tích lũy đã hơn 300.
Ban đầu thì rất vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến hệ thống thiên đường đã trừ đi một nửa số điểm tích lũy còn lại, cô liền cảm thấy ý tưởng này rất không được.
“Không được!” Đúng như dự liệu, quả nhiên là bị từ chối rồi.
“Nếu Tinh Tinh thấy điểm tích lũy vẫn còn ít, bọn ta có thể tăng ca, đêm nay liền ra ngoài kiếm.” Lão Vương cùng Tu lời lẽ chính đáng nói.
Lời này làm Vương Trọng Khang bọn họ nhịn không được, nhếch nhếch khóe miệng.
Điểm tích lũy còn ít?
Sợ là không phải nói đùa.
Có ai mà không biết: Đội “Thanh Thanh thảo nguyên” của bọn họ đang đứng nhất bảng xếp hạng về điểm tích lũy ở khu vực E!
Ở khu vực E, thế lực của người chơi còn đang trong giai đoạn làm quen. Chưa tới ba ngày, bọn họ đã nhất kỵ tuyệt trần*, về thế lực đã cách xa người chơi khác cả ngàn dặm.
*Nhất kỵ tuyệt trần( 一骑绝尘):
Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.
Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.
Ngay cả đệ nhất bảng xếp hạng của khu vực C, D điểm cũng chưa cao bằng bọn họ.
Bây giờ, cứ lúc nào đi do thám tình hình, Vương Trọng Khang bọn họ cũng nghe được người chơi khác đang ngầm thảo luận “Thanh Thanh thảo nguyên” là thế lực phương nào.? Sao lại đặt tên đội như vậy?
Vương Trọng Khang cũng muốn hỏi sao lại đặt cái tên đội nghe kì lại vậy chứ.
Khi nghe hệ thống chúc mừng bọn họ đứng đầu bảng, lúc nhìn đến tên đội, khỏi nói cũng biết anh kinh ngạc đến mức độ nào rồi.
Vương Trọng Khang tới đây rồi mới biết, hệ thống Thiên Đường yêu cầu bọn hắn phải tạo ra một chiến khu tương ứng mới có thể cho phép bọn họ tiến vào chiến trường.
Trước mắt mới chỉ sáng lập hai chiến khu lớn A và B.
Cũng có thể nói, hiện tại chỉ có người chơi ở hai chiến khu lớn A và B có thể đánh quái vật.
Còn người chơi ở các khu vực khác tạm thời đang ở khu vực chờ do hệ thống sắp xếp.
Trong lúc chờ đợi, người chơi có thể kiếm điểm tích lũy bằng cách quét dọn hai chiến khu lớn A và B.
Cũng nhờ vậy, những người chơi ở các khu vực C, D, E không bị đe dọa đến tính mạng cũng phần nào được thả lỏng.
Vốn tưởng rằng, từng người trong ba khu vực chưa được mở chiến khu có thể an an ổn ổn mà vượt qua. Cho đến khi công bố bảng xếp hạng ba khu vực, bọn họ cũng ngơ luôn.
Ai mà không biết bảng xếp hạng điểm tích lũy của khu vực chiếm đóng là một tiêu chuẩn để đánh giá sức mạnh của một nhóm người chơi.
Mà nhóm người chơi đó nếu muốn mở rộng thế lực thì bảng xếp hạng điểm tích lũy đối với bọn họ là một cơ hội tuyên truyền cực kỳ tốt.
Lúc này, chiến khu còn chưa mở đã bị một nhóm người vô danh tiểu tốt ở khu vực E034 tập kích, nghe nói còn là tán nhân đội.
Điều này làm cho người chơi sở hữu chút thế lực trong ba khu vực lớn đều có chút bất an.
Nhưng mà, khi bọn họ còn chưa kịp điều tra ra trong đội này có nhân vật nào. Ngày hôm sau, bảng xếp hạng lại được đổi mới.
Bọn họ trầm mặc.
Nếu ngay ngày đầu tiên kiếm được một trăm điểm tích lũy là do nỗ lực, nhưng ngày hôm sau lại kiếm thêm được một trăm điểm tích lũy nữa thì đó không phải kiểu nỗ lực mà người bình thường có thể đạt tới nữa.
Ở khu vực chiếm đóng, hệ thống đã quy định, người chơi sau khi hạ một quái vật cấp E có thể nhận được 1 điểm tích lũy.
10 điểm tích lũy cho cấp D, 30 điểm cho cấp C, 50 điểm cho cấp B, 80 điểm cho cấp A và 100 điểm cho cấp S.
Không phải không ai nói, việc phân phối điểm tích phân như thế này là không hợp lý, dù sao thì thực lực của quỷ so với người chơi cùng cấp độ đều luôn mạnh hơn một chút.
Trước đây, Trò chơi Thiên Đường đã giải thích, sự chênh lệch này nằm ở sức mạnh của bản thân quái vật, đợi đến người chơi đạt đến cấp độ B, sự chênh lệch này liền sẽ biến mất.
Hơn nữa, người chơi dưới cấp độ B có thể sử dụng đạo cụ để bù vào phần chênh lệch này.
Chưa nói đến việc người chơi có đạo cụ hay không. Cho dù là có, khu vực chiếm đóng có biết bao nhiêu là quỷ, cũng không biết hoạt động diệt quỷ lần này sẽ kéo dài liên tục trong bao lâu. Có thể là một ngày, có thể là mười người, hay nửa tháng, người chơi có bao nhiêu đạo cụ có thể sử dụng trong thời gian đó?
Nhưng trò chơi Thiên Đường đã đặt ra quy định, cho dù bất mãn thế nào thì cũng chỉ có thể im lặng mà khuất phục.
Dù sao Thiên Đường là muốn toàn thể người chơi, tất cả mọi người đều như nhau.
Điểm tích lũy như một dạng tiền tệ ở khu vực chiếm đóng, dù là cái gì cũng cần đến điểm tích lũy. Tích lũy đủ một ngàn điểm còn có thể thăng cấp, rất hiếm có được.
Bọn họ vẫn luôn cho là như thế.
Cho đến khi “Thanh Thanh thảo nguyên” không biết từ đâu xuất hiện phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Ngày đầu tiên kiếm được một trăm điểm tích lũy thì thôi đi, sao đến cả ngày hôm sau cũng nhiều thêm một trăm điểm?
Hệ thống thống kê điểm tích lũy không phải là bị lỗi rồi chứ?
Nếu là như vậy, đây đã không còn là điều mà người bình thường có thể làm được nữa rồi.
Hai ngày kiếm được hơn hai trăm điểm, đều có thể so sánh cùng với đám người đến diệt quái trước mấy ngày ở khu vực chiếm đóng.
Người chơi ở khu vực A gần khu vực A091, vì vậy bọn họ đã hỗ trợ khu vực A091 trước khoảng ba bốn ngày.
Nhóm người chơi có thế lực hạng top cũng mới chỉ có 560 điểm tích lũy, lại còn là ở khu vực A008, khu vực người chơi có thế lực khá nổi tiếng trong trò chơi Thiên Đường.
“Hội cứu thế”
Ở các khu vực trò chơi lớn, đều có bóng dáng của Hội cứu thế. Trước đây, họ đối với mọi người mà nói chỉ là một nhóm nhiều người chơi có nhân phẩm không tồi.
Sau lần thăng hạng ở bảng xếp hạng lần này, hội cứu thế đã bắt đầu gây ấn tượng đối với những người chơi khác.
Nghe nói, trong mấy ngày này, rõ ràng, số lượng người chơi gia nhập hội cứu thế trong các khu vực trò chơi gia tăng khá nhiều.
Cũng chính vì vậy, ảnh hưởng của bảng xếp hạng tích phân càng được khẳng định, những thế lực người chơi khác là nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng.
Khu vực A đang cạnh tranh kịch liệt, vậy trước tiên tranh khu vực B.
Khi bảng xếp hạng của khu vực B vừa công bố, không chỉ là “Hội cứu thế” của khu vực B, áp lực đều lan tỏa đến các khu vực khác.
Chỉ là nếu không nói đến các chiến khu khác chưa mở không thể nhanh chóng kiếm lấy điểm tích lũy. Cho dù mở rồi, chỉ dựa vào tốc độ đội Thanh Thanh thảo nguyên một ngày kiếm được hơn 100 điểm, bọn họ có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp.
Đây chính là trực tiếp đem mặt mũi của những người chơi của khu vực C, D đặt dưới đất mà dẫm đạp.
Kể từ đó, “Thanh Thanh thảo nguyên” ở khu vực E hoàn toàn nổi danh.
Nếu không phải vì che giấu, Vương Trọng Khang hoài nghi bọn hắn sớm đã bị người chơi hai khu vực C, D tìm tới tận cửa rồi.
Có trời mới biết, điểm tích lũy của bọn hắn đều dựa một mình Nhan Như Tinh kéo lên.
Mấy người bọn họ cộng lại, đừng nói là 100 điểm tích lũy, 10 điểm tích lũy vẫn là anh kiếm được từ việc bán một thiết bị khoa học – kỹ thuật cho hệ thống Thiên Đường.
Lúc này, nghe được Nhan Như Tinh ghét bỏ nói điểm tích lũy còn ít, anh chỉ cảm thấy bọn họ không phải là người trong cùng một thế giới.
Anh không tự chủ được mà liếc nhìn Hồng Lâm và Vân Phong, hai người cũng đang nhíu mày, nhìn thấy sự chua xót trong mắt nhau.
“Tôi không có chê các anh kiếm được ít điểm tích lũy.” Nhan Như Tinh nhìn bọn học nói: “Tôi chỉ cảm thấy như vậy thật quá thiệt thòi.”
“Với lại tôi cũng muốn đi ra ngoài xem thử.” Ngồi không mấy thật sự là quá nhàm chán.
Vẫn còn tiếp tục như thế này nữa, cô bắt đầu hoài nghi mình sắp tàn phế đến nơi rồi.
“Nhưng mà……” Gấu Xám Nhỏ muốn ngăn cản, nhưng lão Vương lúc này lại đồng ý nói: “Tinh Tinh là muốn ra ngoài giải sầu sao?”
“Vậy được, bọn tôi đi cùng cô.”
Gấu Xám Nhỏ thu lại những lời sắp nói ra.
Lão Vương đã nói như vậy, thấy Tinh Tinh cũng có vẻ vui hơn, Tu đương nhiên cũng sẽ không ngay lúc này mà tức giận.
Chờ bọn họ đi thu dọn, chuẩn bị đồ đạc.
Vương Trọng Khang lúc này vẻ mặt khó xử đi về phía Nhan Như Tinh.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Nhân Như Tinh lập tức biết anh muốn nói cái gì.
“Anh cũng muốn đi?”
Hồng Lâm lúc này cũng ló mặt ra, trêu chọc nói: “Còn có ta.”
Nghe vậy, Nhan Như Tinh hơi nhướng mày, nhìn Vân Phong cũng đang rất mong đợi nói: “Nhưng tôi không chịu trách nhiệm cho sự an nguy của các người đâu nhé.”
“Tôi biết rồi!” Hồng Lâm gật đầu.
Anh ta là đang muốn tìm một cơ hội để có thể tiến chiến khu.
Bởi vì chiến khu chỗ bọn họ chưa có mở, bọn họ muốn giết quỷ, phải tìm người chơi đã mở chiến khu dẫn bọn họ vào.
Hiện tại chỉ có hai chiến khu lớn A, B là đã mở, cho nên bọn họ muốn tìm người chơi ở hai chiến khu này. Nhưng chưa nói đến việc có tìm được người hay không, dù cho có tìm được thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ cũng chỉ là tán đội, kiểu gì cũng có người hỏi đội của bọn họ tên là gì.
Đến lúc đó, bọn họ có nói đội mình tên “Thanh Thanh thảo nguyên” hay không vẫn là một vấn đề.
“Hôm này các người trở về, bọn họ thế nào rồi?” Nhan Như Tinh không nhịn nổi tò mò về tình hình bên phía Phương Triển.
Sau khi đám người Phương Triển đến khu vực chiếm đóng, những người chơi ở khu vực E đều đang ở khu vực quy định. Bình thường, ngoại trừ thời gian quét dọn chiến trường đã được cố định, trò chơi Thiên Đường cũng không có hạn chế phạm vi hoạt động của bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ tự mình rời khỏi khu vực hoạt động đã được sắp xếp, trò chơi Thiên Đường cũng không quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Phương Triển bọn họ biết rằng họ có thể nhờ người chơi ở hai khu vực A, B đưa bọn họ theo giết quỷ kiếm điểm tích lũy. Họ đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết,
chỉnh hợp người liền nghĩ ra đi tìm hiểu tình huống.
Kết quả lại bị những người chơi ở khu vực khác cùng nhau ngăn cản.
Đối phương nói với anh ta, trong thời gian “chiến khu” ở khu vực E chưa mở, ngoài việc quét dọn chiết khu tích cóp điểm tích lũy thì hãy tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức. Đừng có vì ham chút điểm tích phân mà chạy loạn khắp nơi, đi vào chiến khu khác giết quỷ.
Bằng không đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
Thông qua “lời giải đáp nhiệt tình” của đối phương, Phương Triển mới nhận ra rằng bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày nay thật ra cũng không phải là vô ích.
Đúng hơn là hệ thống đang cho họ thời gian để tự điều chỉnh trạng thái cảm xúc của họ.
Theo theo như lời của “Người hảo tâm”, một khi bọn họ được mở chiến khu, thời gian nghỉ ngơi lâu dài như thế này liền sẽ rất hiếm.
Đến lúc đó, cũng không có gì ngoài việc đánh đánh giết giết.
Nếu hệ thống không thông báo dừng, tất cả người chơi không được rời khỏi chiến khu trừ khi họ chết.
Thông thường, thời lượng của cuộc chiến được ước tính dựa trên thực lực của từng khu vực.
Ở khu vực A là vào chiến khu 1 ngày, sau đó nghỉ ngơi 1 ngày. Khu vực B là chiến nửa ngày, nghỉ nửa ngày. Khu vực C và các khu vực dưới C đều là mỗi ngày 5 tiếng đồng hồ, còn lại là thời gian nghỉ ngơi.
Để tránh hoảng loạn trong chiến khu, những người chơi có kinh nghiệm đều sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức chờ chiến khu mở để chào đón trận đấu đầu tiên trong chiến dịch của bọn họ.
Trận đấu đầu tiên là quan trọng nhất, số điểm tích lũy được lúc đó sẽ liên quan đến sự sống chết và thu hoạch của bọn họ sau này.
Đây là kinh nghiệm của những người chơi lâu năm từng trải qua nhiều hoạt động diệt quái của khu vực chiếm đóng.
Sau khi Phương Triển được dạy dỗ một cách khiêm tốn, anh ta cũng không còn chán ghét việc quét dọn chiến khu kiếm điểm mỗi ngày nữa.
Khu E bọn họ mỗi ngày có hai cơ hội để được quét dọn chiến khu.
Buổi sáng 10 điểm, buổi chiều 5 điểm.
Nhưng quét dọn chiến khu cũng không hẳn là an toàn tuyệt đối mà ngược lại nó còn có những mối nguy không thể tránh khỏi.
Những kẻ trốn trong xác người chơi hoặc xác người chơi chết lâu ngày bị biên dạng đều là ngọn nguồn của nguy hiểm.
Nói bọn họ quét dọn chiến khu, thật ra chính là thu hồi xác của người chơi hoặc xác quỷ.
Thu về một khối thi thể của người chơi, tích lũy 1 điểm.
Thi thể của quái vật, tích lũy 2 điểm.
Đây chính là nguồn thu nhập của bọn họ từ việc quét dọn chiến khu.
Phương Triển bọn họ bận rộn mấy ngày, nhóm bọn họ có 50 người tính tổng lại còn không được nổi 300 điểm tích lũy.
Đây không phải là do bọn họ vô dụng, chủ yếu là do sư nhiều thịt ít.
Riêng một khu vực E, lần này người chơi đã lên đến mấy trăm vạn người.
Huống hồ còn có hai khu vực lớn C, D nữa.
Nghe đến số lượng người chơi khổng lồ này, đến Nhan Như Tinh cũng cả kinh.
Sau đó, cô mới biết nếu hệ thống Thiên Đường không cố tình loại bỏ một số bộ phận người chơi thực lực yếu kém thì số người chơi đến lại càng nhiều.
Hai khu vực C, D biết rõ sự nguy hiểm của khu vực chiếm đóng lần này nên người chơi tới không nhiều bằng khu vực E, nhưng số lượng cũng không nhỏ.
Nhiều người như vậy, Nhan Như Tinh cũng không biết hệ thống Thiên Đường đã giấu bọn họ ở chỗ nào.
Kết quả là, mấy ngày này, khi cô đang ngồi suy nghĩ, luôn có ảo giác là hệ thống Thiên Đường đang lấp đầy lỗ hổng cho cuộc sống con người.
“Bên kia bọn họ vẫn còn ổn, chỉ là có chút ghen tị với cô.” Vương Trọng Khanh nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt phức tạp, nói.
Nhan Như Tinh phiền muộn, thở dài nói: “Thật hết cách, ai bảo tôi là một mỹ nhân chứ.”
Mấy ngày nay, số người ghen tị với cô cũng không ít, cô đã quen rồi.
Vương Trọng Khang nghẹn ngào, nói: “Bọn họ muốn hỏi mượn cô chút điểm tích lũy, mua một ít đạo cụ.
Ở khu vực chiếm đóng, chỉ cần người chơi có điểm tích lũy là có thể tự động kích hoạt Trung tâm mua sắm điểm tích lũy.
Trung tâm mua sắm điểm tích lũy có không ít đồ tốt, chỉ là quá đắt.
“Mượn bao nhiêu?” Nhan Như Tinh tò mò.
“40.” Vương Trọng Khang căng da đầu nói.
Được.” Nhan Như Tinh không từ chối.
Sắc mặt Vương Trọng Khang có hơi dao động, không nghĩ tới cô sẽ đồng ý dễ dàng đến như vậy.
“Chút nữa, tôi sẽ chuyển nó cho hắn.”
“Còn anh thì sao?” Nhan Như Tinh nhìn về phía Hồng Lâm.
Hồng Lâm không hề nghiêm túc, nói: “Anh trai tôi và Phương Cục bọn họ đang hợp tác khá tốt, không cần quan tâm đến anh ấy.
Nhan Như Tinh:……
Anh thật đúng là một người em trai tốt.
Nguyện vọng muốn đi “giải sầu” của Nhan Như Tinh không thực hiện được.
Nguyên nhân là do hệ thống Thiên Đường đột nhiên tuyên bố 3 tiếng sau khu vực C sẽ mở chiến khu.
3 tiếng sau, tất cả người chơi ở khu vực C đều phải nghe theo chỉ dẫn của hệ thống lao vào chiến khu.
Đây là trận đấu đầu tiên trong chiến dịch của người chơi ở khu vực C.
3 khu vực C, D, E ở ngay gần nhau, khu vực C đã bắt đầu cuộc chiến rồi, cũng sắp đến lượt khu vực E rồi đi?
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, Vương Trọng Khang hủy bỏ ý định cùng nhau đi ra ngoài với cô.
Xác định bọn họ sẽ không đi, Nhan Như Tinh quyết định 3 tiếng sau, cô sẽ cùng người chơi ở khu vực C tiến vào chiến khu.
Điều này khiến cho sắc mặt lão Vương bọn họ trông thật khó coi.
Tần Sở từ lúc dẫn tên giáp đen đi đến nay vẫn chưa có trở về.
Hách Nhĩ Mặc nhân lúc không ai để ý đến, hắn đã vội vàng bắt tay với nữ thần may mắn, sau đó hắn trịnh trọng đeo bao tay, vội vã rời đi.
Hắn muốn mau chóng chế tạo xong lô vũ khí kia trước khi vận may mà nữ thần cho biến mất.
Trong lúc chờ đợi khu vực C được phép mở cửa, Nhan Như Tinh phát hiện ngoài cửa lều trại của cô có không ít bóng người khả nghi.
Không đợi cô phân phó, lão Vương đã bắt một đám người về..
“Cái gì cơ? Anh muốn hợp tác với tôi để kích hoạt bom may mắn?” Nhan Như Tinh kinh ngạc.
Đám người bị bắt xếp thành một đoàn, gật đầu lia lịa: “Có người nói cô là nữ thần may mắn, hợp tác với cô sẽ đem lại vận may.”
“Cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả tiền.” Hắn vội nói.
Điều này làm cho Nhan Như Tinh Thu lại ý định muốn bảo lão Vương quăng hắn ra ngoài.
Một lát sau.
Nhan Như Tinh ngồi trong lều trại, phía sau là lão Vương và Tu đang rất không vui, bên ngoài là một đám người xếp thành một hàng dài.
“Người tiếp theo!” Nhan Như Tinh trong tay cầm chiếc búa nhỏ mà Gấu Xám Nhỏ đưa cho, đập vào bàn kích động nói.
Không bao lâu sau, một người đàn ông lạ mặt tiến vào lều trại xoay xoay 50 nhạc viên tệ trong tay, vẻ mặt mong chờ mà nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh nhếch khóe miệng cười, mi mắt cong cong vẻ mặt hiền từ nói: “Chúc anh may mắn.”
Người đàn ông nghe vậy, lập tức vui vẻ, kích hoạt bom may mắn ngay trước mặt cô.
“+1000!” Người đàn ông hít sâu một hơi, nhìn về phía Nhan Như Tinh như nhìn một vị thần.
Những người phía sau nghe được lời hắn nói liền ngay lập tức mất kiên nhẫn mà thúc giục: “Kích hoạt rồi thì mau đi đi, ở đây chúng tôi còn nhiều người như vậy!”
Người đàn ông nghe vậy, vội vàng gật đầu rồi đứng tránh sang một bên.
Sau đó tiếp tục kích hoạt bom may mắn.
Đáng tiếc là uy lực lần này lại không cao bằng lần trước.
Nhưng mà vận khí cũng đã tốt lên nhiều so với trước kia.
Quan trọng là, cô thật sự có thể làm người ta có được may mắn!
Nghĩ đến điều này, hắn hào hứng chia sẻ với những thành viên khác trong đội.
Lâm Vũ nhìn đám người xếp thành hàng dài bên cạnh, điều này càng làm chứng thực cho danh hiệu nữ thần may mắn của Nhan Như Tinh, quả thực không nói lên lời.
Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, khó chịu.
Cô đem tin tức truyền ra ngoài cũng không phải là để mình nổi tiếng rồi kiếm tiền!
Nhìn thấy thành viên trong đội mình cũng đi xin may mắn, cô đứng ngồi không yên.
“Ầy, 50 nhạc viên tệ mở cửa một quả bom may mắn giá trị uy lực lên đến 5000. Thật không tệ.”
Lâm Vũ:?
“Người này làm cái gì vậy? Vừa rồi có người xông ra trực tiếp đề nghị 1 vạn tệ. Như vậy có kiếm được lời không!”
“Cũng không biết vận may mà nữ thần ban cho chúng ta có thể dùng để mở hộp đạo cụ bí ẩn hay không.”
“Tôi nghe nói có thể tiếp tục xếp hàng…….”
Nhan Như Tinh nhìn cô gái quen thuộc trước mặt, cười cười.
Cô còn nhớ cách đây không lâu cô còn tự khen mình xinh.
Nhưng nụ cười này của cô ấy, rơi vào mắt Lâm Vũ lại làm cô thấy bất an, sợ mình sẽ bị nhận ra.
Nhan Như Tinh đang định nói câu chúc giống lần trước thì cách đó không xa một tiếng trống nặng nề vang lên.
Nghe thấy tiếng trống, tất cả người chơi đều dừng lại mọi động tác.
Thật lâu sau, có người hoàn hồn cảm thán nói: “Đến lượt khu vực C rồi.”
“Cũng không khử vực C có bao nhiêu người có thể thuận lợi vượt qua.”
“Dù sao thì cũng mạnh hơn sao với khu E.”
“Chưa chắc nha, khu vực E lần này có không ít người chơi tài năng, xem bảng xếp hạng tích phân liền biết họ không thua kém gì khu vực C.”
“ Ngươi là đang nói đến đội Thanh Thanh thảo nguyên sao? Đây là ngoại lệ, khu vực E chính là khu vực E, thực lực thật sự đều so với khu vực C còn kém xa.”
“Sao các người chỉ nói đến khu vực C và khu vực E, vậy còn khu vực D thì sao?”
“Khu vực D? Khu vực D có chuyện gì sao? Không cao cũng chẳng thấp, nếu ta là người chơi ở khu vực D, ta sẽ chán chết mất.”
“Ấy? Nữ thần may mắn đâu?”
“Không thấy nữ thần may mắn đâu cả, chẳng lẽ cô ấy là người chơi ở khu vực C?”
“……”
Nhiệt độ cao và mặt đất như thiêu đốt khiến Nhan Như Tinh vừa mới đến liền có cảm giác như bị rơi vào lò lửa.
Nhìn bốn phía xung quanh bị nhiệt độ cao làm tan chảy gần như biến dạng cùng mùi hôi thối bốc lên nồng nặc trong không khí, Nhan Như Tinh bế con mèo lên và hít một hơi dài.
“Đưa đây.” Lão Vương đáng ôm cô, miễn cưỡng mà đưa cho cô một chiếc khăn che mặt.
Nhan Như Tinh không do dự mà đeo lên.
“Nơi này là nơi nào?” Cô hỏi.
“Trong hang ổ của một quái vật gần như là cấp B.” Lão Vương nói, ôm cô rời khỏi chỗ này.
Chỗ hắn ta vừa đứng trước đó có thêm một cái hố đen bên trong còn đang cháy đỏ.
Nhan Như Tinh thấy thế nói với hắn ta: “Bỏ tôi xuống, anh xử lý bọn họ đi.”
Lão Vương không muốn, nhưng nếu cứ ôm cô như vậy, hắn ta thực sự không rảnh tay để đối phó với đối phương.
“Tinh Tinh, ném con mèo xuống đi.” Lão Vương nói.
Nhan Như Tinh nhìn con mèo trong lồng ngực, Tu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, đang muốn làm nũng.
Giây tiếp theo, một thân thể rơi thẳng xuống mặt đất.
Mà lúc này, Nhan Như Tinh cũng nhìn đến nguyên hình của con quái vật.
Một ngọn lửa cao khoảng 3 mét tạo thành một cái bóng quỷ mảnh mai.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng người này, sắc mặt lão Vương khẽ biến.
Nhưng mà nhìn lại quần áo trên người Nhan Như Tinh, hắn ta cũng yên tâm hơn một chút.
Quần áo hôm nay Nhan Như Tinh mặc là do hắn ta mấy ngày nay cố ý chế tác cho cô, nó có thể giúp che chắn mùi hương trên cơ thể cô.
Tuy không che giấu hoàn toàn, nhưng cũng không đến mức nồng nặc như trước.
Sự thật chứng minh, hắn ta yên tâm quá sớm!
Thấy người lửa trước mặt tay ôm một bó hoa lửa đỏ rực, lão Vương mặt tái mét bế người rời đi.
Người lửa thấy vậy vội vàng đuổi theo, giọng nói khàn khàn, khó nghe nói: “Đừng, đừng đi, nếu, nếu không thích hoa, ta, ta có thể phóng, phóng pháo hoa cho các ngươi xem...”